Chương 10: Quan tâm.
Ăn xong bữa tối, Tử Kỳ cùng với mẹ dọn dẹp mọi thứ trên bàn, tranh thủ lúc mẹ rửa chén hắn đứng bên cạnh tay chân cũng rất nhanh nhẹn phụ tráng lại chén rồi úp ngay ngắn lên kệ. Hắn nhớ trước đây khi còn ở Mỹ, bản thân thường hay dùng đồ hộp rồi sẵn tiện vứt cho nhanh. Chén đĩa cũng được mấy cái, ăn xong cái nào là rửa úp lên cái đó, hầu như chẳng bao giờ rửa chén mà lại phải đứng trong bếp suốt hai mươi phút thế này.
Mà kể ra nếu mẹ rửa chén còn hắn ở kế bên phụ thì cũng đôi chút nhận được ánh nhìn thiện cảm từ ba. Hắn vẫn luôn giả vờ chăm chỉ không để ý gì xung quanh, nhưng các giác quan trên cơ thể đều cảm nhận rằng ba đang chăm chú để mắt đến hắn, lòng thấp thỏm mãi mà không yên: "Ai da, cái ông già này làm gì cứ tia mình hoài vậy ta, không lẽ đã hứa với mẹ ở nhà mà giờ lại xin ra kí túc xá, chứ ở đây... ngày nào mình cũng phải diễn cái cảnh ngoan hiền, vài tháng nữa chắc thành diễn viên chuyên nghiệp luôn quá!"
Phải suy nghĩ hoài một lúc rất lâu, hắn cầm cái đĩa trên tay cọ đi cọ lại chỉ một vị trí thiếu điều muốn lõm vào trong. Biểu hiện của hắn như vậy, dễ gì lại không thu vào trong tầm mắt quan sát để tâm của mẹ. Mẹ cũng ở bên cạnh chăm chú nhìn hắn một lúc rất lâu nhưng mãi mà vẫn không bị hắn phát hiện, xem ra để một người như Tử Kỳ đây phải rơi vào trong trạng thái trầm ngâm thế kia, chắc chắn ẩn sau đó là một lí do rất lớn.
"Tử Kỳ... con đang nghĩ gì mà nhìn có vẻ suy tư quá vậy?"
"Dạ? Con á..."
"Không phải con thì còn ai khác có tên Tử Kỳ ở đây?"
"À... con... con đang nghĩ... anh Tuyên... à anh Tuyên..."
Miệng nói rồi lòng mới nghĩ tới, hắn âm thầm giày vò nội tâm bằng một suy nghĩ len lỏi trong đầu: "Thôi thấy mẹ rồi Kỳ ơi là Kỳ, mày có nghĩ gì đến cái thằng dở hơi đó đâu, tự nhiên lại đào hố chôn mình vậy chứ?"
Thật chẳng hiểu nổi, rõ ràng là hắn có nghĩ gì đến cái tên Lam Tuyên đâu, đúng lúc gấp rút không tìm được lí do gì lấp liếm hắn lại vô tình nhắc đến anh bằng một phản xạ tự nhiên đến lạ.
"Con đang nghĩ đến thằng Tuyên hả?"
Mẹ đã hỏi vậy, giờ mà hắn tự nhiên lại chối thì có phải là rất sượng hay không? Hắn đã lỡ nói dối rồi, nói dối thêm vài lần nữa có lẽ cũng chẳng ăn thua.
"À... thì con đang nghĩ mấy chuyện vu vơ thôi à mẹ!"
"Vu vơ?"
Câu trả lời này miễn cưỡng đến mức khiến mẹ cũng phải ngưng lại việc gọt trái cây của mình. Nhìn hắn một lúc, là nhìn bằng đôi mắt của bác sĩ chuyên về tâm lí, nhận ra có chút gì đó không hề phù hợp với biểu cảm trên gương mặt của hắn cho lắm.
"Mẹ cảm thấy không phải con đang nghĩ về chuyện của thằng Tuyên đâu, đừng có lấy nó ra làm bia đỡ đạn như vậy à nha!"
"Con... con đâu có đâu..."
"Cơ mà, đột nhiên lại có thể nhớ đến tên của nó trong lúc bất ngờ như vậy… thì mẹ cũng có thể xem là… con thật sự có nghĩ đến nó một chút..."
Màn tung hứng này của mẹ khiến nội tâm hắn vô cùng thấp thỏm, nói chuyện với một chuyên gia tâm lí như mẹ tâm trạng của hắn thú thật là cứ lên lên xuống xuống chẳng lường trước được gì cả. Nhưng mà con người hắn trước giờ giỏi nhất vẫn là bịa đặt lươn lẹo, mẹ có dùng hết cả kinh nghiệm chuyên gia tâm lí gì đó, chắc gì mẹ đã hiểu được hắn. Hắn đôi lúc còn chẳng thể nào tự hiểu bản thân nữa mà.
"Con đang nghĩ không biết anh Tuyên khó tính như vậy từ nhỏ hay sao ạ? Anh ấy chắc chẳng có bạn bè gì đâu mẹ nhỉ?"
"Bạn bè ở trường thì chắc cũng có chứ, nhưng bạn thân thì mẹ không thấy. Hồi nhỏ nó có chơi với một con bé, hai đứa thân nhau lắm nhưng mà..."
Câu chuyện mẹ kể lấp lửng đến đó, mấy tiếng bước chân của người đang được nhắc tên chậm chạp từ trên cầu thang đi xuống, tuy rằng sự xuất hiện của anh phải nói là đã nhẹ nhàng lắm rồi, vậy mà cũng có thể khe khẽ khiến mẹ giật mình, sau đó rất nhanh chóng đổi sang một chủ đề khác, câu trước câu sau cuối cùng lại chẳng ăn nhập gì với nhau cả.
"Nhưng mà... nhưng mà hiện tại thì nó chỉ thích trượt ván thôi, bơi lội lâu lâu cũng có mà ít hơn hẳn!"
"Dạ..."
Mặc dù cũng có thể xem là hắn đã bắt nhịp kịp thời với mẹ để cái người kia không phát hiện ra việc hai mẹ con có ý kể chuyện riêng tư. Nhưng mà thái độ của mẹ thay đổi bất ngờ thế kia lại trở thành lí do để hắn tò mò hơn nữa.
"Chỉ là kể chuyện anh ta từng chơi thân với một cô bạn hồi nhỏ thôi... sao mẹ lại phải ngưng ngang như vậy nhỉ? Không lẽ, Lam Tuyên khó tính ngang ngược đến mức không muốn mẹ kể mấy chuyện hồi nhỏ đó cho mình nghe?" – dòng suy nghĩ này khiến hắn tiếp tục lặng thinh, sau đó cố chấp lại muốn hỏi thêm lần nữa, mặc dù cách hỏi có giảm tránh đi, nhưng sâu xa trong hắn vẫn còn muốn biết về chuyện bạn bè của cái tên khó ưa kia.
"Mẹ, trước giờ hai anh có hay dẫn bạn về nhà chơi không?"
"Có chứ, thằng Dương thì thỉnh thoảng cũng đưa bạn về học nhóm, còn thằng Tuyên thì hiếm lắm! Bây giờ là đỡ rồi đó, hồi cấp Một cấp Hai nó còn bị thầy cô phê bình là thụ động nữa… năm nào mẹ cũng bị mời phụ huynh nhắc nhở về chuyện nó không chịu chơi với ai hết đó!"
"Con mà là anh Tuyên chắc buồn chết quá! Lúc rảnh rỗi không có bạn bè tám chuyện thì anh ấy làm gì nhỉ?"
"Con muốn biết hả?"
"Dạ…"
Hắn nhỏ giọng "dạ" một tiếng trước nụ cười đầy âm mưu gì đó của mẹ, còn mẹ thì đập nhẹ vai của hắn một cái, âm thầm ra hiệu bằng một ngón tay chỉ lên tầng trên.
"Anh con có phòng tập nhảy riêng trên lầu, ước mơ của nó là trở thành dancer chuyên nghiệp, nhưng ba con đương nhiên là không đồng ý, bình thường nhảy là cách khiến nó cảm thấy thư giãn nhất đó!"
"Vậy hả, khi nào con cũng phải rình rình xem anh Tuyên nhảy để mở mang tầm mắt mới được!"
"Tránh ra!"
Cái tên dở hơi ấy còn đang hớn hở muốn được tận mắt mà chứng kiến ngay, quay sang mẹ vừa nói vừa cười đến tít cả mắt, cũng chẳng để ý việc anh đã đứng ở bên cạnh đợi hắn tránh ra khỏi chỗ thùng rác một chút cho mình tiện tay bỏ đi một túi lọc trà. Lúc anh lớn tiếng gay gắt bảo hắn tránh ra, hắn giật mình đến mức hai tay luống cuống buông vội chiếc dao đang rửa lại bằng nước sạch…
"Úi!"
Nếu lúc đó anh không nhanh tay chụp lại thì cái dao đã cắm thẳng xuống bàn chân của hắn chẳng lệch nửa phân, nhưng cũng vì anh nhanh tay đến như vậy, bàn tay cầm vào giữa lưỡi dao, trước đó vốn chẳng kịp quan sát. Hắn kinh ngạc tròn mắt nhìn bàn tay anh bắt đầu rỉ máu, vì không hề chủ đích giảm bớt lực cầm nên cũng chẳng thể nào tránh khỏi việc làm tay mình bị thương, vậy mà hắn đứng ở bên cạnh xuýt xoa "ui da" như thể chính mình chảy máu không bằng.
"Thôi rồi, để mẹ đi lấy bông băng!"
"..."
Tử Kỳ trước giờ ở chủ đề nào cũng có thể lấn sân mà huyên náo cho được, chẳng hiểu sao lúc này bất ngờ chứng kiến hành động của anh, hắn lại rơi vào trạng thái không có gì để bày tỏ nữa. Thậm chí hắn còn chẳng ý thức được mình nên nói hai từ "cảm ơn", vì anh đã đỡ lấy phần đau như vậy. Hắn chỉ biết thừ người ra đó vừa xuýt xoa vừa nhìn bàn tay đối phương rỉ ra một dòng máu đỏ, rơi rớt vài giọt xuống nền nhà trắng tinh, mất nhiều giây trôi qua mới có thể định thần lại.
Lưỡi dao bén đến như vậy mà trọn bàn tay anh cầm vào kiểu gì đường cắt lại không vừa dài vừa sâu. Thoạt đầu thật sự không có cảm giác, bằng tất cả bình tĩnh của mình anh chậm rãi đặt cái dao kia vào trong bồn rửa chén, buông ra rồi mới thoáng cảm thấy đau nhói đang lan dần ra từ lòng bàn tay.
"Trời ơi... máu chảy nhiều quá anh Tuyên ơi..."
"…"
Cảm giác đau nhói của anh bây giờ rất giống với lần cách đây từ lâu, ngày bắt đầu khiến anh trở nên cô độc thế này, ngày mà cả đời anh cũng chẳng thể nào quên được.
Thật ra anh không muốn kết bạn cũng vì anh sợ phải mất đi họ, anh sợ cái cảm giác đã để người ta vào một vị trí đặc biệt trong lòng, nhưng khoảng cách nào đó gọi là định mệnh, những câu chuyện không muốn mà cũng xảy ra, rồi lại cứ hiển nhiên đem họ ra khỏi những quen thuộc này nơi anh. Anh sợ có ai đó dùng sự quan tâm đặc biệt mà trao cho mình, vì như vậy sẽ khiến cho sự đông cứng trong trái tim này vỡ tan ra mất.
"Đừng có đụng vào tôi!"
"..."
Lúc tên đáng ghét đó muốn cầm tay anh xem thử vết thương, anh cũng biết thật lòng hắn đang lo lắng cho mình mà thôi. Nhưng bản thân lại vô tình mà gạt đi, vô tình chọn thái độ từ chối, vô tình khiến cho ánh mắt của Tử Kỳ từ sự lo lắng hoá thành sợ sệt. Hắn nép sang một bên nhìn mẹ ôm hộp dụng cụ y tế bước tới, cứ làm ra vẻ như đang cầu cứu đến sự chú ý của mẹ.
"Tuyên, để mẹ xem tay con thế nào... nếu sâu quá chắc phải đi may lại đó!"
"Không sâu lắm đâu mẹ, con tự băng bó được, mẹ đưa cho con... con tự về phòng làm được!"
"Không được đâu, tay con chảy máu nhiều vậy mà!"
"Con nói được là được!"
"Nhưng..."
Đến cả mẹ còn chẳng có cách gì để thuyết phục được sự cố chấp của anh. Trước giờ vẫn vậy, anh đã nhất quyết mẹ có can thiệp cỡ nào đi nữa cũng không hề có kết quả như mẹ mong muốn. Nhưng mà anh cố chấp thì đã sao chứ? Anh cố chấp mấy phần có bằng được sự ngang ngược này của hắn hay không?
"Đợi em!"
Hắn mặc kệ anh ở phía trước tức tốc ôm hộp y tế mà trở về phòng, hai chân của anh mỗi bước đều rất nhanh chóng bước qua cả hai bậc thang, hai chân của hắn phía sau bám sát lấy anh để theo tới tận cửa phòng.
"Cậu tránh ra khỏi phòng tôi ngay!"
"Không, em không tránh, em muốn xem vết thương của anh!"
"Cậu lấy tư cách gì mà vào phòng tôi? Ai cho phép chứ?"
Anh lớn giọng thế này hình như cũng rất hiếm hoi, ngay cả mẹ còn ít khi được thấy cảnh Lam Tuyên nóng giận quát tháo người khác, thành ra ngoài hắn thì mẹ là người hứng thú trước cảnh đó nhất, thật lòng muốn nhìn xem cái vẻ mặt của Lam Tuyên lúc cáu sẽ ra làm sao.
Dưới cầu thang, bà nhanh chóng chạy tới trước sự giằng co không có hồi kết. Một đứa đứng ở bên trong, bàn tay còn đang chảy máu nắm chặt, tay còn lại vừa xách chiếc hộp y tế vừa dùng nó đẩy cánh cửa phòng muốn đóng sầm lại. Trong khi Tử Kỳ cũng rất kiên định, hắn liều mạng dùng chính bàn tay của mình chèn vào vách cửa, bộ dạng của hắn thật sự thách thức.
"Vào phòng anh mà cũng phải có tư cách nữa sao? Anh nói xem em phải dùng tư cách nào mới vào được phòng anh vậy?"
"Cậu..."
Chẳng hiểu sao hắn hỏi đến đó, mặt của anh bất chợt đỏ lên vô cùng. Biểu hiện cũng bối rối trông rất rõ ràng, hắn thấy vậy liền cất cái vẻ căng thẳng kia đi, ba trăm sáu mươi độ mà xoay chuyển thành một nụ cười rất gợi đòn.
"Ê, giận đỏ mặt luôn sao? Bớt lại bớt lại... như vậy không tốt, dễ bị... dễ bị đột quỵ lắm!"
"Có tránh ra hay không?"
"Em không tránh, anh có giỏi thì cứ đóng cửa lại đi!"
Lời khiêu khích của hắn đi kèm với việc giữ bàn tay mình chặn ngang cánh cửa, hắn biết anh làm sao có thể tàn nhẫn đến mức mạnh tay đóng sầm cửa lại, trong khi anh là người sợ hắn bị thương mới chụp vội lấy con dao ban nãy.
"Tôi đóng cho cậu gãy mấy ngón tay luôn đó!"
"Anh làm đi! Xem ai sợ ai mất mấy ngón tay hơn nà!"
"Cậu..."
"Cậu cái gì mà cậu? Sao hả? Chịu thua rồi đúng không?"
"Đồ điên!"
Nhìn hai đứa một trong một ngoài "gầm gừ" với nhau chẳng khác gì hai chú mèo, mẹ cố lắm cũng chẳng thể ngậm hoài niềm vui ấy trong lòng mà không để nó vỡ ra thành một trận cười thật lớn.
"Hai cái đứa này, sao cứ như con nít vậy? Bây giờ cứ lằng nhằng như vậy mẹ cột tay hai đứa lại đó nha!"
"Mẹ, mẹ biết phòng con trước giờ không để người lạ vào mà!"
"Tử Kỳ nó có phải là người lạ nào đâu, nó là em của con mà!"
"Mẹ không lạ nhưng mà con lạ, con không thích!"
Chỉ đợi anh nói ra câu đó, miệng của hắn lanh lẹ đã chen ngang vào, lời nào hắn nói ra cũng đều nói để anh phải cứng cả miệng chịu thua trước mình mới thôi.
"Uầy, anh nói xem như người lạ mà anh chụp cái dao đó lại làm gì? Đã vậy thì việc gì để bản thân bị thương chỉ vì người lạ? Sao lời nói và hành động của anh nó mâu thuẫn với nhau quá vậy?"
"Tôi..."
"Mẹ, mẹ thấy con nói có đúng không?"
Hắn còn chéo sang mẹ cầu mong mấy lời khẳng định, nhưng mẹ hắn bản tính cũng rất tấu hài, bà nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu thở dài một tiếng.
"Không..."
"Mẹ..."
Lúc đó biểu hiện trên mặt anh là nở ra chút hi vọng nho nhỏ, còn hắn thì hụt hẫng xị môi ra.
"Ý mẹ là Tử Kỳ nó nói không sai!"
"Mẹ?"
Nhưng mà màn cua này của mẹ gắt quá, khiến cho hắn không kịp chuẩn bị tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt sượng trân của anh liền hoá thành một trận cười thoả mãn to ơi là to, anh lợi dụng thời cơ hắn không cảnh giác, vội vàng dùng lực đẩy hắn ra để tranh phần đóng cửa lại.
Rầm!
Phút đó, hai mẹ con đứng hình nhìn cánh cửa gỗ vô tri đối diện với mình, giọng của hắn cũng im bặt đi, nụ cười kia của mẹ cũng thu tém lại. Cuối cùng thì hai mẹ con đành chịu bó tay lắc đầu nhìn nhau.
"Thua!"
"Anh Tuyên đúng là cố chấp ghê luôn!"
"Nó mà, tính nó chẳng nể nang gì ai đâu! Con thật lòng muốn làm bạn với nó chắc là phải chịu thiệt thòi nhiều đó! Mà chưa chắc sau khi con chịu thiệt thòi nó đã chịu thân thiết với con nữa..."
Mặc dù so với những am hiểu của mẹ về thằng con trai tính "nóng như kem" thì tất cả những lời vừa nói cũng chỉ là vừa an ủi vừa khuyên nhủ hắn mà thôi. Tử Kỳ lại phớt lờ một cách nhiệt tình, hắn không muốn lời nói của mẹ có tác động đến quyết tâm của hắn lúc này một chút nào cả.
"Ui mẹ này, mẹ đừng nói những lời làm nản lòng quân tử của con vậy chứ! Con thích chơi với anh Tuyên, bằng mọi cách phải tiếp cận được anh ấy con mới chịu, không có chuyện gì làm con nản được đâu. Muốn kết bạn với một người thú vị như vậy làm sao lại gọi là chịu thiệt thòi? Cái đó con gọi là trải nghiệm..."
"Được rồi, Tử Kỳ cho là trải nghiệm thì là trải nghiệm, sau này nó có làm con sứt mẻ miếng nào thì đừng có mà trách mẹ không nói trước đó! Thằng Tuyên chẳng khác gì con mèo cả, nó mà cáu là vừa xù lông vừa 'rừ rừ'..."
"Mẹ cũng thấy vậy sao?"
Ý kiến này của mẹ làm hắn hứng thú nghĩ đến một điều bản thân đã từng làm ra.
"Con cũng thấy vậy?"
"Lần đầu tiên nhìn mặt anh ấy là con đã nghĩ ngay rồi, con còn lưu vào trong danh bạ nữa nè..."
Vừa nói hắn vừa đem chiếc điện thoại mới mua ra, tiện thể cũng khoe luôn với mẹ.
"Con mới mua đó! Mẹ nhìn nè... tên của anh Tuyên con lưu..."
"Hahaha, Tử Kỳ... con đúng là tinh tế ghê, có thể nghĩ ra cái biệt danh này cho thằng Tuyên nữa. Chậc, hồi đó mẹ đặt biệt danh cho thằng Dương là Ty, mẹ cũng đặt cho thằng Tuyên là Tý... nhưng mà nó nhất quyết không chịu, mỗi lần gọi biệt danh là nó hờn mẹ cả tháng... bởi vậy, sau này anh nó có thêm biệt danh còn nó thì không!"
Giọng của hắn và mẹ nhỏ dần cùng những bước chân xuống khỏi cầu thang, anh vẫn còn đứng yên sau cánh cửa kia lắng nghe với những khó chịu trong lòng. Thật ra anh cũng có đôi chút tò mò, thầm muốn biết biệt danh mà hắn đã đặt cho mình là gì, nhưng với tính cách phũ phàng này của anh cũng thật khó để chủ động tìm hiểu chuyện nhỏ đó. Anh thà là để sự tò mò trở thành những điều vô vị, ngày qua ngày nếu không cần thiết tự nhiên lại biến mất khỏi dòng suy nghĩ này mà thôi.
...
Sáng hôm sau bởi vì đau tay nên anh cũng không tham gia vào bếp, suốt bữa sáng vẻ mặt của ba dường như không hề vui vẻ chỉ vì tay phải của anh vô cớ mà có vết thương. Mặc dù trước bữa sáng mẹ cũng tránh việc khiến ba tức giận nên đã nói giảm đi tình hình xảy ra sự cố tối qua. Nhưng những lời mà mẹ nói ra, lời nào cũng cố ý né đi cái tên Tử Kỳ, chút nghi ngờ nho nhỏ của ba nghe qua cách trình bày của mẹ tự nhiên cũng phải đặt sau tên của hắn.
"Ngoài thằng Kỳ ra, làm gì có chuyện thằng Tuyên mà bất cẩn đến như vậy? Nói chuyện nghe thấy khó tin!"
Nói đến đó mẹ cũng đành chịu thua, cuối cùng phải lòng vòng dẫn dắt sự thật đi theo một cách nhẹ nhàng.
"Cũng không phải bất cẩn, lúc đó Tử Kỳ nó đang rửa chén trơn trượt xà bông, thấy nó làm rơi cái dao, thằng Tuyên cũng sợ thằng Kỳ bị thương nên mới nhất thời không kịp nghĩ gì, thằng Tuyên nó vội vàng chụp lại thôi mà! Đúng không Tuyên..."
"..."
Hắn ngồi im ru rú chăm chú vào chiếc bánh mì của mình, đợi đến tên của anh được lời mẹ nhắc, cũng đợi luôn cả câu trả lời, nhưng mà anh lại chỉ nâng hàng mi lên lặng lẽ nhìn mẹ bằng một thái độ vô cùng khó hiểu, anh thinh lặng chẳng thèm đáp lại mặc cho mẹ đã cười rất tươi có ý mong anh nói đỡ một câu để tình hình bớt căng thẳng.
"Cái thằng, rõ ràng hôm qua con chụp cái dao vì sợ thằng Kỳ bị thương mà, mẹ có nói sai chỗ nào đâu, sao không thèm trả lời mẹ vậy?"
"Đó chỉ là phản xạ tự nhiên, mẹ là chuyên gia tâm lí, chắc chắn mẹ cũng biết rõ con làm vậy không vì lí do nào cả, cho nên mẹ cũng đừng cố tình đem câu 'sợ nó bị thương' ra mà nhắc đi nhắc lại thêm nữa làm gì…"
Hắn trợn mắt lên nhìn thái độ của anh đáp trả lời mẹ, trong lòng cay cú nghĩ như vậy không phải là rất láo xược hay sao? Vậy mà anh thì nói leo lẻo chẳng sao, hắn chỉ mở miệng ra một câu cũng bị ba bắt bẻ này nọ rồi.
"Nếu nói đến phản xạ tự nhiên thì lúc cái dao rơi xuống thằng Kỳ nó cũng tự biết nhấc chân ra mà, bản thân nó tự biết sợ mình bị thương phản ứng cũng sẽ rất nhanh, nhưng mà chẳng phải con còn nhanh hơn nó nữa sao? Chứng tỏ là..."
"Mẹ à, việc con nhanh tay hoàn toàn có thể là do tinh thần cảnh giác của con cao hơn của nó, mẹ đừng cố ý nói như con quan tâm đến nó lắm vậy! Con không tốt với nó đến mức đó đâu!"
Đành lòng là anh không hề lớn tiếng cũng không quát tháo, nhưng lại chẳng thể che giấu được thái độ bất đồng khi mẹ cố tình cứ gán cho anh có ý lo lắng cho hắn.
"Được rồi, không nói thì không nói!"
Thái độ đối đãi này của anh xem ra chẳng riêng gì hắn mà bất kì ai cũng vậy, trước đây hắn vốn nghĩ anh không ưa mình nên mới có cách nói chuyện khó gần đến vậy. Đằng này nói chuyện với mẹ mà anh cũng không hề xem như là ngoại lệ. Vậy ra, chỉ có mỗi Hàn Dương anh trai của anh mới là trường hợp ngoại lệ, mấy ngày nay hắn rõ ràng chưa nhìn thấy anh dùng cách giao tiếp khô khan này với anh hai lần nào cả.
Mặc dù cách nói chuyện của anh với mẹ đi kèm biểu cảm gương mặt vô cùng khó chịu. Nhưng trong mắt của ba thì đó chỉ là thái độ nghiêm túc mà thôi, ba cũng chẳng nghĩ anh hỗn láo giống như cái cách mà hắn đã từng phản bác.
"Con xin phép đi học trước! Thưa ba mẹ con đi!"
"Anh Tuyên..."
Lúc này, dù hắn biết lời mình nói ra sẽ khiến cho anh bực mình nhiều hơn, hắn cũng chẳng phải là cố ý đổ thêm chút dầu vào trận hoả hoạn vốn đang bừng bừng trên đầu của anh. Con người hắn trước giờ mặc dù thái độ sống khá phóng khoáng, đôi khi cũng thiếu suy nghĩ một chút, nhưng nói đến ơn nghĩa giữa người với người thì đột nhiên lại xuất hiện một Tử Kỳ vô cùng khách sáo và tử tế đến kì lạ.
"Tay của anh như vậy không chạy xe được, hôm nay em cũng đến trường... hay là để em chở anh đi?"
Nghe thấy câu đó, Lam Tuyên thái độ vô cùng khó coi đưa ánh mắt đầy vô cảm hướng về phía của Tử Kỳ mà nhìn, kiểu nhìn này của anh làm hắn cảm thấy có chút "rụt rè" ngay trong lời nói ban nãy.
"Em chưa có bằng lái, nhưng em biết lái mà... anh yên tâm!"
"..."
Lần này, mũi giày anh bất ngờ hướng về phía hắn chậm rãi tiến tới vài bước, mẹ ngồi bên trong nhìn ra cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, hai mắt bà chăm chú theo dõi mà lòng nôn nao không biết lại sắp diễn ra trò mèo gì nữa.
Ba càng để tâm thêm cũng ngoái đầu nhìn, nhưng mà anh tiến tới mấy bước thật sự chẳng hề có ý tán thành việc hắn đề nghị ban nãy, anh chỉ muốn trực tiếp nói cho hắn nghe một lời từ chối phũ phàng của mình mà thôi.
"Hôm nay tôi đi xe buýt!"
"À... à vậy à!"
Kể ra thì cũng ấn tượng lắm đấy chứ, giờ phút hắn nhìn vào đôi môi cong cong của anh, hắn còn nghĩ kiểu gì mình cũng bị chửi hoặc bị miệt thị bằng những lời đầy khó nghe trước mặt ba mẹ. Kinh khủng hơn là khi hắn nhìn thấy anh nắm chặt bàn tay, hắn còn nghĩ kiểu gì mình cũng phải ăn cái đấm từ anh thì anh mới chịu hài lòng.
Vậy mà sau khi hắn chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để anh công kích, anh lại rất nhã nhặn lịch sự mà nói một câu khách sáo thế kia. Khiến cho nội tâm hắn bây giờ thật sự đã tạo thành mớ bùi nhùi khó hiểu.
"Chỉ có vậy thôi sao? Cái thằng mèo này, nó không cào cấu mình, không giở cái tật làm mình làm mẩy giống như mọi lúc nữa à? Cái này có phải lùi một bước mà tiến ba bước không ta? Sao mình cứ thấy khó tin quá vậy…" – trong đầu hắn bắt đầu tự hình dung ra nhiều thứ, tự vẽ vời bao nhiêu viễn cảnh thân thiết sắp tới, nghĩ đến chuyện anh thật sự cảm thấy muốn làm bạn với mình, tâm trạng hắn đột nhiên hứng thú lạ kì.
"Anh Tuyên, đợi em thay đồ một chút… em đi xe buýt chung với anh!"
"…"
Mặc dù anh không trả lời, nhưng hắn nhìn nét mặt không mấy khó chịu của anh, trong lòng tin đối phương đã đồng ý rồi. Vậy là cứ lôi thôi lếch thếch lôi từ trong ba lô ra một chiếc áo khoác mà khoác lên người, mặc cho mẹ vẫn còn ở đó lớn tiếng gọi hắn vì phần ăn sáng còn đang dang dở.
"Tử Kỳ, con chưa ăn xong mà! Như vậy mất bữa sáng…"
"Mẹ, con no rồi, con phải đi cùng anh Tuyên chứ không trễ mất!"
"Đợi một chút mẹ đưa thêm bánh mang theo!"
Mấy bước chân của anh thong thả như không, vậy mà hắn phía sau lấn quấn với mẹ một chút để đợi hộp bánh cứ làm như mình bị anh bỏ xa lắm rồi. Từ trong nhà, giọng của hắn ồn ào huyên náo gọi ra, khiến cho anh cảm thấy phiền chết đi được. Nếu như anh thật sự có ý cùng hắn đến trường, lại còn có thể chịu tất cả phiền phức từ hắn gây ra, thì chắc anh cũng phải đạt đến cái mức thượng thừa của sự chịu đựng mất rồi.
"Anh Tuyên, ở đây đón xe buýt có dễ không anh? Không biết trường mình có nhiều người đi xe buýt không ha? Hồi ở Mỹ em đi xe đạp đến trường đó, mà… em thắc mắc lắm nha, sao ở Đà Lạt ít xe đạp ghê, em chẳng thấy có nhiều người chạy xe đạp!"
"…"
Lời của hắn vừa mới dứt, cuối con hẻm là một đoạn dốc cũng chẳng cao lắm, so với những con dốc khác ở nơi này thì đây chẳng đáng là bao, nhưng mấy người đi xe tay ga từ hướng ngược lại xem chừng phải vặn hết ga mới có thể lết lên nổi. Còn mấy người thả dốc đi theo chiều xuôi, ai nấy cũng vừa thắng hết cả gân tay vừa thả một chân xuống tạo ra ma sát ghim tốc độ lại. Vậy thì cũng chẳng cần đến câu trả lời của anh, hắn tiến tới một khoảng để mà quay người, đối diện với Lam Tuyên hắn đi giật lùi, làm ra vẻ bản thân thông minh sáng suốt.
"Em biết rồi, ở đây địa hình nhiều dốc nên người ta không đi xe đạp nhiều, đi xe đạp mà thả mấy cái dốc cao có khác nào tự giết mình đâu ha!"
"…"
"Mà anh Tuyên, xóm mình có bạn nữ nào học chung trường với mình không anh? Em nghĩ, sáng đi học mà đi cùng với bạn gái đón xe buýt nó lãng mạn gì đâu…"
"…"
Mặc dù anh không đáp lời hắn, nhưng ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại giống như có ngầm ý trả lời, hắn đi cùng với anh chỉ có một mình tự cười tự nói, nhưng sau đó có một khoảng lặng mà anh cảm thấy rằng hắn dường như cũng hiểu ý mình đôi chút, hắn thậm chí chẳng cần nghe câu trả lời của anh, đáp án từ đâu đó hiện ra trong đầu.
"Hình như xóm mình có ba đứa mình là học trường Martin à, nãy giờ em toàn thấy học sinh mặc đồng phục khác!"
"…"
Nhắc đến đồng phục, anh lại ghé mắt nhìn sang hắn, người đi bên cạnh anh hôm nay cũng là ngày đầu đến trường nhận lớp, nhưng bộ dạng hiện tại lại không phải là đồng phục chỉn chu như anh.
"Anh nhìn gì vậy? Muốn hỏi sao em không mặc đồng phục chứ gì?"
"…"
"Anh muốn hỏi thì cứ hỏi đi, em không nói là anh quan tâm em đâu mà!"
"…"
Lại nghe đến mấy câu đùa cợt, anh lặng thinh hướng tầm mắt mình về chỗ đường lớn phía trước, đương nhiên không hỏi là sẽ không hỏi dù cho trong lòng cũng có chút thắc mắc nhỏ.
"Chút nữa đến trường em ghé qua phòng kí túc của anh hai thay đồ, lúc nhận đồ anh ấy nói đưa cho anh ấy một bộ để giặt rồi ủi cho em, anh Ty sợ em đem hết về nhà rồi quên mất luôn nên mới đề nghị như vậy! Mà đúng ghê nha, hôm qua em đem về hai bộ mà cũng quên luôn…"
"…"
"Anh Ty đúng là tốt tính ghê nha, hôm qua em nhận giáo trình nhiều lắm, mà sợ em mang về nặng nên anh ấy nhận đưa bớt về phòng kí túc xá, rồi còn giúp em bọc vở với mua đồ dùng cho em nữa! Anh Ty đúng là ấm áp gì đâu luôn á, anh ấy mà có bạn gái chắc sẽ cưng chiều bạn gái lắm luôn, còn nếu anh ấy có bạn trai thì…"
"…"
Mấy lời nói của hắn một câu xé thành năm nghĩa, vừa nói vừa đưa ánh mắt lém lỉnh của mình nhìn anh dò trước dò sau. Hắn muốn xem thử phản ứng trên gương mặt của anh mà đoán, nhưng lần này quả thật chỉ có một biểu cảm đó không đổi, thoang thoáng cảm thấy hình như anh khó chịu, nhưng khó chịu không phải bởi vì hắn quá ca ngợi anh hai, cũng chẳng bận lòng việc Tử Kỳ đang có ngầm ý so sánh tính cách hai người. Vậy thì anh khó chịu vì điều gì chứ?
Những điều mà anh hai đang làm cho hắn, trước kia chẳng phải đã từng làm cho anh hay sao? Vậy mà anh nào có bao giờ đem đi khoe khoang như vậy đâu chứ? Ừ, có lẽ hắn đang khiến anh cảm thấy lòng biết ơn của hắn phô bày vô cùng trẻ con, nhưng khi nói về những điều đó hắn lại nói một cách vô cùng hạnh phúc, vô cùng trân trọng. Có lẽ anh khó chịu là vì anh cảm thấy mình không được như hắn, khó để niềm hạnh phúc trong lòng tự nhiên hoá thành nụ cười rạng rỡ đến vậy.
"Anh Tuyên, anh Tuyên, cái đó là gì vậy anh?"
Ra tới đầu đường, vừa nhìn thấy gánh hàng rong của một bà cụ hắn đã lập tức sáng mắt lên liên tục đập vào vai anh mà hỏi. Anh cũng không đến nỗi kiệm lời khó ưa đến mức không muốn đáp lại, chỉ là cách mà anh trả lời hoàn toàn khô khan thiếu thốn cảm tình, nếu như người đi ở bên cạnh không phải Tử Kỳ mà là một ai đó khác, chắc chắn chẳng thể nào duy trì mối quan hệ này một cách lâu hơn.
"Sữa đậu nành, tàu hũ!"
"Em muốn uống sữa đậu nành, em muốn ăn cái đó nữa!"
"Tự đi mà mua!"
"Nhưng em không có tiền!"
"…"
Cái tên đó lúc nào mở miệng cũng nói mình không có tiền, hoặc cũng có thể hắn cố tình nói ra như thế để anh có cơ hội bày tỏ sự quan tâm của mình cho hắn. Vậy thì xem ra hắn xài kế nhầm người mất rồi, trước vẻ mặt đáng thương và biểu cảm đang thèm món quà vặt trước mặt, anh quay đi chẳng để tâm gì, cũng chẳng có động thái sẽ giúp hắn mua.
"Cái đồ keo kiệt đáng ghét…"
Dừng lại phía sau lưng thì thầm chửi anh một câu, sau đó rất nhanh chóng tấp vào chỗ bà cụ kia một lúc. Đến khi lên xe, anh chỉ liếc sơ qua cũng thấy hắn cầm trên tay hai chiếc túi giấy, một túi đựng hai chai sữa đậu nành, trong đó một chai đã uống cạn rồi, túi còn lại hình như là hai bọc tàu hũ non.
Xe buýt giữa giờ hành chính học sinh và người đi làm tấp nập đông đúc, ghế ngồi dường như chật kín. Hai đứa lên xe chỉ còn lại vài chỗ trống, người thường xuyên đi xe buýt ai nấy cũng nhanh chóng xí được chỗ. Còn anh từ hồi còn nhỏ, anh đã quen nhường ghế cho người lớn tuổi, hồi đó lần nào lên được xe buýt cũng toàn chọn đứng rồi nhường chỗ lại cho một người khác. Bây giờ lớn lên, mỗi lần bất đắc dĩ phải đi xe buýt anh cũng đều chọn đứng chứ không chọn ngồi.
Tử Kỳ theo phía sau anh tay xách tay mang tiến vào bên trong, biểu cảm của hắn toát ra hết hoang mang này đến hoang mang khác, mỗi lần chen qua giữa sự đông đúc, mặc dù anh không hề nhìn hắn, nhưng trước sau vẫn biết hắn không hề ổn chút nào. Trước khi đi Mỹ và trong thời gian hắn sống ở Mỹ cũng vậy, làm gì có lần nào được trải nghiệm qua cái loại xe buýt chật chội đông đúc vậy đâu.
Thế nhưng, điều khiến anh ngạc nhiên nhất là vẻ mặt hắn ta lúc nào cũng luôn nở một nụ cười. Hắn không than phiền, cũng không tỏ ra khó chịu mệt mỏi, mặc dù trước mắt biết bao nhiêu chuyện khó dễ, hắn vẫn tự để bản thân toát ra nguồn năng lượng vô cùng tích cực. Có lẽ tính cách đó của hắn chính là điểm mạnh, khiến mẹ luôn cảm thấy rất vui vẻ mỗi lần trò chuyện, mẹ nói những điều về hắn thật ra chẳng sai. Chỉ là anh vẫn chưa đủ "thương" để có thể lặng tâm mình cảm nhận.
"Anh Tuyên, sữa đậu nành nè, tàu hũ nè… cái này em mua cho anh nè."
Trên xe buýt đông người như vậy, cái miệng của hắn khiến cho biết bao nhiêu người cũng đều dồn hết ánh mắt về phía hai đứa. Thời buổi bây giờ Hủ nữ ở khắp mọi nơi, Đà Lạt đương nhiên cũng không ngoại lệ, mà ngay trên xe buýt này, mấy đám nữ sinh trường khác nhìn cách hắn ta thân mật tới bên cạnh anh, còn đem cả đống đồ ăn ra "dụ", ai nấy cũng tủm tỉm cười thì thầm nhỏ to với nhau.
"Mày đoán xem, ai công ai thụ?"
"Còn phải đoán hả, tao dám cá với mày là bạn công đang theo đuổi bạn thụ chắc luôn, nên mới mua đồ ăn đem theo lên tận xe buýt!"
"Tao cũng đoán bạn cao cao trắng trắng này là thụ, mà còn phải là ngạo kiều thụ nữa nha!"
"Tụi mày im đi, nghe tao đây nè. Theo như cách xưng hô thì niên hạ công đang theo đuổi ngạo kiều thụ!"
(*Công, thụ, niên hạ, ngạo kiều là những từ được các bạn độc giả truyện *đam mỹ thường dùng để chỉ các cặp đồng tính nam, chỉ tính cách nhân vật, hoặc độ tuổi nhân vật. Đây là những từ ngữ được dùng ở văn hoá đọc truyện Trung Quốc.)
(*Đam mỹ là một thể loại tiểu thuyết Trung Quốc, nội dung viết về mối quan hệ đồng tính nam.)
Hắn nghe thấy cái gì công công thụ thụ, hai mắt sáng rực lên tò mò hỏi thẳng chẳng thèm để tâm quen lạ.
"Mấy bạn nói gì mà nghe vui vậy?"
Khổ nỗi chỉ cần hắn mở miệng hỏi, chủ đề của đám con gái tuyệt nhiên cũng trở nên "câm nín" luôn. Người đáp lại hắn là một người khác ngồi ở ghế sau.
"Không nghe người ta nói gì mà sao biết là vui hay vậy?"
Hắn nhìn sang phía người vừa đáp lại mình, nhận ra chiếc váy đồng phục nữ sinh của trường Martin, biết là người quen trong lòng thật sự hứng khởi, nhưng ngay sau đó hắn lại nhận ra có chút không được hợp lí cho lắm. Người vừa hỏi hắn phía dưới rõ ràng mặc váy, nhưng phía trên lại là chiếc áo khoác kiểu thể thao, đầu tóc lại rất tomboy, phong cách cá tính đặc biệt như vậy… hoàn toàn không hề giống phần đông nữ sinh trong trường một chút nào cả.
"A! Là Hờ trong…"
Câu của hắn chưa được trọn vẹn, người bị phát hiện ra chân tướng vội vàng dùng chân đạp vào chân hắn, cố tình không muốn để Tử Kỳ gọi đích danh mình.
Khổ thân thằng bé tay xách tay mang, tay còn lại bám vào ghế xe không vững, ăn trọn một đạp mạnh đến như vậy hai chân khập khiễng khó lòng có thể tự trụ khi xe vẫn đang lăn bánh.
"Á á á…"
Hắn ú ớ mấy từ vô nghĩa, suýt chút nữa ngã nhào vào lòng của một cô nàng ngồi ngay trước mặt, lúc đó khi nhào tới phía trước tầm mắt hắn trọn vẹn hướng vào phần ngực của cô nàng kia, nội tâm hoảng loạn cảm thấy thôi rồi kiểu gì chắc mình cũng phải úp mặt vào đó mà thôi.
"Nè nè nè…"
Bạn nữ ngồi trên ghế cũng không kém phần hoảng hốt, mặt của hắn chỉ cách vùng nhạy cảm của bản thân có một chút xíu, phút gấp gáp như vậy mà hắn đột nhiên khựng lại thì chỉ có một phép màu duy nhất mà thôi.
"Ui da, ui da đau quá!"
Tử Kỳ cảm thấy đầu mình như vừa bị lột đi một mảng da lớn, trụ được thân người lại hắn đưa tay sờ thử mới biết có người vừa túm lấy nguyên cả chùm tóc của hắn mà kéo ngược lại.
"Anh…"
Người duy nhất chơi cái chiêu này với hắn làm gì có ai khác ngoài Lam Tuyên.
"Anh, sao anh cứ thích nắm đầu em vậy?"
"Tôi đang giúp cậu đó!"
"Em biết anh đang giúp em… nhưng mà… nhưng mà anh có thể nắm chỗ khác không?"
"Cậu muốn tôi nắm chỗ nào?"
Câu này của anh như có động lực ghê gớm khiến mấy cô nàng Hủ nữ vừa nghe đã phải bật cười một cách thích thú. Nhưng trận cười của đám người đó lại làm cho anh cảm thấy khó chịu, trên đời này thứ anh ghét nhất là trò gán ghép, bất kể với ai đi nữa. Huống chi đối tượng ngay hiện tại lại còn là kẻ mà anh vốn đã không ưa.
"Nắm chỗ nào khác mà nó thoải mái hơn một chút đi…"
Hắn dùng từ nhạy cảm khiến cho người khác càng thích thú hơn với những suy nghĩ không hề lành mạnh. Tiếng cười của bọn họ cứ giống như thay cho sự hả hê của hắn. Anh cảm thấy giống như Tử Kỳ hùa theo đám người lạ đó đem chuyện này ra để tạo trò đùa. Chính vì vậy mà túm tóc kia cũng bị tay anh siết chặt hơn nữa, đồng thời dùng sức giật ngược ra sau không hề nể nang.
"A ui da, nhẹ tay… nhẹ tay một chút aaa…"
Tử Kỳ lần nữa từ trong tư thế vẫn chưa hoàn toàn đứng vững bị anh kéo ngược ra sau, chân của hắn loạng choạng sàng tới sàng lui rồi bổ nhào vào người anh, nhưng tất cả vẫn chưa ngưng lại tại đó.
Bởi vì bọc tàu hũ mà hắn vừa cắn một bên ăn dở vẫn chưa ăn hết, lúc lên xe buýt hắn còn định sẽ tìm chỗ ngồi xuống ăn, nhưng giờ bởi vì lực va chạm vào người anh là quá lớn, bàn tay hắn cũng không tự khống chế được mà bóp một phát thật mạnh, khiến cho phần tàu hũ ở bên trong bọc phun hết lên mặt đối phương.
"…"
Chứng kiến toàn cảnh đó ngoài anh và hắn còn có cả đám bạn nữ và người viết truyện mang bút danh H Trong Sáng. Không gian, thời gian theo hắn cảm nhận hình như cũng đã ngừng lại mất vài ba giây, từng nhịp thở nơi lồng ngực anh biến đổi thuận theo sắc mặt. Mặt đỏ bao nhiêu, tim cũng bịch bịch đập nhanh bấy nhiêu.
"Bác tài! Cho cháu xuống!"
Anh quát lên một tiếng bằng cái giọng đầy tức giận, cũng may đoạn đường này phía trước vừa tới trạm dừng, nhưng từ khoảng này mà đi bộ đến tận trường Martin xem ra vẫn còn xa lắm. Hắn thấy anh xuống xe thì cũng vội vàng đuổi theo mà xuống, biết cục tức anh ngậm trong lòng bây giờ khó mà vơi được, nên từ phía sau anh hắn chỉ lủi thủi đi theo, tỏ ra bản thân mình vô cùng ngoan ngoãn.
Lam Tuyên đi một đoạn mới dừng, số tàu hũ có vị của đường nên để lại trên gương mặt điển trai của anh đa phần đều là bết rít. Hắn thầm nghĩ mình toi thật rồi, mon men tới gần nhìn thấy anh lôi từ trong ba lô ra một túi khăn ướt, thao tác cẩn thận bắt đầu lau lau. Gương mặt anh thần thái hotboy thế kia mà lại bị hắn đem nguyên cả bọc tàu hũ xịt lên trên đó, bình thường anh sạch sẽ kĩ lưỡng thế nào đâu phải là hắn không biết. Khiến cho anh thành ra như vậy, bây giờ nói lời xin lỗi cũng cảm thấy thật ngượng miệng.
"Xin… xin lỗi nha!"
"…"
Quả nhiên anh chẳng thèm hé răng đáp lại câu nào, điệu bộ lúc này chắc chỉ muốn tống vào mặt hắn vài cái cho hả dạ thôi. Hắn ở đó lại còn chứng nào tật nấy nhanh miệng kêu oan bằng cái bộ dạng thê thảm không khác gì anh, tất cả lầm lỗi chỉ cần qua cách hắn nói mọi thứ đều trở nên rất nhỏ nhặt.
"Ai biểu anh nắm đầu em, anh làm đau em trước chứ bộ. Nếu anh nắm chỗ khác kéo em thì đã không xảy ra chuyện gì rồi. Anh đừng có trách em nữa, đừng có giận dai vậy chứ, em xin lỗi mà!"
"…"
Giờ thì anh thật sự đưa mắt nhìn hắn với một biểu cảm rất lạ. Hắn thấy anh như vậy liền chớp chớp mắt vài cái, mấy câu nói kia cũng không nói nữa giống như đợi anh sẽ có hồi đáp cho mình. Ai ngờ anh như vậy mà lại trả lời hắn thật.
"Nãy giờ cậu thấy tôi trách cậu câu nào hay chưa?"
"A… chưa…"
"Cái miệng của cậu làm ơn đừng nhanh hơn não nữa có được không?"
"À dạ…"
"Cậu làm tôi thấy phiền quá!"
"Dạ…"
"Nên từ nay cậu làm ơn hãy tránh xa tôi ra giùm đi, cậu không thấy cứ ở gần tôi là cậu lại gây ra hoạ cho tôi hay sao?"
"Em chỉ muốn chơi với anh thôi mà…"
"Nhưng tôi không có muốn dây dưa với cậu! Tôi cũng không muốn chơi với cậu! Cậu có lòng tự trọng không vậy?"
"Tự trọng á? Nó là cái gì… em còn không biết nữa thì lấy đâu ra mà có!"
"Trời ơi là trời!"
Hắn nhún vai bật cười một cách hiển nhiên, khổ cho anh đã tức đến nỗi phải tự dùng tay đập vào ngực mình mấy cái trước khi bỏ đi. Anh cảm thấy cuộc đời của anh chính thức không thể nào mà sóng yên biển lặng nữa rồi.
Từ phía sau, Tử Kỳ vẫn rất kiên trì bám theo.
"Đợi em với, anh Tuyên!"
sariuri
sariuri
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
Lâm Vũ
Ngọc Vui
Xukiki_1712
PT Tnguyn
Thuan123
Dương Anh
Thuuyen
Lt0303
Mina
Hoa lương
Mina