Chương 22: Forget me not.
Mấy tuần sau,
Tử Kỳ tìm đến phòng của hội học sinh sau giờ giải lao, hắn đem trả lại cho Nhật An tập truyện mà hắn đã giữ trước đó. Mặc dù ngày xảy ra sự cố đã hứa sẽ trả lại ngay trong ngày hôm sau, đến hiện tại, khi Tử Kỳ đem tập truyện dày năm trăm hai mươi chương đó mà trả cho An, An cũng đã in lại tập khác mất rồi.
"Sao anh nhìn em ghê quá vậy?"
"Nhìn thôi mắc gì ghê? Tao chưa bổ mày ra làm đôi là may rồi đó! Đã nói trả lại cho tao ngày hôm sau, ngày hôm sau của mày rốt cuộc có mấy tiếng vậy?"
"Hihi… thôi mà, em xin lỗi mà!"
Tử Kỳ lại quen thói bày cái vẻ mặt nịnh nọt kia ra mà mê hoặc người đối diện. Nếu không phải bởi vì hắn cũng đáng yêu, người kia chắc đã không để hắn được toàn thây rồi. Huống gì còn là người nhà của Lam Tuyên, muốn mạnh tay xử lí cũng phải nể nang mấy phần mà né tránh đi.
"Vậy em giữ lại làm kỉ niệm luôn được không anh? Em muốn đọc lại lần nữa á…"
Thật ra thì hắn đem tập truyện tới để trả cho An cũng chỉ là cái cớ thôi. Biết thừa bản thân muộn như vậy, nếu Nhật An cần gấp thì cũng đã in một tập mới rồi. Vậy mà hắn vẫn đem đến làm lí do gặp mặt, chính xác hơn là muốn hỏi An về cặp bút máy và cô nàng tên Nhi kia.
"Anh H, anh chơi với anh Tuyên lâu như vậy… anh có biết anh ấy có bạn gái nào tên Nhi hay không?"
"Không, tao với nó thân nhau chủ yếu là vì cùng sinh hoạt trong nhà thờ… ở trên trường tao cũng ít khi nói chuyện với nó lắm. Tao thân với anh nó hơn!"
"Vậy á? Em thấy ổng hay nhắn tin cho anh mà… em tưởng anh cũng phải biết rõ về ổng chứ nhỉ?"
"Biết rõ?"
Người kia nghe thấy giọng điệu nồng nặc mùi khai thác, ngay lập tức dùng bút gõ gõ vài cái lên đầu đối phương.
"Mày muốn biết gì thì hỏi thẳng đi, nói chuyện với tao mà cứ lòng vòng tao nóng đó nha!"
"Thì… em chỉ sợ là anh nghĩ em nhiều chuyện thôi hà…"
Lại nghe câu đó, An phải dùng ánh mắt ngờ vực thế sự mà đáp lại hắn. Hắn biết mình không thể che giấu hay lươn lẹo nữa, đành lòng như làm nũng mà tựa vào anh, bàn tay hắn nắm lấy bàn tay của anh khẽ lay nhè nhẹ.
"Em tò mò đó mà, em thấy trong tủ của anh Tuyên có hai cây bút máy được khắc chữ… nhưng mà anh nghĩ coi, nếu nó không gắn liền với kỉ niệm nào thì làm sao khi em hỏi anh ấy lại tức giận với em chứ?"
"Rồi sao nữa?"
"Rồi em còn vô tình nhìn thấy trong phòng anh ấy có một khung ảnh, trong đó có anh hai, anh Tuyên và một cô bé tên Nhi… hình đó có chú thích ở đằng sau và chụp cũng khá lâu rồi!"
"Vậy thì tao không biết thật, trước giờ tao chưa từng nghe nó nói về đứa con gái nào hết!"
"Mà anh chắc là anh Tuyên thẳng không?"
"Không!"
Lần này câu trả lời của H khiến hai mắt hắn sáng ra, lật đật ngồi dậy, cứ như chọc đúng vào chủ để hắn đang quan tâm.
"Đúng là lúc nhảy rất nam tính, rất cool ngầu… nhưng mà em cảm thấy anh ấy cứ làm sao á…"
"Sao trăng cái đầu mày… chuyện của nó thì kệ nó đi, mày tọc mạch đến làm gì? Mày cứ như vậy nó ghét mày thì cũng đúng thôi!"
"Nhưng mà… nhưng mà em chỉ có ý tốt muốn làm anh ấy vui vẻ hơn thôi, em muốn kéo anh ấy ra khỏi cái sự âm trì địa ngục đó…"
"Bớt lại!"
Đối phương nghiêm mặt chỉ trích hắn, từng câu nói đều có ý rất muốn đứng về phía của hắn, nhưng không phải là theo cái cách mà hắn đang làm hiện tại.
"Tao biết mày có ý tốt, tao cũng rất hưởng ứng ý tốt của mày, nhưng thằng Tuyên nó rất khó tính và rất muốn người khác tôn trọng danh dự của nó. Đừng suy nghĩ khai thác vấn đề theo cách tiêu cực, khi mà nó không còn tin tưởng mày nữa thì sẽ không có cơ hội để tiếp tục làm bạn nữa đâu!"
"Em biết rồi…"
Giọng điệu hắn thu lại một đống ngậm ngùi, nghĩ nghĩ suy suy gì đó âm thầm rồi lại thinh lặng mà không nói nữa. Thật ra kể từ khi ba cho thông phòng của anh với hắn thành một, vì không muốn làm phiền đến anh, đêm nào hắn cũng viện lí do về trễ, nếu trễ quá thì hắn sẽ ngủ ở nhà Nhất Linh, nếu may mắn sớm hơn một chút thì hắn cũng chọn ngủ ở sofa.
Suốt mấy tuần qua, may là ba và mẹ đều đi công tác. Việc hắn "có hay không" ở cùng một phòng với anh thật ra cũng chẳng có ai kiểm soát. Nhưng chuyện này không thể kéo dài đến lúc cả ba và mẹ quay về. Hiện tại ngồi tâm sự với Nhật An, hắn cũng muốn ngỏ ý thử xem người ta sẽ nói gì khi mà hắn quyết định chuyển ra ngoài sống.
"Em định ra ngoài ở nè… chứ sống chung một phòng với người ta em sợ em bức điên người ta luôn quá anh ơi!"
"Ờ, tao có nghe Tuyên nói, nó có kể là ba của nó tự nhiên lại cho thông phòng… đúng là giao trứng cho ác mà! Tao sợ nó không kèm được mày, ngược lại còn bị mày dạy hư theo quá!"
"Anh nói cái gì vậy, em mà dạy hư được ai chứ, em ngoan hiền tốt bụng gần chết đi à… em muốn ra ngoài ở lắm đó, nhưng mà nghĩ lại thấy khó xử cho mẹ…"
"Tao cũng thấy không nên đâu, ba của thằng Tuyên khó gần chết, ổng đã cho thông phòng như vậy với mục đích muốn thằng Tuyên kèm cặp mày, dễ gì ổng đồng ý cho mày dọn ra!"
"Ài…"
Ngồi cạnh bên anh một lúc hắn lại ngả ngớn mà nằm dài ra bàn, yên tĩnh chẳng được mấy giây, câu tiếp theo hắn nói kiểu gì cũng là nói về người kia.
"Mà anh… bữa trước ba có bắt em chép lại thời gian biểu của anh Tuyên đó, công nhận… lịch trình lên sẵn y hệt như idol luôn, em thấy cái lịch học mà em sợ ghê, học gì mà học quá trời… nguyên cái thời gian biểu của ổng không có một giây nào đi chơi hết… giờ em muốn đi chơi với hội bạn bè cũng khó nữa, chán ghê luôn!"
"Thì những lúc nó tập nhảy hoặc đi trượt ván hoặc đi nhà thờ… mày không đi cùng nó thì mày có thể dùng cho thời gian biểu riêng của mày mà?"
Đúng là H nói chẳng có sai, nhưng vì hắn muốn biết rõ hơn về sinh hoạt riêng của anh, suốt mấy tuần qua là hắn cam tâm tình nguyện đi theo đó chứ. Hắn tò mò muốn biết cái người tên Nhi là ai đến mức phải tự "hy sinh" thời gian cá nhân như vậy, nhưng cứ hễ nói ra là hắn lại đem tất cả lí do đổ hết lên người Lam Tuyên.
"Người ta muốn trông coi em mà, em phải đi theo đến cùng, đến khi nào ổng nhìn mặt em phát ngán thì thôi!"
"Phát ngán?"
Người nghe câu này của hắn cảm thấy buồn cười vô cùng, chẳng hiểu sao tự nhiên lại cười một cách khó hiểu.
"Anh cười gì vậy?"
"Đâu có gì!"
Chỉ là vừa mới đây thôi, Lam Tuyên cũng ngồi cùng với An, người đó không những không thấy ngán, lại còn có vẻ như đang dần thay đổi đôi chút suy nghĩ của mình về hắn.
Chính xác hơn là Lam Tuyên khen hắn chép lại thời gian biểu của mình một cách nghiêm túc suốt bốn ngày liền, ngày nào cũng đúng giờ đó sẽ chép. Chữ của hắn bình thường gà bới ra sao, vậy mà cuốn tập dùng để chép thời gian biểu của anh thì lại ngay ngắn đến từng dòng chữ, thậm chí đến cả một vết tẩy xoá trong đó cũng chẳng hề có.
Lam Tuyên còn nói hắn đúng là rất dễ hoà đồng với những người khác, anh đi tập trượt ván với mấy anh chị ở ngoài quảng trường, dắt hắn theo mấy lần mà hắn như muốn thân hết với họ.
Anh tập nhảy một mình, hắn ngồi xem cũng chủ động góp ý thêm động tác với anh, lúc anh tìm kiếm nhạc cho bài tập mới, những gợi ý của hắn cũng khiến cho anh cảm thấy rất ưng.
Đó cũng chính là lí do mà Nhật An cho rằng anh ở với hắn càng lâu, càng chẳng rõ được ai ảnh hưởng đến ai nhiều hơn. Bình thường hắn cứ náo loạn hoài anh đã quen rồi, không có hắn quậy phá hoặc phải nhìn hắn nghiêm túc giống mình anh lại cảm thấy nó cứ kì lạ thế nào không rõ.
"Mà anh, vậy anh có biết ai là bạn của anh Dương mà tên là Nhi không?"
"…"
Câu hỏi này của hắn lần nữa nhận lấy một thái độ rất lạ từ phía Nhật An, người kia dường như đang cố gắng tỏ ra là mình không biết, thái độ rất gượng gạo làm ngơ. Mà cũng không phải chỉ có mỗi Nhật An như vậy, bởi vì hắn đã thử hỏi Hàn Dương rồi, anh ấy chỉ cười nhạt rồi bảo hắn đừng tò mò thêm chuyện của Lam Tuyên nữa, cũng đừng có tiếp tục chọc giận người ta.
"Tao không biết thật mà… mày làm sao vậy?"
"Có sao đâu!"
Nhật An nói là mình không biết, nhưng so với biểu cảm ban đầu khi bất ngờ nghe hắn hỏi hình như… không hề phù hợp. Tử Kỳ là một người khá tinh tế và rất để tâm quan sát đến thái độ của người khác, hắn nhìn sơ cũng biết có phải đối phương đang che giấu gì hay không.
"Thôi em về lớp đây, chuông reo rồi!"
"Ừ!"
Đến cả việc An "Ừ" với hắn, biểu cảm trên gương mặt cũng kì lạ nữa. Mỗi lần nhắc đến cô nàng kia, hình như mọi người đều đang cố che giấu một điều gì đó rất lạ. Chính vì nhận lấy những thái độ không được rõ ràng, hắn quay trở về lớp, đứng phía sau của anh nhìn lâu thật lâu, trong lòng hắn đỉnh điểm đạt đến tò mò.
"Lam Tuyên, vở bài tập Sinh của cậu xong chưa? Mình thu lại nhé!"
Lúc này ở trong lớp, cô bạn lớp phó học tập đang thu lại vở bài tập môn Sinh để nộp. Hắn thì đã nộp từ lâu rồi, đêm qua hình như anh quên mang vở về nên sáng nay trong giờ giải lao vẫn còn làm ráng thêm vài câu nữa.
Tử Kỳ chú ý quan sát anh một lúc, hắn phát hiện ra một điều rất hay ho. Mỗi lần làm bài tập hoặc làm kiểm tra, Lam Tuyên sẽ lại dùng cây bút cũ có khắc chữ để viết. Mặc dù bình thường viết bài hoặc ghi chú gì đó anh sẽ tuỳ tiện dùng bút bi hoặc bút chì nhỏ.
"Tại sao vậy nhỉ? Rõ ràng là tô ô trắc nghiệm bằng viết chì dễ hơn rất nhiều mà?" – suy nghĩ này loé lên trong đầu Tử Kỳ, phía bên cạnh có một giọng hỏi cắt ngang.
"Tử Kỳ nộp bài tập chưa?"
Minh Tuấn quan tâm đến hắn, hắn lại tỏ ra mình đỉnh cao, thể hiện sự giỏi giang qua mấy câu nói tự tin ngập trời, cũng không quên kèm theo giọng điệu cười cợt ai kia.
"Tao nộp từ lâu rồi… đâu có đợi đến chân mới nhảy như ai đó…"
"Mày đang mỉa mai lớp trưởng đó hả?"
"Tao đâu có dám!"
Nói thì nói vậy thôi, hắn cũng cảm thấy anh đỉnh không kém mình là bao. Chắc sẽ chẳng có ai giống anh, có thể làm hết sạch một trăm câu hỏi bài tập môn Sinh trong vòng mười phút giải lao ngắn ngủi như vậy, bởi vì hắn khi làm còn ngủ gật lên gật xuống mấy lần mới xong kia mà.
"Lớp trưởng hôm qua để quên vở ở lớp… nhưng mà làm cả trăm câu hỏi trong mười phút đó! Mày còn mỉa mai người ta nữa…"
"Tao đã nói là tao đâu có dám mỉa mai gì…"
Nhắc mới nhớ, hình như thời gian biểu của Lam Tuyên có giờ học ôn khối B, nguyện vọng của anh ấy là học ngành Y theo ý của ba, hắn cảm thấy rõ ràng là ba đang đem anh ấy đặt vào trong một cái khuôn có sẵn, mỗi ngày đều ép buộc Lam Tuyên phải trở thành một hình mẫu mà mình mong muốn. Càng nghĩ hắn càng không thể hiểu nổi, thật chẳng hiểu sao anh lại có thể chịu được những sự sắp đặt vô lí đến mức khó tin như vậy.
"Xong rồi, cho mình nộp bài tập Sinh!"
"Tuyên đỉnh quá vậy? Làm có mười phút mà cũng xong được nữa…"
"…"
Trong mắt Tử Kỳ lớp phó học tập lớp hắn dễ thương vô cùng, nhưng có vẻ như cô nàng ấy "có ý" đặc biệt với anh thì phải, lúc nào cũng quan tâm hỏi han đến anh, mọi vấn đề trong lớp cũng đều tôn trọng hỏi qua ý anh.
Nhưng mà anh cục súc như vậy, lần nào nói đến câu thứ hai, anh cũng sẽ im lặng trưng ra vẻ mặt đầy vô cảm đó. Lúc này dưới tầm mắt của hắn, Lam Tuyên rất cẩn thận đóng nắp cây bút kia lại, ngay ngắn để trên bàn rồi mới đem quyển bài tập đưa cho lớp phó. Nhận lấy nụ cười đầy ngọt ngào từ cô nàng ấy, gương mặt anh không hề có chút biểu cảm thân thiện đáp lại.
"Tử Kỳ!"
"Gì?"
"Mình thấy hai mắt cậu sắp dán lên mặt của lớp trưởng luôn rồi đó…"
Một nam sinh khác trong lớp để ý ghẹo hắn, nhưng mà câu nói đó có vẻ khá lớn, khiến cho anh có liếc nhìn hắn lúc quay lại tìm cuốn sách của môn học mới trong chiếc ba lô treo trên lưng ghế.
"Thì tại lớp trưởng đẹp trai quá mà! Tao đang thưởng thức bồng lai tiên cảnh đó!"
"Ủa tao tưởng mày chỉ mê gái thôi chứ?"
"Mày có hứng thú với đàn ông luôn hả Kỳ?"
"Mày định tán người ta hay gì?"
Cùng một lúc nhiều người công kích sau câu nói kia của hắn, hắn lại cười khẩy và lớn tiếng mỉa mai sự "nam tính" của đối phương.
"Tụi mày thấy sao? Lớp trưởng làm vợ tao được không nè?"
"Mày có tỉnh táo không vậy Kỳ?"
"Hahaha, nó đang tơ tưởng đến việc đè lớp trưởng nữa kìa!"
Câu chuyện vu vơ như vậy, đùa vui thì có, tiếng cười thì có, nhưng mà đổi lại nhìn gương mặt lạnh băng của anh hắn cảm thấy đúng là chẳng có hứng thú gì.
Chọc anh, hắn phải chọc cho đến khi anh tức giận quát lên, nhìn thấy những thay đổi biểu cảm rõ ràng trên gương mặt anh thì hắn mới thoả bản tính cà trớn của mình.
"Tiết tiếp theo học gì vậy mọi người?"
Giờ hắn lại lớn tiếng hỏi to, thời khoá biểu có cũng như không, cách mà hắn tiết nào cũng hỏi quả thật dễ khiến một người nề nếp kỉ cương như anh cảm thấy chướng mắt vô cùng. Chỉ có như vậy thôi thì không nói đến làm gì, Tử Kỳ suốt cả tuần lúc nào cũng tỏ ra mình lơ đãng, đôi khi hắn thật sự rất giống như đang cố tình khiến cho Lam Tuyên phát điên.
"Bữa nay ai trực nhật vậy?"
Giọng điệu nghiêm khắc kia từ miệng lớp trưởng cố tình hỏi lớn. Rõ ràng khi mà anh quay xuống hỏi to điều đó, ánh mắt anh cũng đang khó chịu nhìn hắn như thể nhắc ngầm. Nhưng cái tên đáng ghét ấy chẳng có chút tinh ý gì cả, hắn còn vò một cục giấy to để chọi vào đầu lớp phó lao động.
"Ê, lớp trưởng hỏi kìa… mày điếc hả?"
"Tôi hỏi cậu đó Tử Kỳ!"
"…"
Anh lần nữa nhìn hắn mà nói bằng một thái độ nghiêm túc, lớp phó lao động lại hiền lành như vậy, bị Tử Kỳ ăn hiếp cũng chỉ cười nhẹ cho qua rồi lắc đầu mà đứng dậy, cậu ấy vốn dĩ định tự mình lau bảng, vì cũng chẳng phải lần đầu tiên Tử Kỳ không để ý gì đến lịch trực nhật của mình.
"Đứng đó!"
Nhưng lần này lớp trưởng nhất định muốn hắn đích thân thực hiện việc này. Anh quát lên một tiếng ngăn người kia lại, đồng thời cũng đưa ánh mắt đầy nghiêm túc hướng về đối phương, chờ đợi sự tự giác của hắn trước mặt cả lớp. Hắn lại ngồi ngả ngớn ở bàn của mình, chỉ cao giọng trống không mà than.
"Ủa… tới mình trực nhật hả? Ai da… đúng là phiền quá đi mà, trường quốc tế mà cũng phải trực nhật nữa, có tạp vụ quá trời để làm gì nhỉ?"
"Có đi lau bảng không?"
Việc lau bảng thì có khó khăn gì đâu, nhưng mà cách anh hỏi như vậy giữa lớp mới là lí do khiến hắn làm mình làm mẩy kiếm chuyện chọc tức anh thêm.
"Ví dụ mà không lau bảng thì sao? Lớp trưởng định làm gì tui nè?"
"…"
Anh trừng mắt nhìn hắn, mấy bước đi dứt khoát của anh từ đôi chân dài thẳng tắp cũng có thể khẳng định được với hắn: chẳng có gì là khó để Lam Tuyên ép ai đó phải làm.
"Nè…"
Lớp trưởng đích thân lên bục giảng, cầm lấy chiếc vải lau mực bút ghi bảng phóng thẳng về chỗ hắn ta đang ngồi. Bởi vì anh có dáng người cao, việc anh phóng vải lau bảng đến phía hắn cũng rất dễ dàng trúng đích, nhưng mà…
"Ui da!"
Chiếc vải lau được gắn vào một miếng nhựa, miếng nhựa đó rơi trúng vào đầu của hắn, khiến cho hắn bẽ mặt trước cả đám bạn. Dù cả lớp chẳng ai là không tế nhị giấu đi nụ cười âm thầm của mình, nhưng việc này vẫn khiến Tử Kỳ khó chịu không thể nguôi ngoai.
Hắn nhặt lấy chiếc vải lau kia, chậm chạp đứng dậy bước từ chỗ của mình lên bảng, vượt qua mặt Lam Tuyên bằng một thái độ không mấy khuất phục. Lướt qua anh, hắn còn cố tình để vai mình đập mạnh vào vai của anh một cái mới chịu.
Hắn lau bảng xong, Lam Tuyên cũng đã quay về vị trí bàn học của mình, cả lớp còn tưởng chuyện đó im rồi, ai ngờ hắn lại đứng tại chỗ bảng trắng, giống như anh ban nãy phóng chiếc vải lau trả lại cho anh.
Bốp!
Nhưng mà lần này, chiếc vải lau hắn phóng trọn vẹn bay vào mặt anh một cách vô cùng mạnh tay, cục nhựa kia xước qua gò má của anh một đường rất nhỏ trước khi rơi xuống, cũng là vị trí đó, nhưng so với cái đêm mà hắn say xỉn trêu chọc lại khác…
Lại không phải là một nụ hôn nữa rồi.
"…"
Anh nghĩ mình chỉ nên dừng hồi tưởng ở đó thôi, con người hắn tuỳ tiện như vậy, sự để tâm của anh chẳng phải là vô ích sao? Hắn có khi còn chẳng nhớ mình đã làm điều đó với anh, sau hôm nay có khi cũng sẽ quên việc đã khiến gò má đối phương xước một vết nhỏ cũng nên.
"Lớp trưởng…"
Lúc này người đứng gần anh nhất chính là Minh Tuấn, trước khi anh cúi nhặt vội quyển giáo trình và thêm mấy cây bút nữa, cũng chỉ có Minh Tuấn rõ ràng nhìn thấy khoé mắt của anh rơi xuống một giọt trong suốt.
"Tử Kỳ, mặt của Lam Tuyên xước luôn rồi kìa!"
"Không sao chứ hả?"
"Lớp trưởng khóc luôn rồi!"
"Khóc á? "
Mấy câu ồn ào kia của đám bạn học làm hắn bật cười hỏi lớn, đương nhiên hắn không nghĩ là anh sẽ khóc. Hắn đã quen rồi việc ai đó đánh mình thì mình cũng sẽ đánh lại, đối với hắn hành động của mình hoàn toàn chẳng có gì sai trái cả.
"Lớp trưởng cũng bánh bèo quá nha, chọi người ta thì được, người ta chọi lại thì ăn vạ khóc lóc? Làm như con gái không bằng!"
"…"
Mặc cho hắn càng mỉa mai trêu chọc mình, anh vẫn cứ thinh lặng nhặt lấy những thứ cần nhặt, nhặt luôn cả chiếc vải lau kia đặt lên trên bàn. Lúc đó giáo viên cũng vừa đặt chân tới cửa lớp, anh vội vàng bước lên ôm quyển giáo trình với mấy cây bút cúi đầu mà xin.
"Em xin phép đến phòng tự học tiết này ạ!"
"Trương Tuyên sao vậy… có chuyện gì hả em?"
Giáo viên bộ môn quan tâm hỏi anh, nhưng mà anh lướt qua hắn ta thật sự nước mắt đã không đơn giản chỉ là một vài giọt nữa. Khiến cho hắn cảm thấy buồn cười đến mức chẳng sao nhịn nổi.
"Em xin phép ra ngoài đi toilet một chút ạ!"
"…"
Là vì hắn muốn đi theo anh làm rõ vấn đề, nhưng những bước chân kia lại nhanh như cách mà anh muốn giấu đi những yếu lòng của mình. Anh cũng chẳng hiểu sao nước mắt cứ lã chã rơi không thể làm chủ như vậy.
"Lam Tuyên!"
Hắn cố chấp đuổi theo phía sau, đôi chân dài như vậy bước tựa như chạy, hắn cố gắng túm lấy cánh tay của anh kéo lại để hỏi cho rõ ràng xem là anh cảm thấy ấm ức ở đâu.
"Bỏ ra!"
Nhưng mà anh lại chẳng muốn đụng chạm thêm với hắn, anh vứt tay của hắn như một kẻ thù không đội trời chung, dòng nước mắt ướt đẫm và đôi hàng mi dày rậm của anh khiến hắn cảm thấy có chút không nỡ, hắn nhìn anh như vậy trong lòng chẳng muốn phân bua đúng sai gì nữa, nói đúng hơn là nếu có thể… hắn cũng muốn dùng mấy ngón tay của mình giúp anh lau đi.
"Xin lỗi mà, được chưa…"
"Được chưa?"
Anh bật cười hỏi lại, hai từ "được chưa" đó có nghĩa là gì? Anh muốn hắn rõ ràng giải thích với mình, nhưng lại tự cảm thấy bản thân cũng rất vô lí.
"Ai biểu mày chọi tao trước làm gì? Mày chọi lên đầu tao thì được mà tao lại không thể chọi lại mày hay sao? Mày có thấy mày vô lí quá không vậy?"
"Vậy sao ngay từ đầu không chịu nhanh chóng đứng dậy lau bảng?"
"Kể cả tao không đứng dậy lau bảng đi chăng nữa, có cần thiết để mày chọi vải lau vô đầu tao trước mặt của bạn bè không? Đó không phải là cách để đối xử với bạn bè bình thường, huống gì mày còn là anh của tao nữa?"
"Cậu thật sự xem tôi là anh của cậu?"
Anh hỏi hắn câu đó, giọt nước mắt không ngừng nối tiếp rơi xuống nơi gò má anh, chảy qua cả vết xước đã rướm máu kia, tự thấy nó xót xa gấp bội.
"Tao…"
Cái đau rát này hình như lần đầu tiên trong đời anh có cơ hội cảm nhận, cũng là lần đầu tiên anh đối diện với người khác mà rơi nước mắt một cách vô lí như vậy.
"Nếu như cậu thật sự xem tôi là anh trai cậu… vậy tại sao tôi chưa từng cảm thấy cậu có chút tôn trọng nào dành cho tôi vậy nhỉ?"
"…"
"Nếu như cậu thật sự xem tôi là anh trai cậu… hoặc ít ra là tôn trọng tôi với tư cách một lớp trưởng, cậu đã tự giác đứng dậy lau bảng khi tôi nhắc nhở, chứ không phải để tôi phóng cái vải lau đó về phía cậu!"
"…"
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên anh phóng vải lau đến chỗ những người trực nhật có ý lười biếng kiếm chuyện như hắn, nhưng mà những bạn học khác ở trong lớp chẳng ai có hành động phản kích lại như Tử Kỳ cả. Xui cho anh và xui thay cho cả hắn, bởi hôm nay hắn không né giống những người khác, bởi vì hôm nay chiếc vải lau rơi trúng vào đầu của hắn, một con người cố chấp không thua kém anh.
"Nếu như cậu không có ý thức tôn trọng người khác thì cũng đừng mong sẽ có người ý thức đối xử với cậu một cách tôn trọng!"
"Ok! Tao nhận tao sai… nhưng việc gì mày phải khóc chứ? Mày khóc làm tao cảm thấy giống như tao đang bắt nạt mày đó! Trong khi mày còn lớn hơn tao hai tuổi!"
"Vì sao của tôi… cậu không cần thiết phải biết đâu!"
"Nè…"
Lúc đó anh quay đi, hắn vốn định tiếp tục đuổi theo bằng được.
Cạch!
Nhưng mà bước chân anh vội quá, anh cũng không biết mình vừa làm rơi cây bút máy đã cũ, hắn ở đó cúi nhặt và nhìn thật rõ dòng chữ khắc trên thân bút: "Forget me not"
Làm cho anh khóc vì một chuyện cỏn con như vậy, trên đời này hắn không biết ngoài mình ra chưa từng có ai là người đầu tiên đâu nhỉ?
Kể cả cô nàng tên Nhi đó trong sự tò mò của hắn cũng vậy, ngày mà Nhi rời đi không làm bạn của anh nữa, anh cũng chỉ thinh lặng nhốt mình trong phòng một mình vậy thôi, lòng rất đau nhưng nước mắt không dễ dàng trào ra giống như lúc này.
…
Hết tiết đó, Lam Tuyên cũng tỉnh táo quay trở lại lớp từ phòng tự học, nhưng hôm nay chỉ học buổi sáng, tính ra tiết học cuối anh cũng chẳng phấn chấn hơn được bao nhiêu cả. Hắn ngồi sau lưng anh đăm đăm mà nhìn không hề quay đi, cảm thấy không khí cả lớp học lắng xuống một cách rõ ràng. Làm cho anh khóc, hắn cũng nhận cả đống chỉ trích từ đám bạn học, sau đó cũng không có hứng thú đùa giỡn gì nữa.
Thỉnh thoáng lại cứ hết người này rồi đến người kia quay xuống nhìn hắn, ra hiệu cho hắn ta náo động một chút lại chọc cả lớp cười lên cho vui, muốn hắn tìm ra cách gì đó để Lam Tuyên đừng trầm lặng như vậy.
"Tao cũng đang muốn lắm đây…" – nội tâm này của hắn như đang muốn giãy nảy lên, chỉ sợ chọc anh thêm bực mình, hắn cố gắng giữ trật tự cho đến hết tiết cuối. Tiếng chuông báo hết giờ cuối cùng cũng cứu cả lớp thoát khỏi không khí âm trì địa ngục.
"…"
Nhưng mà lúc dọn dẹp mọi thứ xếp vào ba lô, anh loay hoay tìm tìm kiếm kiếm gì đó trông rất lo lắng, hắn để ý thì cũng đoán ra là anh đang tìm cây bút làm rơi trong lúc vội vàng rời đi.
Tử Kỳ vốn dĩ định tới gần đem nó trả lại cho anh vừa cũng là để lấy lí do làm hoà. Nhưng khi hắn bước tới đưa cây bút ra trước tầm mắt anh, anh khựng lại nhìn lấy, chân mày bỗng chốc nhíu ở giữa.
"Xin đừng quên tôi đồ nè…"
Câu này hắn có ý dịch từ dòng tiếng Anh kia để trêu chọc thôi, nhưng mà Lam Tuyên tự nhiên lại căng thẳng đứng thẳng lưng dậy, ánh mắt đầy khó chịu nhìn hắn, giọng điệu hồi đáp lại giống như chuẩn bị nói ra những lời khó nghe.
"Cậu tự tiện lấy đồ của người khác như vậy sao? Cậu đúng là…"
"Không biết phép lịch sự, không được dạy dỗ đàng hoàng, thiếu ý thức có đúng không?"
"…"
"Nói nghe nè, hổng mấy… mình đổi cách chửi được không? Nghe hoài mấy câu đó tao cũng thấy chán lắm đó!"
"Cút!"
"…"
Anh không nhận lại cây bút từ tay hắn, anh chỉ bảo hắn cút, vội vàng cũng tìm cất số giáo trình vào ba lô, anh còn cộc cằn đẩy hắn ra để tìm lối đi cho mình, vậy mà hắn cứ theo sau anh nhất định phải trả lại cây bút kia mới thôi.
"Tao không có lấy nha, tao chỉ nhặt giúp thôi, tại hồi nãy mày ở phòng tự học nên tao không muốn làm phiền!"
"Cậu im đi!"
"Tao nói thật đó, tao không có tự ý lấy đồ của mày…"
"Tôi nói cậu im đi!"
"Sao mày cố chấp quá vậy hả?"
Lần này hắn thật sự cáu gắt, dưới hành lang đông người như vậy nhưng vẫn nhất định nắm lấy áo anh kéo lại để mà giải thích.
"Tôi nói cậu im đi được chưa, tôi không cần thiết nghe những lời dối trá của cậu!"
"Đủ rồi đó Lam Tuyên!"
Hắn quát lên thật lớn tiếng trước mặt anh, bất chấp việc ở đó có rất nhiều người tụm lại giơ điện thoại lên muốn quay lại cảnh giằng co của lớp trưởng nổi tiếng khối mười một.
"Tao trả lại, mày có lấy không thì nói?"
"Cậu đã lấy của tôi thì giữ đó mà xài đi!"
"Mày có bị ngu không? Tao đã nói là tao không có lấy mà!"
"Ok! Cậu không lấy, nhưng cậu đã cầm vào nên tôi cũng không muốn dùng nó nữa!"
"Không phải cây bút này là người yêu cũ tặng sao? Đi đâu cũng mang khư khư bên mình mà nói không cần nữa? Tao không biết là mày cũng tuỳ hứng quá đó ha!"
Người yêu cũ – mà hắn đang nhắc, khiến cho đám bạn học xì xầm bàn tán xôn xao. Không biết thật sự có hay không, chỉ thấy Lam Tuyên bày tỏ việc bản thân cực kì khó chịu khi nghe thấy ba từ đó gán vào cho mình.
"Cậu đừng có tuỳ ý khẳng định những chuyện riêng tư của tôi như vậy! Tôi nói không muốn dùng nữa vì cậu đã cầm vào nó rồi, cậu không hiểu sao?"
"Được! Mày không dùng nữa đúng không?"
Lần này chuyện không đơn giản chỉ là tranh cãi như trước đây nữa, Tử Kỳ bản tính nóng nảy, hắn khó chịu trước việc bản thân bị anh khẳng định đã lấy cây bút, lại càng khó chịu hơn khi anh cố chấp không tin lời hắn, đến cả việc muốn trả cây bút kia lại cũng vậy, anh nói anh không muốn dùng lại thứ hắn cầm qua, vậy khác nào anh đang bảo hắn làm dơ bẩn vật kỉ niệm của mình.
"Là mày ép tao đó!"
Cây bút trên tay hắn vụt một đường thẳng bay qua mặt anh, Tử Kỳ đích thân vứt xuống khỏi lan can tầng lầu. Bạn học cùng với anh ai ai cũng biết, Lam Tuyên lúc nào cũng khư khư cây viết đó ở bên mình như bùa hộ mệnh, vậy mà hắn…
Vứt xuống khỏi lan can cũng không chớp mắt lấy một cái nào.
"…"
Lần này anh sẽ không khóc nữa, nhưng lại tự nuốt xuống một ngụm trống không rồi dùng tay mình đẩy ngực hắn một cái thật mạnh, lời anh nói tuy là nhẹ nhàng nhưng cũng có quá nhiều trách móc ở đây.
"Cậu đúng là quá đáng thật đó Tử Kỳ…"
Uyên Ruby
Mtam
Qlee
Jewel
Ngọc Vui
Xukiki_1712
Thuan123
Thuuyen
Lt0303
Mina