Chương 19: Nhói lòng.
Mấy tuần nay, ngày nào hắn cũng được thưởng thức bữa sáng do Lam Tuyên nấu, thậm chí cả những ngày tay anh còn chưa lành vết thương kia nhưng buổi chiều nếu như mẹ có ở nhà, anh cũng tranh thủ làm vài món đơn giản để cho mọi người quây quần bên nhau. Cảm kích những món ngon của anh, hắn tự nói với lòng sẽ dành một ngày dậy sớm phụ anh đi chợ. Nhưng mà nói thì nói vậy thôi, thực tế chẳng có ngày nào hắn dậy nổi để phụ anh cả.
Tự nhiên hôm nay lại được dịp dậy sớm, nói đúng hơn là vì hắn không tài nào có thể ngủ tiếp, khi cái chuyện tè bậy ở ngoài lan can cứ quanh quẩn trong suy nghĩ thế này. Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng con số năm tròn trịa cũng được kim giờ thong thả ghé qua, hắn bật dậy mặc chiếc hoodie, chẳng hiểu từ đâu ra có cái suy nghĩ muốn giúp đỡ anh chuẩn bị bữa sáng ngay trong hôm nay. Nghĩ như vậy rồi quyết định phóng xuống giường, nghe thấy tiếng mở cửa của anh thì cứ sợ không đuổi kịp. Hắn lật đật đến mức mắt nhắm mắt mở trượt chân té ở ngay bậc thang cuối. Lúc anh nghe thấy "bịch" một cái thật lớn, liếc mắt nhìn xem thử thì đã thấy hắn ôm cái bàn toạ của mình mà mặt nhăn nhó không nói nên lời.
"…"
Bình thường anh vẫn luôn thấy hắn thế này thật sự rất phiền, phiền đến mức khiến anh không muốn mở lời hỏi han, sợ cử chỉ quan tâm của mình làm tăng dần mấy trò nhây của hắn.
"A! Đợi chút…"
Thế nhưng hắn luôn là người mở lời trước với anh. Hắn sẵn sàng chủ động tiếp cận dù trước đó mấy lần bị anh nặng lời đi nữa, chuyện qua rồi thì hắn cũng nhanh chóng quên mất tiêu.
"…"
Anh bước ra khỏi cửa, nghe tiếng gọi của hắn hai chân cứ muốn mặc kệ mà bỏ đi luôn. Nhưng trong tâm lại không có chút nỡ lòng, mặc dù anh cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại phải như vậy nữa. Cái khoảnh khắc cứ đứng chần chừ thế kia, hắn vừa nhìn đã đoán ra anh có ý đợi mình mở lời, Tử Kỳ vốn rất tự tin vào những phán đoán của bản thân, vừa đứng dậy đã nhanh chóng tới gần anh, cái thói quen không giữ khoảng cách lại quay trở về.
"Đi… đi đâu vậy?"
Dường như hắn đã chính thức không gọi anh xưng em nữa rồi, hắn trống không hỏi anh như vậy, anh cũng không đến mức bắt chẹt quá đáng mà không cho hắn một câu trả lời lịch sự.
"Đi chợ!"
Thấy đối phương đã chịu mở lời đáp lại, tên phiền phức phía sau lập tức hớn ha hớn hở chạy tới như thể hai người thân thiết dữ lắm. Mặc dù vậy thì hắn vẫn giữ cách nói chuyện trống không đó với anh, xin đi cùng cũng không hề có một chút thành ý nào qua lời nói.
"Cho đi với!"
"…"
Anh ở phía trước hắn không thèm đáp lại, chỉ im lặng quay đi cùng cái biểu cảm lạnh băng của mình, hắn từ bên trong nhà mặc định là anh đồng ý nên cũng nhanh chóng bước theo, kéo cánh cửa khép lại rồi lủi thủi phía sau anh mà ra khỏi cổng.
"Ngày nào mấy người cũng đi chợ sớm hả?"
"Hai ngày một lần!"
"Vậy hôm nay đi rồi thì ngày mai bỏ, ngày mốt sẽ đi đúng không?"
"…"
Người đi trước biết rõ hắn hỏi như vậy là có ý muốn bắt chuyện với mình, việc đơn giản như vậy cớ gì phải hỏi đến lần thứ hai. Thế nên Lam Tuyên lại bật lên chế độ lười biếng phản hồi, anh vẫn giữ im lặng đi trước, lại còn muốn chặn miệng đối phương, anh đeo chiếc tai nghe một bên, bên còn lại chỉ vừa mới cầm đặt lên. Hắn ở ngay bên cạnh đã nhanh chóng giật phắt lấy.
"Cảm ơn!"
Vậy là ở đó, một người đứng hình mất vài giây nhìn hắn, hắn lại tự nhiên quá mức thành ra chạm hẳn vào cả ranh giới vô duyên mất rồi.
"Đưa đây!"
Anh nhắm mắt thở dài một cái, mới sáng sớm mà thái độ đã khó chịu như vậy, kể cả cách đưa bàn tay ra chờ đợi Tử Kỳ trả lại một bên tai nghe cũng vậy. Hoàn toàn biểu hiện mình không muốn nhiều lời với hắn một chút nào cả.
"Đưa cái gì mà đưa? Ai đó cắt dây nghe của tui chắc quên rồi ha…"
"Không liên quan!"
Giật nhanh lấy một bên tai nghe còn lại, vẻ mặt không hề có chút gì gọi là muốn hưởng ứng cuộc nói chuyện mà hắn cố ý khơi ra. Cũng là anh lạnh lùng đem chiếc tai nghe còn lại đeo vào, loại hành động như vậy khác nào có ý muốn hắn tự im miệng đi.
Vậy mà hắn vẫn không từ bỏ ý định theo anh, ngược lại còn ở trước mặt anh chọn đi giật lùi, cố tình kiếm chuyện khiến cho anh phải trừng mắt lên với mình. Mặc dù khó chịu ở trong lòng là thế, đôi mắt anh vẫn không dời tầm nhìn ra khỏi gương mặt đầy gợi đòn của hắn. Góc độ này anh thấy, gương mặt hắn có những đường nét vừa thanh tú vừa nam tính, điểm đặc biệt là đuôi mắt dài và khoé môi nhỏ lúc nào cũng cong cong lên. Mặc dù hắn không cười đi nữa, trọn vẹn gương mặt hắn vẫn mặc định toả ra sự vui vẻ một cách kì lạ.
"…"
Tất cả những điều đó hiện rõ trong chút thinh lặng của anh, những điều mà ngay cả khi anh có ghét hắn đi chăng nữa anh cũng không thể tự lừa mình phủ nhận.
Thật ra, mới sớm mai thôi…
Nhìn thấy Tử Kỳ trong bộ dạng đầy năng lượng tích cực thế kia, anh bề ngoài dù có tỏ ra khó chịu đi nữa, trong lòng vẫn không thể chối bỏ là hắn có khả năng khiến cho việc đi chợ buổi sáng của anh không hề nhàm chán một chút nào cả.
Thay vì trước kia anh vẫn đi một mình, thỉnh thoảng khó khăn lắm mới rủ được Hàn Dương đi cùng mình, mà anh ấy thì lúc nào cũng than vãn chuyện phải chạy bộ. Chẳng giống như Tử Kỳ bây giờ, hắn nhiệt tình ban phát hết sự tăng động như vậy, anh kiểu gì cũng không thể cảm thấy mình cô đơn ở đây.
"Ê nè, đang nghe bài gì vậy?"
Người vẫn cứ tung tăng trước mặt từ nãy đến giờ đột ngột quay lại hỏi anh câu đó, anh mới giật mình nhận ra bản thân chưa hề bật bản nhạc nào cả. Đâu đó trong đầu anh tự vang lên vài giai điệu, mới mẻ đến mức thật sự muốn viết thành một ca khúc riêng của mình.
"…"
Thế nhưng anh vẫn chẳng đáp hắn câu nào, hắn lại quan sát biểu cảm trên mặt anh một lúc, tự cho rằng người kia bật nhạc quá to sẽ không thể nghe được giọng của mình, vậy là hắn lại lén lút thì thầm hỏi thêm một câu nữa.
"Hồi nãy lúc ở ban công… mấy người chắc không mất lịch sự đến mức nhìn vào chỗ đó của tui đâu ha…"
"…"
Lần này Lam Tuyên vẫn không trả lời, cộng với biểu cảm trên gương mặt và thần thái lạnh lùng toát ra từ ánh mắt không đổi. Hắn tự đinh ninh rằng anh thật sự không hề nghe được giọng nói của hắn, sau đó như tên ngốc tự cười với bản thân mình, mấy lời hắn nói lúc quay đi lại chẳng thấy vành tai anh đỏ lên đôi chút.
"Công nhận đẹp trai mà khó chịu ghê… cầu cho anh ế cả đời! Ai mà va trúng anh thì chỉ có khổ, con nhỏ nào mà làm vợ anh sau này chắc kiếp trước nó cũng sống ác dữ lắm thì kiếp này mới gặp phải anh!"
Hắn phía trước vừa đi vừa mải miết mà lầm bầm một mình, không biết người phía sau vô tình hay là cố ý lại bất ngờ túm lấy nón của chiếc hoodie hắn mặc kéo mạnh một cái. Tử Kỳ vừa đi vừa suy nghĩ những chuyện vớ vẩn, cơ bản đã không hề cảnh giác nếu lỡ như có sự cố, bị anh kéo như vậy toàn thân của hắn cũng mất cân bằng bổ nhào ra sau.
"Ui ui… cái gì vậy?"
"…"
Lúc ngước lên, thứ duy nhất đập vào mắt hắn là gương mặt anh cận kề đẹp đến mê hồn, dưới ánh đèn đường vàng buổi sớm mai còn chưa tắt, hắn thấy đôi hàng mi dài rậm của anh toả ra một sự thu hút kì lạ. Cuối cùng Tử Kỳ cũng được trải nghiệm vẻ đẹp nao lòng kia ở khoảng cách gần như vậy, hắn lại suy nghĩ đến những câu trù rủa ban nãy của mình: "Nhưng mà đẹp như vậy thì gái nó mê ổng còn không hết chứ ha… dễ gì ế cho được…"
Suy nghĩ thêm một chút, hắn cảm thấy sự giỏi giang của Lam Tuyên cũng tỉ lệ thuận với lại nhan sắc, khuyết điểm duy nhất của anh có lẽ chỉ là tính cách khó chịu. Nhưng chẳng phải anh cứ thế này, lại càng dễ thu hút người khác hay sao?
"Mà mấy đứa con gái cũng kì lắm nha… tụi nó thích cái kiểu con trai như ổng mới ghê, ở trong trường đi đâu cũng nghe nói tên Lam Tuyên… thật tình… có gì đâu mà mê dữ vậy?"
Càng nghĩ lại càng thấy, có vẻ câu trù rủa của hắn còn lâu mới ứng nghiệm được với anh. Thế là hắn nheo mắt mỉm cười, thuận miệng khen một câu nhưng lòng vướng đầy trêu ghẹo.
"Ai cha! Lông mi anh cũng đẹp nữa chớ… không biết lông ở mấy chỗ khác có đẹp không ta?"
"Lo nhìn đường giùm đi!"
"Ờ!"
Hoá ra anh bất ngờ kéo hắn như vậy, là vì suýt chút nữa chân hắn đã giẫm phải đống chất thải của đám chó mèo trong xóm. Nhưng mà cú va chạm vừa rồi có nghiêm trọng quá hay không? Chẳng phải anh vẫn thường căm ghét, luôn miệng bảo hắn tránh xa mình hai mét là tốt. Nếu như anh ghét hắn như vậy, chân của hắn có giẫm phải gai nhọn hay đinh thép thì cũng đâu phải chuyện để anh lo.
Trong lòng hắn thật sự tò mò vô cùng, không biết bản nhạc anh đang nghe là gì, nói đúng hơn là không biết anh có thật sự đang nghe nhạc hay không.
"Ê, nãy giờ không có bật nhạc đúng không?"
"…"
Đứng giữa con hẻm vắng mà hắn lớn tiếng bất ngờ quát lên như vậy, anh làm sao có thể để cho danh dự của mình bị hắn tóm gọn vậy chứ.
"…"
Trong thinh lặng Lam Tuyên điềm tĩnh lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, thản nhiên rút bỏ đi tai nghe để nhạc từ trong ứng dụng phát ra loa ngoài. Vang thật lớn âm thanh một bản nhạc EDM cực nổi, làm cho biểu cảm của Tử Kỳ chuyển sang trạng thái không nói nên lời.
Hắn cũng đâu có ngờ, chỉ bằng vài cái thao tác nhỏ với anh mà nói, chuyện bật tắt nhạc đúng thời điểm cần thiết thì có khó gì đâu chứ. Quê như vậy, thôi thì hắn đành tìm một câu làm cớ cạy miệng của người bên cạnh.
"Tại sao mình lại phải khổ cực dậy sớm đi chợ mà không phải đi buổi chiều?"
"Tôi có mượn cậu đi cùng để khổ cực chưa?"
"Ui! Đúng là không nói thì thôi, nói ra câu nào là cứ như cứa vào lòng người ta câu đó!"
Điệu bộ ôm ngực trái nhăn nhó giả đau của hắn lố chết đi được, anh cảm thấy hắn ta vô cùng trẻ con, chưa từng quen biết đứa bạn nào ở cái tuổi này mà lại vô tư như một cậu nhóc thế kia.
"Người ta hỏi là vì lo lắng cho mấy người thôi biết không? Mấy người dậy sớm như vậy, lỡ đâu ra đường trúng gió tai biến thì sao?"
"Cậu nên tự lo cho bản thân thì hơn!"
"Cộc cằn cái gì chứ… người ta lo lắng cho anh thật mà…"
Bàn tay hắn đặt trên vai anh bị hất một cách chẳng thương tiếc gì, thế nhưng anh hất rồi thì hắn không dùng cả bàn tay để đụng chạm anh nữa. Hắn chuyển sang để hai ngón tay bấu vào miếng vải chỗ tay áo anh, chung quy cũng chỉ là đùa dai, nhưng mà đùa dai lại còn chai mặt như hắn thật sự đã ở cái tầm không có đối thủ mất rồi.
"Tôi thấy miệng của cậu hay nói bậy bạ, tay chân cậu táy máy như vậy, ra đường dễ bị ăn đập lắm đó! Cậu nên tự lo cho bản thân mình đi!"
"Trời ơi… sao mà khẩu nghiệp quá vậy ta? Sao có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy với một thiên thần như tui?"
Câu đó hắn nói, anh cười nhạt khinh bỉ rồi bước một bước thật dài vượt qua mặt hắn để đi, hắn ở sau lưng anh lại bắt đầu dùng điện thoại quay lại những khoảnh khắc đầy xuất thần. Trước giờ hắn vốn có thói quen thích quay cái này rồi chụp cái kia, nhưng mà mấy ngày nay điện thoại mới mua của hắn cứ toàn là hình của anh.
Mải mê như vậy, hắn không biết là mình vô tình lại trở nên cuồng săn ảnh cái người đầy khó ưa đó. Đến cả khoảnh khắc anh chọn rau ở chợ, hắn cũng ghi trọn vào trong camera, vừa chăm chú vừa cảm thấy mọi góc độ trên gương mặt anh đều chuẩn đến mức khó tin, hắn thậm chí còn chọn thử quay từ dưới cằm lên…
"Cút đi chỗ khác giùm cái!"
Kết quả là ảnh dìm thì không hề có, chỉ có bị anh quát một phát giữa chốn đông người, đàn ông đàn bà ai nấy cũng đều quay sang nhìn hắn.
"Em Tuyên, bữa nay lại đi chợ sớm, có ghé qua ủng hộ cái gì cho chị không vậy?"
Người từ trong gian hàng phía trước là một bà chị trạc tầm hai mươi, gọi mời anh như vậy hắn đoán chắc bình thường anh cũng hay ghé vào mua đồ ở chỗ chị ấy.
Lần này có lẽ không lạ, anh ghé qua chọn vài hoa atiso, bà chị đó từ bên trong nhà nhanh chóng chạy ra, sau đó cũng rất nhanh nhặt lấy bốn nụ hoa tươi mà mình đã để dành riêng.
"Biết ngay Tuyên ghé qua là mua bông atiso nên chị để riêng cho Tuyên mấy cái ngon nhất rồi nè! Tuyên xem thử đi!"
"Dạ…"
Điệu bộ của bà chị đó làm cho hắn đứng ngay bên cạnh cảm thấy mấy chùm lông chân của mình tự nhiên dựng đứng hết lên. Nếu như Tử Kỳ không hắng giọng ra hiệu là mình có mặt ở đó, cũng không biết phải đến bao giờ sự chú ý của bà chị bán rau mới hướng về phía hắn nữa.
"Ủa… cậu này là ai vậy? Đi chung với Tuyên hả?"
"Chào chị, em tên Kỳ!"
"Trời ơi… sao đẹp trai quá vậy, con cháu dòng họ gì nhà em hả Tuyên, bao… bao nhiêu tuổi rồi?"
"…"
Người ta nhiệt tình hỏi như vậy, anh lại chỉ chú tâm đem mấy hoa atiso bỏ vào trong chiếc túi giấy, ra hiệu cho đối phương cân giúp. Bà chị kia tay vừa bỏ hoa lên chiếc bàn cân, hai mắt lại vừa dán chặt vào mặt của Tử Kỳ, hắn lần đầu bị nhìn như vậy nên cảm thấy hơi khó chịu một chút, mắt cũng không dám đối diện với người ta.
"Em là… bồ của Tuyên phải hôn?"
Ban đầu hắn còn tưởng bà chị kia định ve vãn gì anh, có đâu ngờ câu hỏi lại cua gắt đến như vậy, hắn sững người mất một lúc lâu mới giật mình mà lắc đầu liên tục.
"Không, không phải!"
"Giá như cũ đúng không ạ?"
Anh lại chẳng thèm quan tâm gì đến câu hỏi đó, cũng chẳng muốn đưa câu trả lời phản bác lại suy nghĩ của bà chị, chỉ vội trả tiền, vội rời khỏi đó.
"Chờ đã…"
Lúc hắn định bỏ đi theo anh, bà chị bán rau kia từ trong phóng ra níu tay hắn lại.
"Đợi chút chị hỏi cái đã!"
"Em… em chỉ là bạn thôi… với lại… thằng Tuyên… nó thẳng mà chị… nó có bạn gái đó!"
Mấy câu bịa đặt này hắn nói, cũng là ngầm ý muốn biết thêm gì đó từ bà chị kia, rõ ràng hắn không chọn sai người để lừa. Bà chị kia nghe xong lắc đầu liên tục ra vẻ mình am hiểu nhiều hơn hẳn.
"Không có đâu nha, chị là dân trong nghề nhiều năm, chị có sóng wifi kết nối tình đồng chí đó! Em tin chị đi…"
"Dạ… nhưng mà chuyện gì…"
"Chị chắc với em là thằng Tuyên nó thích con trai!"
"Sao… sao chắc được hay vậy chị?"
Hắn bị bà chị đó khoác tay lên vai, kéo người hướng tầm mắt nhìn theo Lam Tuyên, anh đi được một đoạn không có cảm giác bị bám theo ở phía sau liền quay đầu nhìn.
"Sao chị lại nghĩ như vậy?"
"Tại có lần thằng nhỏ mua rau chỗ chị, lần đó nó đi hơi vội nên vô tình đụng phải con bé kia, con bé xinh lắm… vậy là ngày nào con bé đó cũng tới mua rau chỗ chị buổi sáng để được gặp nó, gặp nhiều lần như vậy… rồi con bé đó cũng mạnh dạn tỏ tình… nhưng mà…"
[…]
Hôm đó là kỉ niệm đúng một trăm ngày mà cô nàng xinh đẹp kia gặp chàng hoàng tử trong mơ của mình. Một trăm ngày qua mỗi ngày đều cố gắng dậy thật sớm để có cơ hội "vô tình" mà gặp được anh ở đây, đến hôm nay trong lòng cũng tin chắc anh đã hiểu rõ mục đích là gì rồi, lí do gì lần nào anh đến mua rau chỗ này cũng đều tình cờ mà lại trùng hợp gặp cô như vậy? Chắc là anh cũng biết và cũng có chút ấn tượng nhưng không chủ động nói ra…
Cô nàng quyết định sẽ tỏ tình với anh. Cả đêm dài không ngủ chỉ đợi đến sáng, bao nhiêu lần như vậy trôi qua, lần này tưởng như chắc chắn sẽ thu phục được anh về với trái tim chân thành của mình.
"Anh Tuyên, kể từ khi gặp anh ở tiệm rau của chị Phượng, em ngày nào cũng tới mua rau chỉ để gặp anh thôi đó… chắc anh cũng đoán ra rồi mà đúng không? Em… em thật sự rất thích anh đó… em cũng biết là anh chưa có bạn gái… vậy anh nghĩ chúng ta mà thử hẹn hò thì có được không?"
"Không!"
Câu trả lời của anh làm bọc hoa quả trên tay chị Phượng rơi một cái "bịch" xuống đất, tuột "mood" nghiêm trọng theo sắc mặt của cô gái kia.
"Em… em nghĩ là… anh cũng có ý với em… nên mới quay lại đây mua bông atiso hoài như vậy…"
"Em gái! Cái này là em bậy nè…"
Chị Phượng ở bên trong sạp hàng chống cằm lớn tiếng nói ra, những ngôn từ dường như phân tích tất cả phũ phàng của một chữ "không" mà anh vừa nói.
"Nó tới đây mua bông của nhà chị bán từ hồi nó còn nhỏ xíu lận em, sao em ẩu quá vậy? Hổng biết thì phải hỏi chứ sao đoán mò vậy em? Nó tới đây mua bông của chị là do mẹ của nó dặn chứ bộ, do bông của chị tươi sạch nên nó mới tin tưởng tới đây mua chứ bộ!"
"…"
Mặc dù nghe hết những lời phũ phàng đó, cô nàng kia dường như vẫn không thể tin là lời bày tỏ của mình dễ dàng lại bị từ chối như vậy. Đứng trước mặt anh, thôi thì thử lại một lần nữa, cô lấy hết can đảm để hỏi cho rõ.
"Em thích anh, em muốn làm bạn gái của anh… vậy… vậy em phải làm thế nào để anh chấp nhận?"
"Đầu thai lại lần nữa thử đi!"
[…]
Câu trả lời đi kèm giọng điệu cục súc của anh lần đó, được chị Phượng truyền đạt lại cho Tử Kỳ với một biểu cảm hài hước, hắn nghe xong cảm thấy tâm lí của mình cũng bất ổn thay cho cả cô gái hôm nào đã tán tỉnh anh.
"Nó… nó nói như vậy với một đứa con gái thật luôn hả chị?"
"Chứ còn sao nữa em, chính tai chị nghe chính mắt chị thấy mà… nó nói bằng một vẻ mặt lạnh băng không hề có chút cảm xúc luôn đó!"
"Sao mà… sao mà có thể tàn nhẫn như vậy?"
Biết là anh cục súc, nhưng hắn thật không tin anh có thể nói ra những lời này với một cô gái, mà theo miêu tả của chị bán rau thì cô ấy cũng xinh xắn lắm.
"Em nghĩ đi, nghĩa của từ 'đầu thai lại' mà nó muốn nói là gì? Trong khi nó chẳng biết gì về con bé ấy cả, bề ngoài con bé cũng xinh lắm đấy, nếu là nó không ưng bề ngoài thì có đến mức phải nặng lời như vậy hay không…"
"Chị nói có lí ha…"
"Bởi vậy chị mới thắc mắc từ lúc đó đến giờ, có khi nào ý của thằng Tuyên là về 'giới tính' của đối phương không?"
Chuyện mà hắn nghe được từ chị bán rau cứ lòng vòng mãi trong đầu không thoát ra được. Đến khi trở về nhà, cũng vì bận suy nghĩ chuyện đó mà hắn tự nhiên ngoan ngoãn yên tĩnh ở bên cạnh anh phụ nấu bữa sáng, không hề pha trò cũng chẳng náo loạn một chút nào cả.
"…"
Lúc anh vô tình quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt đầy tò mò của hắn hướng về phía mình, ngoại cảm khiến cho anh cảm thấy có chút bất an.
"Nhìn cái gì?"
"Đang muốn hỏi một chuyện…"
"…"
Thấy anh im lặng, hắn bắt đầu đứng lùi ra xa, để trọn vẹn tầm mắt của mình quan sát toàn bộ hành vi của anh. Sau đó mới từ tốn hỏi ra một câu.
"Cây bút… trong tủ cá nhân của mấy người trong trường… hình như có khắc tên đúng không? Của bạn gái tặng hả?"
"…"
Chỉ vì câu hỏi đó của hắn, bàn tay anh đang rửa mớ bẹ bắp cải bỗng nhiên siết chặt đến mức gãy nát.
"Ai cho phép cậu mở tủ của tôi?"
"Không có mở nha, chỉ là đứng bên cạnh nhìn thấy nên hỏi thôi, hình như còn có mấy tấm hình nữa… bộ… người yêu cũ hả?"
Lúc hỏi anh điều đó, hắn vốn dĩ chỉ muốn thân mật một chút ghé sát vào anh mà hỏi, nhưng cuối cùng lại chẳng biết câu hỏi kia vô tình động vào chỗ nào khó chịu của anh, khiến cho đống bắp cải ở trên tay anh vứt mạnh xuống bồn nước rửa, nước văng lên ướt cả một bên mặt hắn, mà lúc đó anh thậm chí còn điểm mặt lớn tiếng tức giận.
"Tôi cảnh cáo cậu… đừng có mà đi quá giới hạn chịu đựng của tôi! Đừng có tiếp tục đào sâu vào chuyện riêng của tôi, tôi không thoải mái chút nào đâu! Ba mẹ cậu không dạy cậu phép lịch sự hay sao mà lúc nào cũng tự tiện làm mấy trò khiến cho người khác khó chịu vậy hả?"
"…"
Khoảnh khắc đó, hắn ước mình không nhìn vào đôi mắt đỏ au kia của anh, không thấy sự điên tiết ở đó, cũng chẳng phải nghe thấy những lời đầy khó nghe từ chiếc miệng xinh xắn đến vậy. Để cho sự ngây ngô nào đó trong ngôn ngữ của hắn ta, buộc phải đáp lại anh một câu đau thắt cả lòng.
"Ba mẹ em đã mất từ lâu rồi mà…"
"…"
Hình như anh giận quá nên cũng quên đi, ba mẹ hắn đã mất trong vụ tai nạn giao thông năm xưa.
Chỉ vì muốn đánh lái vượt qua chiếc xe mất thắng mà ba anh chạy phía trước, ba của hắn lúc đó đã liều mình vượt qua để chắn trước đầu xe ba anh. Mong muốn sự va chạm có thể khiến cho tốc độ giảm lại, nhưng chỉ vì ý tốt không đi cùng sự may mắn, thế nên chiếc xe lao xuống vực bên đèo lại là xe của ba hắn.
Ý tốt thì hoàn thành, mà đoạn đường trơn trượt sau cơn mưa ấy lại vĩnh viễn cướp đi ba mẹ của một cậu nhóc vẫn còn thơ dại.
"Xin… xin lỗi… tôi tôi…"
Lúc mà anh nhận ra bản thân quá lời, khoé mắt hắn dù có ửng lên một chút nhưng miệng vẫn nở nụ cười tươi. Giống như chẳng có gì xảy ra, hắn lại vỗ lên vai của anh, xua xua tay làm ra vẻ mấy lời kia không sao có thể khiến bản thân hắn cảm thấy đau lòng.
"Không có gì đâu! Lỗi phải cái gì chứ… lỡ miệng một chút thôi mà! Đúng là chưa có được ba mẹ dạy phép lịch sự thật mà… hahaha!"
"…"
Ba mẹ hắn, nói đúng ra dù họ có muốn cũng chẳng còn cơ hội để mà dạy hắn nữa. Sau này hắn lớn lên, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc mình mất lịch sự như vậy là vì thiếu đi ba mẹ.
"Rửa rau tiếp đi, món salad cá hồi của mấy người làm ngon lắm luôn, tui thích món đó lắm, hôm qua ăn rồi, nhưng hôm nay tự nhiên muốn ăn nữa, nghĩ đến là thèm…"
"…"
"Tí làm riêng cho tui một phần bự bự được hông?"
"…"
Trên đời này có kiểu người như hắn thật sao? Lúc đau lòng thì lại tỏ ra bình thản như vậy, nói cũng nói rất nhiều như vậy, vừa nói vừa cười rất to, tự bản thân muốn gây ra chút ồn ào, tự bản thân đem sự ồn ào đó khoả lấp cái cảm giác trống trải và đau đớn sâu trong lòng.
"…"
Kiểu người này chẳng bao giờ than phiền bản thân đau lòng, cũng chẳng bao giờ để cho người khác thấy là mình đau lòng, mọi tổn thương đều dùng nụ cười xoá tan đi hết. Cứ cười là sẽ quên đau, cứ huyên thuyên nhiều lời như vậy, tỏ ra là mình mạnh mẽ thì dù giông bão thế nào cũng sẽ vượt qua được thôi.
Nhưng mà hắn như vậy, lại làm anh cảm thấy cái câu lỡ lời của mình thật sự tệ đến vô cùng.
…
Suốt giờ học của ngày hôm đó, anh thỉnh thoảng lại giả vờ quay xuống tìm thứ này thứ kia mà quan sát hắn. Hắn ở đó vẫn nghịch vẫn cười, vẫn bày trò phá phách cùng với đám bạn, dường như sự tổn thương mà anh vô tình tạo ra ban sáng, thật sự chẳng thể nào khiến hắn nhớ lâu.
Nhưng mà anh cứ hoài nghi về nụ cười của hắn, hắn càng vui vẻ, càng tỏ ra rất kiên cường, anh lại càng cảm thấy hoang mang lo lắng, nhất là những lúc hắn vô tình lại ngồi lặng thinh chăm chú vào chiếc điện thoại trong giờ giải lao, anh tò mò muốn biết lúc đó hắn đang xem gì. Nếu như anh lén đi qua sau lưng hắn, nhìn thấy thứ mà hắn đang xem trong chiếc điện thoại là di ảnh ba mẹ hắn thì sao?
"Tử Kỳ ơi, anh Nhất Linh ở ngoài hành lang đang đợi kìa, hình như có chuyện gì muốn gặp á!"
Tên Minh Tuấn từ bên ngoài chạy ào vào lớp gọi lớn một câu, làm cho anh ở sau lưng hắn đang lén lút nhìn màn hình điện thoại suýt chút nữa là đã giật mình lộ hết sơ hở.
"…"
Lúc ngước lên nhìn, ngoài cửa lớp anh chàng giàu có nhất nhì thành phố Đà Lạt đã đứng sẵn đó vẫy tay với hắn.
"Linh vào trong nói chuyện với Tử Kỳ một chút được không lớp trưởng?"
"…"
Hắn thấy tầm mắt của Nhất Linh hướng về phía sau lưng mình nên cũng bất ngờ ngước lên, tên lớp trưởng khó ưa không đáp bằng lời, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi vòng qua chiếc bàn kia để ngồi vào chỗ của mình.
"Cảm ơn Tuyên nha!"
Nhất Linh vốn cũng là hotboy của khối mười hai, anh ấy từng có một thời gian qua lại với nam sinh ở trong trường, cũng từng có đồn đoán rất nhiều về xu hướng tình cảm của bản thân. Lần này Nhất Linh lại chủ động đến lớp tìm kiếm Tử Kỳ, để đến được tận cửa lớp 11A thì cũng đã kéo theo phía sau cả đống sự tò mò rồi. Đám bạn trong lớp hắn, người này rủ người nọ dùng điện thoại quay lại cái khoảnh khắc đầy thân mật trước mắt. Lúc Nhất Linh tới gần bàn học của hắn, dịu dàng xoa đầu hắn một cái rồi cười ấm áp như vậy.
"Tối nay sinh nhật ba anh, nhà anh có tổ chức tiệc ngoài trời… ba anh muốn anh đưa bạn bè tới chơi nên anh qua đây tìm Tử Kỳ để mời nè!"
"Em là bạn của anh hồi nào vậy?"
Hắn nằm dài ra bàn, rõ ràng ban đầu hỏi câu đó là bày tỏ bản thân không hề có hứng thú với bữa tiệc kia rồi. Nhưng sau đó anh lại nói tiếp, nói những lời khơi gợi sở thích của hắn.
"Không muốn làm bạn của anh cũng được, vậy làm khách mời đặc biệt đi, lần trước em tới nhà anh, hoạt ngôn huyên náo như vậy ba anh vui lắm, ba anh đề nghị anh mời em đó chứ! Mà lần này có mấy ông chủ của công ti kinh doanh về mảng game… anh mời em là muốn giới thiệu cho em mấy ông lớn trong ngành đồ hoạ đó!"
"Vậy hả anh?"
Nghe trúng ngay chuyên môn của mình, Tử Kỳ đang nằm dài trên bàn cũng phải bật dậy. Nhất Linh lợi dụng đúng sở thích của hắn, anh bật cười nói thêm vài câu cặn kẽ.
"Còn có cả lập trình thứ thiệt nữa đó, em muốn tìm hiểu về những loại code nào anh sẽ nói giúp cho một tiếng! Anh biết em có hứng thú nên mới đề nghị ba mời mấy người như vậy đó!"
"Mấy giờ vậy anh?"
"Hơi trễ nha, chắc phải mười giờ đêm đến ba giờ sáng!"
Người ngồi ở dãy bàn bên kia, nghe thấy khung giờ đó liền cau mày lại chờ đợi một đáp án từ phía hắn.
"Vậy cũng được! Để em tới… à nhưng mà giờ đó đâu có xe buýt nữa đâu!"
"Ủa em vẫn chưa có xe riêng hả?"
"Dạ chưa anh…"
"Vậy để anh qua rước em, cũng tiện mà!"
Cái từ "tiện" mà Nhất Linh vừa nói ra, Lam Tuyên ở bên này bất giác xấu tính bật cười trước sự phi lí rành rành ra đó. Rõ ràng nhà của Nhất Linh thuộc phía trên đồi, muốn đi xuống khu phố phải đi đường vòng rất xa, "tiện" là "tiện" cái kiểu quái gì kia chứ?
"Anh qua rước em cũng được, nhưng mà rước sớm sớm giùm nha… để em mang theo đồ, sẵn tiện cho em ngủ ké ở nhà anh luôn được không? Chứ em sợ em quậy cả đêm về nhà trễ quá… sáng ra không đi học được…"
"Sáng mai anh đưa em tới trường luôn! Đúng là quá tiện rồi còn gì!"
"Vậy ok! Để em nhắn xin phép mẹ đã…"
"Chốt nha, bye bye!"
Mục đích chính đã giải quyết xong, chàng nhà giàu thong thả như vậy bước ra khỏi lớp. Lam Tuyên ngoái đầu nhìn về phía hắn ta, lòng thầm nghĩ không biết nên can thiệp vào chuyện này hay không. Hắn thì cũng giống như mọi lần, hễ chạm mặt với anh đều tít mắt cười vô cùng thiện chí, sau đó luôn nhận lại một sự thờ ơ của người đối diện, duy chỉ có lần này anh thật sự rất chần chừ muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách gì cả.
"Ba tuyệt đối không cho phép ra khỏi nhà sau mười giờ đêm đâu!"
Nghĩ một lúc, cũng chẳng hiểu tại sao anh lại nhắn cho Tử Kỳ dòng tin như vậy, để chứng tỏ bản thân vô cùng quan tâm đến việc mà Nhất Linh đã nói riêng với hắn hay sao?
"Ờ! Không cho phép thì tui trốn đi, mấy người không nói làm sao ba của mấy người biết được?"
"BA CỦA MẤY NGƯỜI?"
Anh nhắn hỏi lại câu đó, thậm chí còn in đậm viết hoa rồi đóng ngoặc kép để mà nhấn mạnh ý hỏi của mình với hắn.
"Thì ba của mấy người chứ còn sao nữa? Tui nói sai chỗ nào hả?"
"Không phải cậu cũng gọi là ba hay sao?"
"Chẳng lẽ tui gọi mẹ là mẹ mà lại gọi chồng của mẹ là bác?"
"Tử Kỳ!!!"
Anh không dùng biểu tượng tức giận, nhưng anh viết tên của hắn ra đi kèm ba dấu chấm than, nghĩa là anh đang bày tỏ mình tức giận với hắn.
"Sao hả? Vì không có ba mẹ nên đôi khi tui nói chuyện cũng hơi mất dạy đó nha! Cáu rồi thì đừng có nói chuyện với tui, mất công lên tăng xông đó, lêu lêu!"
"…"
Hắn gửi xong dòng đó là tắt chế độ trực tuyến, anh biết hắn thật sự buồn lòng, anh biết hắn như vậy rõ ràng là đang giận anh, nhưng chính hắn lại không hề biết điều này.
Ai cũng cho rằng đau lòng rất đáng sợ, nhưng mà đáng sợ hơn là bản thân lại không cảm nhận được cái đau đớn kia có hình dạng như thế nào.
Vì hắn như vậy, cổ của anh như bị bóp nghẹn, bóp nghẹn chính vì những điều anh đã nói với hắn, bóp nghẹn vì anh biết mình đã khiến hắn tổn thương, mà hắn lại chẳng biết bản thân nghĩ gì.
Chiều hôm đó hắn ghé về nhà lấy đồ để sang nhà của Nhất Linh, thậm chí còn sớm hơn cả giờ diễn ra tiệc đêm, có lẽ vì không muốn gặp ba xin phép, hắn chỉ nhắn tin riêng cho mẹ, còn nói dối là sẽ đến làm bài tập ở nhà của bạn.
Mẹ hỏi anh bài tập đó quan trọng đến cỡ nào? Sao hai đứa không làm với nhau? Trước giờ anh chưa từng có cái suy nghĩ tọc mạch nhiều chuyện giống như lúc này, lòng muốn nói nhưng lại không thể nói ra. Giữ im lặng chuyện này với mẹ, khác nào giữ trong lòng một đống khó chịu không thể giải quyết kia chứ?
Khó chịu nhất vẫn là xem đoạn livestream mà Nhất Linh đăng lên trang cá nhân của mình. Cái thời khắc diễn ra bữa tiệc, hắn cứ hết chai này lại tới chai khác mà uống, mặc dù cũng chỉ là dạng nước trái cây có cồn, nhưng riêng đối với anh thì những thứ đó nếu lạm dụng nhiều cũng không hề tốt. Nhìn mặt hắn đỏ lên như vậy, giọng ở trong video đã hơi lè nhè, chân cũng đứng không vững nữa rồi nhưng lại có thể cầm cả chai rất to mà uống mặc cho Nhất Linh ngăn cản.
Hắn làm vậy là để cho cơn say kia khiến bản thân hắn được phép buồn lòng có đúng hay không?
Ba giờ sáng,
Lần đầu tiên trong đời Lam Tuyên rời khỏi nhà vào lúc nửa đêm, tiếng động cơ xe máy của anh làm cho cả ba và mẹ cũng đều thất kinh, hai người họ bị kéo ra khỏi giấc ngủ yên ổn không chút thương tiếc. Nhưng có lẽ anh cũng chẳng đủ tỉnh táo để quan tâm đến điều đó nữa rồi, hiện tại anh chỉ muốn đến nhà Nhất Linh và lôi hắn về, còn lí do để anh làm chuyện rỗi hơi như vậy giữa đêm là gì thì anh cũng chẳng rõ nữa.
Uyên Ruby
Mtam
Jewel
Ngọc Vui
Xukiki_1712
Thuan123
Thuuyen
Lt0303
Mina
Hoa lương
Mina