Chương 40: Giận hờn.
Hàn Dương trở về nhà cùng với Minh Nghiêm sau buổi giao lưu học sinh quốc tế, nói là về trước buổi chiều ngày Chúa Nhật, nhưng bởi vì thời tiết xấu đi, chuyến bay phải đợi thêm hai tiếng mới được cất cánh.
Cất cánh rồi lại lòng vòng trên không trung thêm mấy vòng nữa mới tới Đà Lạt, cuối cùng phải hơn bảy giờ tối hai người mới có mặt ở nhà của Hàn Dương. Trễ như vậy nên ba cũng không định sẽ dông dài nói chuyện quá lâu, chỉ là gặp mặt để xác nhận chuyện con trai mình và đối phương đang có mối quan hệ tình cảm nghiêm túc với nhau. Sau đó Minh Nghiêm lại nhanh trí chuyển đề tài sang những chuyện mua bán đất đai mà ba thường quan tâm nhất, nhờ như vậy nên hai người họ nói chuyện một lúc cũng gần gũi và bớt khoảng cách hơn.
Lúc ba mẹ và Minh Nghiêm ngồi nói chuyện với nhau, Hàn Dương ở trên phòng một mình, trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ ba sẽ bắt lại chuyện cũ để mà chỉ trích lần công khai hẹn hò này. Nhưng đến khi Messenger nhận cuộc gọi hỏi thăm từ Rin, hắn pha trò làm cho cả hai không ngớt miệng cười, vài ba phút trôi qua lại quên mất những canh cánh trong lòng.
“À, lần trước Rin có nói muốn chuyển ra ở riêng đó, có nhờ mình tìm phòng trọ giúp, Rin vẫn còn nhớ chứ?”
“Chỉ có mấy người quên thì đúng hơn!”
“Mình không quên, chỉ là sau chuyện cãi nhau, mình cũng ngại không biết có nên nhắc lại hay không, nhưng nếu Rin vẫn cần thì mình cũng muốn giúp Rin. Chuyện là, mẹ mình nói sẽ mua lại một dãy trọ nghe đâu gần hai mươi phòng…”
Cốc cốc!
“…”
Câu nói ấy vẫn còn dang dở, nhưng vì tiếng gõ cửa cắt ngang, trên màn hình laptop của Dương người kia tò mò dò hỏi.
“Ai vậy?”
“Ừm chờ mình một chút nha…”
Lúc đó Dương quay sang nhìn về cánh cửa, chỉ thầm nghĩ là Tử Kỳ hoặc Lam Tuyên ghé qua, lười biếng không định sẽ đứng lên.
“Cửa phòng không có khoá…”
“…”
Người bên kia cuộc gọi vẫn chưa vội vàng tắt đi, vẫn chờ đợi một câu trả lời của Dương, nhưng người ở bên ngoài đã chậm rãi mở cánh cửa ló đầu vào trong, giọng điệu trầm ấm quen thuộc ấy khe khẽ đáp lại.
“Anh vào được không?”
“Anh Nghiêm, nói chuyện với ba mẹ xong rồi hả anh? Giờ anh về nhà hả?”
“…”
Khoảnh khắc hội trưởng hội học sinh vội vàng tắt đi cuộc gọi không một lời chào, phía bên kia có lẽ sự tức giận đã âm thầm nảy sinh trong lòng một người.
“Muốn anh về đến vậy luôn sao?”
“Đâu có đâu, thì em hỏi để biết còn ra tiễn anh nữa mà!”
“Trời đang mưa…”
Hình như nãy giờ Dương cũng chẳng để ý, có lẽ một phần cũng vì đeo tai nghe nói chuyện video với hắn, phần còn lại vì những chuyện mà hắn kể đều rất cuốn hút, tận bây giờ khi Minh Nghiêm nhắc đến việc trời mưa, Dương mới hay bên ngoài ầm ầm nước trời tạt vào cánh cửa.
“Ba em bảo anh ngủ lại, anh lên gặp để hỏi ý của em đó!”
“Ba, ba nói vậy thật hả?”
“Nhìn anh giống đang lừa gạt em lắm sao?”
“Không phải, chỉ là… nhà em đâu còn phòng dư đâu, với lại… ai đời mới đến gặp ba mẹ xin hẹn hò thôi… mà đã ở lại như vậy, mếu mưa thì có thể dùng xe hơi đưa anh về mà…”
“Sao vậy?”
Lúc đó sự bối rối của Dương làm cho ánh mắt đối phương nghi ngờ một thoáng, cũng không phải cố tình, nhưng vì liếc nhìn vào màn hình laptop, ở đó vẫn còn hiện nguyên dòng trạng thái vừa mới tắt đi cuộc gọi facebook của Rin. Dương cũng nhìn theo sự chú ý của người đối diện, thấy khó chịu chỉ vì một câu hỏi của người ta.
“Em bận nói chuyện với ai à? Vậy anh vào đã làm phiền hai người sao?”
“Anh cũng đã nhìn thấy, còn mờ ám nói kiểu như vậy làm gì? Em chỉ nói chuyện vu vơ thôi? Phiền gì chứ?”
“Anh không cố tình nhìn vào đó để xem em đang nói chuyện với ai, chỉ là…”
Chỉ là khi đó ngực trái lại nhói lên, đối phương không muốn sự đôi co làm mất đi những vui vẻ của một chuyến đi vốn còn chưa nguội.
“Anh xin lỗi nha, thôi để anh gọi taxi về cũng được, mai lại gặp em ở trường. Ngủ ngon nha…”
“…”
Cái cảm giác đầy nặng nề này khó diễn tả lắm, nói đúng hơn là lòng cảm thấy một mối quan hệ công khai vẫn chưa đủ để trái tim người kia toàn tâm toàn ý hướng cả về mình. Dù chuyện ân ái xác thịt có trải qua đi chăng nữa, nó cũng chỉ tự biến thành lí do để đau lòng nhiều hơn mà thôi.
“Anh lại giận em nữa đúng không?”
“…”
Một người vốn chẳng nghĩ, cái quay lưng đi kèm những câu nói nhẫn nhịn đó, hoá ra lại chỉ nhận được có vậy thôi.
“Chuyện của Anh Tú và chai nước hoa đó mặc dù anh có mua chai khác cho em, nhưng lúc dọn hành lí em thấy chai Blue kia thì anh vẫn giữ, em cũng quên nên chưa hỏi anh, sau đó cả chuyến bay anh đều im lặng với em, em còn tưởng là anh không có ý định đến gặp ba mẹ em nữa…”
“…”
Minh Nghiêm lặng lẽ quay lại nhìn, vẫn là dung mạo người mình yêu thương đó, nhưng tại sao cách nói chuyện này lại khác xa với Hàn Dương của đêm qua vậy?
“Chai nước hoa đó là hàng chính hãng, vì lỡ bóc hộp rồi anh không thể đổi được nữa nên anh mua chai khác thôi. Còn anh im lặng là vì anh cũng hơi mệt, anh thật sự không có giận em!”
“Vậy hiện tại? Ánh mắt và thái độ của anh thay đổi hẳn khi nhìn sang màn hình laptop của em, anh nói anh không giận với con nít nó còn không tin đó! Em cũng đâu có ngốc đến vậy!”
“Em đâu có ngốc đâu, nhưng trò lừa gạt của kẻ xấu thì em lại tin, sự ân cần và dịu dàng này của anh thì em ngờ vực. Đôi khi anh chẳng dám nói ra, cũng chẳng dám hỏi nhiều hơn nữa, anh sợ cứ nhắc về người đó em lại khó chịu giống bây giờ.” – thâm tâm của Minh Nghiêm đã chuẩn bị sẵn những lời như vậy, nếu bồng bột có lẽ cũng nói ra rồi. Kết cục thay vào đó là một sự chịu đựng khác, một sự thành thật khác…
“Anh không giận, bạn của em thì em nói chuyện thôi mà, anh nói thật đó, anh không giận gì cả! Nhưng với cương vị là bạn trai của em, có lẽ anh sẽ… hơi ghen một chút!”
“…”
Bởi vì nói ra những điều này mà người kia chỉ im lặng không đáp, Minh Nghiêm hít một hơi thật sâu để lấy thêm chút can đảm cho mình, anh dịu giọng giải thích, vốn dĩ không muốn chuyện này sẽ càng căng thẳng hơn.
“Thật ra anh ghen từ khi em vui vẻ nói chuyện với Rin trong cuộc thi rồi, anh biết người ta có ý đến giúp em, nhưng chẳng hiểu nhờ may mắn nào mà sớm hơn anh một bước, cảm giác chạy loạn ở ngoài kia để bằng mọi cách lấy file cho em không làm anh thấy mệt mỏi, nhưng chỉ vì nụ cười của em bắt nguồn từ một người khác mà anh lại thấy mình không thể vui, chỉ vì em bỏ tập bản thảo kia xuống tại chỗ dự thi… mà anh…”
“Tập bản thảo…”
Nhắc đến Dương mới nhớ, nhưng có lẽ nhớ ra thì cũng muộn rồi. Muộn từ khi bỏ quên nó ở tại chỗ dự thi, mải miết chỉ lo tìm cách đưa lại chiếc ipad cho hắn giữa chốn đông người.
Bởi vì Minh Nghiêm yêu một cách trưởng thành như vậy, suy cho cùng cũng tự lừa gạt bản thân là vì bận rộn đối mặt cùng với phóng viên, nên chẳng thể nào ép Dương nhớ hết được.
“Tập bản thảo anh in cho em, em quên mất, em để nó trên bàn… chậc… cái đầu em dạo này làm sao á, em xin lỗi! Anh Nghiêm, em đúng là đãng trí thật mà…”
“…”
Đứng trước sự bối rối của người mình yêu, điều duy nhất mà Minh Nghiêm có thể làm chỉ là mỉm cười ủi an.
“Anh thấy em bận rộn nên đã lấy bỏ vô giỏ em rồi!”
“Bỏ vào rồi sao?”
Hàn Dương vội vàng chạy tới chỗ chiếc túi đeo để trên giường, quả thật ở trong đó có tập bản thảo mà Minh Nghiêm đã in cho. Nhìn dáng vẻ thở phào thế kia, một người lại chỉ có thể nhoẻn miệng cười.
“Anh bỏ vô lúc nào sao em không để ý vậy…”
“Thì tại em cứ để ý đến chai nước hoa đó!”
“Anh này…”
Vẻ mặt và ánh mắt đầy dụ dỗ kia xem ra cũng biết hối lỗi một chút, lại còn nịnh bợ tới gần nắm lấy bàn tay của đối phương, người ta có tâm đến như vậy, bảo Minh Nghiêm muốn lắm cũng chẳng giận được.
“Anh ở lại với em đi, nha!”
“Vừa nãy chẳng phải em nêu ra cả đống lí do đó sao? Anh nghĩ anh nên về thì hơn!”
“Thì tại ban nãy người ta nghe vậy bất ngờ quá nên cũng ngại mà, nhưng giờ người ta thấy có lỗi với anh, muốn chuộc lỗi đó…”
“…”
Người nắm bàn tay Nghiêm khẽ nhón lên để hôn nhẹ vào đôi môi kia, hành động cố gắng xoa dịu ấy, ít nhiều gì lại chẳng khiến trái tim này mềm ra?
“Anh cười đi, đừng buồn em nữa nha! Được không?”
“Thật ra chỉ cần em đừng suy nghĩ lung tung là anh đã mừng lắm rồi! Anh muốn em hiểu, dù yêu ai thì anh cũng chỉ mong mình có thể chăm sóc thật tốt cho người đó thôi. Cách anh làm như vậy đã mặc định rồi, không phải bởi vì một ai hết!”
“Thì cũng tại, em ghen với người cũ của anh…”
“Em đó, sao lại ngốc đến vậy cơ chứ? Người đã hoá thành cát bụi rồi, dù anh có thật sự nhớ nhung… thì cậu ấy cũng chẳng thể nào tranh giành với em bất cứ thứ gì kia mà.” – những lời này, Minh Nghiêm không nói ra nhưng lòng vẫn thầm hi vọng sẽ có lúc Hàn Dương tự mình hiểu. Ngày tháng tới, chỉ lo hi vọng này xuất phát từ chút kì vọng trong trái tim anh. Anh vẫn biết, bị từ chối không đau đớn bằng dối lòng ở bên một người chẳng yêu thương mình như cách họ nghĩ kia mà…
“Để em xuống nói với ba mẹ một tiếng, anh đi tắm đi! Trong phòng tắm có khăn với áo ngủ dự phòng, nhưng mà sịp thì không có đâu…”
Hội trưởng hội học sinh danh giá lại đầy ngầm ý mỉm cười sau câu nói ấy, số quần áo mang theo cho chuyến đi kia đã được lấy ra để giặt trước đó. Nên bây giờ không còn cách khác, người kia ở lại nhà Dương vào đêm nay thì phải chấp nhận việc không được mặc quần nhỏ mà thôi.
“Vậy anh đi tắm, đêm nay hội trưởng đừng giở trò gì với anh nhé! Chúng ta đang ở nhà em đó!”
“Xí!”
Cuộc nói chuyện có chút âm hưởng tình ý thú vị chỉ vừa ngưng lại, Hàn Dương tiến tới mở cánh cửa phòng ra, nhưng cũng thuận theo đó kéo cả Tử Kỳ đang áp tai vào nghe lén, khiến hắn ta suýt chút nữa đã nằm dài ra nhà.
“Úi úi, anh hai, anh hai… té em…”
“…”
Hắn ôm chầm lấy anh, mắt gian xảo nhìn vào bên trong, thấy cái liếc nhẹ kia của thầy Minh Nghiêm liền nheo mắt cười chữa quê cho sự tò mò của mình. Vừa đứng dậy lấy lại chút cân bằng cho bản thân, hắn đã vội cười lớn với những ngôn từ dối người gạt lòng một cách quen thuộc.
“Em đi ngang qua, chóng mặt quá nên tựa vô cửa một chút thôi à…”
“Em đó, định gạt con nít sao? Nói cái gì dễ tin một chút được không?”
Sự nghiêm nghị trong ánh mắt của Hàn Dương lúc này đúng là khác xa một trời một vực so với những gì hắn nghe lén được. Miệng hắn cười, nhưng trong lòng âm thầm hình dung mấy chuyện không được đứng đắn, sau đó lại trêu đùa chọc ghẹo anh mình.
“Anh làm gì thầy Nghiêm mà để người ta phải lên tiếng dè chừng vậy?”
“Tránh ra, anh đạp em một cái bây giờ!”
Vội đóng cánh cửa lại, điệu bộ xấu hổ của Hàn Dương càng khiến Tử Kỳ tò mò muốn biết nhiều hơn, hắn lẽo đẽo theo sau lưng anh, chờ đợi anh nói chuyện với ba mẹ đâu đó tầm mười phút, hắn lại đứng canh sẵn trước cửa. Chỉ đến khi thấy anh xoay người nhìn hắn, cái miệng xấu xa đó lập tức hỏi dồn.
“Hai người làm gì chưa dạ? Anh hai nằm dưới chứ gì? Ầy, cảm giác như thế nào á? Chắc giờ anh hai đang còn đau đít lắm hả? Mà có đau không ta? Sao em thấy anh đi đứng bình thường quá dạ…”
“…”
Đương nhiên Tử Kỳ đâu chỉ hoạt ngôn, tay chân còn táy máy vỗ chan chát vào mông anh mấy cái để kiểm chứng sự thật trước khi được đáp lại.
“Em nhỏ tiếng một chút đi Kỳ, muốn la làng cho cả xóm biết anh có bạn trai luôn hay sao vậy?”
“Trời, cả xóm này ai mà chẳng biết, anh còn đăng cả hình lên facebook nữa mà bày đặt đòi người ta nhỏ tiếng…”
“Em đó, nghe nói ở nhà quậy lắm, bị ba đánh còn vạ lây cho thằng Tuyên nữa có đúng không?”
“Anh ơi anh, mình quẹo hơi xa rồi đó!”
Một đứa thì tò mò nhiều chuyện, một đứa lại thích làm ra vẻ bí mật, choàng vai bá cổ nhau lẫn xuống dưới bếp, mấy lời thì thầm nhỏ to kia cứ tưởng chẳng thể lọt thêm vào tai của người nào khác.
“Nói nhỏ thôi nha, anh với anh Nghiêm chưa có làm bên trong…”
“Bởi vậy em thấy anh đâu có chút gì là đau đít đâu, vậy là ông H thua em rồi, để em nhắn tin cho ổng xin pass truyện mới được! Em cá với ổng là anh với thầy Nghiêm không có gì rồi mà!”
“Nhưng anh với anh Nghiêm cũng có tiếp xúc bên ngoài một chút…”
“Ể?”
“Với lại cũng có…”
Tử Kỳ như muốn giãy lên, hắn kéo anh tới gần, vẻ mặt hắn tò mò một cách khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
“Là làm những gì vậy? Kể em nghe với đi…”
“Không phải em nói em dày dạn kinh nghiệm lắm sao? Anh nói sơ sơ vậy em cũng tự hiểu được mà?”
“Sao có một ngày một đêm anh hai tui đi Sài Gòn với trai thôi mà tui lại cảm thấy anh tui như bị thay thế bởi một người khác vậy ta…”
“Đó là do em chưa biết rõ về anh chứ bộ…”
Kể ra hắn cũng khá ngạc nhiên khi anh hai rất dễ chịu, lại còn thoải mái chia sẻ chuyện riêng tư như vậy cho hắn cùng nghe, khác xa với cái người nào đó đến mức khó tin. Làm cho hắn trầm ngâm rơi vào thinh lặng mất vài ba phút: “Anh hai có mặt trái thú vị quá ha, vậy còn cái tên kia thì sao ta? Tò mò muốn biết mặt trái của con mèo khó ưa đó ghê à…”
Cái tên mà hắn đang nghĩ tới, vừa từ chỗ cửa sau thù lù chui vào trong nhà, toàn thân anh quần áo từ trên xuống dưới đều là màu đen, sự hoảng hồn của hắn kéo theo cả cái giật mình của Dương.
“Má! Hết hồn à…”
Tử Kỳ vừa quát lên vừa đưa tay xoa xoa trước ngực mình, anh hai ở bên cạnh cũng kinh ngạc hỏi.
“Tuyên? Trời mưa mà em đi đâu ngoài đó vô vậy?”
“À, có bé mèo bị kẹt nên em ra giúp…”
Bởi vì trời mưa to nên Lam Tuyên cuộn phần ống quần lên, nhìn rõ ràng lúc này hắn thấy hai bắp chân anh đã lộ rõ nhiều vết bầm. Ở trước mặt anh hai, bởi vì không muốn để đối phương lo lắng nên Lam Tuyên vội thả ống quần xuống.
“Em nghe nói thầy Nghiêm ở lại nhà mình hả anh?”
“Ừm trời mưa lớn quá nên ba kêu ở lại luôn, anh vừa mới nói chuyện với ba, định xuống bếp tìm chút gì đó cho anh ấy ăn lót dạ! Từ sân bay về đây vẫn chưa ăn gì hết trơn…”
“Em định làm yến mạch trộn với sữa tươi để ăn đêm học bài, anh lấy không em làm thêm cho?”
“Vậy nhờ em nha!”
Cái gật đầu dễ dàng của Tuyên đối với lời nhờ vả đó làm ánh mắt Tử Kỳ khó chịu cau lại. Hắn xị cái môi ra, cố tình tới gần đụng vai anh mà nói mấy câu móc họng.
“Tôi không có rảnh đâu, cậu đói thì kệ xác cậu, cậu đói thì tự cạp đất mà ăn đi, lười biếng như cậu mà đòi được ăn ngon à?”
“Gì vậy Kỳ?”
Giọng điệu hắn nhại lại mấy câu của Tuyên làm cho anh hai không khỏi bật cười. Không ngờ hắn nghe trước quên sau, nhưng mấy câu cục súc của Tuyên thì lại nhớ kĩ đến vậy.
“Thì đó là cách người ta trả lời với em mỗi lúc em nói em đói đó anh! Em phải nhớ đời đời không quên!”
“Cái cần nhớ thì cậu lại không thèm nhớ…”
Lam Tuyên vô tình vạ miệng nói một câu khó hiểu, mặc dù anh hai và Tử Kỳ không tò mò hỏi thêm nữa, chỉ có chút tâm tư thầm kín của anh mới rõ lòng mình. Nhưng cũng bởi vì hắn chẳng mảy may để tâm đến, anh không biết rốt cuộc hắn có thật sự đã quên hay không, đôi lúc trong lòng cứ ngờ vực chuyện hắn vẫn nhớ, nhưng lại có lí do để mà giả vờ quên đi.
“…”
Kể cả khi anh dành vài phút nhìn thẳng vào mắt Tử Kỳ, muốn kiểm tra thử xem độ chân thật từ cảm xúc của hắn thế nào. Hắn vẫn vui vẻ và hoạt náo thế kia, sâu trong ánh mắt ấy có lẽ đã thật sự quên đi rồi, thật sự vẫn tin đó chỉ là một giấc mơ thôi, lại còn là giấc mơ với một người khác, giấc mơ không hề tồn tại chút hình bóng của anh.
Anh thì lại cứ nặng lòng mãi.
“Anh Tuyên, em cũng muốn ăn đêm, em muốn ăn trái cây!”
“…”
Anh hai nhìn hắn ta âm thầm bật cười, nhận lấy tô yến mạch của mình nhưng để ý vẫn thấy Lam Tuyên còn chăm chú gọt trái cây. Trong lòng Dương vốn rất muốn nói vài câu phân bì để trêu chọc hắn, nhưng khi nhìn Lam Tuyên trầm ngâm thinh lặng thế này, trong lòng Dương lại tò mò về điều đó nhiều hơn. Nhất là khi mà Tử Kỳ đem điện thoại ra khoe việc hắn đang tán tỉnh cô nàng hot girl khối mười hai.
“Anh hai, chị Minh Trang lớp 12B á, trước giờ anh có từng nói chuyện qua chưa?”
“À… Minh Trang ở nhóm văn nghệ của trường nên anh cũng có nói chuyện, nghe mẹ nói là gu của em phải không?”
“Dạo gần đây chị Trang cũng hay trả lời tin nhắn của em, em thấy chị ấy cũng có vẻ bật đèn xanh rồi…”
Nói đến đó, nụ cười hắn hớn hở tự tin vô cùng, lại chẳng biết Hàn Dương liếc sơ một cái cũng có thể nhìn thấy được đôi mắt Lam Tuyên chầm chậm rũ xuống.
“Tử Kỳ thân thiện như vậy, anh thấy cũng có nhiều bạn nữ thích em lắm mà! Không ngờ em lại thích Minh Trang, thích lái máy bay hả?”
“Trời, hoa khôi của trường mà anh, lái phi thuyền em cũng lái chứ nói gì đến máy bay…”
“…”
Giây phút hắn bày tỏ sự thích thú với người kia, tay vẫn không ngừng lướt điện thoại, tấm ảnh nào vừa được người đó đăng trên facebook hắn cũng liền tay lưu lại thành album. Mới mấy ngày mà điện thoại hắn đã ngập tràn ảnh của Minh Trang rồi, người đứng đó gọt đĩa trái cây vốn dĩ là dành cho hắn, nhưng chỉ vì đôi chút khó chịu, nghe những lời hắn nói mà lòng nảy sinh khá nhiều ích kỉ.
“Em quay nhiều clip nhảy của anh Tuyên quá, phải xoá bớt để lưu hình của chị Trang mới được…”
Lam Tuyên nhè nhẹ tới gần chỗ bàn ăn, đem đĩa trái cây kia đẩy về phía của Hàn Dương mà nhỏ giọng nói.
“Anh hai, em gọt thêm trái cây cho anh Nghiêm nè, anh giúp em mang lên phòng nha!”
“Ủa?”
Tử Kỳ vừa nghe câu đó, hai mắt hắn kèm theo biểu cảm ngạc nhiên hướng về đĩa trái cây được mang ra.
“Nãy giờ tui tưởng anh gọt cho tui chứ?”
“Sao tôi lại phải làm cho cậu? Cậu bị bại liệt à?”
“Anh gọt cho ai thì anh phải nói chứ? Làm tui ngồi đợi nãy giờ đó…”
“Thôi mà hai đứa, chỗ trái cây này cũng nhiều mà, lấy thêm đĩa đi anh chia bớt cho Kỳ!”
Mặc dù anh hai đã đưa ra ý kiến giải quyết vấn đề, nhưng có vẻ Tử Kỳ khá giận trước cư xử của Lam Tuyên, hắn lớn giọng chỉ trích đối phương, thái độ không bằng lòng với hành xử của người kia.
“Đúng là cái đồ nhỏ nhen ích kỉ! Chắc anh sống cả đời không nhờ vả ai quá ha, nhờ anh có chút xíu, làm hay không thì nói một tiếng, cứ câm câm cái miệng như vậy đố ai mà đoán ra được! Lớn rồi mà tính con nít như vậy ai chơi!”
Hắn đứng dậy lấy thêm một cái đĩa khác, miệng vẫn không ngừng chì chiết anh, ánh mắt hắn liếc anh bày tỏ muôn vàn bực dọc, anh cũng nhìn về hắn với cả triệu sự căm ghét. Thà là đừng quay clip còn hơn, điều đó cũng có khác gì để tâm đến một người, sau đó lại đem phần quan trọng ấy chia sẻ cho người khác.
“Em lên phòng học bài…”
Lam Tuyên bỏ đi vội vàng đến mức vẫn để nguyên số vỏ trái cây trên bàn. Đây là điều mà Hàn Dương hiếm khi được nhìn thấy. Bởi vì chỉ những khi người đó cần phải che giấu ánh mắt của mình, mới gấp gáp bỏ qua cả những quy tắc sạch sẽ bản thân luôn giữ như vậy.
“Rồi không dọn rác hả ông kia?”
“Để đó mai tôi dọn!”
“Tử Kỳ…”
Anh hai quan tâm đến từng bước chân nặng nhọc kia, gọi hắn ta một tiếng để ngăn những lời chọc ghẹo làm xích mích cả hai bên, nhưng mà sự khó hiểu bắt đầu ào ạt dồn về, trước giờ Lam Tuyên chưa từng cư xử như vậy, dạo gần đây ở nhà không biết có hay là không?
“Em với Tuyên đang giận nhau hả? Sao anh thấy nó kì kì vậy?”
“Ai rảnh đâu mà giận? Có ổng tính khí lúc này lúc kia cứ như vậy hoài mệt mỏi gần chết, đúng là ở chung với ổng y chang như ở chung với quả bom nguyên tử vậy đó, không biết chừng lúc nào sẽ nổ banh xác!”
“…”
Bởi vì không muốn tiếp tục nghe những lời của hắn, Lam Tuyên bất giác bịt tai lại, gấp đến mức anh còn quên đi việc mình đang cầm trên tay tô yến mạch kia.
Choang!
Sự đổ vỡ bấy giờ tan nát như những cảm xúc khó lòng phân định của anh. Biết mình có cảm xúc với một ai đó vốn dĩ nên là chuyện vui, nhưng biết mình có cảm xúc với em trai đã là nỗi đau rất lớn trong lòng của anh, giờ lại còn vì cảm xúc đó chưa từng được hắn quan tâm, anh chỉ trách chính sự yếu đuối của trái tim mình đang tạo thành nhiều sai trái. Anh cảm thấy ghét bản thân mình biết bao, sao lại dễ dàng đem cảm xúc của mình trao đi như vậy?
“Gì đó Tuyên, sao vậy em?”
Hai người cùng lúc chạy vội lên cầu thang sau tiếng vỡ kia, anh hai vừa hỏi han vừa lo lắng tới gần xem Lam Tuyên thế nào, Tử Kỳ thì vẫn chưa thể ngưng kiểu nói mỉa mai đó lại.
“Giận gì tui thì nói thẳng đi, đồ ăn có tội tình gì đâu mà đem quăng chứ?”
“Tử Kỳ…”
Lúc này Lam Tuyên đã ngồi xổm dưới sàn, thằng nhóc chỉ cúi mặt đưa hai tay giữ chặt lấy hai tai như đang cố gắng từ chối tiếp nhận âm thanh, Dương vội vàng đem đĩa trái cây và tô yến mạch của Nghiêm đưa cho Tử Kỳ, đẩy hắn vào phòng mình để tránh mặt đi.
“Em đừng có chọc Lam Tuyên nữa, anh thấy nó đang không ổn đó, em vào đưa cái này cho anh Nghiêm giúp anh đi!”
“Không ổn cái gì, nghe đâu thằng Khang rủ ổng đi thi cái gì đó… chắc đang tập diễn xuất thì có!”
“…”
Đôi mắt Tuyên lúc này từ từ nâng lên hướng về phía hắn, có dòng nước chảy dài chẳng thể dứt khoát bảo nó đừng rơi xuống nữa. Nhìn em mình đột ngột như thế, Hàn Dương càng bối rối lo lắng gấp bội.
“Lam Tuyên, em sao vậy? Bỏ tay ra, không muốn nghe anh nói luôn hả?”
“…”
Vốn là người cùng Dương trưởng thành, nhưng Lam Tuyên dường như đã thụt lùi về phía sau một khoảng chỉ vì sự cố năm đó. Cái cảm giác mất đi người bạn thân nhất đã dày vo cậu em này suốt một thời gian rất dài, mà khoảng thời gian đó có lẽ Hàn Dương đã đồng hành và chứng kiến không ít những chuyện giống như hiện tại.
Dương cũng biết rõ Tuyên rất dễ tổn thương, nhưng không nghĩ đến mức chỉ vì vài câu nói trêu chọc của Tử Kỳ mà lại thành ra thế này chứ nhỉ?
“Mẹ vừa nghe thấy tiếng gì ấy?”
“…”
Mấy bước chân của mẹ chầm chậm tiến lên một chút, thấy dưới hành lang kia Lam Tuyên vẫn ngồi thu lu trước đống đổ vỡ, biểu hiện cũng hết sức lạ lùng, trong lòng mẹ sợ việc bị ba đánh vào buổi chiều khiến tâm lí anh ảnh hưởng, lại bắt đầu lo lắng nhiều hơn.
“Sao vậy con, con mệt hả?”
“Ban nãy vẫn bình thường, thằng Kỳ nó chọc ghẹo vài câu thì bỏ đi, tự nhiên lên đến đây lại vứt tô yến mạch xuống, con lên xem thì đã nhìn thấy bộ dạng này rồi…”
“Vậy Tử Kỳ đã nói những gì với nó?”
“…”
Mẹ chỉ nhẹ nhàng hỏi anh hai điều đó, nhưng Lam Tuyên dường như không muốn nghe lại, bàn tay được Hàn Dương cởi bỏ khỏi hai tai mình, anh lại gấp rút đưa lên bịt kín tai lần nữa.
“Mẹ, con nghĩ không nên nhắc lại thì hơn…”
“…”
Lúc đó sự lo lắng của mẹ bắt đầu liên kết với nhiều chuyện đã xảy ra, với cả lời mà Lam Tuyên đã phân trần, bộc bạch. Cảm thấy hai mẹ con cần phải nói chuyện thêm nữa, mẹ mỉm cười quay sang vỗ vào vai thằng con lớn.
“Ty dọn dẹp chỗ này giúp mẹ nha, mẹ đưa em con vô phòng đã…”
“Dạ…”
Mẹ đỡ anh đứng dậy, mặc dù bảo là về phòng nói chuyện thêm nhưng sau đó cũng chỉ để anh lên giường, biết rằng những lúc như thế này Lam Tuyên chỉ cần được yên tĩnh thôi. Đôi khi chỉ là nhắm mắt lại, tâm trạng cũng sẽ đỡ hơn nhiều so với việc bị khai thác và hỏi dồn quá nhiều thứ cùng một lúc.
Vào phòng rồi, mẹ lại theo thói quen của Tuyên mà đốt một ít trầm hương, để mùi hương của sự thanh tịnh nhẹ nhàng lan ra, sau đó lấy cho anh một viên thảo dược an thần. Suốt từ lúc đưa anh vào phòng cho đến lúc anh nhẹ nhàng đều đều đến từng hơi thở, mẹ vẫn chẳng hề lên tiếng hỏi câu nào. Có lẽ mẹ đã hiểu, người mà mẹ cần phải nói chuyện lúc này không phải là anh.
“…”
Cạch!
“Ngủ rồi…”
Tử Kỳ quay trở vào trong phòng khi cơn mưa bên ngoài kia tạnh hẳn, anh nghe thấy tiếng mở cửa phòng của hắn, nhưng vẫn thinh lặng giả vờ mình ngủ say. Mấy bước chân của hắn lúc đó tới gần bên anh, lồng ngực anh lại càng bị bóp nghẹn hơn bởi những thấp thỏm lo lắng.
Khoảnh khắc cảm nhận được sức nặng của hắn đè xuống tấm nệm, anh có cảm giác mình chỉ muốn ngưng thở vài giây.
“Ngủ thôi mà cũng đẹp dữ vậy…” – nội tâm Tử Kỳ xác nhận điều đó, hắn cầm lấy bàn tay thon dài của anh, lòng chẳng hay việc này có thể khiến toàn thân anh nóng bừng như muốn nổ tung.
“Người gì đâu mà đẹp đến từng milimet vậy? Móng tay cũng đẹp nữa, muốn xoá mấy cái clip nhảy của mấy người mà tui xem tới xem lui rốt cuộc cũng không nỡ xoá luôn á, chắc phải đi nâng cấp bộ nhớ mới được, hay là nên tạo tài khoản youtube để đăng lên đó ha?”
“…”
“Ờ quên nữa, nghe nói sắp dự thi cái gì đó, mà chân toàn vết bầm sao được…”
Nghe thấy Tử Kỳ lầm bầm một mình, anh khó hiểu nhưng vẫn kiên định giả vờ ngủ say, sau đó lại cảm nhận được hắn chầm chậm đem bàn tay anh đặt xuống dưới nệm, tiếng bước chân của hắn rón rén đi đâu đó mất một vòng, sau lại tới ngồi vào vị trí ban nãy. Lần đầu tiên anh cảm thấy hắn nhẹ nhàng đến từng thao tác như vậy, đem tấm chăn dày kia khe khẽ vén lên, cứ nửa chừng hành động lại lén nhìn xem mình có làm cho anh thức giấc không.
“Đừng có thức dậy nha, ngủ thì đẹp trai chứ thức dậy nói chuyện là muốn đánh lộn à!”
“…”
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng nhất có thể để vén ống quần anh lên.
“Chậc, ba đúng là dã man ghê luôn, có cần thiết phải trút giận lên cái người này không? Nhìn thôi mình cũng không nỡ nữa, chân vừa thon vừa trắng, đánh cỡ nào mà bầm quá trời vậy nè!”
“…”
“Mà sao chân ông Tuyên không có cọng lông nào hết vậy ta…”
Tử Kỳ lại cúi xuống lần nữa, hắn tự nhấc chân của mình lên, trầm trồ ngắm nghía điều gì đó không rõ, thinh lặng một lúc lâu, mấy câu lầm bầm trên môi hắn lại quay trở về.
“Sao chân mình nhiều lông dữ vậy? Ờ, mà như vậy mới đàn ông chứ! Cái chân này, vừa trắng vừa không có lông… nhìn có khác gì chân con gái đâu trời!”
“…”
“Ủa nhưng mà, thằng Khang nó cũng là bottom mà? Ông Tuyên nhìn vậy sao mà top nổi, nhìn tới nhìn lui kiểu gì thấy cũng sai sai…”
“…”
Hắn ngồi dưới chân anh một mình vừa làm gì đó vừa rì rầm nói chẳng khác nào có bệnh ở trong người, anh lắng nghe hết những điều ấy, cảm thấy mình vốn dĩ nên tiếp tục giả vờ ngủ, bởi vì nếu như anh tỉnh dậy, dưới chân mình lại có một tên điên khùng thế kia, anh mà không đạp hắn lọt giường mới lạ.
Nhưng mà, lúc này hình như hắn đang dùng cao nóng bôi lên mấy chỗ bầm đó của anh, da dẻ anh vừa trắng vừa mịn, ngón tay hắn lướt dần đến đâu, hàng vạn những cảm xúc từng muốn nhấn chìm lại quay trở về. Lam Tuyên khó chịu trở mình một cái, Tử Kỳ hốt hoảng liền ngó nhìn anh. Hắn thấy anh vẫn còn say ngủ, cái trở mình vừa rồi chắc là chẳng hay biết gì. Sau đó hắn lại đóng nắp hũ cao lại, chân rón rén chầm chậm nhẹ nhàng tới gần nhấc chiếc điện thoại trên đầu giường anh để xem.
“Xin lỗi nha…”
Đôi bàn tay của hắn thập thò giữ chặt điện thoại, mấy lần đã cố tình nhìn trộm mật khẩu trên điện thoại anh, lần này con số hắn ghi lại chắc chắn không sai.
“Bốn, chín, chín, bốn, bốn, chín…”
Giọng của tên ăn trộm kề cận thì thào thế kia, nhưng vì những con số mà hắn đọc ra quá chuẩn, Lam Tuyên cũng không thể tin được là hắn chỉ nhìn vài lần mà có thể nhớ chính xác đến vậy.
“Đúng luôn, mày giỏi quá Kỳ ơi…”
Hai mắt hắn tròn xoe dưới ánh đèn mờ, tâm còn chưa kịp mừng vì mở khoá được, điệu bộ lén lút kia đã ghi hết vào ánh mắt của anh.
“Má!”
“…”
Bởi vì đang làm chuyện lén lút, Tử Kỳ không ngừng liếc nhìn xem Lam Tuyên có thức giấc không, sau đó lại thấy anh trừng trừng hai mắt nhìn hắn, hắn bị doạ đến mức thất thần giật mình bật ngửa ra sàn.
“A… hihi, à… em em… em tò mò á… không biết anh với Khang hẹn hò chưa á… định xem chút thôi, không có gì đâu… Hihi… trả lại cho anh nè… em chưa xem được gì đâu nha…”
“…”
Nếu không phải vừa nãy hắn đã có tâm bôi dầu cho anh, dù thao tác vụng về chẳng ra làm sao nhưng đối với Lam Tuyên chuyện cần ghi nhận vẫn phải ghi nhận. Việc phát hiện đối phương lén lút lấy cắp thông tin của mình thế này, chắc chắn đã khiến anh tức giận vô cùng. Nhưng Lam Tuyên lại chỉ nhìn hắn, một ánh mắt không có gì khác ngoài sự lạnh lùng, hắn không biết để nói ra những lời này, anh đã phải gom hết số cảm xúc chớm nở kia vứt vào một góc tối của bản thân ra sao.
“Cậu nói xem, cậu tò mò chuyện tôi và Khang vì lí do gì?”
“Thì, anh là anh trai của em nên em quan tâm đến thôi…”
“Nếu cậu xem tôi là anh trai, tôi nghĩ cậu nên cứ xử đúng mực với vị trí một chút, tôi nghĩ tôi cũng cần được tôn trọng bằng hai từ 'anh trai' như cậu nói đó! Hàn Dương cũng là anh em của tôi, nhưng anh ấy đâu có cư xử như cậu? Cũng đâu lấy tư cách anh em ra để tò mò chuyện riêng tư và cá nhân của tôi như vậy?”
“…”
Mấy lời anh nói ra đúng quá, hắn không có gì để phản bác nên đành đơ cái mặt ra. Lam Tuyên cúi xuống cầm lấy chiếc điện thoại mà hắn mua cho, anh vẫn dùng nó đến bây giờ, nhưng chỉ vì muốn dứt điểm tất cả những điều sai trái trong lòng mình, anh lại vội vàng kéo hộc tủ lấy cây chọc tháo sim ra.
“Ủa, làm gì vậy?”
Chiếc sim kia tháo khỏi điện thoại, Lam Tuyên cũng reset tất cả cài đặt để nó trở thành một chiếc điện thoại trống trơn. Hành động đó của anh, bề ngoài chỉ là đối với chiếc điện thoại mà hắn mua cho, nhưng trong lòng còn bởi vì những cảm xúc mà hắn đem lại.
“Trả cho cậu!”
“…”
“Tôi cần phải nghỉ ngơi, cậu về bên kia đi! Được không?”
“…”
Khoảnh khắc anh dúi chiếc điện thoại vào bàn tay hắn, tự nhiên trong lòng hắn trỗi dậy hàng trăm hối hận. Hắn không biết và cũng chẳng nghĩ kết cục sẽ là thế này, cầm chiếc điện thoại đó lặng đi một lúc, Lam Tuyên cũng đã kéo tấm chăn đắp lại rồi khẽ nhắm mắt. Hành động đó của anh làm hắn không dám mở lời gây náo loạn nữa, nhưng chiếc điện thoại đã mua tặng anh rồi… hắn thật sự chẳng có lí do gì để cầm lại. Nghĩ đến sự nghiêm túc lạnh lùng của anh, hắn cảm thấy có chút gì đó giống như anh đang muốn tạo khoảng cách. Vậy chẳng phải là anh vẫn đang giận hắn hay sao? Thật sự chỉ vì vài câu chọc ghẹo ban nãy thôi?
“Đúng là khó hiểu ghê…” – đặt chiếc điện thoại lên kệ tủ của anh, Tử Kỳ im lặng nghĩ trong lòng điều đó rồi lặng lẽ quay về giường của mình. Nằm xuống rồi, mấy lần tiếp sau đó hắn vẫn nhón lên để nhìn, nhưng chỉ thấy anh giữ nguyên tư thế đó không có nửa giây trở mình.
“Chẳng lẽ giận thật sao? Mình thấy mấy câu đó có quá đáng chút nào đâu mà lại giận?” – khó xử với những gì bản thân đã làm, hắn cứ nghĩ ngợi rồi thở dài một mình mất khoảng vài phút. Suy cho cùng, hắn cảm thấy tìm cách chiều lòng Lam Tuyên còn khó hơn cả việc cưa cẩm và tán tỉnh hot girl của lớp 12B nữa.
…
Bỏ qua một Chúa Nhật ảm đạm đáng ghét, ngày thứ Hai đầu tuần với tên Tử Kỳ mà nói thì có rất nhiều niềm vui. Sáng sớm hắn đến trường đã chạy tọt xuống canteen để mua đồ ăn sáng cho Minh Trang, ngồi với người ta đến tận lúc vào học. Giờ giải lao cũng mua nước và bánh ngọt đem lên tận lớp, rồi ăn trưa hắn cũng không quên chen lấn lấy phần cơm trước, lại còn ngồi canh sẵn đến tận khi Minh Trang xuống. Ăn xong rồi Tử Kỳ đích thân đem khay cơm đó đi dẹp. Điệu bộ chăm sóc của hắn ta từng li từng tí như vậy, cả trường không có ai là không biết hắn tán tỉnh Minh Trang.
Mặc dù Lam Tuyên không đích thân nhìn thấy từng việc hắn làm, nhưng đâu đó xung quanh vẫn nghe được lời bàn tán. Mấy chuyện này lắm người cảm thấy ngưỡng mộ, ai lại chẳng muốn có người yêu ga lăng như vậy, nhưng làm sao tránh khỏi những câu khó nghe, mà quan trọng hơn cả là sự khó nghe ấy được xuất phát từ ai.
“Thằng Tử Kỳ lớp 11A tán mày thật đó hả Trang? Tao thấy nó nhiệt tình quá trời, thả tim từng tấm hình của mày luôn đó, tao có kết bạn với nó trên facebook, cả đêm thấy hiện lên trang chủ toàn là nó thả tim cho mày, nó bình luận trên hình của mày, coi bộ thằng nhỏ đó lọt hố thật rồi!”
“Hot girl của khối mà trời, mấy bữa nay thằng nhỏ y chang osin của bạn Trang luôn, muốn gì cũng có, ho một tiếng là có mặt luôn!”
“Thật hả? Tao cũng thích người yêu như vậy lắm nha, mày chịu nó không? Để bạn mày còn biết đường…”
“Ê Trang, tao quên đem miếng hằng ngày rồi, mày có không? Cho tao xin một miếng coi…”
Lúc đó trong một phòng toilet có giọng ai khác vang lên, người bên ngoài để tâm tìm lại trong túi, nhưng kết quả thì không giống như mong đợi.
“Tao không có, tụi mày có đứa nào có không?”
“Tụi tao cũng không…”
“À, nhưng mà Trang có osin mà? Ê, cho bạn bè hưởng ké xíu coi!”
“Ờ, tao quên nữa, chờ chút nha!”
“…”
Để thể hiện quyền lực của mình trước kẻ theo đuổi, cô nàng hot girl của lớp 12B đem điện thoại ra, gọi đến số máy của Tử Kỳ, kèm theo đó giọng điệu cũng đầy ngọt ngào.
“Kỳ hả? Chị đang ở toilet nữ tầng trệt, gần chỗ phòng hội học sinh đó, chị cần băng hằng ngày, nhưng mà phải ra GS25 lận, làm sao đây… em đi mua được hả? Ừm, vậy mua giúp chị nha…”
“…”
Cúp máy trước ánh mắt đầy thán phục của đám bạn, cô nàng Minh Trang kia còn tặc lưỡi ra vẻ tâm đắc trước sự nhiệt tình nơi một ai đó.
“Thằng bé bảo dù có phải chạy tới tận BigC thì nó cũng chạy chứ đừng nói là GS25…”
“Mày sướng thật đó, tiếc là nó không biết danh bạ của mày có đến chục đứa osin! Hahahaha!”
“Thì cứ xem như nó đang đương nhiệm đắc cử đi, thằng bé muốn vậy mà! Tao làm sao mà cấm được nó muốn tán tỉnh tao, dù sao trong lòng tao vẫn chỉ mong chờ thằng bạn cùng lớp của nó mà thôi…”
“…”
Mấy lời khó nghe đến như vậy lại để lọt vào nơi sự chú ý của một người im lặng ngồi trong căn phòng vệ sinh cuối cùng.
“Lợi dụng tình cảm của người khác là rẻ mạt lắm đó bạn ơi!”
“…”
Nhật An lúc này mới nhè nhẹ đẩy cánh cửa, giọng điệu đầy khó chịu lên tiếng cho tất cả những gì mình vừa nghe qua. Nhưng chỉ tiếc là không mang theo điện thoại để có thể ghi âm lại.
“Ai lợi dụng ai? Nó muốn lấy lòng tao thì nó phải chứng minh sự thu hút của bản thân chứ, với lại tao cũng đâu có ép nó làm, ai biểu nó dại gái làm gì? Còn mày nữa, không phải cứ trong hội học sinh thì muốn can thiệp chuyện gì cũng được đâu nha…”
“Trang, nó là bạn của thằng Kỳ đó, tao thấy nó hay nói chuyện thân thiết với thằng Kỳ lắm!”
Người bạn ở bên cạnh nhắc khéo cô nàng kia về điều đó, nhưng xem ánh mắt đầy mưu mô của đối phương hướng về mình, An bắt đầu có chút dự cảm không lành trước điệu cười đầy mỉa mai kia.
“Haha, bạn hả? Vậy để… tao giúp hai đứa nó nghỉ chơi…”
Minh Trang đem thỏi son trong túi ra tô lại cho đậm thêm một chút, cùng với mấy cô bạn bước lại gần chỗ Nhật An, cố tình dồn đối phương vào trong một góc.
“Tụi mày định làm gì?”
“Đố mày biết đó!”
Ngay sau khi Nhật An bị hai bạn nữ đi cùng Minh Trang giữ chặt, bàn tay cũng bị cô nàng đó cưỡng ép đem ngón tay cái chà xát trên hai vành môi, son từ môi lem ra khoé miệng, vừa hay lúc đó tiếng của nhóc Tử Kỳ bên ngoài vọng vào bằng cái điệu bộ hối hả.
“Chị Trang, em đem tới rồi nè…”
Mặc dù không biết sao lại nhanh như vậy, nhưng trong này Minh Trang cũng ngay lập tức ứng biến tình hình, lớn giọng nói to cố ý để cho bên ngoài nghe được.
“Bạn đừng có tưởng bạn ở trong hội học sinh thì quá đáng như vậy nha! Mình không nhịn bạn nữa đâu đó!”
Bởi vì trò diễn kịch đầy bất ngờ ấy, An còn chưa thể nào hình dung sự việc sẽ đi theo chiều hướng này, nhưng sau đó Tử Kỳ nghe thấy tiếng của Minh Trang vọng ra, hắn lo lắng vội vàng đẩy cánh cửa phòng vệ sinh bước vào.
“Chị Trang? Sao vậy?”
“Kỳ…”
Những điều trước đó hắn không thấy, thứ hắn thấy lúc này chỉ là vẻ mặt của người hắn thích lem luốc một vệt son dài tận má. Điệu bộ ấm ức của cô nàng Minh Trang còn làm tăng thêm sự khó chấp nhận của câu chuyện này.
“Ủa anh H? Có chuyện gì vậy anh…”
Mặc dù hắn cũng biết nam sinh không nên bước vào trong nhà vệ sinh của nữ, nhưng chỉ vì lo lắng cho Trang, Tử Kỳ lúc này quên luôn cả nguyên tắc, hắn chỉ vội vàng chạy tới xem vệt son bị lem trên mặt người mà hắn thích, chứng kiến sơ lược thôi nhưng cũng đủ khiến cho hắn hơi hơi cau mày bày tỏ thái độ khó chịu.
“Anh làm gì chị Trang vậy?”
“Mày nghĩ coi tao làm gì nó?”
“Em hỏi đàng hoàng với anh mà!”
“Tao cũng đang nói chuyện đàng hoàng với mày nè!”
Hắn lớn tiếng thì Nhật An cũng lớn giọng, mặc dù vẻ bề ngoài Tử Kỳ có hơi máu chiến là vậy, nhưng thật ra hắn cũng đặc biệt tôn trọng người lớn tuổi hơn, huống gì người ở trước mặt hắn còn là Nhật An. Số thiện cảm trong lòng nhiều hơn những gì gọi là cay cú ngay vào lúc này.
“Tử Kỳ, hình như Nhật An là bạn em đúng không? Người ta là cán bộ của hội học sinh đó, chị chỉ muốn tô son một chút cho tươi tắn thôi, vậy mà cũng bắt phải xoá cho bằng được, em xem nè, làm gì có ai lấy tay bôi son ra mặt người khác như này? Kiểu bạn bè như vậy mà em cũng chơi được sao? Chị thấy, lạm quyền quá đáng lắm…”
Hắn đưa mắt nhìn vào ngón tay Nhật An có dính son môi, cái cau mày đầy khó chịu kia thoạt nhìn có vẻ như tin những gì Minh Trang vừa nói, nhưng sự lắc đầu im lặng và quay đi không chút đôi co giải thích của An, lại làm hắn suy nghĩ đắn đo muốn dò hỏi thêm.
“Anh H…”
“Nếu mày định hỏi có phải tao làm vậy hay không thì mày cũng thấy rồi đó, đúng là tao đã làm! Nhưng không phải vì nó vi phạm nội quy học sinh, mà vì tao thấy nó thấy ghét quá đó!”
“…”
Tử Kỳ biết Nhật An trước giờ tính cách vô cùng thẳng thắn, ghét hay không cũng chẳng giấu ở trong lòng. Việc lạm quyền của hội học sinh càng không thể có, nhưng đứng trước bạn bè và người hắn thích, hắn cuối cùng cũng chỉ im lặng cho qua, chỉ vội vàng đưa thứ cần đem tới cho Minh Trang.
“Cái này em hỏi xin bạn học trong lớp đó, chị dùng tạm đi! Tại em sợ chạy đi mua thì chị phải đợi lâu quá! Ừm, đây là toilet nữ, em đứng đây cũng kì, em ra ngoài trước nha!”
“Tử Kỳ…”
Bàn tay của người kia nhẹ nhàng chạm vào tay hắn, lúc đó hắn có muốn cũng không thể nào nhanh chân chạy theo sau An.
“Chẳng lẽ chị không thích mà Kỳ vẫn muốn kết bạn với người đó sao?”
“Chị, chuyện đó đâu có liên quan, em nghĩ chắc do chị chưa từng tiếp xúc nên mới không thích anh An… chứ anh ấy…”
“Không nói nữa, Kỳ đi đi! Ra ngoài đi!”
“Chị Trang…”
“Chừng nào Kỳ xác nhận không chơi thân với An nữa rồi hãy tìm chị!”
“…”
…
Có vẻ đây chính là lí do để ngày thứ Ba của hắn hoàn toàn không vui. Bởi vì hắn đã chính thức bị người kia unfriend không một lời chào, thậm chí đến tin nhắn zalo cũng bị chặn luôn. Khó khăn biết bao nhiêu mới có thể kết thân được, chỉ vì chuyện chẳng đáng chút nào mà lại có kết cục này. Hắn càng nghĩ càng thấy con gái thật là khó hiểu, khiến cho đống năng lượng tích cực của hắn hôm nay bỗng nhiên mất tiêu. Cứ như vậy, Tử Kỳ buồn chán nằm dài ra bàn, mấy tiết học trôi qua chỉ toàn là ngủ và mơ.
“Thu bài tập môn Văn nha các bạn ơi!”
Hắn cảm thấy ghét cay ghét đắng những lần cả lớp náo nhiệt thế này đem vở bài tập nộp lại cho cán sự môn. Môn Ngữ văn lại còn là môn mà Bảo Khang làm cán sự, suốt cả ngày hôm nay cứ mỗi lần ngước lên nhìn lại thấy Bảo Khang tụm đầu thì thầm gì đó cùng với Lam Tuyên, đống tình tiết màu hồng không ngậm được nổi, giờ lại còn bị hối nộp vở bài tập, giọng điệu của tên đó bình thường vẫn thấy nhỏ nhẹ lắm mà, chẳng hiểu sao hôm nay Tử Kỳ cứ cảm thấy khó nghe đến kì lạ.
“Ủa Kỳ, bạn có nộp chưa vậy? Mình kiểm tra thấy không có vở của bạn…”
“Tao chưa nộp, mày gấp cái gì dữ vậy?”
“…”
Bởi vì câu đáp đầy khó nghe của hắn, Bảo Khang cũng bị doạ cho sợ hết hồn, ánh mắt dè dặt nhìn đối phương, giọng điệu có phần rụt rè hơn đôi chút.
“Mình không có ý hối Kỳ đâu, nhưng Kỳ cũng tranh thủ giúp mình được không? Mình còn phải đem qua phòng giáo viên nữa!”
“Muốn thì tới đây mà lấy nè…”
“…”
Lam Tuyên đã bắt đầu tò mò quay lại để ý hắn ta, kể từ lúc trả điện thoại lại cho hắn, sáng ra anh cũng chẳng mở lời đáp hắn câu nào, đến trường cũng không đi chung đường. Suốt cả ngày hôm nay vẫn vậy, thật hiếm hoi để hắn lại được nhìn thấy biểu cảm của anh khó chịu với mình thế kia.
“Kỳ đem qua giúp mình với…”
Bảo Khang bận tay ôm một chồng vở nặng, giọng điệu cũng tha thiết muốn Tử Kỳ đem quyển vở đưa sang cho mình, để sau đó còn tiện thể ôm qua nộp ở phòng giáo viên.
Nhưng chỉ vì một dòng trạng thái vừa mới cập nhật trên facebook của Minh Trang, Tử Kỳ đem hết sự chú ý của mình dồn vào trong đó, hắn lơ là mấy câu nhờ vả từ Khang, chỉ tranh thủ loay hoay việc riêng của mình.
“Kỳ ơi, bạn đứng dậy đưa vở cho mình được không?”
“…”
“A, Tuấn… lấy giúp mình quyển vở của Tử Kỳ đi!”
“Cuốn nào? Tử Kỳ? Mày đưa vở cho thằng Khang đi nộp đi kia, sắp hết giờ chuyển tiết rồi!”
“Tử Kỳ!”
Chỉ đến khi Lam Tuyên lớn tiếng gọi tên của hắn, hắn mới vội vàng buông chiếc điện thoại trong hộc bàn, đưa mắt nhìn về phía của anh cùng một biểu cảm cực kì khó chịu.
Xoạch!
Rầm!
Quyển vở bài tập kia từ chỗ của hắn bay vèo lên cao rồi đáp xuống chỗ Bảo Khang chẳng khác gì đang doạ người. Tiếp theo sau tiếng của quyển vở rơi xuống, cả lớp rơi vào trong trạng thái im lặng đến mức lạ thường, chỉ vì cái đập bàn vô cùng uy lực mà lớp trưởng vừa ra hiệu cho Tử Kỳ thay đổi cách hành xử.
“Anh Tuyên, không sao đâu, để em nhặt cũng được!”
Nhìn nét mặt hầm hầm của Lam Tuyên vào lúc đó, Bảo Khang vội vàng đem chồng vở để tạm lên bàn, cậu cũng sợ hai người kia sẽ gây chuyện với nhau, muốn giải quyết vấn đề bằng cách tự mình nhặt lấy quyển vở cho nhanh, nhưng Lam Tuyên nhất định ngăn cản đến cùng.
“Để đó! Ai quăng thì người đó tự nhặt lên, không nhặt lên thì khỏi nộp bài, khỏi chấm điểm.”
“Ai nhặt cũng được mà, anh đừng làm khó Tử Kỳ nữa, mất công bạn ấy lại bực bội!”
Vốn bị cách xưng hô của Bảo Khang làm cho tăng dần sự khó chịu, lại còn bị thái độ đầy đay nghiến của lớp trưởng đang hướng về mình khiến mình bẽ mặt, hắn đương nhiên không dễ dàng gì lại cúi xuống nhặt quyển vở kia lên.
“Ngay từ đầu mày lết qua lấy thì giờ đâu phải cúi xuống để nhặt? Mày làm cán sự môn để làm gì chứ? Đó là trách nhiệm của mày mà!”
“Trách nhiệm?”
Lam Tuyên càng thêm tức vì cái giọng điệu không ra làm sao của hắn, anh ở bên cạnh của Bảo Khang, hướng về phía sự hời hợt đó của hắn mà nhắc toàn thể cả lớp một lần.
“Cán sự lớp bầu ra là để hỗ trợ các bạn trong từng bộ môn, hằng ngày các bạn ấy đều phải đi sớm về trễ để kiểm tra đề cương và tài liệu cho các bạn! Riêng vấn đề nộp vở bài tập, các bạn phải đích thân đến nộp ở bàn của cán sự môn, cán sự môn không phải osin của các bạn! Trong lớp này, có ai còn chưa rõ trách nhiệm của cán sự môn là gì hay không?”
“Không!”
Cả lớp đồng thanh đáp lại lời của anh, điều đó càng khiến cho tâm trạng ngột ngạt của hắn bị đẩy lên đến cao trào, chỉ một vài giây ngắn hắn ngước lên nhìn Lam Tuyên, trông đợi một cách thuyết phục khác từ anh, nhưng cuối cùng Lam Tuyên vẫn cứng lòng với hắn ta cho đến phút chót.
“Tôi cho cậu mười giây để thể hiện phép lịch sự tối thiểu đó!”
Đến lúc này Tử Kỳ mới chịu nhấc cái thân đầy uể oải của mình đứng lên, hắn chầm chậm tới gần chỗ anh, đã bày tỏ chút xíu thành ý đi nhặt quyển vở, nhưng Lam Tuyên dường như vẫn chưa hài lòng cho lắm.
“Cũng không còn là học sinh tiểu học nữa, hành động sao đừng để người ta nhắc đến cha mẹ của mình!”
“Cha mẹ?”
Nghe thấy hai từ nhạy cảm này, Tử Kỳ chỉ vội vàng cười khẩy, hắn chỉ hiểu bề ngoài, nhưng lại từ chối đón nhận nội tâm của Lam Tuyên trong lời góp ý.
“Cha mẹ tao chết hết rồi!”
Hắn ghé vào tai anh thì thầm như vậy, cái đầu đất của hắn đúng là khiến cho người khác phải tức chết mà, anh không muốn đôi co nhiều lời lại để vấn đề bị đẩy đi xa, lúc đó anh chỉ muốn nhắc cho hắn nhớ.
“Tôi không nói đến người đã mất, tôi đang nói những người trực tiếp nuôi dưỡng và dạy dỗ cậu bây giờ, cậu đừng có hở ra một chút là lại nông cạn trẻ trâu như vậy!”
Bị anh mắng với tư cách là anh trai chắc cũng chẳng sao, nhưng vì bị anh mắng trước mặt Bảo Khang, làm hắn cảm thấy thật bức bối khó chịu. Hắn cũng thừa biết là hắn sai, nhưng dù sao đi nữa vẫn không muốn bị Lam Tuyên đối xử theo cái kiểu này.
“…”
Giây phút cúi xuống nhặt quyển vở kia lên, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh, thấy ở đó thiếu mất chiếc nhẫn thường ngày anh vẫn hay đeo, sau đó lòng ồ ạt tự tạo thành nhiều suy nghĩ ngờ vực: “Lam Tuyên không đeo nhẫn Thánh Giá nữa? Vậy là…”
“Ê mọi người ơi!”
Cứ nghĩ mình có trò vui mới, Tử Kỳ cầm quyển vở đặt lên trên bàn, hắn vội vàng quay về phía của cả lớp mà mạnh miệng tuyên bố một chuyện chẳng ai ngờ.
“Mọi người có biết chuyện lớp trưởng lớp mình và cán sự môn Văn đang hẹn hò không?”
“Hả? Ai chứ? Nói gì đó?”
“Tử Kỳ vừa nói gì vậy?”
“Nói lại coi, nghe không rõ?”
Mấy lời loáng thoáng đó của hắn khiến cho cả lớp xôn xao hẳn ra, Lam Tuyên hình như cũng không đoán trước được cái tình cảnh này, anh chỉ vội nắm lấy cổ tay của hắn dùng lực kéo nhẹ, mong muốn tên đầu đất bên cạnh đừng tiếp tục tạo ra thêm phiền phức cho mình. Nhưng Tử Kỳ chỉ ngoái nhìn anh, hắn cười khẩy tựa như thách thức, hắn trở tay một cái tóm lấy bàn tay của anh giơ ra cho cả lớp xem.
“Mấy bạn hay hỏi mình nhẫn trên tay của Lam Tuyên đó nhớ không?”
“Ờ, bữa trước nói nhẫn Thánh Giá gì đó đúng không?”
“Cái chiếc nhẫn mà bên đạo Công giáo đó hả?”
“Phải cái nhẫn trinh tiết đó không? Có tin đồn Lam Tuyên giữ trinh tiết nữa mà!”
“Tử Kỳ nói chứ đâu mà đồn?”
“Đúng rồi đó!”
Giữa lúc anh cảm thấy toàn thân bừng bừng nóng lên vì sự trêu chọc của hắn, bàn tay anh càng cố gắng thoát ra khỏi sự cầm nắm kia, giọng điệu anh khàn đặc như muốn cầu xin, nhưng hắn vẫn muốn đem anh ra trước sự bàn tán, vẫn muốn tìm đôi chút vui vẻ từ việc khiến anh khó xử trước đám đông này.
“Nghe nói ở bên đạo Công giáo có vài người còn giữ truyền thống này, ai đeo nhẫn đó đều còn 'zin' đúng không?”
Một bạn nữ trong lớp góp thêm hiểu biết, Tử Kỳ hớn hở gật nhẹ đầu xác nhận.
“Cũng có thể hiểu là vậy, nhưng việc đeo nhẫn nói đúng hơn là chờ đợi một tình yêu đích thực, sau khi tìm thấy người phù hợp với mình có khi sẽ ư ư a a gì đó rồi không đeo nhẫn nữa…”
Hắn vừa nói vừa cười cợt nhìn sang Lam Tuyên, cảm thấy thật thú vị khi hai tai anh dần dần đỏ lên, yết hầu anh liên tục di chuyển chỉ vì cố gắng nuốt hết cục tức mà hắn ban cho. Thế nhưng hắn vẫn chưa dừng trò đùa tọc mạch của mình lại, ở trước mặt cả lớp còn thoải mái nói những lời suy đoán.
“Hôm thứ Bảy Kỳ thấy Tuyên với Khang đi chơi riêng với nhau, giờ lại không thấy Tuyên đeo nhẫn trinh tiết kia nữa! Chậc, hai người ghê quá nha, làm gì mà dữ dằn quá vậy, còn xưng anh em với nhau nữa, thật là không ngờ được luôn!”
“Tử Kỳ à…”
Anh mạnh tay vung ra một phát, khiến cho bàn tay hắn bất ngờ đập xuống dưới bàn. Nhưng thay vì lo lắng cho sự đau đớn của hắn, anh lại lo lắng cho bản thân trước những câu hỏi tò mò xung quanh. Ừ thì có lẽ anh nên ích kỉ một chút vào lúc này cũng được.
“Thật sao?”
“Tuyên với Khang đang hẹn hò hả?”
“Mình cũng nghe nói Khang theo đuổi Tuyên lâu rồi!”
“Nếu thật sự là như vậy thì thừa nhận đi! Lớp có thêm một cặp cũng vui mà!”
“Nhưng có thật là hai người đã ấy ấy không vậy?”
“Im hết đi!”
Anh không chịu nổi nữa mới đành lớn tiếng quát lên, Tử Kỳ xem như là đã thắng một phần rồi đó. Hắn biết anh không thích trở thành mục tiêu của sự bàn tán, cũng biết anh không thích người ta tò mò về chuyện của mình. Vậy mà chỉ vài phút ngắn ngủi, chỉ vài lời kích động đám đông của hắn, anh ở trước cả lớp phải nhìn thấy cái cảnh người này ghé vào tai người kia thì thầm những lời từ sự riêng tư của mình. Hắn thấy anh khó chịu như vậy lại còn cười lớn hả hê, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt thất vọng của anh ngập chìm trong sự im lặng hướng về phía hắn.
“Mọi người hiểu lầm rồi, mình với Tuyên không có hẹn hò gì hết…”
Bảo Khang cũng bối rối đến mức rưng rưng, cậu ấy lúng túng vừa quay sang Lam Tuyên cầu xin một lời giải thích, vừa xua xua hai bàn tay mình trước mặt cả lớp, lời nói ra không còn trôi chảy như lúc ban đầu.
“Mọi người… tin mình đi, không có chuyện đó đâu… mình với Tuyên… không có hẹn hò!”
“Tử Kỳ nói thì chắc phải có gì đó mới nói, tụi mình cũng nghe Khang xưng anh em với Tuyên mà!”
“Đúng rồi, mọi người vẫn thắc mắc đó thôi! Chẳng qua là… Tử Kỳ nhắc thì mới hỏi luôn cho tiện!”
Lợi dụng đám bạn bè trong lớp, hắn còn làm ra vẻ bản thân cho hai người họ cơ hội giải bày nữa chứ.
“Yêu nhau thì cứ thừa nhận đi, thấy hai người không chịu công khai nên tui công khai giùm đó! Làm gì mà phải giấu dữ vậy…”
“…”
Dù chẳng thể nào nói thành lời, nhưng tâm tư của anh lúc này đã quá bất lực chẳng còn gì để bàn cãi với hành động đó của hắn, anh chỉ lặng nhìn hắn và cố gắng tự nhắc bản thân đừng tiếp tục nuôi nấng hi vọng nữa mà thôi. Tử Kỳ vốn đã là vậy rồi, hắn sẽ chẳng thể nào thay đổi được đâu, cá tính đó của hắn cũng không hề phù hợp với suy nghĩ của anh.
“Kỳ à, mình với anh Tuyên thật sự không có hẹn hò, mình gọi anh xưng em là có lí do, lí do đó mình cảm thấy không cần thiết phải giải thích ra ở đây. Kỳ có thể chọc mình cũng được, nếu Kỳ ghét mình ở điểm nào thì cứ góp ý, mình chắc chắn sẽ lắng nghe và thay đổi để hoà nhập hơn. Nhưng mình xin nhắc lại lần nữa, mình và anh Tuyên không phải là người yêu, mình nghĩ anh ấy cũng khó chịu khi bị hiểu lầm như vậy…”
“Thôi thôi, dài dòng quá… đúng là cán sự môn Văn mà! Còn có lí do gì để xưng hô kiểu như vậy nữa hả mọi người? Hay là nhà Bảo Khang nhận Lam Tuyên làm con nuôi?”
Gạt bỏ hết những lời giải thích này của đối phương, hắn còn ngồi lên bàn gác chân lên ghế, cố gắng nói những lời dồn ép người khác đến mức thừa nhận mới thôi.
“Bảo Khang thích Lam Tuyên là chuyện cả lớp đều biết, hai người con trai hẹn hò với nhau bộ cảm thấy xấu hổ lắm hay sao mà phải giấu giếm dữ vậy?”
“Kỳ nghĩ sai rồi…”
Thật sự ra Bảo Khang cũng biết Lam Tuyên không muốn giải thích dài dòng, nhưng chỉ một buổi hẹn hò riêng hôm đó, cậu ấy cũng hiểu được phần nào những cảm xúc khó diễn tả thành lời của anh. Đối với một người tử tế đến như vậy, cậu ấy nghĩ rằng mình bởi vì thích anh mà nói thêm vài câu nữa cũng không dư thừa.
“Mình chưa từng từ chối chuyện mình thích Tuyên, mình cũng không cảm thấy xấu hổ khi nói đến vấn đề này! Chỉ là nếu Kỳ muốn nói gì thì Kỳ phải biết rõ đã, đây là chuyện riêng của mình… Kỳ làm sao biết rõ bằng bản thân mình được chứ?”
“Bảo Khang…”
“Nãy giờ Kỳ nói đúng chỉ đúng một nửa, mình với Tuyên có đi chơi riêng, nhưng tụi mình không hề hẹn hò sau cuộc đi đó, Lam Tuyên hoàn toàn không có tình cảm gì với mình, đến hiện tại mình vẫn là người đơn phương mà thôi… mình… hic… mình… nếu mà mình hẹn hò với Lam Tuyên thật, mình sẽ lên phòng hội học sinh mượn loa để nói cho cả trường biết luôn đó, Kỳ nghĩ mình sẽ giấu giếm sao?”
“Bảo Khang!”
Ngoài anh ra, cả lớp cũng có vài bạn gọi theo cái tên đó khi cậu ấy oà lên khóc chạy ra bên ngoài.
“…”
Vậy mà hắn tự nhiên lại thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm đi một cách kì lạ. Hắn chỉ để ý mỗi một câu duy nhất trong rất nhiều câu từ lời giải thích của Khang.
“Không hẹn hò thật sao?”
Lúc này Tử Kỳ mới len lén liếc nhìn sang anh, hắn thấy anh cau mày với mình bằng một ánh mắt thất vọng quen thuộc, sợ bản thân sẽ bị anh chửi thêm vài câu nữa, Tử Kỳ đem ngón tay đặt lên miệng mình, hắn dùng răng cắn cắn vài cái rồi lại mím môi ra vẻ rụt rè, ngay từ đầu mà hắn tỏ ra sợ sệt thế này có phải là đã dễ thương rồi không?
Anh chủ động bước ra khỏi bàn của mình, lại chủ động chạy theo người đó để mà an ủi. Cả lớp cũng bắt đầu xôn xao rì rầm nói qua nói lại, cuối cùng sự chỉ trích quay ngược về phía Tử Kỳ. Đúng là tự làm tự chịu chẳng sai một li.
“Tử Kỳ cũng vô duyên ghê nha, tự nhiên kéo cả lớp đem chuyện của người ta ra bàn tán!”
“Lần sau bớt vô duyên lại nha ông!”
“Chút nữa phải xin lỗi lớp trưởng với Bảo Khang đi nha!”
“Cái hành động vứt quyển vở kia đã sai ngay từ đầu rồi!”
“Bị người ta nhắc nhở thì đem chuyện riêng tư của người ta ra chọc ghẹo, lớn rồi mà kì quá nha!”
Chữa quê cho bản thân bằng việc đứng thẳng người lên vỗ ngực nhận lỗi. Nhưng tâm tư của hắn lúc này cũng rối bời chẳng kém ai.
“Rồi rồi, tao sai, giờ tao đi nộp vở bài tập đây nè! Tụi mày chửi đủ chưa! Tao sai, tao sai!”
Thật ra hắn biết mình cũng chỉ lợi dụng việc đem đống vở bài tập đi nộp là để tránh mặt mà thôi. Vậy nên phong thái này của hắn làm gì có sự khẩn trương, cứ vừa đi vừa nghĩ những chuyện sai trái của bản thân mình, hắn thấy hình như mục đích của việc hắn vừa làm không chỉ là để chọc tức hai người đó thôi.
“Mình muốn biết rốt cuộc họ có hẹn hò hay không!”
Nhưng mà như vậy thì có ý nghĩa gì với hắn? Hắn cũng tự cảm thấy bản thân khó hiểu vô cùng, nếu Lam Tuyên với Bảo Khang mà thật sự hẹn hò, phải chăng cái cảm giác nhẹ tênh trong lòng của hắn bây giờ cũng chẳng tồn tại?
“Nếu như hai người đó hẹn hò, sao mình lại cảm thấy khó chịu với tình cảm của người khác như vậy? Mình ganh tị?”
Suy nghĩ hoài cũng chẳng có được đáp án, cái đáp án duy nhất mà Tử Kỳ giữ lại được trong lòng chỉ là như thế, cùng với một tiếng thở dài tận thâm tâm, nhưng nếu hắn ganh tị vì người như Lam Tuyên mà cũng có tình yêu, vậy thì có phải hắn đã quá ấu trĩ rồi không?
Dọc hành lang không hề có tiếng cười và giọng nói của hắn, chỉ có cái dáng vẻ bần thần ôm đống vở cao tới cổ hướng về chỗ phòng giáo viên. Đoạn đường mà hắn đang đi, khoảng cách giữa những bước chân của hắn và những bước chân của anh cũng dần thu lại. Nhưng dù hắn có đưa mắt dõi theo anh, anh cũng chẳng thèm để tâm liếc nhìn hắn một giây nào cả. Hai người lướt qua nhau dưới đoạn hành lang, chỉ hệt như những người xa lạ không có chút thân thiết nào trước đó.
“Lam Tuyên tính cách như vậy, kiếm bạn đã khó, kiếm người yêu lại càng khó hơn! Lẽ ra chuyện Bảo Khang thích ổng, mình phải tác hợp chân thành mới đúng, mình còn đem hai người đó ra làm trò cười nữa, Kỳ ơi là Kỳ… rốt cuộc mày nghĩ gì vậy hả?” – hắn cứ nghĩ vu vơ trong lòng, đặt chồng vở bài tập Văn xuống, bàn tay bất ngờ lật một trang tuỳ ý trong một quyển tập. Đó là trang cuối cùng của quyển vở mà hắn dùng làm bài tập Văn, đôi lúc cứ rảnh rỗi lại viết rất nhiều những chữ vô nghĩa ở đó, nhưng lẫn lộn trong đống kí tự hắn viết, lại có một dòng chữ vô cùng ngay ngắn chỉn chu.
“Lam Tuyên…”
Sau đó hắn lại tìm lật trang vở cuối cùng của Lam Tuyên, sự trống trơn quả đúng với những gì lòng dự đoán. Còn Bảo Khang thì giống như hắn, cậu ấy cũng viết ra hai chữ Lam Tuyên vô cùng ngay ngắn ở đó, chỉ khác một điều là phía sau còn có thêm dòng bày tỏ hết sức chân thành.
“Em thích anh, thích nhiều lắm, thích vô cùng luôn.”
Có phải khi người ta cực kì để tâm đến một ai đó, người phải quan trọng và có sức ảnh hưởng rất nhiều, mới khiến cho bản thân vô thức viết tên như vậy đúng không?
Hắn lại vội vàng dùng cây bút tô đậm lên hai từ “Lam Tuyên” đó, cố che đi những gì bản thân đã từng nắn nót, thay vào đó muốn viết cái tên Minh Trang thật đẹp, kèm với một dòng chữ mà hắn nghĩ là sẽ thích hợp hơn.
“Minh Trang, em thích chị! Em cực kì cực kì thích chị!”
Cuối cùng khi nhìn lại những gì mình đã cố gắng trau chuốt, Tử Kỳ lại cảm thấy nó chẳng hề đẹp đẽ một chút nào. Xấu xí và vụng về đến mức thất vọng xé đi.
Soạt!
Sau đó hắn lại vò thành một cục tròn, chán nản đem vứt vào sọt rác.
Uyên Ruby
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Thuan123
Thuuyen
Lt0303
Mina
Hoa lương