Tác giả
  • Thông báo
  • BOYLOVE
  • GIRLLOVE
  • TÌNH CẢM NAM NỮ
  • Kiến thức LGBTQ
  • Hoạt động xã hội
  • Reaction nè
  • Tự truyện
    • Đăng nhập
    1. Trang chủ
    2. Chương 1

    Chương 1

    Chương 1

    596
    Chương trước
    Chương tiếp

    Chế tác bởi: Hắc Tiên Sinh

    Chương 1: Mình muốn bảo vệ cậu 

    Tôi nghe có người bảo rằng...

    "Thời gian sẽ xóa đi những ký ức mà con người dù có cố gắng lưu giữ thế nào rồi cũng sẽ bất lực".

    Nhưng tại sao ba năm trôi qua tất cả những ký ức đó vẫn còn lưu lại trong tôi rõ ràng đến vậy? Nếu không phải là  Ae - một người đã trở nên quá đặc biệt trong trái tim tôi.

    Mỗi ngày không có cậu ấy đối với tôi hình như chỉ là cố gắng để mà tồn tại. Tôi chỉ sợ nếu lâu hơn nữa thì trái tim này sẽ chết đi mất. Thời gian càng trôi qua tôi lại càng thấy sợ nhiều thứ, tôi không sợ bản thân đầu hàng nhưng lại sợ mình chỉ còn là một mảnh quá khứ của Ae, sợ Ae sẽ cho người khác cơ hội giống như cách mà cậu ấy từng cho tôi cơ hội chạm vào trái tim đó vậy.

    Tôi đã từng có suy nghĩ, nếu ngày đó cố gắng từ bỏ sớm hơn một chút thì có lẽ những vết thương được tạo ra từ tình cảm này cũng không sâu đến vậy. Có phải khi tôi thấy đau thì Ae cũng đau? Có phải tất cả lý do đều nằm ở tôi?

    - Chuẩn bị xong chưa?

    Câu hỏi của ba cắt ngang dòng suy nghĩ miên man đó của tôi, giống như một cú ném bất ngờ xuống tận vực sâu, tôi bàng hoàng nhìn ông ấy rồi nở một nụ cười mà dù không soi gương tôi cũng tự hình dung ra được dáng vẻ gượng gạo của mình.

    - Rồi ạ...

    Lúc đó tôi đứng dậy nhấc người khỏi chiếc sofa bằng cái điệu bộ mệt mỏi khi bắt đầu mường tượng về những điều sắp diễn ra với tôi.

    - Ba à!

    Ông nhìn tôi, lúc đó tôi chỉ đang cố hết sức để ngẩng mặt lên, đường đường chính chính bày tỏ quan điểm của mình:

    - Tại sao... ba và mẹ lại li hôn chắc ba là người hiểu rõ hơn ai hết! Ba vốn dĩ biết rằng hôn nhân sắp đặt sẽ không có kết thúc tốt đẹp... vậy tại sao lại...

    Ba lại đem tất cả kiên quyết của mình mà ngắt lời tôi:

    - Vô ích thôi Pete! Đừng nghĩ là mình đang bước vào suy nghĩ của ai khác rồi có thể thay đổi gì đó!

    - Nhưng mà...

    Tôi lúc này trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cảm giác lo sợ ăn mòn lý trí mất rồi:

    - Nhưng mà con yêu con trai... con không thể tự lừa dối bản thân!

    - Ta đâu có bắt con ngừng thích con trai! Việc kết hôn và sinh con của con mới là điều mà ta quan tâm!

    Cái nhíu mày hiện ra ở giữa trán tôi lúc đó:

    - Đó là lý lẽ sao?

    - Lý lẽ là một thằng con trai trưởng thành phải cưới vợ sinh con! Chứ không phải cặp kè yêu đương với một thằng con trai khác.

    - Điều đó không phải lý lẽ... nó là định kiến!

    Tôi vẫn cố cãi lại dù biết rõ là mình không bao giờ thắng được ba. Vĩnh viễn có lẽ tôi sẽ là người duy nhất im lặng rồi chọn cách quay lưng đi.

    - Định kiến là gì không quan trọng... quan trọng là hãy sống bình thường như những người khác! Đừng biết bản thân bất thường mà vẫn cố nuông chiều bản thân!

    - Con ra xe đợi trước vậy…

    Như một thói quen, tôi bắt đầu trốn tránh những lời nói gây ra tổn thương đó của ba bằng cách chậm chạp bước dần ra cửa.

    - Nếu con nghĩ du học xong có thể quay về Thái và tiếp tục tìm kiếm thằng bệnh hoạn đó thì... con đúng là quá ngây thơ rồi đó. Con nghĩ ta sẽ để yên sao? Con cũng biết danh dự đối với ta quan trọng như thế nào mà.

    Khi trong lòng đã có quá nhiều nỗi đau nhưng nước mắt vẫn không thể rơi ra được thì có lẽ nỗi đau đó đã đạt tới vô cùng rồi có đúng không?

    Nếu tôi không chấp nhận, không hy sinh thì người đau khổ sẽ luôn là Ae. Tôi không muốn như vậy, thật sự rất sợ phải nhìn thấy người mà tôi yêu thương, người đã từng bất chấp tất cả để bảo vệ tôi lại xảy ra chuyện. Tôi cũng muốn một lần bảo vệ cậu ấy, nhưng cũng muốn có thể một lần trở về trong vòng tay đó rồi cả hai cùng đến một nơi xa, cao chạy xa bay dù có là nơi thâm cùng thủy cốc cũng chỉ cần được ở cạnh bên nhau là đủ.

    Cuộc hôn nhân mà tôi sắp bước vào đây sẽ là những cơn mưa dài đau khổ dằn vặt. Tôi sẽ phải bắt đầu học cách bảo vệ chở che cho một người khác bằng chính đôi tay của mình. Cũng chẳng còn có thể tự nhiên bật khóc thật to mỗi khi đau lòng, phải che giấu đi những yếu đuối mà tôi đang giữ. Lựa chọn này khác nào lừa gạt tất cả đâu chứ? Tôi không muốn tưởng tượng nữa, thật sự không muốn nghĩ đến nữa...

    ...

    Chuyến xe đến điểm hẹn của tôi và ba dần lăn bánh cách nặng nề. Trong đầu tôi lúc đó vẫn còn đang nghĩ, đang hy vọng về một cái kết khác hơn. Một nửa trong lòng tôi lại khao khát được trở về bên Ae, ít nhất là tôi còn có thể nói ra với cậu một lời thật lòng. Dù có ở cạnh ai đi nữa thì tình cảm tôi dành cho Ae vẫn chưa bao giờ thay đổi. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn còn ôm hy vọng rằng Ae sẽ đến cứu tôi lần nữa, bất chấp cả khoảng cách có xa thế nào.

    - Tới đó rồi thì làm ơn cất cái vẻ mặt đưa đám đó đi!

    Tôi liếc nhìn ba một lúc rồi lại tập trung ánh mắt về phía trước. Có lẽ lúc đó tôi chỉ cố tỏ ra im lặng để phản bác lời của ba. Bởi vì tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Chúng tôi thinh lặng khá lâu cho đến khi tôi thẫn thờ bẻ lái sang trái:

    - Này! Là bên phải mà!

    Giọng của ba bất ngờ kéo tôi ra khỏi một đống hỗn độn trong lòng. Tôi giật mình bẻ vô lăng sang phải rồi lại tiếp tục hốt hoảng phanh xe cực gấp.

    "két"

    - Này Pete!!!

    Đầu tôi đập mạnh vào vô lăng, cố trấn tĩnh lại, tôi từ từ ngước nhìn phía trước bằng đôi mắt chứa đựng sự thất thần, nước mắt lại bắt đầu ứa ra.

    Phía trước mặt tôi lúc đó là một chiếc xe tải khá to, chỉ còn vài chục centimet là cả hai đã "đối diện" nhau dưới địa ngục rồi. Tài xế xe tải mở cửa xe bước ra cùng với vẻ mặt hung tợn, liên tục đập mạnh tay vào kính xe tôi. Tôi hoàn hồn lại, vội vàng nhấn nút mở kính xe rồi cúi đầu liên tục nói lời xin lỗi.

    - Fuck!!@#!@$%^$%

    Ông ấy tuôn một đống những ngôn từ xấu sau một phen hú vía vì tôi, tôi thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc xin lỗi với gương mặt đầy hối hận. Cho đến khi tiếng còi xe ở phía sau dồn dập vang lên, mâu thuẫn giữa chúng tôi mới được giải quyết. Người đàn ông kia ngừng chửi rủa, trở về xe và bắt đầu di chuyển tiếp. Tôi cũng tấp vô lề định thần lại bản thân mình một chút, lúc đó vốn dĩ cũng không hề hay biết là chiếc xe của mình đã xảy ra chuyện mất rồi.

    Sự việc xảy ra như vậy, nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông tôi gọi là "ba" đang ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn không hề nói một lời nào trấn an tôi. Hoặc cũng có thể điều đó không cần thiết, nhưng tôi lại là một đứa quá dựa dẫm chăng? Tôi chỉ muốn có Ae bên cạnh những lúc thế này, tôi thật sự không thể kiềm lại những nhớ nhung dành cho Ae bây giờ. Nghĩ đến những lời an ủi, những cái ôm đầy ấm áp nhưng đối diện với thực tế là những khoảng trống cô độc chẳng còn gì tồn tại cả, trái tim tôi lại quặn lên từng cơn đau rồi khiến cho nước mắt không ngừng được nữa.

    - Chạy đi! Trễ hẹn bây giờ!

    Ông ấy thật tàn nhẫn, tôi biết mình dù có chết cũng không thay đổi được gì nên bất chấp tất cả nhấn ga lao thẳng về phía trước. Được thôi, xem mắt đúng không? Cưới vợ theo ý ông ấy chứ gì? Tôi sẽ đến đó và nói thẳng cho đối phương biết tất cả rồi mọi chuyện tới đâu thì tới.

    Nhưng mà...

    Hình như ông trời đang thực sự muốn trêu đùa tôi. Khi tôi đã cố gắng hết sức ngoi lên giữa những vùi dập, để có thể mạnh mẽ quyết định cuộc đời chính mình thì thượng đế lại muốn tôi phải mạnh mẽ hơn nữa rồi mới cho tôi toại nguyện theo cách khác.

    "Bùm"

    Một tiếng nổ khá lớn phát ra từ xe của tôi trong khi tốc độ hiện tại thực sự phải nói là nhanh. Đôi bàn tay yếu ớt của tôi gồng lên giữ chặt lấy vô lăng khi bản thân bất giác nhận ra chiếc xe đang chao đảo mạnh. Tôi không thể phanh xe ngay lập tức, càng không thể giảm ga ngay lúc này vì chính xác là tôi đang ở giữa đường cao tốc, cách duy nhất mà tôi có thể làm là làm sao để di chuyển vào sát lề nhưng hiện tại tâm trạng tôi không ổn định, đầu óc mơ màng trống rỗng.

    Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán tôi dù vẫn đang cố gắng trấn an bản thân, nhưng chính tôi lại bị sự hoảng loạn của ba làm cho mất đi bình tĩnh. Khi biết mình hoàn toàn không thể trông cậy vào ai khác ngoài bản thân lúc đó, tôi lại nhớ đến Ae một cách kinh khủng, trong đầu tôi ngập tràn hình ảnh của Ae, tôi bắt đầu hình dung ra kết cục bi thảm của chính mình... đó là biến mất khỏi thế gian mà chưa kịp nói một lời từ biệt với Ae.

    - Này Pete! Bánh xe của chúng ta... giảm ga đi... nếu không thì sẽ...

    - Không giảm ga được chúng ta đang ở trên đường cao tốc mà?

    - Vậy thì mày làm gì đó đi... hãy nghĩ ra gì đó đi!

    Ba tôi càng lúc càng hoảng loạn hơn, ông ấy liên tục thay đổi tư thế làm cho chiếc xe càng chao đảo thêm. Thậm chí ông ấy còn chẳng nhận ra là tôi hiện tại đã cố gồng hết cả người lên để chống lại tử thần trong phút đó. Cách duy nhất tôi có thể làm là lách xe dần vào lề rồi để xe liên tục va chạm với dải phân cách, mục đích là để giảm tốc độ xe lại mà không cần phải dùng đến phanh.

    - Pete! Mày điên rồi Pete - Ông ấy hét lên

    - Con không điên! Nếu phanh xe lại thì xe sẽ lật... chúng ta đang chạy với tốc độ rất nhanh...

    - Mày chạy nhanh như vậy là để hù dọa tao mà không đúng sao?

    - Ba à!!!

    Chiếc xe mà tôi đang lái có vô lăng được đặt bên trái thay vì là bên phải như những chiếc xe thông thường ở Thái. Điều đó thuận lợi cho sáng kiến của tôi lúc này, chính vì vậy mà tôi không muốn tranh cãi với ông thêm nữa. Tôi quay sang ba mình, cố gắng dùng gương mặt bình thản nhất mà đề nghị:

    - Bây giờ... ba tháo dây an toàn ra... đợi đến khi tốc độ xe giảm lại thì mở cửa nhảy ra sát bãi cỏ ven đường... phía trước có bãi cỏ rất lớn...

    - Tại sao chứ?

    Tôi lúc này gương mặt đã bê bết mồ hôi và nước mắt:

    - Con không thể cứ bẻ lái qua đó nếu có ba ngồi đó... sẽ rất nguy hiểm cho ba! Nhưng đó là cách duy nhất để xe dừng lại...

    Hình như lúc này ông cũng bắt đầu nhận ra được toàn bộ sự việc, lặng lẽ cởi dây an toàn, một tay đưa lên chạm nhẹ vào vai tôi, giọng nói vẫn đầy run sợ:

    - Sẽ… ổn chứ… Pete?

    Tôi mỉm cười gật đầu mà khóe mắt cứ trào ra, mặc dù ở thời điểm đó tôi vốn đã xác định được số phận của mình rồi nhưng vẫn muốn thử một lần tự bảo vệ chính bản thân, nếu thật sự tôi còn may mắn giống như cách mà tôi đã gặp được Ae, thì có lẽ vẫn còn hy vọng để ở lại thế gian chứ? Nghĩ vậy, tôi nhấn nút mở cửa xe tự động vì biết mình không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.

    - Đừng lo cho con! Xe có túi hơi bảo vệ mà.... ba nhanh lên!!!

    ...

    Chúng tôi mất tầm vài chục giây để chuẩn bị cho cuộc tiếp đất đầy định mệnh đó. Biết chắc là kiểu gì thì cả tôi và thằng Pete đều sẽ bị thương hoặc tệ hơn là...

    Nhưng thật sự lúc này chẳng còn cách nào khác cả, chúng tôi phải nhanh chóng tự mình dừng xe lại trước khi có một vụ tai nạn liên hoàn xảy ra. Đúng vậy! Tôi lấy hết can đảm nữa đời người ra rồi quay sang nhìn thằng Pete lần nữa.

    - Sẽ ổn chứ?

    - Ổn mà! Ba nhảy đi... chúng ta qua hết bãi cỏ thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!

    Pete bật khóc đến mức mặt tái nhạt đi, mồ hôi ướt đẫm cả người. Có quá trễ không khi đến tận bây giờ tôi mới nhận ra đứa con trai mỏng manh yếu đuối của mình đang gồng hết cả vai lên bẻ lái cho chiếc xe liên tục va vào hàng rào chắn, cánh cửa xe méo mó va chạm vào hàng rào bảo vệ tóe lên những tia lửa nhỏ, tôi dùng sức bám vào cửa xe để vươn người ra bãi cỏ rồi buông tay ra tiếp đất. Dù ở khoảng cách khá gần nhưng tôi vẫn lăn đi vài vòng, khi trấn tỉnh lại tôi cảm nhận được cái đau đớn đang lan dần ra từ cánh tay. Tôi không thể nhấc nó lên được... có lẽ đã gãy rồi. Tôi đoán là vậy.

    - Thằng Pete! - tôi gọi thầm

    Rồi sau đó cố hết sức mới có thể lồm cồm mà bò dậy, tôi nhìn theo xe của nó, chiếc xe lúc đó vẫn đang lao đi rất nhanh, loạng choạng chao đảo lách qua lách lại một cách đáng sợ. Tôi bần thần nhìn lên biển báo đường cong và độ dốc 15%. Thật sự lúc đó chỉ muốn tự đấm bản thân vài cái.

    Sao giờ tôi mới nhận ra cơ chứ? Rằng đứa con trai bé bỏng của tôi vốn dĩ không đủ sức để có thể khống chế chiếc xe đó lại, nó chỉ là đang không muốn tôi xảy ra chuyện nên mới lừa tôi nhảy xuống. Và có lẽ nó cũng thừa biết đoạn đường này rồi nên mới không chọn rẽ phải.

    - Không Pete! Không được bẻ lái!

    Bởi vì chỉ cần nó bẻ lái lúc này thì dù rẽ bên nào cũng sẽ lật ngang, chiếc xe đang đổ dốc và men theo đoạn đường cong đầy khó khăn cho việc cầm lái. Lúc đó tôi chỉ đứng yên đó mà gào lên trong vô vọng vì biết thằng Pete chắc chắn sẽ không nghe thấy gì đâu, nó lúc này có khác gì đang chạy trốn khỏi tôi? Khỏi những sắp đặt mà tôi đè nặng lên vai nó? Tôi thật sự... bắt đầu cảm thấy hối hận đến mức run sợ khi nghĩ đến việc thằng Pete bỗng nhiên biến mất vĩnh viễn.

    - Không!!! Pete !!! Không...

    Tuyệt vọng.

    Tuyệt vọng đến vô tận bao trùm hơi thở của tôi, tôi cảm giác hai chân mình chẳng còn chút sức lực gì nữa, toàn thân tê liệt đi vì sợ, khi mà hai bánh xe bên trái của nó bắt đầu không thể giữ thăng bằng nữa từ từ bị nhấc bỗng lên. Chao đảo cầm cự được vài giây trước khi lật ngang xuống đường. Tôi biết... thằng bé đã phải đau khổ lo sợ thế nào khi đối diện với điều đó. Giờ thì tôi chẳng còn nghĩ ra được gì khá hơn ngoài việc bất chấp lao tới chỗ nó. Vì nước mắt giàn giụa hay vì nỗi sợ hãi kia đang làm cho đôi mắt tôi nhòe đi? Vì yêu thương con hay vì điều gì khác mà tôi bất chấp tất cả để chạy tới đó?

    - Xin hãy cứu con tôi!

    Những chiếc xe phía sau lao tới, tôi nhóm lên một chút hy vọng cho mình. Nhưng rồi chút hy vọng bé nhỏ của tôi thật sự đã tan biến đi như là bọt nước, nhanh chóng bị dập tắt bởi một tiếng "Rầm" rất lớn xé nát cả một bầu trời đau thương.

    - Pete!!! Không... không!!!

    Tôi đã điên cuồng gọi tên nó như thế, giá mà nó có thể nghe thấy để hiểu được là tôi cũng sợ mất nó lắm, đứa con trai tội nghiệp của tôi.

    Chẳng cần nghĩ thêm nữa, cứ như thế vô thức chạy về phía chiếc xe đã lật ngang, nhưng chẳng hiểu có phải vì đôi chân này kiệt sức hay không? Thấy trước mắt nhưng cố gắng mãi cũng chưa thể chạm tay vào.

    - Pete...

    Phía trước là một khoảng mờ tịt bao trùm lấy tâm trí tôi. Trong lòng là một mớ hỗn độn bao gồm kinh hãi, lo sợ, đau đớn... dằn vặt.

    Tôi chỉ có thể nhìn thấy đám người đang vây quanh chỗ xe thằng Pete ra hiệu cho nhau lùi về phía sau. Đám người đó cũng nhanh chóng lùi ra sau, tránh chiếc xe đó ra thật xa...  mặc cho những vô vọng tri hô của tôi đang dần kiệt lực.

    “Sao vậy? Sao họ không cứu thằng Pete?”

    "Đừng... đừng bỏ đi mà! Trong xe có người... là con trai tôi... là thằng Pete..."

    "Xin hãy cứu nó..."

    Có lẽ, người đàn ông cao ngạo đầy quyền lực kia lúc này đã hoàn toàn chạy trốn rồi. Dưới mặt đường chỉ còn sót lại dáng vẻ thống khổ của người đàn ông thất bại. Thất bại trong những suy nghĩ bảo thủ của bản thân, trong cái giới hạn chật hẹp của định kiến. Thất bại vì đã quá muộn màng nhận ra giới hạn giữa "còn" và "mất" chỉ cách nhau một sợi chỉ mà thôi...

    Dưới mặt đường, tiếng gào thét của tôi quyện vào nước mắt, lồng ngực siết chặt bởi những cơn đau. Cảm giác tuyệt vọng chạm đến từng tế bào cảm xúc.

    Cả bầu trời sáng rực lên, mấy tiếng ồn ào xung quanh cũng nhanh chóng bị nuốt chửng bởi một tiếng nổ vang trời, rung chuyển mặt đất.

    "Pete!!!!!"

    Tôi lại gào lên, lần này tôi đã dồn hết sức mình để gọi to tên nó nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Ngọn lửa từ bình xăng vụt ra nuốt trọn đứa con bé bỏng của tôi vẫn còn đang mắc kẹt dưới chiếc xe lật ngang. Tôi muốn nó bình an qua khỏi... để có thể nói ra những lời xin lỗi mà lòng nhẹ bớt đi những lo âu. Nhưng tôi không chắc là mình còn có cơ hội đó lần nữa...

    --- còn tiếp ---

     

    Chương trước
    Danh sách chương
    Chương tiếp
    Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
    • Htrongsang (0)
    • Facebook (0)

    Nhận xét của độc giả (Dành cho thành viên đã đăng ký tài khoản)

    Số ký tự:0

    © Bản quyền truyện thuộc về htrongsáng.

    © Copyright by htrongsang.

    All rights reserved.

    ☞ Do not Reup!

    Tổng lượt truy cập: 1,275,685 lượt

    Designed by Halink Web