Chương 12: Câu hỏi.
Ngày đầu tiên trải nghiệm môi trường giáo dục Việt Nam, Tử Kỳ cảm thấy mình khó lòng nuốt trôi hết một tiết dài chỉ toàn lí thuyết như vậy. Tuy là trường Martin đã nâng cấp các hình thức giảng dạy theo hệ thống giáo dục của Mỹ, nhưng mà những môn chính lại phải học lí thuyết nhiều. Hắn vẫn thích ngôi trường Martin chính gốc bên Mỹ hơn là ở đây, vì bên đó hắn được phát tài liệu sẵn trong chiếc ipad, trước buổi học chỉ cần nghe nói sơ qua về lí thuyết thôi, đa phần đều giảng dạy dưới hình thức được thực hành.
Học bên Mỹ hắn được tự do thảo luận, miễn sao tổng kết bài học đó mỗi cá nhân đều hoàn thành tốt là giáo viên sẽ không phàn nàn gì cả. Học ở đây hắn còn phải giữ thinh lặng, ngồi nghiêm túc lắng nghe ông thầy khó chịu vừa giảng vừa nói đạo lí. Thành thật mà nói, hắn nhìn mặt thầy thôi đã không có hứng thú gì để học, hắn cảm thấy nhớ ghê nhớ gớm cái hồi còn học ở Mỹ, giáo viên hài hước bao nhiêu, trợ giảng cô nào cô nấy vừa duyên dáng vừa dễ gần. Bởi vì muốn gây chú ý với mấy trợ giảng mà hắn càng thêm nhiệt tình với những bài học.
Tình cảnh của hắn hiện tại phải diễn tả bằng hai từ "thê thảm", giọng ông thầy chủ nhiệm dạy Toán mà chẳng khác nào dạy Văn, hắn ở bên dưới không được nghịch ngợm tâm trạng mỗi giây trôi qua đều tệ hại hơn. Chưa bao giờ mà hắn cứ liên tục ngáp vài phút một lần thế này, không đợi người khác nhìn ra cũng tự thấy bản thân mình chẳng khác gì thằng nghiện thuốc.
"Trời ơi là trời…"
Lần này nữa hắn ngáp một hơi thật dài rồi nằm vật ra trên bàn, bạn bè trong lớp chưa có cơ hội giới thiệu nên cũng chưa quen biết ai để mà có thể chọc ghẹo. Minh Tuấn hiện tại cũng có thể xem là đối tượng mới để hắn tán gẫu, nhưng mà cái tên chết nhát đó xem ra thật sự rất sợ Lam Tuyên, ban nãy chỉ cần người kia khó chịu quay xuống gửi một ánh nhìn, cậu ấy đã lập tức thu mình nghiêm túc giống như ban đầu.
Sau đó mặc cho hắn có lên tiếng mà nói gì đi nữa, người kia cũng chỉ quay qua nở nụ cười thân thiện với hắn, đôi khi còn đi kèm cả hành động đưa ngón tay chặn ngang môi mình ra hiệu cho hắn phải giữ im lặng. Hắn cố tình nhúc nhích làm ồn dù chỉ là một tiếng nhỏ thôi cũng bị ánh nhìn của một vài bạn học khác trong lớp "cảnh báo" phải giữ im lặng trước cậu lớp trưởng.
"Lam Tuyên thật sự có "uy" đến mức độ này hay sao?" – nghĩ trong đầu như vậy, Tử Kỳ chống tay dưới cằm nhìn sang chỗ anh, ánh mắt hắn bắt đầu soi mói từ dưới chân anh, sau đó cúi đầu xuống tự nhìn lại mình. Cảm thấy cái tướng ngồi của mình thật sự cũng có đôi phần mất nết, nhưng mà chẳng phải con trai trong lớp đứa nào cũng như vậy sao?
Hắn thì có hơi thoải mái một chút, cũng đã quen thói một chân duỗi thẳng, một chân gấp lại gác ngang qua gối của chân duỗi thẳng, sau đó thỉnh thoảng còn nhịp nhịp chân vài cái. Đằng kia, Lam Tuyên lại để cả hai chân mình trụ xuống mặt sàn tạo thành góc vuông đúng chín mươi độ, nghiêm túc thẳng tắp cả lưng chẳng hề giống như cái tướng ngả ngớn của hắn chút nào.
Xem xét người kia làm những thứ gì Tử Kỳ cũng học theo y hệt như vậy, ở trên bàn hắn bày ra một quyển tập cho giống với anh, nhưng mà anh bên kia thỉnh thoảng lại ghi lại chép mấy dòng ra một quyển nháp, dù chỉ là nháp nhưng anh vẫn dùng thước kẻ tử tế để vẽ hình học, thước kẻ sau khi dùng xong cũng để lại vào chỗ cũ ngay ngắn đến mức khó mà tin được.
Hắn nhìn lại mình lần nữa, trên tay chỉ có đúng một cây viết, quyển giáo trình thầy đang giảng đến khúc nào hắn cũng chẳng thèm để ý tới nữa. Nhìn thấy anh một tay băng bó, vết thương vẫn còn đang đau, xem ra bình thường có lẽ anh sẽ ghi chép trực tiếp vào vở, nhưng bởi vì hôm nay bàn tay không được thoải mái, nên chỉ đành chép dòng lưu ý ra một quyển nháp mà thôi.
"Lớp trưởng!"
"…"
Cũng chẳng cần nghĩ suy gì nhiều, cơ bản là hắn thấy trong lòng mình có chút áy náy, cứ cho là anh không hề chụp cái dao đó vì hắn đi nữa, Tử Kỳ cảm thấy mình bất cẩn làm rơi đồ vật nguy hiểm như vậy cũng thật có lỗi, chẳng khác nào gián tiếp tạo ra vết thương nơi bàn tay anh.
"Lớp trưởng!"
"…"
"Lớp trưởng ơi!"
Gọi anh một lần bị bơ Tử Kỳ lại mặt dày gọi thêm lần nữa, giọng điệu thì có vẻ như gấp gáp lắm, hắn bất ngờ nghiêm túc mà gọi như vậy cũng chẳng trách Lam Tuyên không thể làm ngơ. Nhưng cứ mỗi lần anh định bụng quay lại nhìn hắn, trong lòng muốn nhận một gương mặt nghiêm túc thì vẫn y như rằng chỉ nhìn thấy điệu cười đầy nham nhở mà hắn trao cho.
"Tay bị đau như vậy không viết bài được đúng không? Đưa tập đây, để Tử Kỳ tốt bụng viết giúp cho nè!"
"…"
Chẳng cần biết là hắn đang có ý tốt hay tiếp tục muốn trêu mình, anh lặng thinh không thèm đáp lại, cứ lạnh lùng mà quay mặt đi, ngăn cản sự làm phiền của hắn bằng việc chăm chú vào tờ nháp kia.
"Thưa thầy!"
"…"
Chẳng thể ngờ được hắn quyết định chơi lớn, giữa lớp học tự nhiên lại đứng phắt lên, vô lễ cắt ngang bài giảng kia của thầy, còn làm cho sự tập trung của lớp phải đồng loạt hướng về hắn mới thôi.
"Em có gì chưa hiểu sao?"
Thầy thật lòng quan tâm hỏi hắn, hắn lại cứ quen thói bông đùa, vừa nịnh bợ phần thầy mấy câu vừa leo lẻo nói ra mục đích của mình.
"Dạ không, thầy giảng dễ hiểu thấy mồ, nghe nửa câu là đã hiểu hết nguyên câu luôn rồi! Nhưng mà thầy ơi, em thấy bạn lớp trưởng đang bị đau tay, viết bài chắc là rất khó… bạn ấy còn đang viết ra nháp nữa, tay bị thương mà phải viết bài như vậy làm sao mà nhanh lành được!"
"Vậy sao?"
Thầy phía trên cũng có biểu hiện quan tâm đến lời hắn nói, Lam Tuyên ở dưới này bắt đầu khó chịu trừng mắt nhìn sang giống như cảnh cáo, nhưng hắn thấy vẻ mặt đối phương thay đổi biểu cảm thế kia trông rất thú vị, vừa hay thầy cũng bước xuống khỏi bục giảng chầm chậm đi về phía anh, anh không còn cách khác đành phải đứng lên.
"Thưa thầy, tay em ổn… không sao đâu thầy!"
"Ổn đâu mà ổn, hồi nãy em thấy lớp trưởng đang viết nửa chừng thì ngưng lại, vẻ mặt có vẻ như rất là đau luôn á!"
"Tay em như vậy…"
Thầy lấp lửng một lúc, sau đó liền dứt khoát đề nghị.
"Em không cần phải viết bài đâu, khi nào lành rồi mượn tập của bạn khác chép sau cũng được!"
"Em…"
Lam Tuyên thậm chí còn chưa kịp đáp lời thầy, hắn đã nhanh chóng rời khỏi bàn của mình tới bên cạnh anh giật luôn quyển tập đang để gọn gàng.
"Thầy, hay là để em viết giúp cũng được, em rất sẵn lòng! Phải chép lại để còn về nhà học bài nữa chứ, hôm sau chép rồi tối nay về nhà lấy gì học bài!"
"Thầy, nhưng mà em không cần bạn ấy viết giúp đâu ạ!"
"Ây da, lớp trưởng… không cần phải ngại đâu, thầy chủ nhiệm đã nói lớp của thầy ai cũng có tài có đức, Tử Kỳ muốn được như các bạn nên trước tiên phải trau dồi đạo đức! Nếu lớp trưởng từ chối thành ý của mình là lớp trưởng đang ngăn cản mình hoà nhập với lớp rồi đó!"
"Em…"
Cái tên đầy đáng ghét đó, hắn nói như vậy thì có khác gì đá thẳng vào câu thầy đã từng nói đâu chứ, bây giờ nếu thầy từ chối việc để cho hắn thể hiện lòng tốt, thì cũng hệt như tự thầy phản bác những gì bản thân đã nói ra với hắn trước khi vào lớp. Thế nên, Lam Tuyên quả nhiên làm sao biết lí do gì khiến thầy đột ngột đồng ý chấp nhận đề xuất của hắn như vậy. Chỉ tội anh tự nhiên lại phải chịu trận chỉ vì chuyện riêng của hai người đó, trước sau vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao thầy lại đưa ra quyết định thế này.
"Được thôi, Tử Kỳ đã có ý giúp đỡ thì em cũng nên cho bạn ấy có cơ hội để chứng minh giá trị của bản thân mình!"
"…"
Anh im lặng không biết phải bày tỏ gì trước quyết định đó của thầy, cũng cảm thấy mình không nên làm khó thầy, vậy là đành lòng chấp nhận để Tử Kỳ cầm lấy quyển tập của mình, cam tâm chịu đựng điệu cười đắc ý đó của hắn khi đem quyển tập của anh về bàn bắt đầu giở trò.
"Nếu lớp trưởng cảm thấy không tin, mình sẽ viết mẫu thử mấy dòng để lớp trưởng duyệt, như vậy được không?"
"…"
Chẳng thèm chấp nữa, anh xem như cứ để cho hắn viết xong thì mình xé bỏ trang đó cũng chẳng mất gì, vậy là lại ngay ngắn yên vị ngồi xuống tiếp tục chú ý vào quyển giáo trình. Thầy thấy hắn ra vẻ chăm chú nên cũng thôi không đứng đó, quay trở về bục giảng tiếp tục liều thuốc gây mê vẫn còn dang dở.
Tử Kỳ chăm chú viết ra một dòng, sau đó lại đem quyển tập sang chỗ của anh mà để lên bàn trình diện.
"Thế nào? Viết như này có tạm chấp nhận được không?"
"…"
Anh không thèm đáp lại lời hắn, chỉ liếc mắt nhìn dòng chữ hắn đã viết ra trên quyển vở của mình, cảm thấy không đến mức quá xấu. Mà thú thật thì so với những tưởng tượng của anh, chữ của hắn thực tế cũng đẹp hơn nhiều, chắc là không đến nỗi khiến anh phải xé đi trang vở đó. Cũng có thể bởi vì không thích cái tính dở hơi của hắn, nên anh mới cảm thấy đối phương sẽ chẳng làm được chuyện gì ra hồn mà thôi.
"Im lặng là đồng ý ha!"
"…"
Cứ như vậy, Tử Kỳ cầm quyển tập của Lam Tuyên quay trở về vị trí của mình, nhưng hắn lại lật sang những trang cũ mà anh viết, cảm thấy cái dòng mình vừa mới o bế thật ra cũng chỉ bằng một phần mười của anh mà thôi: "Đây là vở của con trai sao?"
Từng trang một đều rất sạch sẽ, vở của anh đồng loạt đều là chữ xanh, nhưng bởi vì muốn tạo điểm nhấn riêng cho tiêu đề, anh viết dòng tiêu đề to đậm bằng bút highlight và áp dụng bằng kiểu chữ khác, mỗi đầu dòng đều dùng kí tự chấm tròn đậm nhạt khác nhau hoặc gạch chân từng hạng mục để mà phân biệt. Nội dung của một trang vở anh viết được chia đều ra phần chữ và hình. Sau khi kết thúc bài học anh còn dùng thước kẻ ngang hết vở để mà phân biệt bài trước bài sau.
Tất cả những điều mà hắn thấy được từ anh đều phản bác lại khái niệm "một thằng con trai" mà bấy lâu nay bản thân từng biết. Càng nghĩ đến càng háo hức, Tử Kỳ muốn ngày hôm nay phải thật nhanh chóng kết thúc để còn được cùng Nhật An đến chỗ đã hẹn. Hắn trông chờ khoảnh khắc chứng kiến một con người khác ở cái tên Lam Tuyên kia, nếu theo như lời kể của bạn tác giả, những điều đó chắc chắn phải đi ngược lại với thực tế này hoàn toàn thì mới có thể khiến cho bản thân cảm thấy thuyết phục.
Ngồi chăm chú viết bài một lúc vậy mà hai tiết học lại trôi qua nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Trước giờ giải lao năm phút hắn canh sẵn để xin phép thầy cho ra ngoài đi toilet. Như vậy, người ta chỉ được nghỉ có mười phút còn hắn thì lời thêm năm phút nữa. Toilet của trường Martin chia ra mỗi dãy phòng học đều có, từ lớp của hắn tiếp tục đi tới là 11B; 11C; 11D. Dãy này đa số đều là học sinh ưu tú, hắn lại cảm thấy không mấy thú vị bằng dãy bên kia, tính từ lớp E cho đến lớp H, cứ vậy hắn quyết định sẽ đi một vòng từ vị trí lớp của mình đến cuối của dãy hành lang.
Giờ giải lao ở đây học sinh không tranh thủ đi nạp chút cà phê giống như ở Mỹ, đa số mọi người đều tập trung ra hành lang, dọc theo cầu thang hoặc ở ngay tại lớp học. Ở đây mỗi khối được chia trọn một tầng lầu, nhưng lại phân ra thành hai dãy khác nhau. Giữa hai dãy phòng học là khoảng trống sinh hoạt chung, cũng là nơi được đặt phần cầu thang lớn, gọi là cầu thang trung tâm. Hắn mon men tới cuối lớp 11H, nhìn lướt qua thôi cũng cảm thấy đám con gái mấy lớp gần cuối xinh hơn rất nhiều so với lớp hắn. Cũng có thể mấy cô nàng này chủ yếu chăm chút cho vẻ bề ngoài là chính, vì vậy học lực mới kém nhiều hơn so với nữ sinh lớp chuyên. Cơ mà nữ sinh lớp chuyên của hắn, nhìn qua nhìn lại đã thấy hết mấy người theo phong cách tomboy hay unisex mất rồi.
Hắn thì không phải người quan trọng học vấn, hắn cũng tự cảm thấy bản thân đã đủ giỏi rồi, không có nhu cầu phải tìm thêm bạn bè học giỏi làm gì, đối tượng của hắn phải là mấy đứa chất chơi một chút, quậy quậy một chút. Nhưng cũng vì học lớp chuyên lại vừa mới chuyển đến đây, đi qua một lượt chỉ nhận được vài ánh nhìn dè dặt của đám bạn kia, hoàn toàn chẳng có ai khiến cho hắn thấy "cảm tình" để mà bắt chuyện làm quen.
"Em nói sao? Nhiêu đây mà vẫn còn chưa đủ à?"
Lúc này, giọng nói của một nam sinh nào đó vô cùng gay gắt vọng ra từ một căn phòng bên trong chỗ toilet nam, khiến cho hắn cảm thấy có chút tò mò chầm chậm mà tiến lại gần. Vừa hay, chỗ toilet đó lại có vài ba nam sinh lớp trên chặn đường hắn lại, nhìn qua tình cảnh chắc chắn là đang canh gác cho người bên trong làm chuyện mờ ám.
"Ê thằng kia, đi đâu đó?"
"Còn đi đâu nữa? Đương nhiên là đi toilet, toilet còn có mục đích sử dụng khác sao? Bộ… ở đây mấy người thường mở party trong toilet à?"
"Nè, mày đang nói chuyện với ai đó hả cái thằng nhóc kia?"
"Ơ?"
Tử Kỳ nào có ngán ai bao giờ, hắn ngổ ngáo nhìn mấy tên đàn anh kia nhếch môi một cái, vẻ mặt khinh khỉnh chẳng hề xem ai ra gì.
"Nãy giờ ai đang nói chuyện với tao thì tao nói lại, chứ nãy giờ tụi mày có đang nói chuyện với tao hay không? Nếu không có vậy chắc tao đang nói chuyện với vong hồn nào rồi đó!"
"Má nó! Thằng này là thằng nào vậy?"
Tên tóc nâu tức giận bóp lon Red Bull trên tay rồi vứt xuống đất, trạng thái hùng hổ nhào tới chỉ tay điểm mặt đối phương, hành động ngông cuồng khiến vài giọt nước bắn lên trên mặt Tử Kỳ, máu điên của hắn bắt đầu sục sôi từ dưới chân lên tận não.
"Mày mù chữ à?"
Vừa nói, Tử Kỳ vừa đưa tay phẩy đi giọt nước dính trên áo mình, vị trí cạnh bên chiếc huy hiệu đang đeo, cái tên cũng rõ ràng thu vào ánh mắt của đám học sinh lớp trên.
"Tử Kỳ, lớp 11A đó mày!"
Một đứa khác trong nhóm đọc tên của hắn thật lớn cho bạn mình nghe, nghe rồi thằng khốn đó bất ngờ bật cười, giọng điệu ra vẻ không hề tin tưởng.
"Học sinh lớp chuyên mà giang hồ vậy mày? Đừng có lừa tao nha!"
"Đúng là học sinh lớp chuyên, nghe nói mới vừa chuyển về trường mình thì phải?"
Sau mấy lời đó, tên tóc nâu tiến tới gần hắn, vẻ mặt dần nham nhở khinh khỉnh mà nói.
"Cậu em, anh là học sinh lớp mười hai đó, thôi thì cứ xem như cậu em vừa mới chuyển đến không biết nên anh bỏ qua. Lần sau thấy mặt người lớn phải lễ phép hơn một chút biết chưa? Anh, Vinh Gấu rất hân hạnh chào đón học sinh mới!"
"À, Vinh gấu gấu gấu…"
Hắn gật gù nhắc lại cái tên mà mình vừa nghe, nhưng chữ "Gấu" của hắn lặp lại ba lần còn có âm sắc giống như tiếng sủa, chính vì vậy đám đông học sinh đang đứng quan sát sự việc cảm thấy buồn cười không thể nhịn được. Tiếng cười càng lớn, hắn càng đắc ý bao nhiêu thì tên Vinh Gấu lại càng cảm thấy quê độ bấy nhiêu.
"Ê, cái thằng kia… mày có ý gì hả?"
"Ê!"
Tử Kỳ lại "Ê" một tiếng lớn hơn tiếng "Ê" của tên đàn anh phải gấp mấy lần, hắn cũng tỏ ra mình vô cùng đầu gấu chẳng thua kém gì, ngôn từ hoàn toàn không hề ra dáng của một học sinh lớp chuyên gì cả.
"Ý là tao kêu tên mày đó, thằng Vinh Gấu! Mày nghe không rõ à? Hay là chữ Gấu khó nghe quá, tao đổi lại thành Vinh Chó cho dễ nghe nha!"
"Má nó!"
Lần này ai nấy cũng tưởng là hắn một phát ăn trọn cú đấm của tên tóc nâu kia rồi, đám nữ sinh đứng ở quanh đó hốt hoảng người thì vội quay mặt đi, người lại đưa tay lên che mắt không hề dám nhìn. Nhưng sau một tiếng "bốp" rất lớn vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy quả đấm của tên tóc nâu nằm trọn trong bàn tay của Tử Kỳ.
"Quao! Bắt hay quá vậy?"
Đám đông xôn xao càng nhiều, khí thế của hắn càng cảm thấy được nhân lên, lực tay cũng rất táo bạo thu tóm đối phương, nắm đấm của tên Vinh Gấu xem ra dùng lực có nhiều mà chẳng bằng được Tử Kỳ, hắn thoắt một cái đã bẻ ngược tay của người ta ra phía sau mất rồi.
"Ui da… tụi mày… xử nó cho tao!"
Từ trong chỗ đám đông đó, đám đàn em của tên Vinh Gấu tấp lại nhắm vào một mình Tử Kỳ mà phang loạn xạ, cũng chẳng có ai để ý đến sự xuất hiện của cậu Minh Tuấn lớp 11A. Đã theo học ở đây từ trước, bản thân thừa biết nhóm Gấu quậy đến mức nào, nhưng cũng vì bản thân thấp bé hơn so với số đông ở đó, lại không biết sự tình thế này phải giải vây ra làm sao. Thế là cậu loay hoay lách qua giữa đám bạn kia, hì hục dùng sức chạy về lớp của mình.
"Lam Tuyên ơi, lớp trưởng ơi, có chuyện rồi, có chuyện… úi da!"
Gặp phải chuyện gấp, anh chàng hậu đậu tập trung dồn lực vào đôi bàn chân mà chạy, hai mắt cũng không để ý nhìn đường, đùng một phát lao vào giữa ba người đang từ dưới cầu thang trung tâm đi lên.
"Ui da."
Minh Tuấn mất đà ôm chặt lấy người ở giữa, mà người đó toàn thân toát ra mùi hương vô cùng quen thuộc.
"Cái mùi này…"
"Có chuyện gì vậy?"
Cộng thêm cả chất giọng nhẹ nhàng thế kia.
"Hội… hội… hội… trưởng…"
Đợi đến lúc cậu ngước lên nhìn mà gọi tròn ra hai chữ "hội trưởng", Lam Tuyên ở trong lớp nghe thấy động tĩnh cũng đã bước ra mất rồi.
"Em xin lỗi, em gấp quá…"
"Có chuyện gì từ từ mà đi, sao em chạy trên hành lang nguy hiểm quá vậy?"
"Dạ…"
Anh hai của ai đó, đường đường còn là hội trưởng của hội học sinh, giây phút được thấy anh cả người toát ra dáng vẻ điềm đạm đỡ cậu học sinh lớp dưới, ánh mắt của Lam Tuyên bất ngờ lại cảm thấy như có chút ý cười.
"Bạn… Tử Kỳ đánh nhau với mấy anh trong nhóm Gấu… em vội quá nên mới chạy nhanh về lớp để báo cho lớp trưởng biết…"
"Đánh nhau sao?"
Bàn tay của Hàn Dương từ tốn chỉnh lại gọng kính cho cậu nhưng ánh mắt đầy những gấp gáp đã hướng về cuối dãy hành lang đó.
"Lam Tuyên, đi cùng anh xem sao!"
"Dạ!"
Nhóm của hội học sinh bao gồm Hàn Dương đứng ở vị trí hội trưởng, ban truyền thông là Nguyễn Nhật An – người còn được gọi tên là H, hiện đang học lớp 12D, một người nữa còn lại trong nhóm là Duy, giữ vị trí như một thư kí. Hiện tại ứng cử viên sáng giá cho vị trí tân hội trưởng của hội học sinh chính là Lam Tuyên, chỉ vì câu "Tử Kỳ đánh nhau với đám đàn anh" mà đồng loạt đến vậy kéo cả một dàn tai to mặt lớn trong trường tới xem.
"Thôi rồi, lớn chuyện luôn!"
Minh Tuấn thở dài một tiếng, cậu vốn không biết Tử Kỳ có "quan hệ" ngầm với hai anh em nhà kia, lòng rối bời lo lắng cho số phận của người bạn mới quen. Chân cũng vội vàng chạy theo sau, chuyện mách lẻo cứ xem như tạm để qua một bên. Nhóm của hội học sinh gấp gáp đến nơi, tiếng reo hò cổ vũ ban nãy giờ đã hoá thành những trận xì xầm nhỏ to, nghe Hàn Dương đích thân tới xem, đám học sinh gần đó tản ra không muốn mình bị liên luỵ là đang cổ vũ cho trận đánh nhau vừa rồi. Hiện trường vì vậy mà chỉ còn lại một số ít, Tử Kỳ vẫn đứng đó nhưng dưới chân của hắn là ba bốn tên nằm ngang nằm dọc, mấy người bên trong toilet cũng đã chịu ló đầu ra, chỉ duy nhất đập vào mắt của hội trưởng là vóc dáng cao lớn của một người.
"Rin?"
"…"
Anh ngờ vực gọi tên đối phương, đám bạn kia thằng nào thằng nấy mặt sưng mắt thâm đang nằm dưới chân Tử Kỳ, liên tục rên rỉ đòi trả lại sự công bằng.
"Rin… tụi tao không đánh được nó cái nào hết, thằng Tử Kỳ đó… nó đánh tụi tao trước đó!"
"Ôi trời, đầu gấu của trường Martin mà như vậy đó? Thua rồi thì đòi công bằng nữa sao?"
Hắn vạch cổ áo mình ra, dựa vào mấy vết thương nhỏ xíu như vậy đem lại chỗ của anh hai mà nói.
"Hội trưởng, anh nhìn xem như vậy có phải là đánh hay không? Em tới đây đi toilet, mấy bạn này chặn đường không cho em đi, bạn tóc nâu đó còn ném lon nước xuống đất, rồi xông tới đòi đấm em, em phải chụp lại chứ. Cái mặt em đẹp trai cỡ này, bị ăn đấm thì toi luôn đó! Rồi hai cái bạn bên này nghe theo bạn tóc nâu nhào tới định chơi hội đồng với em, một người thì túm áo… một người thì túm tóc… anh nói xem em không chống trả lại thì cứ trưng cái mặt ra cho người ta đánh hay sao?"
"Tử Kỳ…"
Nhìn sơ hiện trường anh cũng đoán ra hắn "chống trả" theo kiểu gì rồi kia mà, hắn cũng chống trả một cách nhiệt tình dữ lắm mới khiến người ta thương tích đầy mình như vậy. Hắn thì chỉ vừa nhập học, chuyện đánh nhau này tới tai giáo viên kiểu gì cũng sẽ bị mời phụ huynh mà thôi, anh thì không muốn ba lại có hiềm khích với hắn. Suy suy tính tính, cuối cùng chẳng còn cách khác đành phải đem cái cớ chiếm dụng nhà vệ sinh ra để bắt bẻ đám người của tên Rin, dù chính bản thân anh cũng cảm thấy mình không được công tâm cho lắm.
"Mấy bạn có thật sự đang chiếm dụng nhà vệ sinh không?"
"Nè Hàn Dương, vấn đề bắt đầu từ việc tụi này chiếm dụng nhà vệ sinh sao? Rõ ràng là thằng nhóc này đánh người của tôi đến mức bầm dập!"
"Người của tôi?"
Anh nghiêm giọng hỏi lại, lúc đó Lam Tuyên dường như cũng cảm thấy cách xử lí của anh trai mình không ổn, vốn dĩ định lên tiếng hỏi rõ nhưng rồi sau đó lại giữ im lặng mà lắng nghe tiếp.
"Mấy bạn chia bè chia phái, lập nhóm đầu gấu trong trường, chiếm dụng nhà vệ sinh, ức hiếp đàn em vừa mới chuyển tới, sau đó không ức hiếp được bị nó đánh lại thì đòi công bằng? Có công bằng nào dành cho những sự khởi đầu bất công không chứ?"
"Nè hội trưởng, chỉ dựa vào lời của tên nhóc này mà cậu cho rằng chúng tôi đang chiếm dụng toilet chung?"
"Lời của Tử Kỳ không đủ tin tưởng sao? Được thôi!"
Hàn Dương nhìn quanh một lượt, sau đó chỉ về phía của một nữ sinh gần đó.
"Em học lớp nào?"
"Dạ, em học lớp 11H!"
"Vậy cho anh hỏi, trước đây đã có bao giờ nhóm Gấu chiếm dụng toilet ở đây hay chưa?"
"Dạ…"
Cô nàng đó rõ ràng không dám nói ra sự thật, nhưng Hàn Dương lại bước tới gần, dùng vẻ bề ngoài điển trai của mình và cử chỉ đầy thân mật đặt tay lên vai đối phương để mà trấn an.
"Không sao đâu, chúng ta chỉ đang làm rõ sự thật thôi mà!"
"Dạ, trước đây thì chưa, nhưng hôm nay anh Rin xuống tìm bạn Ren lớp em để nói chuyện, hai người ở trong toilet từ khi bắt đầu giải lao, nên ban nãy quả thật bạn Kỳ đã bị chặn lại không cho sử dụng toilet!"
"Tìm bạn Ren?"
Cái tên này đương nhiên không quá quen thuộc với Dương, cậu ấy chỉ là một học sinh bình thường của khối mười một, lại còn học lớp chót. Nhưng giờ thì có lẽ cũng lưu lại được chút ấn tượng nho nhỏ rồi đấy, hội trưởng hội học sinh tò mò hỏi đến, cạnh bên Rin có một cậu nhóc thấp hơn cả một cái đầu bước ra.
"Em là Minh Nhật, biệt danh là Ren, ban nãy đúng là em và anh Rin có chút chuyện riêng cần phải giải quyết trong toilet nam, em xin lỗi… nhưng thật sự không có ý sẽ chiếm dụng toilet, vả lại… em cũng không nghĩ các bạn sẽ đánh nhau vì cái toilet!"
"Có chuyện riêng cần phải giải quyết?"
Hàn Dương có ý bắt bẻ hỏi lại lần nữa sau khi nghe qua lời giải thích của cậu em học lớp dưới, hiện tại vẫn chỉ muốn nghe lời trình bày từ phía tên Rin, trong mắt của hội trưởng lúc này dường như tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ cái nhóm kia mà ra cả.
"Mình không biết các bạn có chuyện riêng gì, nhưng toilet là nơi công cộng, các bạn vào toilet giải quyết vấn đề riêng tư nhưng lại để cho bạn bè đứng bên ngoài canh gác, sau đó khi bạn chung trường có nhu cầu sử dụng thì các bạn ngăn cản và xảy ra đánh nhau! Chung quy, mình có thể báo với quản sinh về sự việc này, mọi thứ đều bắt nguồn từ vấn đề chiếm dụng toilet."
"Nè hội trưởng của hội học sinh gì đó, cậu không cảm thấy mình phán đoán sự việc có chút vấn đề hay sao?"
Lần này không nhịn được nữa, Rin cũng chính thức muốn khẩu chiến với cậu hội trưởng. Tuy nhiên, người trong hội học sinh không phải là kiểu dễ bị ức hiếp, nếu không phải đích thân hội trưởng lên tiếng, thì những người khác ở trong hội cũng sẽ không chịu im lặng.
"Có vấn đề ở chỗ nào vậy?"
Đáp lại hắn lần này lại là Nhật An, một thành viên ở trong bộ ba của hội học sinh, năng lực bắt bẻ không hơn không kém Hàn Dương là mấy.
"Nguyên cái trường này có biết bao nhiêu cái toilet dùng chung, nếu không phải là cái thằng kia đến đây kiếm chuyện, tại sao nó cứ nhất quyết phải đi vào cái toilet này?"
"Bây giờ nó là học sinh mới đi dạo đến đây thì nó mắc tè, chẳng lẽ mấy đứa tụi mày bắt nó phải quay lại đầu bên kia để mà đi tè? Toilet này là chỗ chuyên để tụi mày giải quyết vấn đề riêng tư bằng cách chặn lại không cho người khác sử dụng hay sao? Vậy tụi mày không thể giải quyết chuyện riêng ở canteen, hành lang hay ngoài sân trường được à?"
"Cái đó…"
Thấy đối phương khó lòng cãi lại, Nhật An bắt đầu mạnh dạn bước lên phía trước, cầm chiếc máy ảnh được giao đặc quyền cho hội học sinh, sẵn tiện cứ mỗi lần một cánh cửa toilet mở ra, hình ảnh lưu lại cũng khá đắt đỏ để làm chứng cứ.
"Nếu tụi mày đã nói tụi mày giải quyết chuyện riêng bên trong toilet, thì những tàn thuốc này tao có thể quy hết cho tụi mày lén lút hút thuốc bên trong toilet hay không?"
"Nè, mày đừng có quá đáng nha! Dựa vào đâu mà nói số đầu lọc đó là của tụi tao?"
"Dựa vào việc tụi mày ở trong toilet từ nãy đến giờ, dựa vào việc từ đầu năm lớp mười cho đến hiện tại… nhóm Gấu của tụi mày đã từng bị bắt nhiều lần vì hành vi hút thuốc trong trường, dựa vào việc tất cả thầy cô đều sẽ tin rằng tụi mày kiếm chuyện ức hiếp học sinh mới chuyển về trường! Sao hả? Tụi mày nghĩ người ta sẽ tin một học sinh lớp chuyên xuống đây kiếm chuyện đánh nhau với tụi mày hả?"
Người đứng đầu của nhóm Gấu quả nhiên không nóng vội không nhất thời giống như những tên đàn em, ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt của hắn mặc dù không dễ nuốt trôi chuyện này. Nhưng cũng biết mình ở trong khuôn viên trường học thì thật khó có thể chống đối lại đám học sinh có máu mặt kia. Vậy là hắn đành lòng ngậm đắng nuốt cay mỉm cười làm hoà.
"Vậy tụi mày muốn tao phải làm thế nào?"
"Ty, mày xem thế nào? Giải quyết dứt điểm đi, giáo viên sắp tới rồi đó!"
"Được rồi, mấy bạn nhanh chóng giải tán đi! Ai về lớp đó, mình xem như chưa nhìn thấy sự việc, đừng để vấn đề này xảy ra thêm một lần nào nữa!"
Câu chốt đó của hội trưởng hội học sinh đồng thời cũng tạo thành một nụ cười đầy sự khích bác từ phía tên Rin, hắn nhìn Hàn Dương mãi không chớp mắt, nhưng mà ánh nhìn này của hắn vô tình lại thu vào sự trầm lặng và điềm tĩnh của Lam Tuyên ở phía sau lưng. Còn chưa kể việc Tử Kỳ cũng rất để tâm chăm chú quan sát động thái của hắn từ nãy đến giờ.
"Rút thôi tụi mày!"
Đưa ra lời đề nghị cho đám đàn em rút trước, hắn vẫn đứng lại đó hai mắt có chút để tâm, biểu đạt cảm xúc cũng rất đặc biệt, chỉ đợi cậu nhóc tên Ren vào trong lớp học hắn mới yên tâm rời đi sau cùng. Tử Kỳ lúc này khẽ phủi phủi tay, bàn tay này đan vào tay kia vòng ra sau gáy, điệu bộ bắt đầu tự mãn.
"Tưởng gì hay ho, đầu gấu đầu chó dữ lắm, mới đi vài đường cơ bản đã nghẻo hết rồi!"
"Tử Kỳ!"
Anh hai gọi hắn, ánh mắt không phải có ý trách mắng, nhưng mà lời nói lại không hề có sự châm chước nào dành cho hắn ta, nhất là ở trước mặt Lam Tuyên.
"Lần sau có chuyện như vậy em phải gọi cho hội học sinh, em dù sao cũng là học sinh lớp chuyên, chuyện đánh nhau trong trường là chuyện đụng vào kỉ luật. Không phải hay ho đáng khen gì đâu!"
"Dạ… tại lúc đó tụi nó nhào vô đông quá, em không kịp nghĩ ra phải làm gì hết, trước khi báo cho hội học sinh em phải đánh lại tụi nó cái đã…"
Bốp!
Một tập A4 dày cộm quất thẳng vào đầu, kiểu đánh này hắn chỉ mới bị có vài ba lần nhưng cũng quen thuộc nhận ra người đánh mình chính là Nhật An.
"Mày tưởng mày đang trừ gian diệt ác hả thằng ngu? Mày có biết trường này kỉ luật là cấm thi không? Với lại đám đó trong trường không dám làm loạn, chiều nay ra cổng mày chắc mày toàn mạng với tụi nó hay không? Đại ca lớn của thằng Rin là giang hồ chợ Đà Lạt đó!"
"Nghe sợ vậy á? Đợi chiều nay ra cổng trường để em xin đại ca của nó cho em gia nhập nhóm để huấn luyện cho tụi kia một khoá mới được!"
"Tử Kỳ!"
Lần này anh hai nghiêm giọng thật sự mà gọi tên hắn, ánh mắt của anh cũng dần bộc lộ bất bình, thái độ không hề nuông chiều một chút nào cả.
"Em mà cứ như vậy… mẹ không bênh nổi cho em trước mặt ba đâu! Anh thì chịu rồi đó, anh không ủng hộ sự hư hỏng!"
Hắn nghe mấy lời này liền chợt nhớ ra, điệu bộ có chút hối lỗi, ánh mắt lén lút nhìn về phía của Lam Tuyên, nhận trọn từ phía đối phương là một cái liếc không hề có chút cảm tình.
"Trẻ trâu!"
Khuôn miệng xinh đẹp của Lam Tuyên nhỏ giọng phê phán. Không bàn cãi nhiều, chỉ muốn mau chóng về lại lớp học, cái quay lưng lạnh lùng thờ ơ của anh làm hắn cảm thấy khoảng cách giữa hắn và anh vĩnh viễn không thể nào tới gần được.
"Ok, tui trẻ trâu mà, đâu có giống ai đó con nhà danh giá, thần tượng học đường này kia, nói nhỏ nè… đứng ở vị trí càng cao, lúc té chắc chắn sẽ dễ chấn thương sọ não hơn đó!"
"Cậu câm miệng đi, ồn ào quá!"
Hắn thấy có vẻ anh chỉ đi theo tới chỗ đánh nhau để mà phán xét là chính, bênh vực hắn thì anh chắc chắn sẽ không làm rồi, có khi thâm độc hơn một chút… hắn nghĩ anh đến xem là để xác định trên mặt của hắn bị đánh bầm dập mấy chỗ mà thôi.
Lúc quay về lớp, thoát khỏi hai tiết ám ảnh của thầy chủ nhiệm, đám bạn trong lớp cuối cùng cũng xả được vai, vẻ mặt nghiêm túc đứa nào đứa nấy đều lột hết xuống rồi vứt hẳn sang một bên. Vây xung quanh hắn không biết bao nhiêu là người muốn xin kết bạn facebook, xin cả tài khoản zalo. Cô bạn lớp phó học tập nhiệt tình thêm hắn vào nhóm của lớp, hết người này lại đến người khác săn đón để được hỏi hắn những kinh nghiệm ở bên Mỹ. Tử Kỳ dễ gần và rất hài hước trong nhận xét của đám bạn, hắn nói ra câu nào cũng khiến đám đông bật cười không ngớt. Chỉ là mấy câu nói của hắn đối với tai nghe của cậu lớp trưởng lại rất nhảm nhí, không hề có giá trị gì cả.
Vậy nên cũng chỉ có Lam Tuyên chẳng nói chẳng rằng, nửa lời hỏi đến cũng không. Anh vẫn làm những chuyện thường ngày bản thân hay làm với cương vị là lớp trưởng, có hắn hay không, sự náo loạn của hắn cũng chẳng thể xâm nhập được tâm hồn tĩnh lặng của anh.
Đến giờ ăn trưa, anh gấp gáp về tủ locker của mình, chỉ muốn nhanh chóng thay đi bộ đồng phục để ăn cơm và nghỉ trưa được thoải mái hơn. Tủ của anh thuộc dãy trên cùng, thông thường cũng chỉ phát cho những học sinh có chiều cao vượt trội hơn các bạn. Vậy mà suốt một năm qua, Minh Tuấn thân hình thấp bé như vậy lại phải chịu cái cảnh dùng chiếc tủ cao bên cạnh tủ anh. Người bạn này tính cách hoà đồng, giờ ăn trưa tranh thủ dắt hắn đi tìm tủ của bản thân, tìm được rồi thì giọng điệu đầy mừng rỡ vội gọi hắn lại gần đó.
"Tử Kỳ, tủ của bạn ở đây nè!"
Xem ra chính vì lớp trưởng không đủ kiên nhẫn để dẫn hắn đi giới thiệu những khu cần thiết cho sinh hoạt của học sinh, Minh Tuấn vô tình trở thành bạn thân của Tử Kỳ trong ngày đầu tiên nhận lớp.
"Cảm ơn nha, nói nghe… đừng kêu bạn với mình nữa, nghe như mấy đứa con gái á, kêu mày tao đi! Ok không?"
"Ok mày!"
"Mà… tủ mày ở đâu?"
"Tủ mình á, à nhầm tủ tao á… tuốt trên đây nè!"
Vừa nói, Minh Tuấn vừa nhón chân lên trông rất tội nghiệp, mở được tủ ra, đồ đạc bên trong cũng phải mò mẫm mới có thể lấy.
"Ai mà ác với mày quá vậy? Thấy mày lùn mà còn phát cho cái tủ này nữa!"
"Tao xài tủ này từ năm lớp mười lận, hồi trước còn có cái ghế để đứng lên, mà giờ cái ghế mất đâu luôn rồi"
Hắn đứng phía sau Minh Tuấn, làm như bản thân là đàn anh của người ta không bằng, còn dùng tay mà xoa xoa đầu đối phương. Minh Tuấn thì tính cách hoà nhã thân thiện, cũng không bắt lỗi cái hành động đó của hắn, ngược lại còn rất vui vẻ lấy ra trong tủ của mình một hộp kẹo ngậm đưa sang cho hắn một viên, ai ngờ hắn lại đề nghị đổi cả tủ cá nhân với mình.
"Để tao đổi cho mày cũng được, tủ của tao thấp hơn! Mày tránh ra đi, để tao lấy đồ xuống đổi chỗ cho!"
"Thật hả?"
"Tao giỡn mày chi?"
Mặc dù anh biết, hắn cũng chỉ là có ý tốt muốn nhường chỗ dễ dàng lại cho Minh Tuấn thôi. Nhưng nếu hắn dùng tủ của Minh Tuấn rồi, thì chẳng khác nào đến cả tủ locker mà hắn cũng phải ám anh cho được.
"Ủa, kế bên tủ của lớp trưởng luôn nè!"
Anh bước tới gần, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn hắn, thao tác mở tủ lấy đồ của anh như in vào mắt của hắn, nhìn đến mức không hề chớp mắt lấy một lần nào, thái độ này của Tử Kỳ khiến cho Minh Tuấn cũng cảm thấy lạ.
"Tử Kỳ, bộ mặt lớp trưởng có gì hay sao mà mày nhìn ghê dữ vậy?"
"Mày không thấy có gì à?"
"Không!"
Hắn vừa nói vừa vòng tay mình choàng cổ Minh Tuấn, kéo cậu ấy nhìn về phía của Lam Tuyên. Cả hai cứ vậy chăm chú từ lúc anh mở cửa tủ, cất đồ vào trong, lấy ra một bộ đồng phục ngoại khoá, sau đó là máy nghe nhạc, bỏ những thứ linh tinh khác vào trong túi quần, anh chậm rãi mà đóng tủ lại. Mặc kệ hai người kia cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, anh từ tốn bước vào toilet, nửa ánh mắt bố thí cũng không thèm trao về phía hắn ta.
"Thấy gì chưa?"
"Chưa luôn, mà gì vậy?"
"Trong tủ của Lam Tuyên có hai cây bút được treo trên cánh cửa, hình như là bút khắc tên!"
"À, tao thấy cái đó từ hồi lớp mười lận! Mà sao mày ngạc nhiên quá vậy?"
"Viết đôi hả?"
Máu nhiều chuyện của hắn chạy rần rần ở trong người, nhưng hắn đem chuyện này đi hỏi Minh Tuấn thì cũng bằng không, anh chàng đó có để ý gì đến ai đâu mà.
"Chắc là viết đôi á, nhưng mà có thấy tặng cho ai đâu…"
"Vậy có khả năng lớp trưởng có bạn gái không?"
"Cái này thì không…"
"Không có?" – hắn hỏi.
"Không biết!" – Minh Tuấn thành thật trả lời.
"Èo!"
Người kia không biết rõ ràng là tại sao, chỉ cảm thấy Tử Kỳ dường như rất có hứng thú tìm hiểu về anh chàng lớp trưởng khó tính đó của mình.
"Tao học chung với nó từ hồi lớp sáu tới giờ… nó cứ lầm lì như vậy á, hai anh em hồi nhỏ bị viêm ruột thừa nên học trễ, rồi Lam Tuyên lại có chuyện gì đó phải học sau anh Dương thêm một lớp nữa! Mà từ đó đến giờ có thấy nó qua lại với đứa con gái nào đâu ta…"
"Vậy sao? Mày thấy nó có…"
"Có vẻ sẽ thích… con trai hả?"
Câu hỏi này của Minh Tuấn vô cùng nhạy bén, trúng phóc cái suy nghĩ kia của hắn, khiến hắn khoái chí bật cười.
"Sao mày hiểu ý tao quá vậy, tao cũng thấy vậy… mà tao nói ra thì bị người ta phản bác!"
"Hồi trước tao cũng nghĩ vậy, nhưng mà… có lần trường mình có… anh kia đẹp trai lắm, trong đội tuyển bóng rổ… anh đó thích nó, tỏ tình trong thư viện trường, nó nhìn người ta mà cái mặt đơ như cục đá, rồi bỏ đi… không thèm nói gì! Mấy đứa con gái thích nó thấy vậy đem chuyện đi kể lung tung, rồi anh đó bị đồn đại nhiều, ảnh ngại quá nên chuyển trường luôn…"
"Chắc không phải đối tượng của nó, hay là nó không nằm dưới? Nhưng nếu nó không nằm dưới thì chẳng lẽ nó lại nằm trên à? Nó có manly chút nào đâu, nhìn nó còn chăm chút hơn cả mấy đứa con gái nữa!"
"Không đâu, nó chơi đá banh đỉnh lắm, thể thao môn nào cũng đỉnh, đã vậy trượt ván cũng ngầu, nằm dưới có nhiều thằng cũng manly lắm… nhưng tao nghĩ… không có thằng thụ nào mà dữ dằn như nó vậy đâu! Nó thẳng đó!"
Mặc kệ tất cả phản bác có đầy dẫn chứng của người bên cạnh, dường như cái suy nghĩ âm thầm kia đã chắc như đinh đóng cột trong đầu hắn rồi. Hắn càng tò mò hơn nữa, chẳng hiểu lí gì cũng là con trai với nhau mà anh lại đem đồng phục vào toilet riêng để thay, đám con trai ở đây đứa nào chẳng làm tại chỗ?
"Ê, ra giữ bàn cho tao ngồi với, tao đi toilet một chút!"
"Mày ăn gì tao lấy luôn cho?"
"Gì cũng được!"
"Ok!"
Minh Tuấn thay vội cái quần, nhanh chóng rời phòng locker đi xuống tầng trệt tìm chỗ an phận cho bữa cơm trưa. Còn hắn, hắn mon men tới gần chỗ nhà vệ sinh, có mấy phòng đóng cửa không biết rõ anh đang ở phòng nào, nhưng lại nhìn thấy có chiếc khăn màu trắng giống với chiếc khăn ban nãy anh cầm khi lấy quần áo, cứ vậy một lần chơi lớn. Hắn ở bên ngoài rút vội, lấy đi.
"…"
Lam Tuyên vốn là tranh thủ đi tắm, tắm xong lại không thấy khăn mình đâu, bên ngoài có tiếng tên dở hơi nào đang huýt sáo ấy, không cần nói cũng biết rõ trò đùa này do ai gây ra. Vậy nên anh đành lòng dùng đỡ chiếc áo học sinh để lau, bình thản mặc lại quần áo, lúc bước ra ngoài nhìn thấy hắn ta trơ trẽn đem khăn của mình vắt ngang trên vai, vừa rửa mặt xong hắn dùng luôn khăn của anh để lau.
"Xin lỗi nha, người nhà xài chung cũng có sao đâu!"
"Đồ mất lịch sự."
"Chậc, người ta chép bài cho lớp trưởng mỏi tay gần chết, cho mượn khăn xài một chút sao nói nặng lời quá vậy?"
"Cậu mà còn hành động kiểu đó thì đừng có trách người khác xem cậu như kẻ bất thường!"
"Được rồi, trả lại nè được chưa?"
Tử Kỳ chùi chùi hai tay của hắn vào chiếc khăn trắng của anh, sau đó đưa chiếc khăn ra ngang tầm mắt đối phương có ý trả lại. Anh liền giật lấy, nhanh chóng đem chiếc khăn kia vứt thẳng vào trong sọt rác dưới chân không chút ngần ngại.
"…"
Cái hành động vừa ban nãy của hắn quả nhiên không đúng, hắn cũng thừa biết mình sai, nhưng hắn làm vậy cũng không hề nghĩ sẽ nhận lấy một thái độ thẳng thắn đến mức tuyệt tình thế này từ anh. Chỉ nhìn chiếc khăn bên trong thùng rác và nhìn ánh mắt sắc lạnh mà anh lướt ngang qua mình không chút kiêng nể để tâm. Sự thinh lặng kia của hắn bỗng dưng đi kèm cả chút đau lòng nhè nhẹ thoáng qua.
"Anh, cho em hỏi một câu thật lòng được không?"
"…"
Đợi anh bước gần tới cửa rồi, hắn lên tiếng mà hỏi điều đó, giọng của hắn bất ngờ trầm đi khiến anh nhấn nhá khựng lại.
"Nếu như em trai ruột của anh mà làm như vậy… anh có đem cái khăn kia vứt vào trong thùng rác hay không?"
"…"
Rõ ràng là hắn đã hỏi rồi đấy, nghiêm túc hỏi anh điều mà bản thân thật sự tò mò, nhưng vẫn không nhận lại được gì ngoài sự thinh lặng và cái quay lưng chẳng hề quan tâm của anh.
sariuri
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
Lâm Vũ
Ngọc Vui
Xukiki_1712
PT Tnguyn
Thuan123
Dương Anh
Thuuyen
Lt0303
Mina
Hoa lương
Mina