Ngoại truyện: Bịt mắt bắt dê
Tác giả: htrongsang
Họ hàng trong nhà anh ai nấy cũng đều nhận xét là hắn gần gũi với đám trẻ con. Kể từ khi hắn lân la tới làm quen bằng vài món đồ chơi độc lạ ấy, từ em họ cho đến cháu họ, không một đứa trẻ nào có thể từ chối chơi cùng với hắn. Đôi lúc anh cảm thấy tủi thân một chút, anh trách mình tự nhiên lại rủ hắn cùng về quê, mấy ngày nay hai đứa chạm mặt nói chuyện chưa đầy ba câu thì hắn đã bị tụi nhóc trong nhà kéo đi mất dạng, thậm chí anh chỉ có thể gặp mặt hắn đúng giờ ăn cơm.
Hôm đầu tiên Tử Kỳ ngủ cùng cả đám cháu trai, nhớ không lầm thì hôm đó hắn bày chuyện dạy cho tụi nhỏ chơi game. Chơi đến khuya thì lăn ra ngủ tới tờ mờ sáng. Hôm thứ hai bà nội trở mệt, cả gia đình xúm xít quanh bà nguyên đêm để mà chăm sóc, người lớn giữ phép tắc nên chẳng ai ngủ, đám con cháu như anh và hắn thì làm gì dám bỏ đi ngủ trước.
Đêm hôm nay, đêm thứ ba mà anh trông đợi sẽ có vài phút riêng tư giữa mình và hắn. Hắn lại nhận lời đám con nít trong nhà sẽ chơi trốn tìm gì đó.
"…"
Nghe bé Uyên con của dì Út bày trò bịt mắt bắt dê, anh đã thoáng trầm ngâm từ chiều đến giờ. Cứ tưởng đâu tụi nhỏ nói rồi sẽ quên, có ai ngờ hiện tại tụi nó thật sự kéo nhau đi tìm một chiếc khăn để bịt mắt.
"Anh Kỳ ơi, anh bị hoài luôn nha, anh đi tìm tụi em hoài luôn được không?"
"Anh lớn hơn tụi em mà! Anh nhường cho tụi em đi!"
"Đúng rồi đó, anh Kỳ! Anh nhường cho tụi em đi trốn nha!"
Lam Tuyên đứng bên trong hiên nhà nhìn ra bên ngoài, thấy Tử Kỳ bị bao vây bởi một đám em nhỏ, đám nhóc này đúng là chẳng phải dạng vừa, chơi cái gì cũng lợi dụng hắn lớn đầu nhất nhà mà đòi nhường cho. Đối với anh, loại giao dịch không mấy công bằng như thế, anh chắc chắn sẽ từ chối ngay từ đầu. Có lẽ cũng vì cái tính khó chịu này của anh mà đám nhóc tì đó không một đứa nào dám bén mảng tới. Ai lại được như "anh Tử Kỳ" dễ thương dễ chịu, cả ngày ồn ào chẳng than vãn với mấy trò vô bổ đó.
"Được được! Anh tình nguyện đi bắt mấy đứa, nhưng nếu anh bắt được liên tiếp ba đứa, mấy đứa phải đồng ý một yêu cầu này của anh!"
"Èo, yêu cầu gì vậy? Có khó không? Tụi em có làm được không đó?"
Nghe đến hai từ "yêu cầu" thôi, đám nhóc kia xem chừng đã xoắn đuôi lại mất rồi.
"Tạm thời anh chưa nghĩ ra!"
"Anh Kỳ nghĩ liền đi! Đi anh…"
"Để coi…"
Giả vờ dùng ngón tay gãi gãi một bên thái dương, Tử Kỳ sau đó lại xua tay vờ vịt.
"Thôi, anh chưa nghĩ ra, mà có chắc gì anh bắt được liên tiếp ba đứa đâu chứ! Nói nghe nè, chơi bịt mắt bắt dê có phải là chơi thành một vòng tròn, anh bịt mắt đứng ở giữa đây, tụi em đi vòng xung quanh anh hay không?"
"Đúng rồi, ở đây tụi em chơi như vậy đó, nếu anh bắt trúng một người anh phải đoán người đó là ai, đoán trúng mới được tính!"
"Ồ!"
Hắn gật đầu làm bộ hiểu được vấn đề, nhưng lại ngẫm nghĩ thêm vài giây, nghĩ ra được một sáng kiến mới, Tử Kỳ búng tay một cái chóc, chỉ tay về phía đám nhóc tì xung quanh.
"Hay là vầy đi, anh cho tụi em đi trốn như chơi Năm Mười luôn, sau đó anh sẽ bịt mắt đi tìm tụi em! Thấy sao? Hấp dẫn hơn không?"
"Dạ, nhưng mà vậy thì khó lắm đó!"
"Có gì đâu mà khó! Anh đánh hơi được mùi của tụi em hết, nếu không tin thì thử chơi đi!"
Lam Tuyên đứng bên này nghe vậy cũng tự cảm thấy phi lí, chỉ có điều anh không muốn chen vào chuyện bày trò phá phách của đám nhóc kia, lại không muốn nhiều chuyện cản trở đôi chút thể hiện của hắn. Mặc dù có tủi thân một xíu, nhưng thôi đành đêm nay nữa đi, anh lặng lẽ nâng điện thoại lên, vội vàng nhắn cho hắn một tin trước khi hắn bị bịt mắt.
"Nhớ ngủ sớm nha!"
Ting!
Cái tên đó không biết có để tâm đến tiếng chuông thông báo này không, chỉ thấy hắn cười tươi thật tươi, ở giữa một đám nhóc phiền phức như vậy mà không cáu gắt chút nào thì cũng tài thật.
"Rồi anh đếm từ một tới mười mấy đứa nhanh chân đi trốn đi nha! Trốn cho kĩ đó, anh mà bắt được anh cù lét cho xỉu luôn!"
"Đợi em chút!"
"Đợi chút!"
"Trốn đi mấy đứa ơi!"
Lúc này đám nhóc tì kéo hắn ra ngoài sân trước, bên phải là một căn phòng nhỏ dùng làm nhà kho, bao bọc ở xung quanh không ít những loại cây xanh ăn quả, nhưng có vẻ tụi nhỏ cũng đề phòng việc bản thân sẽ bị phát hiện, không một đứa nào trốn đằng sau mấy gốc cây cả.
"Một!"
Giọng của hắn vang lên con số đầu tiên, giữa sân nhà rộng lớn như ong vỡ tổ, đứa thì nhanh chân chạy vào trong nhà lớn, đứa thì nấp phía sau bục đài Đức Mẹ, đứa lại nằm rạt xuống bên chỗ chậu cây, không ít đứa khôn lỏi chạy hẳn ra ngoài nhà sau. Duy chỉ có căn phòng nhỏ dùng làm nhà kho kia thì không một đứa nào chọn vào trốn.
"Ủa? Sao mấy đứa không trốn trong nhà kho đó?"
Lam Tuyên nhỏ giọng hỏi một đứa bé nhất, thằng bé chọn chậu hoa cảnh gần bên anh mà nấp.
"Anh Kỳ nói không được trốn trong đó! Trốn trong đó là phạm luật! Phạm luật sẽ bị cù lét đó anh!"
"…"
"Anh Tuyên, anh nhìn giúp em đi… Anh Kỳ sắp tới đây chưa?"
"Ừm…"
Chẳng hiểu sao lòng anh lúc này lại thấp thoáng một suy nghĩ không mấy quang minh chính đại. Mặc dù cũng là đưa mắt nhìn về phía của hắn, song những lời tường thuật cho cậu nhóc kia thì lại khác với thực tế.
"Hai, ba, bốn, năm…"
"Suỵt! Em vào trong nhà trốn đi, trốn trong phòng như bé Uyên đó! Anh Kỳ sắp tới gần chỗ của mình rồi!"
"Vậy anh Tuyên canh anh Kỳ giúp em nha!"
"Ừ, đi đi!"
Kể ra thì Lam Tuyên thật sự là mẫu người rất đáng tin, không trách được thằng bé vừa nghe những lời hù dọa đã sợ đến xanh cả mặt. Lại còn tin tưởng anh chính là đồng minh của mình, vội vàng cúi thấp người chạy tọt vào trong phòng khách.
"Sáu, bảy, tám, chín, mười!"
Ngang bằng với tầm mắt của anh, anh thấy hắn từ phía xa xa vươn vai ngáp dài uể oải. Có vẻ mấy ngày qua bị đám trẻ con hành cho cũng thấm mệt rồi, hắn đưa ra cái "luật" chơi sáng kiến đó, chủ yếu cũng chỉ là lừa bịp mà thôi.
"Trốn cho kĩ nha mấy đứa! Anh đi tìm rồi đó!"
"…"
Dạo mắt nhìn quanh khắp sân nhà một vòng, chỉ thấy đám trẻ con đứa nào đứa nấy cố gắng để giữ im lặng, sợ đến mức dường như chẳng có đứa nào lén lút nhìn thử. Quả nhiên, không một ai ngoài anh đoán được là Tử Kỳ lại chuẩn bị chơi khăm rồi. Hắn nhè nhẹ quay lưng một cái, mò mẫm bước vài bước để tìm vị trí, đưa tay mở cánh cửa nhà kho ngay bên cạnh mình.
"Tìm trong nhà kho trước, đứa nào trốn trong nhà kho là phạm luật nha!"
Anh biết hắn cố ý nói lớn như vậy là để đánh động tâm lí của đám nhóc kia. Tử Kỳ vào trong đó, y như rằng đến năm phút sau cũng chưa hề có ý định sẽ quay trở ra.
"…"
Sân trước vào lúc này yên tĩnh đến mức lạ thường, chỉ nghe được tiếng gió cuốn vài chiếc lá xào xạc lăn dài bên dưới nền đất. Gió xuyên qua từng cành cây nhỏ, gió đẩy chiếc rèm trúc ngoài hiên đung đưa đung đưa.
Mấy đứa thích trốn thì cứ trốn đi, anh ngủ một giấc, chút nữa dậy anh sẽ đi tìm.
Tên xấu xa vừa bước vào trong nhà kho đã nhè nhẹ đẩy cánh cửa khép lại, hắn thô bạo kéo chiếc khăn che mắt xuống, đem chiếc khăn đó cột một vòng đủ chắc để khóa ngược ở bên trong.
"Chơi ăn gian vừa thôi!"
"…"
Cũng may đấy,
May vì chất giọng của Lam Tuyên thuộc hàng hiếm có, hắn ấn tượng với anh cũng bởi điều này. Nếu không thì giữa cái bóng tối đầy đáng sợ kia, bất ngờ có một giọng khàn khàn từ phía sau lưng truyền tới thế này, có lẽ Tử Kỳ đã són đái mất rồi.
"Đồ quỷ! Anh bị điên hả? Muốn ám sát em hay gì?"
Hắn thì thầm nhỏ giọng mắng anh, trong bóng tối mặc dù không thấy được gì, nhưng chỉ cần mũi hắn còn tinh, ngửi thấy mùi hương thảo nhè nhẹ từ trên người anh cũng có thể đoán ra là anh đang đứng rất gần. Chỉ cách một khoảng nhỏ vừa đủ để hắn giơ tay mình ra đánh vào ngực anh một cái.
"Đang chơi trốn tìm đó!"
"Chơi trốn tìm? Ai cho anh chơi?"
Bước tới thêm một bước mà người kia đã có ý định lùi về sau, hắn vội chụp lấy cổ tay anh kéo về phía mình, gần gũi như vậy, bàn tay thô ráp kia của hắn chạm vào đôi chút mềm mại quen thuộc nơi làn da anh, hấp tấp không muốn lãng phí đi cơ hội quý giá như vậy.
"Em cho phép mới chơi được sao?"
Trong bóng tối, Lam Tuyên ghé sát vào tai hắn mà hỏi. Tử Kỳ bị chút ấm áp kia làm cho hứng thú, hắn hít sâu cái mùi hương dễ chịu đó từ anh, quên mất là bản thân đang muốn đi ngủ.
"Đương nhiên, em cho phép, em giao kèo, anh phải tuân thủ chứ? Em đã nói không được trốn trong nhà kho rồi mà, anh phạm luật rồi đó!"
"Phạm luật?"
Người kia hỏi hắn, trong giọng điệu có chút phì cười.
Tử Kỳ không biết mình là kẻ "bị bắt" ở đây, hắn có vẻ như rất tự tin, tự tin đến mức độ trở nên khờ khạo.
"Cười cái gì? Muốn cười lắm đúng không? Phạm luật sẽ bị cù lét đó…"
"Cù lét? Nghe cũng hay ho ha!"
Càng lúc hắn càng cảm thấy giống như cái người kia cố tình tìm đến chỗ này để trêu chọc mình, nhưng trong chút suy nghĩ trong sáng của hắn, hắn tuyệt nhiên chẳng nghĩ là Lam Tuyên cũng cố tình nhấn mạnh hai từ "cù lét" với một nghĩa khác.
"Anh cố tình?"
"Đoán xem?"
Trễ một chút để hắn nhận ra điều này, người đối diện đã nhanh tay nâng gò má của hắn mà đặt vào đó một nụ hôn nhẹ. Trong bóng tối, Tử Kỳ vừa bất ngờ vừa thấy thích thú với hành động của đối phương. Hắn cảm thấy mình không thể dối lòng được, bởi vì chút nhẹ nhàng nâng niu của anh, chút tinh tế mà anh gửi vào trong nụ hôn đó.
"Ah…"
Chầm chậm, từ tốn.
Đôi môi mềm mại kia của anh dạo bước thật nhẹ trên làn da hắn, cẩn thận thơm vào cả chóp mũi, dịu dàng ngậm mút ở vành môi.
"Anh không định sẽ như thế này, nhưng mà hai ngày rồi đó!"
Có trớ trêu lắm không khi chính anh là người chẳng chịu nổi hai ngày không được kề cận thế kia? Lén lút đi cửa sau của căn nhà kho bé tí, lén lút đứng đợi giữa bóng tối thế này, nếu không phải hiện tại hắn đang từ từ cảm nhận từng chút vị ngọt trên đầu môi anh, nếu không phải mùi hương trên thân thể anh quen thuộc như thế. Có lẽ hắn cũng không tin được người này chính là Lam Tuyên.
"Hai ngày gì? Em không biết!"
Tử Kỳ cố tình áp sát phần hạ bộ của mình vào chân Lam Tuyên, khiêu khích anh bằng cái ngậm mút mê đắm bên dưới yết hầu. Hắn thừa biết Lam Tuyên rất sợ bóng tối, vậy mà vì nhớ hắn anh lại có thể can đảm đứng đợi ở đây. Xem ra anh thật sự không tài nào nhịn nổi nữa, cũng như hắn thật sự không thể cam lòng để yên cho anh.
"Hai ngày nay… Em chơi với tụi nhỏ như vậy đủ rồi!"
"Thì sao?"
"Thì anh nghĩ em cũng nên nghỉ ngơi đi!"
"Anh Tuyên, anh nói dối nghe có vẻ không được mượt thì phải!"
"Anh…"
Chầm chậm thôi, hắn nhếch môi cười nhẹ bên cạnh một điểm cương cứng bé bằng hạt đậu, ngón tay hắn một bên vân vê, bên còn lại dùng răng cắn nhẹ xuyên qua lớp áo.
"Ahhhhh…"
Chỉ có vậy, Lam Tuyên đã mím chặt bờ môi, ngửa mặt cố nén lại những âm thanh đầy xấu hổ trong cổ họng mình.
"Anh muốn chơi với em đến mức sắp điên luôn rồi đúng không?"
"…"
"Hay là thèm bú đến phát điên?"
"…"
"Cũng không phải?"
"…"
"Vậy… chắc là thèm được bú…"
Cái giọng điệu giễu cợt xấu xa của hắn ắt hẳn đã kích động đối phương rồi, câu cuối cùng còn chưa trọn vẹn nói hết, Lam Tuyên đã hung dữ ghì chặt tay hắn đẩy vào vách tường. Trên vách tường có một công tắc, vô tình thay anh lại đẩy hắn va vào chỗ đó.
"…"
Căn phòng nhỏ bất chợt sáng lên.
Đôi mắt chứa đựng những dục vọng xấu hổ của anh chạm vào điệu cười trêu chọc của hắn. Hắn thấy vành tai anh ửng hồng, phần yết hầu nặng nhọc nuốt xuống một lời thừa nhận thầm kín. Hắn lợi dụng điểm yếu của anh, tiếp tục nói những lời trêu chọc không có giới hạn.
"Thì ra lớp trưởng nghiêm túc lúc hứng lại như thế này…"
"Đủ rồi đó…" – anh hạ giọng cảnh báo với hắn, trong ánh mắt có chút uy lực khó tả.
"Ai cha, nhìn có vẻ sợ nha, mấy con nhỏ bánh bèo thích anh trong trường chắc là không đoán được cái cảnh này đâu!"
"Cảnh gì?"
"Thì cái cảnh lớp trưởng lớp 11A hứng tình sẽ ra làm sao đó mà!"
"Im lặng!"
"Lớp trưởng lớp 11A lúc hứng, cái mặt gợi tình quá đi!"
"Đừng trách anh…"
Nói rồi người kia dùng lực tay ghì chặt tay hắn, trong khi hắn thực chất chẳng có ý định chống trả, hướng về phía của anh bằng một nụ cười khiêu khích, trong ánh mắt chờ đợi đối phương kéo nhẹ phần lưng quần hắn xuống nửa bắp đùi.
Lam Tuyên dù chỉ mới trải qua chuyện này vài lần, nhưng bản chất vốn là một người thông minh, mấy chuyện kia hắn dạy cho anh có lẽ cũng đều thuộc hết cả rồi. Lần này anh kéo quần hắn xuống, thao tác cũng nhanh nhẹn dứt khoát vô cùng, chẳng mấy chốc mà vị trí cơ mật kia của hắn đã phơi bày trọn vẹn trước mắt anh.
"Gấp dữ vậy sao?"
Tên đáng ghét ấy cười cợt người bên dưới bằng một biểu cảm vô cùng gợi chuyện, nhưng Lam Tuyên chẳng thèm để tâm điều đó, anh hạ người ngồi xuống vừa tầm thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng hôn lên bụng dưới hắn vài cái, đem bàn tay ấm áp đặt lên cậu nhỏ, kích thích sự cương cứng của nó bằng những cú xoa nắn nhẹ.
"Mẹ, bất ngờ quá nha!"
"Bất ngờ?"
Hắn bật cười nhìn anh bên dưới, không kìm được nên phải thốt lên như vậy, Lam Tuyên cũng tò mò muốn biết "bất ngờ" của hắn là gì, anh ngước lên hỏi khẽ, trông thấy người đang tựa lưng vào vách tường nhìn mình với một biểu cảm đầy vẻ ta đây, hắn một tay nâng cằm của anh, tay còn lại cầm lấy cậu nhỏ áp lên gò má đối phương vỗ vỗ vài cái.
"Mấy tháng trước em nhớ cái mỏ của anh cũng hỗn lắm mà, anh ghét em, ghét cay ghét đắng, nhìn thấy thôi chắc cũng muốn bằm em ra cho cá ăn rồi! Bây giờ thì lại…"
"Bây giờ thì sao?"
Người phía dưới nghiêm giọng hỏi hắn, có vẻ anh thật lòng muốn biết suy nghĩ của hắn hiện tại thế nào, mặc dù trong thâm tâm cũng thừa biết hắn chẳng bao giờ nghĩ ra được điều gì tử tế.
"Nếu em biết anh thích xúc xích của em sớm hơn một chút, một ngày cho anh ăn hai ba lần, vậy thì không phí sức tìm cách làm thân nữa rồi! Mỗi lần anh khó chịu, cứ đem xúc xích nhét vô miệng của anh là được đúng không?"
"Hì!"
"Cười cái gì?"
Những lời này của hắn làm anh phì cười, ban đầu chỉ là định chiều chuộng đối phương một chút cho thỏa nhớ nhung, nhưng xem ra hắn lắng nghe được cảm xúc của anh, lại lầm tưởng là anh dễ dãi bán mình cho những thú vui xác thịt.
"Sao vậy?"
Thoáng thấy người phía dưới rời khỏi hạ thân của mình, Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi trống không, nhưng Lam Tuyên vẫn rất dịu dàng với hắn, anh không bày tỏ sự khó chịu giống như trước kia, chỉ chống tay lên tường giữ mình cách hắn một khoảng, muốn đối diện với hắn nói ra những lời thật lòng mình nhất.
"Anh thấy em hình như hiểu lầm gì đó thì phải!"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm chỗ nào vậy?"
"Anh thích em, nên sau đó mới muốn gần gũi…"
"À… Tưởng gì!"
Mặc người ta còn chưa nói hết tâm ý với mình, hắn đã vội chen vào với một thái độ biết thừa tất cả. Nhưng mức độ hiểu biết của hắn trong vấn đề này luôn là thiểu số, những lời hắn nói ra chỉ khiến Lam Tuyên chạnh lòng mà thôi. Anh biết vậy nhưng lại chẳng ngăn cản được.
"Có khác gì đâu, chuyện này thú vị như vậy, anh thích thì cứ thừa nhận là thích, quanh co biện minh làm gì cho mệt!"
"Em đúng là…"
Nói đến đó, giọng điệu anh thất vọng thấy rõ, nhưng hắn lại chẳng mấy quan tâm, thứ hắn quan tâm nhiều hơn hết lúc này là vị trí tư mật kia đã sẵn sàng chờ đợi được người ta chăm sóc cho rồi.
"Nè, em đang chơi trốn tìm với tụi nhỏ đó, tụi nó mà phát hiện ra thì…"
"…"
Biết bản thân khơi mào chuyện không tốt này ở đây, Lam Tuyên chủ động nhận trách nhiệm bằng cách dùng tay vuốt dọc theo chiều dài khối cảm xúc của hắn. Nhưng bởi vì tâm trí mơ hồ suy nghĩ những điều hắn vừa mới nói, thao tác kia của anh cũng không được nhanh nhạy lắm.
"Anh Tuyên, anh vuốt như vậy chừng nào em mới ra được? Bộ anh tính đợi đám con nít tới đây xem hai đứa mình làm chuyện này hả?"
"…"
"Nhiệt tình một chút coi!"
Hắn đẩy hông vài cái chủ động cọ xát thứ kia trong bàn tay anh, anh mới hoàn hồn lại trước những diễn biến bủa vây quanh mình, chẳng biết vì lí gì mà giữa cổ họng cứ thấy nghèn nghẹn.
"Ahhh!"
Lam Tuyên lại hạ người ngồi xuống, anh đem khối cảm xúc thô nóng của hắn đặt lên môi mình, đầu lưỡi ẩm ướt chuyên tâm đảo qua rồi đảo lại tạo thành vòng tròn trên đỉnh đầu khất, chẳng mấy chốc dịch trong từ chiếc lỗ bé xíu kia cũng tiết ra nhiều hơn so với lúc ban đầu. Nhưng có vẻ Tử Kỳ không mấy hài lòng với sự chăm sóc của anh, hắn nóng lòng muốn giải tỏa sự căng thẳng của mình vì lo bọn nhóc sẽ tìm tới đây.
"Ahhh, ngậm nó đi… Ngồi thấp xuống một chút!"
Chỉ đợi người phía dưới hạ mình thấp xuống, hắn đã vội vàng đẩy phần thịt cứng kia vào giữa miệng anh, sự thô bạo của hắn khiến cho Lam Tuyên khẽ cau cau mày, anh muốn tránh mặt đi một chút để có thời gian chuẩn bị tinh thần cho sự xâm nhập của một vật thể không thuộc về mình.
"Để yên!"
Nhưng Tử Kỳ không vừa lòng hành động đó của anh, hắn thô bạo tóm lấy cằm của đối phương giữ yên một chỗ, tay còn lại liên lục va đập phần đầu khối thịt nóng bỏng lên môi của anh.
"Há miệng ra!"
"…"
Lam Tuyên chỉ vừa mới hơi hơi hé môi, hắn đã gấp gáp chà xát chiều dài gân guốc của vật cứng lên miệng của anh, da thịt người bên dưới trắng hồng dễ dàng ửng đỏ, chẳng mấy chốc đã giống như sưng lên rồi.
"Há miệng ra, má nó… Nhiệt tình một chút được không?"
"Tử Kỳ…"
Lúc này anh vốn dĩ định nói vài lời, nhưng hắn bấn loạn đến mức độ chẳng thèm để tâm, vội vàng chớp thời cơ chỉ để đem thứ kia đẩy sâu vào trong miệng Lam Tuyên.
"Ưm…"
Vị trí nhạy cảm nơi vòm họng bất ngờ bị tấn công bởi một khối dục vọng thô cứng nóng hổi, không cần nói cũng biết cổ họng Lam Tuyên khó chịu đến mức độ nào. Anh cau mày nâng tầm mắt lên nhìn hắn, hai bên khóe mắt ứa ra vài giọt nhỏ trong suốt.
"Ưm… Ưm!"
"Ahhhh sướng quá!"
Chỉ thấy hắn ngửa mặt lên cao nhắm mắt xiêu theo sự sung sướng này, tay ghì chặt đầu anh không muốn buông ra, phần thịt nóng ngâm trong miệng của Lam Tuyên khá dài, hắn cứ giữ yên đó để cảm nhận hết ấm nóng từ khoang miệng của đối phương, chẳng bận lòng sự khó chịu của người ta vì bị kích thích vòm họng quá độ.
"Ưm…"
Vì yêu hắn.
Lam Tuyên thừa nhận những cảm xúc trong lòng là vậy, là bởi vì yêu hắn nên anh mới cho phép mình trải qua những chuyện thế này, cho phép mình chịu đựng tất cả khó chịu để hắn thỏa mãn hành động vừa rồi.
"Ư…"
Nhưng để nuốt sâu một khối thịt trơn ướt nóng bỏng lâu bằng mong muốn của hắn, vốn là điều khó khăn không tưởng đối với Lam Tuyên. Dù cho anh cố gắng rất nhiều nhưng vẫn đầu hàng sự nhạy cảm bên trong cổ họng, anh đem hai tay mình đập nhè nhẹ lên đùi hắn có ý muốn được hít thở một chút, Tử Kỳ lại nhẫn tâm gạt tay anh ra không chút xót xa, hắn thậm chí còn muốn đẩy hông vào thời điểm đó.
"Ưm…"
Nhưng Lam Tuyên dứt khoát cự tuyệt bằng cách dùng sức đẩy sự khó chịu trong miệng mình ra.
"Ahh…"
Anh cúi xuống nhổ đống chất nhầy ngập trong miệng mình, gấp gáp ho vài cái để cổ họng thoải mái hơn, nhưng bản thân chỉ vừa kịp hít thở vài ba cái, trên đỉnh đầu đã truyền tới một cảm giác đau nhói.
"Ai cho nhổ ra vậy? Buồn nôn à? Anh kinh tởm xúc xích của em đó sao? Em tưởng anh thích ăn lắm mà?"
"Tử Kỳ…"
Hắn nắm lấy chỏm tóc của anh kéo gương mặt kia trở về vị trí ban đầu, môi trên nhếch lên một điệu cười vô cùng đểu cáng, nhắc cho anh nhớ lại cái lần hắn từng bị anh nắm tóc thế này.
"Quá trời quá đất, em không nghĩ là có ngày em cũng được nắm đầu của anh vậy đó! Anh nhớ lần em mới về nước không? Năn nỉ xin ngủ nướng một chút mà anh vẫn nắm đầu em lôi dậy!"
"Đau…"
"Đau hả? Vậy xin lỗi em đi… Lúc đó anh nắm tóc của em cũng đau lắm đó!"
"Tử Kỳ…"
Nhìn thấy anh ngạc nhiên như vậy làm hắn bật cười một hơi.
"Hahaha… Đùa đó, anh nghĩ em thù dai chứ gì? Nếu em thật sự thù dai… thì những lúc thế này phải đè anh ra… làm cho anh sống không bằng chết!"
"Anh xin lỗi…"
Chẳng cần biết hắn có thật sự "chỉ đùa" hay không, Lam Tuyên vẫn tỏ vẻ ân hận, anh cúi xuống nhìn vào một khoảng mông lung, nói ra lời xin lỗi với hắn cũng cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Chỉ xin lỗi thôi thì không được đâu!"
Cái người vừa nói là "chỉ đùa" giờ lại trở mặt, hắn nâng cằm anh lên sẵn sàng tư thế chuẩn bị giống như ban nãy, không cần nói thêm lời nào cả, cái nhếch mày của hắn đã đủ để Lam Tuyên hiểu bản thân cần làm những gì, anh hơi hơi há miệng thè đầu lưỡi ra, chờ đợi hắn bắt đầu đem khối thịt nóng bỏng kia chà qua chà lại trên đó.
"Ahhh, sướng thật… Liếm nhanh hơn một chút đi anh!"
Cũng là con trai như hắn, anh biết thừa đầu khấc chính là vị trí vô cùng nhạy cảm, chỉ riêng việc Lam Tuyên tập trung dùng môi và lưỡi liếm vào nơi đó, hắn đã xoắn xuýt hết cả người như muốn phát điên. Chưa kể đến việc anh điên cuồng đem lưỡi đá vào lỗ nhỏ trên đỉnh đầu khấc, hành động này của anh mỗi lúc một lại gia tăng gấp gáp, khiến cho hắn tựa vào vách tưởng chỉ có thể ngửa mặt lên hớp vội vài ngụm không khí. Hô hấp nơi lồng ngực phập phồng thấy rõ, rõ hơn nữa là bàn tay hắn bấu vào chỗ đỉnh đầu anh mỗi lúc một càng chặt hơn.
"Ahhhh, đã quá… Anh Tuyên, ngậm đi… Em… Ahhhh, em muốn vào trong!"
Không biết tả bao nhiêu cho hết những cảm xúc đang dâng trào trong trái tim anh, bởi vì người phía trên là hắn, anh dường như cũng chẳng tiếc rẻ bất kì một hành động nào, nói đúng hơn là anh không hề có suy nghĩ sẽ từ chối yêu cầu mà hắn đề ra. Trong giây phút Tử Kỳ hơi hơi hé mắt nhìn xuống, người bên dưới mỉm cười với hắn, tâm thỏa mãn chỉ vì đôi mắt được nhìn ngắm trạng thái đầy thoải mái của người mình yêu.
"Ahhhhh!"
Lam Tuyên dùng chiếc lưỡi ấm nóng quét mấy đường dài liên tiếp từ gốc đến ngọn, anh giống như cố tình nhử hắn, khiến cho hắn điên đảo bấn loạn một phen, sau một lúc mới bất ngờ dồn hết khối thịt đó vào miệng, chỉ một lần ngậm sâu của anh, hắn có cảm giác cả cây dài cương cứng bên trong vòm họng đối phương đang co giật rất thảm hại.
"Ahhhhh, má nó… Sướng quá…."
Tiếng của hắn than lên không nhỏ, Lam Tuyên hơi nhích người một chút có ý định nhắc nhở hắn nho nho một chút, nhưng Tử Kỳ lại giống như sợ đối phương sẽ nhổ thứ thuộc về mình ra khỏi chiếc miệng đầy nóng bỏng đó. Hắn điên cuồng tóm lấy đầu anh ấn vào, một tay ấn không đủ phải dùng đến cả hai tay, thời khắc quan trọng này con quỷ ở bên trong hắn xuất hiện thật rồi.
"Ưm…"
Lam Tuyên chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng những cú đẩy hông vô cùng mạnh mẽ, anh cảm nhận dị vật thô cứng đem theo dịch nhầy không ngừng đâm sâu vào vòm họng của chính mình. Mấy lần hắn đưa đẩy hạ thân cũng là bấy nhiều lần bên trong miệng anh bị khối thịt nóng của hắn tung hoành ngang dọc. Cái cảm giác vừa trướng vừa nghẹn càng lúc càng rõ ràng hơn, nhưng vì không muốn làm Tử Kỳ mất hứng, có khó thở bao nhiêu Lam Tuyên cũng gồng người lên chịu đựng đến cùng.
"Ahhhh, ahhhhhhhh"
Anh tận dụng kinh nghiệm từ lần trước đó, phối hợp với sự đưa đẩy điên cuồng kia bằng một bàn tay massage bên dưới hai quả trứng căng tròn kia của hắn, tuyến tiền liệt được kích thích từ bên ngoài, Tử Kỳ cảm thấy dưới xương cụt của mình xuất hiện những trận tê dại, tê dại đó lan dần ra khắp tứ chi, lan đến cả đỉnh đầu một cách nhanh chóng.
"Ahhhh, chết…"
Hắn không nghĩ chỉ như vậy thôi bản thân đã vô thức phóng tinh rồi, vậy nên đống tinh dịch vừa tự do bắn vào miệng của anh cũng vậy, cũng bởi vì không kịp rút ra nên mới khiến cho Lam Tuyên hơi hơi hoảng hốt.
"Khụ…"
Anh ho lên một tiếng, Tử Kỳ vội vàng thu thứ vũ khí trên cơ thể mình lại, hắn cúi xuống muốn cạy miệng anh để anh nhả đống tinh dịch kia ra, nhưng lần này Lam Tuyên đã nhanh chóng nuốt vào bụng, lúc hai ngón tay hắn đưa vào miệng anh thăm dò, bên trong chỉ còn lại sự ấm nóng và mềm mại vô cùng đáng yêu.
"Sao lại nuốt?"
"…"
Hắn hỏi vậy là hắn không nhớ gì rồi, ban nãy chỉ vì anh không kìm được nên nhổ ra, không phải có một người đã nổi giận với anh sao. Dù không nói với hắn những suy nghĩ sâu xa này, nhưng Lam Tuyên vẫn âm thầm cố gắng khiến Tử Kỳ cảm thấy thoải mái hết sức có thể, không để hắn nghĩ mình bởi vì kinh tởm những thứ như vậy mà lại nhổ ra.
"Anh ăn hết con của em rồi! Mai sình bụng đừng có khóc nhè đó nha!"
Những lời trêu chọc như thế này nghe cũng quen rồi, nhưng Lam Tuyên đến tận bây giờ vẫn không giấu được đôi chút ửng đỏ hai bên vành tai, bộ dạng đó của anh khiến hắn thích thú, trên miệng nói những lời không có giới hạn bao nhiêu, mu bàn chân của hắn cọ xát vào giữa chân anh cũng đầy chủ ý bấy nhiêu.
"Làm cho em mà anh đã hứng cỡ này rồi sao?"
"Có gì lạ?"
Cái điệu bộ trống không của anh đúng là dễ chọc cho hắn nổi điên thật đó, Tử Kỳ túm cổ áo Lam Tuyên kéo anh đứng dậy. Trong khoảnh khắc hai gương mặt kề cận nhau, hắn thô bạo áp môi mình lên môi anh mà hôn, chờ đợi người kia đáp trả lại, đầu lưỡi hắn bắt đầu len lỏi vào trong, chẳng khác với khối cảm xúc đáng sợ lúc ban nãy là mấy.
"Ah!"
Gần gũi với Lam Tuyên thế này, hắn có thể nghe thấy từng tiếng thở đầy gấp gáp của anh, cảm nhận được bên dưới lồng ngực đối phương vang lên từng tiếng nhịp đập điên cuồng, cơ thể mềm mịn và trắng hồng bây giờ không ngừng tỏa nhiệt, nhiệt độ từ cơ thể xúc tác mùi hương dễ chịu của anh len lỏi nơi cánh mũi hắn. Hắn chỉ là ôm ấp quất quýt vậy thôi, nhưng cũng đủ cảm thấy nụ hôn giữa hai người họ làm gia tăng những cao trào mất rồi.
"Ahhh…"
Đột ngột Tử Kỳ đưa tay xuống sờ nắn chú rồng nhỏ của Lam Tuyên, chẳng biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như anh cảm nhận được sức nóng từ bàn tay hắn truyền vào bên trong, thông qua hai lớp quần dày dặn như vậy, anh lại thoáng run lên chỉ vì chút va chạm nhẹ mà hắn trao cho.
"Ướt chưa?"
Cái tên đó, đúng là chỉ giỏi trêu chọc anh bằng cái điệu hỏi đáng ghét như vậy.
"Muốn em bú hay là muốn em sục?"
"Ahhhh…"
Không đợi anh trả lời câu hỏi của mình, hắn dùng sức bóp chặt vật cứng thuộc về đối phương, khiến người kia ba giây điên đảo ôm ghì lấy hắn, anh úp mặt vào cổ Tử Kỳ nhẹ nhẹ hôn lên.
Thật kì lạ…
Tự nói với bản thân điều đó, bởi vì chẳng hiểu sao chỉ cần người kia đụng chạm vào anh, y như rằng từ lí trí đến cảm xúc đều không thể làm chủ được. Anh có cảm giác hắn đẩy mình ra giữa đại dương, lênh đênh trong những đê mê đó mà chẳng hay được bến bờ. Dù hắn có làm gì cho anh đi nữa cũng như nhau thôi, ít hay nhiều anh cũng chỉ cần người đó là hắn.
Như vậy đủ rồi.
Ring!
"Chờ em một chút!"
Tử Kỳ đột nhiên lại ngừng tay vì một tiếng chuông ngân dài, hắn đá chiếc quần bên dưới sàn để tìm điện thoại, nhưng Lam Tuyên đã nhanh chóng cúi xuống lấy từ trong túi quần ra đưa cho hắn. Cũng vào đúng cái khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên cái tên vô cùng quen thuộc, người này cách đây một thời gian không thấy liên lạc, anh còn tưởng là đã biến mất hoàn toàn rồi chứ.
"A! Ngọc hả? Đưa điện thoại cho em!"
"…"
Chỉ vậy thôi, chỉ vì nhìn thấy hắn hớn hở khi phát hiện ra người vừa gọi đến là Ngọc, cổ họng anh lập tức nghẹn lại một cách kì lạ.
"Alo, baby à! Em nghe thử chưa? Thích bài đó không? À… Anh hả? Anh đang…"
Nói đến đó, hắn liếc mắt nhìn anh bằng một biểu cảm vô cùng kì lạ. Mặc dù anh không nói lời nào, cũng không hề có hành động gì tạo ra âm thanh lọt vào trong cuộc gọi đó của hắn. Anh chỉ là muốn cúi xuống kéo quần lên giúp hắn mà thôi.
"Xùy!"
Hắn thốt lên một từ như vậy, gay gắt gạt tay người bên cạnh chỉ để bản thân tự giải quyết đống lộn xộn ân ái vừa mới diễn ra.
"…"
Lam Tuyên sững cả người vì cái phủi tay vô tình của hắn, anh chẳng nói nên lời nhưng lồng ngực trái cứ như bị đâm thủng vậy.
"Anh đi trước nha… Chút nữa…"
"Đi đi! Đi đi!"
Lời thì thầm chưa kịp nói hết, người phũ phàng lại phũ phàng hơn.
"À không có gì đâu, anh đuổi con mèo đó mà… Em nói tiếp đi!"
Con mèo?
Tự hỏi lòng như vậy kèm với một tiếng cười thầm. Lam Tuyên giờ phút này như chiếc thuyền nhỏ thủng đáy ngoài khơi, anh bước từng bước một ra tới cửa sau, đẩy cánh cửa bước ra khỏi căn phòng đó nhưng lại có cảm giác toàn thân rơi xuống tận đáy đại dương. Mênh mông và sâu thẳm, chơi vơi và lạc lối trong những yêu đương chưa được đáp lại.
Tối hôm đó anh bỏ bữa cơm cùng với gia đình, chỉ để dành mấy tiếng dài kia ngâm mình trong bồn nước nóng. Anh không tiếp tục cuộc vui kia khi không có hắn, bởi vậy cách duy nhất là ngâm mình bằng tinh dầu hương thảo để dòng cảm xúc êm ả lắng xuống. Chuyện kể ra cũng chẳng có gì quá nhỉ? Vậy mà anh lại trằn trọc suốt cả đêm, đồng hồ nhảy sang con số của ngày mới, nhưng chiếc giường trong phòng vẫn sột soạt tiếng trở mình, đèn ngủ ngay bên cạnh cũng chẳng muốn tắt, nằm cả đêm trăn trở chỉ để dán chặt hai mắt vào khung chat của zalo.
"Tụi mình hẹn hò đi!"
"Tụi mình hẹn hò được không?"
"Hai đứa mình như vậy, có gọi là hẹn hò hay không?"
"Anh muốn nghe câu trả lời của em! Về chuyện nếu như mình tiến xa hơn nữa…"
"Anh nghĩ chúng ta nên nghiêm túc hẹn hò!"
Soạn đi soạn lại nhiều câu như vậy, nhưng rốt cuộc Lam Tuyên vẫn không biết mình nên gửi câu nào cho hắn. Anh sợ hắn sẽ đáp lại anh bằng một câu hỏi, sợ bản thân đi vào đường cụt không có lối ra. Nhưng nhìn những tương tác của hắn và cô nàng Hồng Ngọc kia trên trang facebook, sự lo lắng xâm chiếm tất cả lí trí của anh, nó khiến anh chẳng tài nào ngó lơ được.
"Tử Kỳ, em ngủ chưa? Anh muốn hỏi một chút…"
Ting!
Phải lấy hết can đảm để nhắn cho hắn như vậy, anh chỉ ôm một chút hi vọng nho nhỏ, không nghĩ rằng người kia sẽ ngay lập tức đáp lại lời mình.
"Anh cũng chưa ngủ hả? Hên quá, em qua phòng anh được không?"
Đối diện màn hình tin nhắn kia, đôi mắt của Lam Tuyên sáng lên rạng rỡ vô cùng. Anh liên tục chạm ngón tay vào màn hình, không muốn để cho hắn chờ đợi quá lâu.
"Ừm, anh chưa ngủ! Em qua đi, anh không có khóa cửa phòng!"
"Ok!"
Vì hiện tại đã quá khuya rồi, hắn phải đi thật khẽ sang phòng của anh, nhưng Lam Tuyên không để ý đến lí do tại sao giờ này Tử Kỳ chưa ngủ, anh chỉ bởi vì lời hồi đáp nhanh chóng của hắn mà cảm thấy lòng phấn khởi như một đứa trẻ sắp được tặng quà.
"Hello, nửa đêm mà cương quá… Giúp em một chút nữa đi, em sục nãy giờ mà nó không ra!"
"…"
Chỉ có điều, món quà mà Tử Kỳ nửa đêm mang đến cho anh cũng thật lạ lẫm, hắn vừa đóng cánh cửa đã vội kéo quần đùi xuống, phần thô cứng quen thuộc thu vào tầm mắt đối phương, loáng thoáng cho người ta cái cảm giác thật khó tả.
"…"
Nhưng Lam Tuyên hiện tại như một tên ngốc, anh chỉ ghi nhớ nụ cười tươi tắn đó của hắn trao về phía mình, hoàn toàn quên đi cái gạt tay lúc chiều ở trong nhà kho.
"Anh làm bằng miệng nha… Nhanh nhanh đi… Em sục nãy giờ mỏi tay quá rồi!"
"…"
Giống như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn đáp lại, anh há miệng để hắn rồng bay phượng múa thêm một lần nữa mà không có bất kì thắc mắc nào.
Chỉ đến khi những cú đẩy hông thô bạo của hắn ngưng lại, người trên giường thêm một lần nữa nuốt hết số tinh dịch kia vào bụng, anh mới chợt nhớ ra dạ dày của mình trống không cả buổi, nhớ cả sự cô đơn vì bị bỏ lại trong lúc bận rộn của hắn, nhớ điều mà bản thân muốn hỏi khi nhắn tin cho Tử Kỳ giữa đêm thế này.
"Ừm… Hồi nãy nhắn cho em, anh định hỏi em chuyện của tụi mình!"
"Hở?"
"Em có từng nghĩ đến hay không? Nhưng anh thấy, nếu chúng ta thỉnh thoảng cứ làm chuyện này như vậy… Đâu có khác gì đang ở trong một mối quan hệ yêu đương?"
"Thì sao?"
Bởi vì người bên cạnh tròn mắt hỏi anh giống như chưa hiểu, anh mới thành thật nói ra những suy nghĩ của mình. Vì những chuyện thế này lại trôi chảy diễn ra theo một cách tự nhiên như vậy, anh tự cho rằng hắn cũng xác định chút gì đó với anh rồi chứ?
"Thì anh muốn hỏi em, nếu công khai hẹn hò thì sao? Anh muốn nói chuyện này với mẹ, vì anh nghĩ hai đứa mình cứ làm chuyện này mà trước mặt ba với mẹ lại xem nhau như anh em cũng không đúng lắm!"
"Công khai hẹn hò cái gì chứ? Anh bị điên hả?"
Sửng sốt này của hắn khiến anh ngạc nhiên, ngạc nhiên và bối rối đến mức không biết mình đã nói sai chỗ nào.
"Tử Kỳ, anh nghĩ em cũng biết rồi chứ? Anh muốn mình có một mối quan hệ nghiêm túc với nhau, anh chờ đợi câu trả lời của em từ hôm đó, cái hôm anh nói lời tỏ tình…"
"Hahaha… Anh Tuyên, anh làm em hơi bất ngờ đó!"
"Anh… anh thấy em có vẻ như cởi mở hơn trong chuyện gần gũi giữa hai đứa mình, nhưng vẫn chưa có câu trả lời cụ thể, vậy nên…"
"Nên gì?"
Lời ngập ngừng của anh bị hắn chen vào, giống như khoảnh khắc lúc ban chiều khi hắn rời đi, hiện tại cũng là ném anh vào giữa đáy đại dương.
"Nên anh nghĩ em bật đèn xanh hả?"
"…"
"Khoan đã, ý là mấy lần đụng chạm đó… Anh xem như hai đứa mình làm tình đó hả?"
"…"
Không phải sao?
Lẽ ra anh đã phải trực tiếp hỏi hắn, nhưng bởi vì hiện tại có cảm giác quai hàm đang đóng chặt, anh chỉ ngơ ngác nhìn Tử Kỳ dưới ánh đèn kia, cảm thấy dù có ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra, nhưng khắp căn phòng này đều là lạnh giá.
"Hành động của em làm cho anh nuôi hi vọng sao? Anh quên em là trai thẳng hả?"
"…"
"Xin lỗi nha!"
"…"
"Nếu chỉ vì như vậy mà anh nghĩ sẽ hẹn hò gì đó thì hơi vội rồi, thỉnh thoảng tụi con trai vẫn thường giải quyết giúp nhau thôi mà! Đâu có nghĩa là sẽ yêu đương gì đâu!"
"…"
Những lời này của hắn…
Tàn nhẫn đến mức khiến cho dây thần kinh chỉ huy thính giác của anh đột ngột ngưng lại, anh không muốn mình nghe thấy nữa, điếc tạm thời vài phút cũng được.
"Hiện tại em chưa có người yêu, anh cũng vậy! Thỉnh thoảng giúp nhau giải quyết nhu cầu một chút thôi mà…"
"Đừng nói nữa!"
"Ờ…"
Anh cúi xuống vén tấm chăn lên, muốn đứng dậy rồi bước vài bước là ra đến đại dương xanh, nhưng có lẽ mong ước hão huyền thật rồi, khoảng trống trong căn phòng ngay trước mắt anh bất ngờ hóa thành một màu đen đặc.
"Anh Tuyên…"
Lúc đó anh nghe giọng của hắn gọi từ phía sau, nhưng hai chân đã không còn đủ sức đứng vững nữa.
"Anh Tuyên…"
Bịch!
Cơn choáng váng kinh khủng ập đến, đẩy anh xuống nền gạch lạnh ngắt mà không tài nào gượng đứng lên nổi.
"Sao vậy…"
"Không sao…"
"Mặt anh nóng quá nè, bị sốt rồi!"
"Tránh ra!"
Không giận hắn nói lời phũ phàng với mình, nhưng thật sự rất giận những cử chỉ quan tâm này của hắn. Hắn biết tại sao không? Tại vì nó cho anh quá nhiều hi vọng, nó làm trái tim anh không có phòng bị, không chút do dự.
Cứ vậy, yêu hắn.
"Thôi mà… Em nói đùa đó! Giận cái gì chứ!"
"Đùa?"
Không biết mình nên tin hay không? Không biết mình nên mừng hay không? Anh liếc mắt nhìn hắn lại chẳng nén được những dòng nước mắt liên tục trào ra.
"Anh không thấy vui…"
"Thôi mà… Em xin lỗi!"
Hắn đem ngón tay gạt nước mắt của anh, tít mắt cười giống như xoa dịu, lại còn…
Chụt!
"Nghe nói anh bỏ ăn hả?"
Lại còn hôn lên gò má anh và hỏi những lời như thể hai người thật sự hẹn hò với nhau.
"Vì em nói chuyện với Ngọc nên anh ghen chứ gì?"
"…"
"Hồi chiều uống một đống sữa chua, không chịu ăn cơm, ban nãy lại uống thêm một đống sữa chua! Bụng của anh chắc là lại không ổn rồi! Haiz! Em đỡ anh lên giường, nằm chờ em đi múc cho tô yến chưng, ngon lắm! Ăn xong rồi uống thuốc hạ sốt!"
"Tử Kỳ!"
Không còn muốn nghe hắn nói nhiều như vậy, anh ngắt lời chỉ để chen vào một câu.
"Anh thật sự nghiêm túc với em đó!"
"Được rồi, em biết rồi!"
"Vậy em có thể nói thật lòng được không?"
"…"
Chỉ vì anh yêu cầu như vậy, hắn nhẹ hôn lên trán của anh thêm một cái nữa, lần này hắn cũng cười tít mắt, bàn tay vỗ vỗ vào tay anh giống như nài nỉ.
"Từ từ đi…"
"Nhưng mà…"
"Anh Tuyên, em cũng cần phải suy nghĩ mà! Anh kiên nhẫn một chút được không? Bắt em trả lời liền cũng khó cho em thật đó!"
"…"
Chỉ vì anh không muốn dồn hắn vào chỗ khó khăn, nên mới tạm chấp nhận không truy tới cùng. Nhưng để đồng thuận với yêu cầu của hắn, bản thân anh đã tự đẩy mình vào chỗ khó khăn mất rồi.
…
Tối hôm đó, hắn ở lại ngủ cùng với anh trên chiếc giường nhỏ, đợi hắn đều đều hơi thở rồi, Lam Tuyên mới len lút mở laptop lên, anh bất chợt nhớ ra Tử Kỳ đăng nhập zalo trên máy tính riêng của anh cách đây vài ngày, hình như hắn vẫn chưa đăng xuất.
"…"
Nhưng có lẽ tò mò của anh lần này sai rồi, những dòng tin nhắn và hình ảnh trao đổi giữa hắn với cô nàng Hồng Ngọc kia cách đây vài tiếng, nói đúng ra đều là tin nhắn nhạy cảm. Khoảng thời gian Tử Kỳ hỏi sang phòng anh, có lẽ bởi vì hắn không giải tỏa được cảm xúc sau khi nhắn tin thân mật với cô gái đó.
Trên màn hình chi chít những tấm ảnh đầy gợi cảm từ thân thể của cô gái mà hắn theo đuổi, hắn đặt tên zalo của người đó là "Honey", vậy nên hắn mới không thể cho anh câu trả lời đúng không?
"Anh ra chưa? Em mệt rồi, không chụp nữa đâu, đi ngủ trước đây! Bye bye!"
"Em ngủ đi, ngủ ngon nha! Anh tự quay tay chút xíu cũng được, không có em ở đây, ước gì có vài cái đồ chơi cho anh ứ ừ… Huhu!"
Thì ra là vậy…
Người gập chiếc laptop nhè nhẹ sợ hắn thức giấc, đặt lưng nằm xuống cạnh bên hắn chỉ để ngắm nhìn một lúc trước khi đôi mắt nhòe đi. Anh cảm thấy vô vọng vì sự chân tình của mình chỉ sánh bằng món đồ chơi trong cái suy nghĩ của hắn.
Muốn ôm hắn vào lòng giống như mọi lần, mà lại sợ mình khóc nấc lên phá tan sự yên tĩnh này trong giấc mơ của đối phương. Biết đâu hiện tại hắn đang mơ thấy được ân ái với người hắn thích thì sao?
Mtam