Chương 28: Bí mật cười.
Dương đứng đợi ngay cổng nhà của Minh Nghiêm, khoảng đường nhựa trước nhà hiện tại vẫn còn in rõ dấu vết của cuộc va chạm đêm đó. Có lẽ một phần cũng bởi vì may mắn, căn nhà này nằm bên trong hẻm, con hẻm nhỏ vốn cũng ít người qua lại. Nếu như là tai nạn tương tự mà vị trí bên ngoài đường lớn, thì chắc chắn Hàn Dương đã chẳng may mắn chỉ bị thương nhẹ như vậy.
King kong!
Mất một lúc khá lâu chờ đợi trước cánh cổng rào bằng sắt, chờ đến khi một người thẫn thờ mở cửa đối diện với mình. Ánh mắt đó nếu được định nghĩa, có lẽ Dương sẽ định nghĩa rằng Minh Nghiêm đang cảm thấy rất kinh ngạc trước sự xuất hiện đầy bất ngờ này đây mà.
"Sao vậy… anh không muốn thấy em ở đây hay sao?"
"Sao em lại đến? Có chuyện gì sao? Nhưng mà… em đến đây bằng gì vậy?"
"Em trai em chở tới, nhưng mà em nói nó về trước rồi, còn anh nữa… bộ không tính cho em vào nhà luôn sao?"
"Không phải… em vào đi, nhưng mà sao tự nhiên đột ngột như vậy?"
Bước vào trong sân nhà người ta, cậu ấm kia âm thầm quan sát thái độ đối phương, thấy ở đó cũng có được chút vui mừng vì mình đã đến, xem như những hi vọng trong lòng không hề viển vông, những lời nói yêu thương lúc này chỉ muốn nhanh chóng nói ra một chút, để người ta nghe qua mà thấu lòng mình.
"Em đi học lại… mà cả ngày không có anh ở trong trường, mấy giấy tờ còn ứ ở hội học sinh em cũng không giải quyết hết được nữa…"
"Chuyện của hội học sinh có anh thì anh cũng chỉ gợi ý cho em chứ đâu giúp em được gì…"
"Thì đúng là vậy, nhưng mà anh không nghĩ đến lí do khác khiến em phân tâm hay sao?"
"Lí do khác?"
Có lẽ nhất thời người đó sẽ không thể hiểu, Dương cũng không muốn vừa gặp mặt đã trao cho Nghiêm cả đống suy nghĩ nặng lòng. Thôi thì chỉ đơn giản là ghé qua thăm, cứ tự nhiên bước vào trong nhà, cố hết sức để những hình ảnh của Anh Tú bên trong đó không làm bản thân cảm thấy lo sợ giống như lần trước.
"Em nhịn ăn để qua đây ăn cơm với anh đó, có cần em phụ làm đồ ăn gì không?"
"…"
Phía trước một người cố gắng tự tạo ra bầu không khí vui vẻ, phía sau lưng lại chỉ nhận được thái độ im lặng của một ai đó, cũng biết rằng có lẽ Minh Nghiêm đang thấy khó xử, nhưng nếu anh ấy khó xử đến cái mức phải giữ im lặng như vậy, chắc là Dương cũng cần phải nói vài lời để mà trấn an.
"Anh đừng lo… em dặn Tuyên rồi, nó sẽ không để ba biết đâu!"
Sự trấn an từ Dương lúc này chắc sẽ cần thiết chứ nhỉ, người đó đem nụ cười nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt rối ren suy nghĩ của Nghiêm. Cả giọng điệu cũng tỏ ra mình vô cùng kiên định trước khi đến đây.
"Em đã suy nghĩ kĩ trước khi làm rồi, không muốn anh tự quyết nghỉ việc như vậy chỉ vì muốn bảo vệ em, em cũng lớn rồi… đến hiện tại kể cả khi em và anh thật sự hẹn hò, chuyện riêng của chúng ta hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến một ai cả, tại sao anh lại phải nghỉ việc?"
"Chuyện đó… anh nghĩ ba của em…"
"Anh Nghiêm, nghe em nói một chút được không?"
Hàn Dương nhất định phải ngắt lời đối phương, vào cái lúc mà người ta chuẩn bị nhắc đến sự hiện diện của ba.
"Nếu anh nói rằng anh thật sự thích em… cũng là vì thích em nên anh mới muốn chúng ta bắt đầu mối quan hệ này. Vậy thì… chỉ đơn giản là vì ba em mà anh đã bỏ cuộc như vậy rồi sao?"
"…"
"Anh nói anh muốn thay đổi mà, anh thử can đảm đối diện với gia đình vì em được không? Nếu mới bắt đầu mà anh đã bỏ cuộc… thì anh thích em, đâu có khác gì thích người ta…"
"Nếu như em cũng có tình cảm với anh mọi chuyện sẽ khác…"
Mặc dù Nghiêm đang nói đến một sự thật không sao chối cãi, nhưng lại khiến cho ánh mắt Dương bày tỏ một chút vui vẻ. Cậu ấm kia tự cảm thấy mình không hề đi sai, chỉ là đoạn đường này có hơi khó khăn một chút.
"Em muốn biết nếu như em cũng thích anh thì anh sẽ làm gì để có thể thuyết phục ba chấp nhận chúng ta…"
"Em nói sao?"
"Thật ra…"
Trước khi quyết định nói với người đối diện, hội trưởng hội học sinh chủ động chậm rãi nhìn ra xung quanh, mặc dù cái không khí của căn nhà này chẳng khác gì hơn, chỉ có sự chân thành trong trái tim Dương là khác. Nhưng mà vậy cũng chẳng sao cả, Dương đã nói sẽ thử việc gì thì dẫu cho có thất bại, cũng sẽ không để bản thân mình day dứt hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
"Cũng không phải là em hoàn toàn không hề thích anh, có lẽ em cũng giống như những người trước đây anh từng thử tìm hiểu, phút ban đầu cảm thấy khó lòng chấp nhận được tấm chân tình mà anh vẫn còn dành cho Anh Tú…"
"…"
"Em không mong bản thân có thể thay đổi được anh… em chỉ mong là câu chuyện của chúng ta có thể tiếp nối, sau này anh có thể vì em mà thuyết phục được ba mẹ…"
"…"
"Nói đúng ra là đối với em… anh tốt, một người tốt như anh, em cũng không nỡ lòng để mình mất đi cơ hội được trở thành người bạn đời của anh…"
"Ty à… em không cần phải làm vậy đâu…"
Bởi vì không muốn người kia từ chối mình, tai thoáng nghe thấy những lời buông xuôi ấy, Dương bước tới gần hơn một chút chủ động ôm lấy đối phương, muốn sự chân thành này của mình sẽ chạm được vào những nhịp đập sâu trong lòng ai đó.
"Coi như là cho em cơ hội được không? Em sẽ cố gắng trở thành người yêu tốt, cùng với anh thuyết phục ba mẹ, em cũng sẽ học cách chấp nhận quá khứ của anh cùng với anh Tú… em sẽ không phàn nàn bất cứ điều gì mà anh làm cho anh ấy…"
"Vậy thì đổi lại em được gì?"
Cái câu đó, lẽ ra Dương phải tự hỏi bản thân mình mới đúng, đằng này người hỏi Dương lại là Minh Nghiêm, mà câu trả lời từ cậu ấm lúc đó chẳng khác nào những câu hát thiên thần, có lẽ cả đời này của Nghiêm cũng chưa chắc sẽ được nghe thêm lần thứ hai từ một người khác.
"Em cảm thấy mình chẳng cần đổi gì cho bản thân từ những việc này… chỉ đơn giản là nếu như em không chấp nhận được thói quen của anh thì em cũng chẳng phải một người xứng đáng..."
Người đứng đó được cậu học sinh ôm lấy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về di ảnh của một cố nhân. Nụ cười trên tấm ảnh của người quá cố vô cùng đáng yêu, người đã từng cho Nghiêm thanh xuân ngọt ngào như vậy, nhưng cũng đã lấy đi của Nghiêm rất nhiều thời gian.
"…"
Ông chủ nhà hôm nay không có can đảm đáp lại những lời của cậu khách quý, chỉ vòng tay chầm chậm ôm lấy đối phương. Nghiêm biết mình đang có cơ hội được ở bên cạnh một người vô cùng tử tế, vô cùng ngoan ngoãn, người đó thậm chí còn có thể sẵn sàng vì chuyện tình cảm mà bằng mọi cách thuyết phục ba mẹ.
Nhưng tại sao để can đảm mà chấp nhận, Nghiêm vẫn cảm thấy mình khó lòng can đảm được như mong muốn?
"Anh không tin em sao?"
"Không phải…"
"Vậy sao anh im lặng?"
Nghĩ thật kĩ mới quyết định nói ra những suy nghĩ bên trong lòng mình, ông chủ nhà vẫn không nỡ buông đôi tay ra khỏi cái ôm đầy hiếm hoi kia, giọng điệu thiếu mất đi đôi chút tự tin vốn có.
"Anh chỉ sợ… sợ là anh lại để thói quen của mình khiến em tổn thương… bởi vì đôi khi anh cũng không thể tự chủ được…"
"Không sao hết!"
Chỉ đến khi nhìn thấy nụ cười này từ Hàn Dương, ánh lửa nhỏ trong trái tim của đối phương mới dần được thắp trở lại.
"Em biết là sẽ rất khó chứ, nhưng mà anh nghĩ xem… em không ngại tập đi cùng anh, chỉ muốn đến khi thật sự cần anh và em đều có thể thẳng thắn đối diện với gia đình… bình thường em nhát lắm, hôm nay em can đảm như vậy, anh còn sợ gì nữa không biết!"
Để ôm lấy đối phương thế này ngay trong căn nhà có đầy hình ảnh của người đã khuất, Hàn Dương cũng cảm thấy bản thân đã bước lên cấp độ mới của sự dũng cảm rồi đấy. Buông đôi tay này ra một chút, hình như cái cảm giác kề cận tiếp xúc với nhau lúc này, hoàn toàn không hề có chút gì gọi là gượng ép giống như trước kia.
"Vậy rồi… rốt cuộc anh có đồng ý không thì nói để em còn biết đường gọi xe về?"
"Em đó…"
Người kia không còn cách nào khác đành nở nụ cười chiều chuộng ngắt nhẹ gò má đối phương.
"Anh mừng còn không hết nữa…"
"Nói trước với anh là em hơi khó chiều đó! Chắc sẽ không được ngoan hiền và đáng yêu như ai đó đâu!"
"Chưa gì mà đã doạ rồi…"
Khoảnh khắc này…
Đôi khi ở trong mơ Minh Nghiêm đã từng nhìn thấy, lúc tỉnh giấc rồi đối diện với thực tại chỉ là lời từ chối của Hàn Dương. Lắm khi như vậy, chẳng trách cứ mỗi ngày yêu thầm trôi qua, bản thân của một người đã không còn đủ dũng cảm để trông đợi nữa.
Ngày trước Dương nhất quyết từ chối tình cảm đối phương, mặc cho sự quan tâm của ai đó dành cho mình luôn đặc biệt nhất, mấy năm qua kể từ khi phải lòng Dương, Nghiêm vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi và cũng chưa từng có ý định thay đổi đối tượng một lần nào cả.
Cậu ấm kia đã từng nói đó, rào cản lớn nhất giữa hai người họ chính là Anh Tú, là cái cảm giác người kia chỉ xem mình như một vị trí thay thế không hơn không kém. Mà thật ra Hàn Dương chưa từng để tâm những cảm xúc của đối phương dành riêng cho mình, đến hiện tại khi thấu được rồi, dù có đứng ở giữa biển tình bao la mà Minh Nghiêm từng dành cho Anh Tú, Dương vẫn tự cảm thấy bản thân chính là mặt trời toả nắng trên cao.
"Anh Nghiêm, hồi trước lúc hai người ở chung với nhau anh Tú sẽ là người nấu ăn hay là anh nấu vậy?"
"Ừm…"
Người bên cạnh đang thu dọn lại mấy vật dụng đã dùng qua, cẩn thận đem để vào trong bồn rửa chén, giây phút gương mặt Nghiêm áp sát đến gò má Dương, Nghiêm lại nở một nụ cười giống như là trêu chọc:
"Em tò mò hả?"
"Đương nhiên là tò mò rồi, vì em không biết nấu ăn đâu… ở nhà người nấu chính là thằng Tuyên đó, em chỉ biết phụ làm mấy thứ linh tinh như lột củ hành củ tỏi, làm rau, rửa thịt, chuẩn bị nguyên liệu sẵn cho nó, cũng có lúc nó làm chung với em nhưng mấy khi nó bận gì đó thì em cứ chuẩn bị sẵn rồi gọi nó xuống nấu thôi! Em nêm nếm gia vị trên trời dưới đất lắm…"
"Vậy thì được đó, có sự khác biệt với Tú rất nhiều!"
"…"
Thật ra lúc hỏi Nghiêm câu đó Dương cũng nghĩ thầm ở trong lòng, không biết câu trả lời của Nghiêm sẽ là thế nào? Có thể Nghiêm sẽ nói: "Em giống Anh Tú đó!" hoặc cũng có thể là: "Em chẳng giống Anh Tú một chút gì cả!"
Nhưng rõ ràng, những câu nói hết sức bình thường thế kia, mà người nghe đứng ở cương vị của Dương giống như hiện tại lại chẳng tránh được chút nghẹn lòng.
Có phải Minh Nghiêm cũng nghĩ đến hay không? Nên lúc đó đã không chọn trả lời ngay, đã chầm chậm suy nghĩ một lúc, vờ như mình chỉ là trêu đùa tự nhiên, sau đó lắng nghe Dương nói về bản thân rồi mới chọn đưa ra một câu trả lời.
"Vậy thì được đó, có sự khác biệt với Tú rất nhiều!"
Cái câu đó…
Nếu như không phải Dương đã quá nhạy cảm, thì chắc chắn đối phương cũng rất tinh tế. Bởi vì không muốn người nghe thấy sẽ cảm giác mình đang bị cân đo, Minh Nghiêm đã cẩn thận dùng từ đến mức khiến cho cậu ấm bất ngờ rơi vào trạng thái thinh lặng vài giây.
"Ừm… anh không có ý so sánh đâu nha…"
Sau đó vì vẫn ngầm lo Dương sẽ cảm thấy mình đang bị so sánh, còn nhỏ giọng để nói thêm một câu nữa. Câu của Nghiêm tự nhiên giống như một chút ngọt ngào được bỏ vào trong li cà phê đắng vậy đó, đối với Dương thật sự quý giá biết bao.
"Em đâu có suy nghĩ vậy đâu, nếu không thì em đã không hỏi anh như vậy! Sau này em sẽ học, ít nhất là sẽ nấu cho anh những món anh thích… hay là anh dạy em được không?"
"Không!"
"Hả? Sao vậy?"
Câu trả lời dứt khoát như vậy làm Dương bất ngờ quay sang cao giọng thắc mắc. Giây phút đó Minh Nghiêm đang hướng ánh mắt ấm áp về phía của Dương, vừa chậm rãi lau lau tay mình vừa tựa hông mình vào thành bếp, mấy lời nói của người trưởng thành, nghe thôi cũng cảm thấy sự tin tưởng ở trong lòng đã dần tăng lên.
"Em cứ là em thôi, không cần phải học hỏi để thay đổi bản thân mình vì anh hay vì ai cả! Anh chỉ đồng ý để cho em thay đổi nếu như đó là cá tính xấu hoặc thói quen xấu… còn hiện tại, anh đã hài lòng với bạn trai của anh lắm rồi!"
"…"
Mấy lời ngọt ngào kia được rót vào tai thật quá mới mẻ, chỉ có thể khiến Dương thinh lặng nở một nụ cười vậy thôi, chẳng biết phải bày tỏ thêm gì sau đó, nhưng có lẽ chỉ cần Dương cười thì Minh Nghiêm cũng đã mãn nguyện rồi.
Bữa cơm tối hôm nay ở nhà của Nghiêm cũng là Dương đứng ngay bên cạnh phụ giúp, nhưng mà cái tâm trạng nặng nề khi cầm lấy những vật dụng có khắc tên của người kia lại không còn nữa. Sự bình thản và nhẹ tênh trong lòng Dương thật ra là do chính bản thân này tạo ra mà thôi.
Bằng một cách giáo dục nào đó những suy nghĩ trong Dương hiện tại lại đi theo chiều hướng khác, cậu ấm bắt đầu cảm thấy mình không nên ganh tị với quá khứ của người khác, lại còn là quá khứ của một người không còn tồn tại trong cuộc đời này nữa.
…
Sau khi ăn tối xong, Dương chủ động vào bếp giúp Nghiêm rửa chén, những cái chén cuối cùng được rửa lại bằng nước sạch rồi đặt ngay ngắn lên kệ, đầu ngón tay Hàn Dương cẩn thận xoay dòng tên của Anh Tú hướng ra phía ngoài. Chỉ là nhìn thành quả của mình hôm nay, cậu ấm lại vô thức mỉm cười, nụ cười xinh đẹp kia cũng vô tình được ai đó bên cạnh nhìn thấy. Người quan tâm đem chiếc khăn sạch tới gần rồi cầm lấy bàn tay Dương nâng niu lau đi những ướt lạnh đó.
"Món mì lạnh em thấy được không? Anh học theo trên mạng đó, lần đầu làm luôn… cũng không biết làm vậy có đúng không nữa!"
"Em cũng lần đầu ăn món này luôn đó…"
"Vậy chúng ta đều là lần đầu à?"
"…"
Cái câu đơn giản đó chẳng hiểu vì sao đi qua thính giác của Dương lại có đầy những ý nghĩa không được đứng đắn, khoảnh khắc Dương bỗng dưng thinh lặng bối rối tránh đi ánh mắt của Nghiêm, vậy mà lại khiến cho đối phương không nhịn được cười chọc ghẹo.
"Đang nghĩ gì vậy nhóc!"
"Em có nghĩ gì đâu… anh tưởng em đang nghĩ bậy à? Em chỉ đang không biết tại sao anh lại làm món mì lạnh này thôi!"
"Có thật không đó…"
…
Đáng lẽ ra ăn tối xong rồi thì Dương sẽ ở lại đó trò chuyện một lúc với Nghiêm, nhưng chẳng hiểu vì lí do gì "chủ nhà" lại chủ động rủ rê Dương ra ngoài quảng trường hóng gió với mình.
Theo như những suy đoán của cậu ấm kia, có lẽ là Minh Nghiêm cũng không muốn khiến đối phương cảm thấy khó chịu vì phải ở lại quá lâu trong căn nhà đó. Ít ra, những bắt đầu đầy mới mẻ này nên xuất phát và diễn ra từ những nơi xa lạ nhất giữa hai người mới phải.
Ngồi phía sau người ta trên chiếc xe máy chầm chậm di chuyển ra trung tâm của thành phố, có lẽ tâm lí của một người cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho những bắt gặp từ vài người quen. Dương không biết cái cảm giác muốn công khai người yêu nó lại thú vị thế này. Chắc có lẽ vì người mà Dương đã chọn là nam giới chăng?
"Ty, em lạnh không? Anh ghé vô chợ mua cho em cặp bao tay nha?"
"Lạnh thì có lạnh, nhưng mà bao tay em cũng có rồi…"
Người ngồi ở phía sau ban nãy còn giữ khoảng cách nhất định, nhưng hiện tại lại xích gần hơn một chút, đút hai tay mình vào trong túi áo khoác của người cầm lái. Hành động này không khiến cho đối phương quá bất ngờ, nhưng lại gợi nhớ về những kí ức quá muộn màng cùng với ai đó.
"Em có muốn ăn thêm gì không?"
Ngày trước mỗi lần chở Anh Tú đi dạo thế này, bởi vì không muốn công khai mối quan hệ, Nghiêm và người đó chưa từng có những hành động thân mật ở đám đông. Vậy nên việc Hàn Dương vừa làm ban nãy, kể cả cái tựa lưng gần gũi như vậy, chẳng khác nào giữa đêm lạnh này lại có thêm vài tia nắng. Cảm xúc đó đối với Minh Nghiêm mà nói quả thật lạ lẫm vô cùng.
"Em muốn ăn bắp nướng, khoai nướng…"
"Vậy ghé vô chỗ nào cũng được hay sao?"
"À… anh thử ghé qua chỗ ngã tư đầu chợ đi anh!"
"Chỗ đó em hay ăn hả?"
Lần trước đã từng đến đó cùng với Rin để giúp đỡ một bà cụ, lần này quay trở lại thật sự chỉ vì muốn mua ủng hộ mà thôi, cũng chẳng thể ngờ được chỉ một lần giúp đỡ đó, bà cụ lại có thể nhớ mặt của Dương đến tận hôm nay.
Tuy là không phải ngay lập tức nhận ra, nhưng quan sát dáng vẻ của Dương, nhìn thấy Dương xuống xe của một người đàn ông lạ, ánh mắt bà cụ từ đằng xa đã thoáng đôi chút tò mò.
"Có phải cái đứa hôm trước tới giúp bà cùng với thằng Rin không đó?"
"À… dạ…"
Bởi vì hiện tại có Minh Nghiêm đi cùng, Dương cũng rất khó xử không dám nói dối để chối việc kia, nhưng lại sợ nhắc đến cái tên người đó ít nhiều cũng sẽ khiến đối phương cảm thấy không vui. Vậy mà chẳng ngờ rằng chỉ vừa gật đầu thừa nhận, bà cụ ấy lại rất vô tư trách móc. Mấy câu trách móc kia cứ liên tiếp dồn cậu ấm vào những khó xử không thể nào nói ra được thành lời.
"Rồi con lại quen người khác bỏ nó hả con? Thằng Rin đó… mấy bữa nay nó cũng không có tới thăm bà nữa… con có biết nó ở đâu không? Cái thằng đó… tội nghiệp, mà sao con với nó không thương nhau nữa hả?"
"Dạ… con với Rin…"
"Em ấy với Rin chỉ là bạn chung trường thôi ạ!"
Câu đính chính này của Minh Nghiêm khiến cho bà cụ kia không khỏi ngậm ngùi trong lời đáp lại.
"Chỉ là bạn thôi sao? Thằng Rin nói thích con lắm mà… nó còn nói với bà là sau này nó sẽ thường xuyên dẫn con đến thăm bà nữa đó!"
"…"
Trong cái khoảnh khắc mà một người mãi đứng ngẩn ngơ, Minh Nghiêm lại vội vàng cầm lấy túi giấy đựng bắp và khoai của bà, cũng vội vàng gạt đi những lời nói đó, không để người bên cạnh tiếp tục bị chi phối nữa.
"Em Rin nói với bà là em ấy đang hẹn hò với cậu nhóc này hả bà?"
"Không, cái thằng đó… nó chỉ nói với bà là nó thích cậu bạn này mà thôi!"
"Thì vậy!"
Giải đáp được thắc mắc trong lòng, Minh Nghiêm cũng vui vẻ đem lời giải đáp nói ra với bà. Chẳng hiểu sao hôm nay anh ấy lại có kiên nhẫn đến mức như vậy, từng câu nói đều rất chậm rãi, giống như không muốn bất kì ai hiểu lầm mối quan hệ giữa Hàn Dương và Rin. Kể cả chỉ là một người bán hàng rong ngoài chợ vậy thôi.
"Cậu nhóc này và Rin chỉ là bạn bè, cậu ấy có người yêu rồi! Người yêu của cậu ấy không phải là Rin đâu ạ!"
"Bà không biết… bà cứ tưởng…"
Chăm chú quan sát thấy Minh Nghiêm lúc đó trông buồn cười lắm, mặc dù lời nói dường như rất bình thường, nhưng mà thái độ và biểu cảm trên mặt thì lại rõ ràng đang tỏ vẻ mình khó chịu.
Lúc Nghiêm nắm tay Dương kéo đi, Dương cũng cảm thấy bàn tay này dùng lực nhiều hơn. Vậy nhưng sau đó hai người ngồi trên mấy bậc thang ngoài chỗ quảng trường, cả hai đều không nhắc đến chuyện đó nữa, một người chỉ im lặng ngồi tách hạt bắp cho Dương, cảm thấy bầu không khí xung quanh chẳng tài nào yên tĩnh nổi, mấy câu nói của bà cụ bán khoai nướng cứ quanh quẩn ở xung quanh hai người, chẳng thể nào biến mất ngay được.
Cuối cùng Dương cũng đành chủ động lên tiếng, Dương không muốn hai người có một khoảng trống im lặng dư thừa với nhau.
"Ngày mai anh đi làm lại đi nha, hồi chiều trước khi đến gặp anh em đã lên phòng thầy hiệu trưởng để nói chuyện rồi…"
"Nói chuyện?"
"Anh vẫn còn muốn nghỉ việc sao? Anh phải lên trường kè kè để trông coi người yêu của anh nữa chứ!"
"Em nói chuyện gì với hiệu trưởng?"
"Ừm…"
Người bên cạnh quay sang đút vào miệng Nghiêm một vài hạt bắp, từ ánh mắt cũng thả ra vài biểu cảm muốn được cưng chiều, thật ra Dương cũng chẳng cảm thấy xấu hổ gì mấy nếu như mình dịu dàng một chút trước người bạn trai của mình như vậy.
"Em có nói với thầy hiệu trưởng về quyết định sẽ thuyết phục anh rồi, anh cũng biết vai trò của mình quan trọng lắm mà, thầy hiệu trưởng cũng không nỡ lòng để anh nghỉ việc… em đã nói sẽ đưa anh quay lại rồi, nếu mà anh không chiều theo em là sẽ khiến cho em mất mặt đó!"
"Nhưng mà…"
"Chuyện ba em thì anh cứ để em lo, em đang dùng tư cách của hội trưởng hội học sinh để đảm bảo với anh đó! Anh có tin tưởng vào em không?"
"Đương nhiên là tin chứ…"
Trái tim này như muốn tan ra, biết là đối diện với người mình thầm thích tận bao lâu nay sẽ không tránh khỏi tình trạng thế này. Nhưng có lẽ sau bao lần bị chối từ, ngay hiện tại sự chủ động của Hàn Dương chính là thứ khiến cho Minh Nghiêm không thể nào tự cao được.
"Từ mai sau giờ làm anh ở lại kí túc ăn tối với em rồi về nhà sau được không? Em ở đó một mình buồn lắm…"
"Vậy có cần anh đem theo quần áo để ngủ lại luôn không?"
"Anh dám hả?"
Cậu ấm lúc dùng ánh mắt lém lỉnh kia mà hỏi đối phương, nụ cười tự nhiên trên gương mặt thật dễ khiến cho tâm tư của một ai đó phải mềm nhũn ra. Ngồi một lúc, trái bắp nướng và củ khoai nướng cũng đã hết sạch, trời về đêm sương dần hạ xuống. Dương lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, muốn lưu lại khoảnh khắc đầu tiên của hai người họ.
Tuy là tấm ảnh đó Hàn Dương đăng lên facebook, vốn cũng chỉ chụp hai bàn tay đan chặt với nhau mà thôi, thế nhưng chiếc đồng hồ Minh Nghiêm vẫn thường hay đeo làm sao có thể nhầm lẫn đi đâu được?
"Ngày thứ nhất." – dòng trạng thái và tấm ảnh kia hiện ra trên bảng tin facebook của ai đó, khiến cho lồng ngực hắn nóng ran một sự tức giận. Nhưng có lẽ sự tức giận ở trong hắn xuất phát chính từ những lời cười cợt và mỉa mai của đám bạn trong nhóm chat kia.
"Rin ơi, giả bộ dàn cảnh mượn nợ bị đánh, lại còn diễn cho đánh thật, tưởng đâu thế nào… không lừa được thằng kia mà còn bị ông thầy đó hốt tay trên nữa!"
"Mày có đang đau lòng không Rin?"
"Tự nhiên vừa mang tiếng giật nợ, vừa bị đập, lại còn vừa mất luôn trò chơi?"
"Mày sao rồi? Ổn không?"
"…"
Có quá nhiều những lời cười cợt mỉa mai gửi vào trong nhóm chat riêng, khiến cho kẻ đó phải tắt vội thông báo. Sau đó tìm lại trong điện thoại của mình, một tấm ảnh từng chụp ở phòng kí túc xá của Hàn Dương. Hắn đã chụp lấy tấm ảnh đó, cũng đã lựa chọn đúng vị trí trung tâm, chỉ cần người xem ảnh để ý một chút chắc chắn đoán ra được hắn đang ở đâu.
"Góc này đẹp trai không tụi mày?" – tấm ảnh kia được Rin đăng lên facebook cá nhân chỉ ngay sau đó, người nhảy vào bình luận cũng không phải ít, bởi vì tấm ảnh này rõ ràng là hắn chụp mình trong trạng thái không mặc áo. Phía sau hắn là bàn học của Hàn Dương ở kí túc xá. Bàn học đó vốn dĩ có kệ đặt cúp và vương miện anh đã từng đạt được trong giải nam sinh thanh lịch cách đây không lâu, cũng là nơi thường xuyên xuất hiện trong nhiều tấm ảnh mà anh đăng lên facebook.
"Ủa? Phía sau thấy quen quen vậy ta?"
"Hình như là phòng của anh Dương?"
"Đúng là phòng của anh Dương lớp 12A rồi!"
"Ủa làm gì trong phòng của hội trưởng vậy?"
"Ai đó hãy trả lời cho tôi đi… tôi mới thấy anh Dương đăng ảnh nắm tay với ai kìa?"
"Không lẽ anh Dương công khai hẹn hò với…"
"Bữa trước tao vô tình thấy hội trưởng ngồi uống sữa đậu nành với Rin nè!"
Giờ thì hắn thích thú mỉm cười rồi đó, bạn bè trong nhóm Gấu còn thả vào phần bình luận của dòng trạng thái mà hắn đăng lên một tấm ảnh nữa. Tấm ảnh chụp lén hai người họ ngồi cùng với nhau, đúng là vào cái hôm gặp nhau để trả chiếc quần nhỏ lại cho hắn. Đám người đó rõ ràng đã có âm mưu từ trước, nên đến cả cái túi mà anh đưa lại cho hắn cũng được chụp phóng rất to.
"Ủa cái túi kia là gì vậy?"
"Tò mò thứ ở trong túi ghê!"
Sau đó hắn lại đăng một tấm ảnh nữa, là tấm ảnh mà hắn chụp chiếc quần nhỏ được xếp ngay ngắn trong túi, dòng trạng thái lúc này nặc mùi ám chỉ: "Đừng tò mò nữa nhé."
Tất cả những hành vi đó diễn ra nhanh chóng trong đêm, vào cái khoảng thời gian mà Minh Nghiêm đưa Hàn Dương về kí túc xá. Hai người họ nói tạm biệt nhau, một người tranh thủ tắm gội rồi lên giường đi ngủ, người còn lại cũng chỉ tiện tay sạc chiếc điện thoại đã cạn sạch pin của mình. Ai mà ngờ được đâu, sáng hôm sau phía dưới bài đăng của Dương lại náo loạn đến cả trăm bình luận.
…
"Trời? Cái gì vậy?"
Ngay cả đến Tử Kỳ còn giật bắn người vội vàng nhảy xuống khỏi giường. Hắn từ giường của mình lật đật chạy sang chỗ của Lam Tuyên.
"Ê xem cái này đi, xem cái này đi hot lắm nè! Ủa… đâu rồi…"
Trước kia phòng của hắn cách phòng Lam Tuyên là một vách ngăn, vách ngăn đó chẳng qua cũng chỉ được làm bằng hai lớp tường thạch cao. Là loại tường thạch cao mỏng nhẹ rất dễ thi công, mục đích ban đầu cũng là để nếu có nhu cầu sẽ thuận tiện thay đổi kích thước và cấu trúc của các phòng mà thôi.
Khi mà ba quyết định sẽ cho thông phòng, lớp tường thạch cao đó cũng được cắt đi. Hiện tại vách ngăn giữa phòng hắn và anh không còn, thay vào đó từ phòng của hắn nối liền qua phòng của anh tạo thành một khoảng rất rộng.
Để lịch sự thì anh có đề nghị làm một vách ngăn nhựa loại CNC, vách ngăn này vừa có hoa văn trang trí đẹp mắt vừa cản bớt đi sự trống trải ở giữa căn phòng. Nhưng hắn cứ loi nhoi như vậy, được thông phòng thì chẳng thể nào ngăn được những lúc cao hứng hắn lại tuỳ tiện mà chạy sang lãnh thổ riêng của anh.
Hiện tại cũng vậy, năm giờ sáng ào ào chạy qua không cần thiết để tâm đến sự phiền phức mà mình mang tới cho anh. Chỉ nghe tiếng nước xả ào ào bên trong phòng tắm, hắn ngồi ở trên giường của anh chờ đợi cho đến khi được chứng kiến diện mạo đối phương.
Cạch!
Giây phút cửa phòng tắm của anh mở ra, Tử Kỳ đưa ánh mắt tò mò lướt một đường dọc từ gương mặt anh đi xuống. Hắn canh me suốt cả tuần nay, nhưng lần nào tắm xong Lam Tuyên cũng mặc quần áo đầy đủ mới ra khỏi phòng. Nhiều khi muốn tia thử vài điểm trên cơ thể anh cũng thật khó quá.
"Gì vậy?"
Anh cau mày hỏi ngay khi vừa nhìn thấy hắn ngồi trên giường của mình. Vậy mà Tử Kỳ lại thản nhiên dùng ánh mắt đầy gian tà hướng về phía của đối phương, giọng điệu hắn tọc mạch xấu xa.
"Mới sáng làm gì đi tắm sớm dạ… làm gì bí mật ở trong đó đúng không nà… nấm mọc buổi sáng hả?"
"Nấm gì mọc? Bị điên à?"
"Chứ sao tắm sớm dạ?"
"Tôi mới đi chạy bộ về, thưa ông!"
"Dữ vậy sao…"
(*Nấm mọc buổi sáng là cách Tử Kỳ nhắc đến chuyện cậu nhỏ "chào cờ" do sinh lí của nam giới.)
Hắn tí tởn bật cười với anh, cũng chẳng biết tự mình so sánh để còn cảm thấy hổ thẹn đôi chút. Người ta dậy sớm để chạy bộ lành mạnh bao nhiêu, trong khi hắn năm lần dậy sớm thì cũng hết bốn lần là chui vào nhà vệ sinh để giải quyết chuyện tế nhị. Hắn vốn dĩ toàn suy bụng ta mà ra bụng người, lần dậy sớm hiếm hoi thế này cũng chỉ vì để hóng chuyện trên mạng mà thôi. Có anh rồi, hắn nóng lòng rủ rê một cách nhiệt tình, chỉ tiếc là đối phương đề phòng bản tính xấu xa của hắn đến mức quá độ.
"Ờ quên, tối qua định cho anh xem cái này mà quên… lại đây xem nè!"
"Cậu lại định lừa cho tôi xem mấy thứ bậy bạ chứ gì? Dẹp đi!"
"Không có bậy, anh xem đi nè… bộ nhìn mặt tui không có uy tín gì hả?"
"Cút!"
"Xem đi mà!"
Tử Kỳ từ trên giường của anh vội vàng chạy tới bên cạnh, mấy lúc hắn cao hứng thế này, thường sẽ không hề giữ khoảng cách. Anh tránh né hắn ta trong sự mệt mỏi, bước chân anh cứ di chuyển đến chỗ nào thì hắn ta lại y như là vong ám tới gần đến đó.
"Xem đi, anh Ty công khai hẹn hò với ai nè, hình chụp nắm tay nhau nè!"
"…"
Tên xấu xa háo hức đem tấm ảnh đó trong chiếc điện thoại đưa ra ở trước mặt anh, anh dừng lại mấy giây thinh lặng nhìn hắn, cũng xem như là chiều ý hắn liếc qua màn hình điện thoại một cái.
"Ngạc nhiên không?"
Trông cái thái độ chờ đợi kia của hắn hớn hở làm sao, Lam Tuyên lại phũ phàng mà đáp chẳng hề bận tâm.
"Không!"
"Anh không ngạc nhiên? Vậy là anh biết trước rồi sao?"
Nói chuyện với Lam Tuyên, hắn ngả ngớn cứ thích đứng tựa vào anh cho được, mặc dù anh liên tục né đi, nhưng mà cái bản mặt của hắn xem ra đã dày lắm rồi, đến từ "ngại" hắn còn chẳng biết đánh vần thế nào kia mà.
"Xê ra cho tôi soạn sách vở đi học!"
"Anh hai hẹn hò thì có gì đâu mà ngạc nhiên nhờ, chừng nào cái thứ mặt mày ó đâm âm trì địa ngục như anh hẹn hò mới đáng ngạc nhiên, đúng không?"
Dừng hai từ "đúng không" trên miệng, Tử Kỳ cũng thuận tay đánh vào mông anh một cái, hành động đó của hắn khiến cho ánh mắt Lam Tuyên bất ngờ trở nên nghiêm khắc. Chạm vào điệu nhìn ngầm đe doạ của anh, hắn vừa cười vừa thè lưỡi ra cố tình trêu chọc.
"Lỡ tay thôi mà! Làm gì căng?"
"…"
Bởi vì không hề muốn phí lời với hắn, Lam Tuyên lại cúi xuống chăm chú với chiếc ba lô của mình. Tử Kỳ xích lại gần thêm một chút nữa, hắn kề cái mặt gian xảo đó của mình tới gần gương mặt thanh tú của anh, nói ra thêm vài lời không biết xấu hổ.
"Ức quá thì đánh lại cũng được mà, mông em nè… cho anh đánh đều hai bên luôn! Chịu hông?"
"…"
Nghe những lời ấu trĩ của hắn, Lam Tuyên phiền đến mức chỉ khẽ nhắm mắt hít vào một hơi, anh vẫn chọn im lặng mà đối đãi với cái người lạ đời bên cạnh. Cố gắng nhanh thật nhanh soạn thêm vài thứ cần thiết cho chiếc ba lô của mình.
"Anh Tuyên, em đùa với anh chủ yếu cũng vì muốn thấy anh vui, muốn thấy anh cười… anh lúc nào cũng vậy, người ta đùa một chút đã làm mặt lạnh! Không nghĩ cho cảm giác của em gì hết!"
"…"
Nếu như là trước đây, có lẽ chỉ vài ba câu từ "diễn sâu" thế này đã nhanh chóng bẫy được chú nai tơ là Lam Tuyên rồi. Lần này anh sáng suốt một chút, lặng lẽ đưa mắt nhìn vẻ mặt trơ trơ của hắn, không cảm được cái nét diễn lố như vậy, nhưng cũng không nỡ lòng tiếp tục im lặng.
"Tôi không thích đùa giỡn quá trớn, tốt nhất là đừng có đụng chạm cơ thể!"
"Biết rồi, tại người ta thích anh chứ bộ! Nếu không thích có dâng tận tay cũng cóc thèm đụng!"
"…"
Câu nói này của hắn chẳng biết thật giả ra sao nhưng lại khiến cho cậu lớp trưởng nghiêm túc nâng hàng mi lên, đôi mắt kia để tâm nhìn hắn. Lòng gợn sóng nhè nhẹ chẳng có lí do.
"Anh Tuyên, hôm nay ăn bánh mì ở Cối Xay Gió không? Anh chở em đi học đi, tới đó mua hai ổ, mỗi đứa một ổ!"
"…"
"Nha nha nha! Em thèm ăn bánh mì ở đó quá à, mà em cũng muốn được anh chở đi học nữa…"
Biết mình chẳng thể nào cứ từ chối mãi, hơn nữa giọng điệu xin xỏ kia của hắn hệt như một chú mèo con, anh có lòng dạ sắt đá đến mức nào thì cũng tan chảy ra thôi. Tuy là chẳng một lời nói ra, nhưng thâm tâm Lam Tuyên đã suy nghĩ đến việc sẽ gật đầu. Chỉ có điều, anh bận tâm ánh nhìn soi mói của những người khác, bận tâm cả những lời gièm pha, anh sợ hắn không biết giới hạn.
"Học sinh trong trường… ai cũng nhiều chuyện thích bàn tán, tôi không muốn chở cậu đi học cũng là vì không muốn phải nghe những lời bàn tán… không muốn tạo cơ hội cho họ đơm đặt!"
"Biết mà biết mà, ai có hỏi thì em sẽ nói là em ở gần nhà anh, em đi ké xe! Em không có nói là hai đưa mình ở chung một phòng đâu mà…"
"Nghiêm túc đi!"
Lời cảnh báo của anh khiến cái điệu bộ chẳng ra gì kia của hắn vội vàng thu lại, cố làm ra vẻ mình nghiêm túc, nhưng thực chất là có ý tia đến chiếc ví da mà anh đang để trên bàn. Hắn len lén muốn nhặt chiếc ví đó lên, đã bị anh nhanh tay cầm trước.
"Hì hì…"
"Cậu đó, tôi không thích mấy người tọc mạch tự tiện vậy đâu…"
"Thì em có làm gì đâu… anh không thấy mấy hôm nay em ngoan gần chết luôn à?"
"Không!"
Hắn vẫn cứ trơ trẽn cười một điệu cười khó hiểu, sau đó hai mắt đăm đăm nhìn theo anh. Những thao tác của anh từ việc sắp xếp tập vở vào trong ba lô cho đến việc anh mở tủ ra để lấy quần áo đều như in vào mắt hắn không rớt đi một nhịp nào.
Mặc dù đối với anh việc bị quan sát thế kia cực kì khó chịu, nhưng cũng vì anh luôn lắng nghe và làm theo lời ba dặn, muốn kèm cặp hắn ta có thói quen nề nếp giống như mình, vậy cũng đành cắn răng mà chịu hết những điều này ở hắn.
"Còn nhìn cái gì? Không soạn đồ đi học đi chứ?"
"Biết rồi mà…"
Biết hắn đứng đó muốn chầu chực để xem khoảnh khắc anh thay quần áo. Chính vì vậy, dạo gần đây mỗi lần thay đồ anh đều cẩn thận đem vào trong phòng tắm, mọi thứ xong xuôi rồi thì mới mở cửa bước ra.
Thế nhưng Tử Kỳ chẳng khác gì chọc tức đối phương, hắn soạn hết sách vở vào trong ba lô, lại ôm quần áo của mình sang lãnh thổ của anh rồi đứng đó thay như thể thách thức mỉa mai. Chỉ đợi anh mọi thứ chỉnh tề bước ra từ phòng tắm kia, nhìn thấy hắn cả người chỉ có mỗi chiếc quần sịp, đang đứng giơ điện thoại lên cao tự chụp ảnh mình trước tấm gương trên cửa tủ của anh.
"…"
Đôi mắt anh khi đó khác nào bố thí cho hắn hai từ "kinh tởm", vậy mà Tử Kỳ lại còn lớn giọng như đang tự hào lắm.
"Đàn ông con trai với nhau mà sao anh nhìn thấy body của em anh lại vội vàng quay đi như con gái mắc cỡ vậy ta?"
"Tôi mắc cỡ khi nào? Tôi đang mắc ói thì có!"
"Mắc ói á?"
Hắn bỏ chiếc điện thoại xuống giường, trọn vẹn nhìn bản thân trong gương sau đó tự tấm tắc khen lấy khen để.
"Săn chắc thon gọn vậy thôi chứ, đâu có dư chỗ nào thiếu chỗ nào đâu mà mắc ói? Hay là anh… chỉ muốn nhìn cái này thôi hả?"
Lúc đó lợi dụng Lam Tuyên cúi xuống mở tủ lấy một đôi vớ, hắn đưa điện thoại gần sát lại mặt anh, trên màn hình đã sẵn sàng một cô gái khoả thân mà hắn cho là đẹp nhất.
"…"
Lần này biểu hiện trên gương mặt của anh vô cùng kì lạ, chính xác thì hắn cũng chẳng rõ loại biểu cảm đó là có ý gì. Nhưng sau cùng cũng chỉ là anh quay sang chửi hắn một câu, nghe đến mức thuộc lòng luôn rồi.
"Cái đầu của cậu không có thứ gì khác ngoài những thứ này sao!"
"Anh muốn biết hả?"
Tử Kỳ xích lại gần hơn, hắn kề sát mặt tới chỉ để nhìn thẳng vào mắt của anh mà hỏi. Trong khi anh mạnh tay đóng cửa tủ lại để dằn mặt hắn, lại còn tiện chân đạp cho hắn một cái lăn quay ra giường.
"Ui da…"
Hắn té xuống giường của anh, toàn thân trần như nhộng vùng vẫy ôm lấy đống chăn mền đã được trải gọn gàng ngăn nắp, sau đó hắn còn tiện tay ôm lấy chiếc gối nằm của anh hít hít vài cái.
"Mùi nhang… toàn là mùi nhang…"
"…"
Anh nhìn hắn trong trạng thái này cũng không ít lần, nhưng phần mông của chiếc quần sịp mà hắn đang mặc có hình mặt mèo thì đúng là lần đầu tiên. Chỉ có điều khoảnh khắc trộm nhìn mà hoá đăm chiêu thế kia, Lam Tuyên cũng không biết bản thân chỉ vô tình để ý đến hình mặt mèo đó, hay là còn quan tâm một thứ gì khác rất ư đặc sắc thuộc về Tử Kỳ.
"Đứng lên…"
Nhìn một lúc tự nhiên bản thân cảm thấy xấu hổ thay hắn, anh tới gần cố tình đem áo đồng phục vứt lên trên giường nhưng chủ ý là để che đi những thứ khiến vành tai anh chầm chậm đỏ lên.
"Anh chở em đi học nha! Anh Tuyên đẹp trai đáng yêu… nha nha!"
"Mặc đồ vô giùm đi…"
Lam Tuyên không ừ hử gì những yêu cầu kia của Tử Kỳ, chỉ yêu cầu ngược lại một điều mà thôi, nhưng xem giọng điệu anh đang nói thì khác gì cầu xin hắn hãy làm điều đó vì anh đâu chứ?
Hắn ngồi dậy, mặc được cái quần, xách vội ba lô, chiếc áo sơ mi trắng đang cầm trên tay cũng không chịu đàng hoàng mà đứng lại để mặc cho trọn. Đợi đến khi theo anh ra cửa, anh bước lên xe ngồi hắn mới đem cái ba lô đó tống vào lòng anh.
"Cầm giùm để mặc áo cái!"
"…"
Mặc xong áo, hắn lôi chiếc cà vạt từ ngăn nhỏ của ba lô ra ngoài, vội vàng vừa tròng vào cổ vừa nhanh chóng leo lên sau xe của anh mà ngồi. Nhìn kiểu cách của hắn cứ hệt như sợ người ta sẽ không giữ lời với mình vậy đó.
"Let's go!"
Phía sau anh, Tử Kỳ giống như một đứa trẻ con lúc nào cũng đầy năng lượng, hắn vô tư cao giọng, càng vô tư tựa vào vai anh rồi đứng bật dậy thể hiện háo hức của mình ra ngoài. Có lẽ chẳng một ai nhìn thấy, nhưng vào thời điểm đó bên trong chiếc nón bảo hiểm anh đội, thật sự đã có một nụ cười bí mật hiện ra.
"Hello! Chào buổi sáng Tuyên với Kỳ!"
"…"
Vậy mà cũng rất nhanh, nụ cười trên môi anh giấu sau lớp nón bảo hiểm đã vội tắt đi, ánh mắt anh nhìn qua lớp kính cũng trở về giữa trạng thái lạnh lùng nghiêm túc.
"Ủa anh Linh?"
"Hai người chuẩn bị đi học hả? Ngạc nhiên không nè… anh đứng đây chờ em từ nãy đến giờ luôn đó!"
Nhất Linh đứng chờ hắn trước cánh cổng rào, nhưng lần này không phải là bên cạnh một chiếc xế hộp sang giống như mọi lần. Nhất Linh lại gây ấn tượng với Tử Kỳ bằng một chiếc moto Ducati có màu đỏ rực.
"Trời… anh đổi xe nữa hả?"
Hắn vừa kinh ngạc hỏi, cũng vừa bước xuống khỏi xe của Lam Tuyên, hai mắt hắn dán chặt vào chiếc Ducati kia, bởi vì màu đỏ rực như vậy cũng là sở thích của hắn.
"Anh đâu có đổi đâu, anh mới mua đó, hôm qua mới nhận được luôn!"
"Sao tự nhiên có Audi, có BMW sang xịn quá trời mà không chạy, lại còn đi mua moto làm gì?"
"Thì em nói em thích cảm giác được chở bằng moto mà..."
"Nè, anh có phung phí quá không vậy?"
Mặc dù hắn có hơi e ngại nên mới hỏi anh câu đó, cũng chẳng ngờ người kia lại tỉnh bơ đáp lại hắn một câu.
"Phung phí gì đâu, anh giàu mà! Tiền anh muốn bao nhiêu mà không có được? Chỉ có muốn Tử Kỳ ngồi sau xe để anh chở là khó thôi à…"
"Ể, cái đó thì có gì đâu mà khó kakakaka!"
Xem ra có vẻ hắn rất vui đúng không? Người vừa chở hắn ra khỏi nhà vẫn còn đứng đó, nhưng cuộc vui của hắn với những lời đầy ngọt ngào của chàng công tử nhà giàu, hình như đã đẩy nhẹ Lam Tuyên vào giữa chừng sự quên lãng mất rồi.
Anh vặn ga thành một tiếng nẹt khá lớn, khiến cho hắn giật mình quay lại, nhưng đến khi hắn có ý định tiến về chỗ anh và nói gì đó, anh cũng chẳng hiểu mình muốn chứng tỏ gì mà lại rồ ga, rồi lại phóng xe lao ầm ầm ra khỏi con hẻm như thế này nữa.
Mtam
Jewel
Sai78
Thuan123
Dương Anh
Thuuyen
Lt0303
Mina
Hoa lương