Chương 3
[Đinh Võ Hoài An]
Nghe thông báo vừa rồi tôi và Tiên tranh thủ đẩy nhau ngồi vào chỗ cái bàn trống đầu tiên ở giữa phòng ăn, hai đứa đều muốn nghe rõ thông báo và không muốn bỏ lỡ bất kì một thông tin nào. Vài phút sau, từng nhóm công nhân lững thững kéo đến, họ vừa bàn tán vừa tụ tập quanh mấy dãy bàn ăn. Lúc quay lại nhìn, tôi cau mày xót xa trước cảnh trống trải, lưa thưa của những chiếc bàn không có người ngồi. Vì tính chất công việc của tôi là quản lí kho và lập kế hoạch sản xuất, tôi biết rõ với số lượng nhân lực này thì việc duy trì công ty xuyên dịch sẽ rất khó khăn.
“Anh! Em đi toilet một chút nha, lát Du có vô thì anh nói một tiếng với giữ chỗ giúp em nha!”
Giao Tiên đụng vai tôi một cái, nó nhăn mặt ôm bụng rồi chỉ tay về phía nhà vệ sinh, tôi nhìn nó trong trạng thái này cũng quá quen rồi, chỉ hất mặt ra hiệu cho nó nhanh chân một chút.
“Đi đi!”
Cơ mà, bóng lưng Tiên vừa khuất sau bức tường ngăn cách kia, Thuỵ Du và chị Thuý cũng vừa song song bước chân thong thả đi vào nhà ăn. Không ai bảo ai nhưng những tiếng ồn ào bàn tán bỗng dưng im bặt, không khí nghiêm túc nghẹt thở lại quay trở về giữa căn phòng ăn quen thuộc. Tôi ngoái đầu nhìn cánh cửa sau, trông ngóng đứa em xui xẻo của mình mà lòng thấp thỏm, lo lắng không biết nó có quay về kịp giờ họp hay không?
“Tiên đâu rồi An? Công nhân bên kho tập trung đủ chưa?”
Du hỏi tôi, trùng hợp thay lúc đó tôi cũng nhấp nhổm trong lòng, bị hỏi bất ngờ như vậy nên cũng chưa thể đưa ra một câu trả lời chính xác, theo thói quen tôi đành đứng dậy, ấp úng đáp lại:
“À… Du chờ An điểm danh các bạn đã nha… rồi An báo lại với Du sau!”
Cách trả lời tự nhiên của tôi nhận lại biểu cảm khó chịu của Du, cậu ấy cau mày, lớn giọng trước cả đám đông:
“Ủa An? An không nghe thông báo hả? Bây giờ là mấy giờ rồi? An đợi Du hỏi rồi mới đi điểm danh hả?”
“…”
Tôi của năm năm trước giờ chẳng còn nữa, chẳng còn cái người sẵn sàng bật lại quản lí rồi ngẩng cao đầu đi nhận quyết định nghỉ việc. Tôi hiện tại đã quen phải giữ im lặng lắng nghe những lời chỉ trích, dù đôi khi phần lỗi không hề thuộc về bản thân. Chỉ là, tôi đã dần biết tự trân trọng công sức của mình, tôi hiểu rõ không ai đạp đổ tất cả cố gắng suốt nhiều năm qua của tôi, người duy nhất có thể làm được điều đó là chính tôi thôi. Kể từ lúc bước vào KSM-66, tôi thực hành cái câu: “Một điều nhịn được chín điều lành” nhiều đến mức khiến việc nhẫn nhịn trở thành thói quen mỗi khi xảy ra bất cứ chuyện gì. Người khiến tôi thấy ngại duy nhất ở đây chính là chị Thuý, trong công việc chị ấy đã cất nhắc và ưu tiên rất nhiều cho tôi. Trước mặt người luôn nâng đỡ mình, tôi không muốn những lời nói của Thuỵ Du làm cho chị ấy càng thêm khó xử, tôi im lặng quay xuống tìm kiếm các bạn công nhân thuộc nhóm của mình, vẫy tay ra hiệu cho các bạn ấy tập trung về cùng một chỗ.
“Đầy đủ chưa An? Nhanh lên đi An, lúc nào cũng để nước tới chân mới làm là sao vậy?”
Du vẫn không ngừng lớn tiếng thúc giục, trong lòng tôi không hay nghĩ xấu người khác nên chỉ tập trung làm đúng những việc bản thân cần làm, rì rầm ở bên tai là cách đánh giá của những bạn công nhân khác chung tổ.
“Chuyện điểm danh là chuyện của ông Du chứ bộ!”
“Ừ, làm tổ trưởng mà cái gì cũng bắt anh An làm!”
“Đã vậy còn nói cái giọng khó ưa đó nữa chứ!”
Không khí ồn ào trong nhà ăn đã bão hoà thật rồi, có lẽ Du không thể nghe thấy những lời bình phẩm về mình, nhưng chị Thuý là người có kinh nghiệm trong việc quan sát và lắng nghe. Chị ấy giữ im lặng tập trung vào máy tính bảng đang cầm trên tay, dù không ngước lên nhìn nhưng nghe cách chị ấy nói, tôi ngầm hiểu từ nãy đến giờ những lời mà các bạn trong nhóm Kho thì thầm với nhau, đều đã lọt hết vào tai của chị Thuý mất rồi.
“Ủa Du? Em trực tiếp quản lí kho thì việc điểm danh phải do em làm chứ? Sao lại để An làm?”
Lúc chị Thuý ngước lên nghiêm giọng hỏi Du, tôi quay lại nhìn Du chỉ là thấy ngại mà thôi, trước đây Du từng nhờ tôi giúp đỡ một số chuyện trong công việc, tôi cũng chỉ nghĩ mình là con trai duy nhất trong nhóm nên mới nhiệt tình không kể trách nhiệm thuộc về ai cả. Chị Thuý hỏi như vậy, tôi sợ Du khó xử nên mới chủ động giải thích:
“À, chuyện này là Du nhờ em giúp…”
Nói tới đó, tôi thấy ánh mắt căng thẳng của Du hướng về phía tôi, còn hơi cau mày nhè nhẹ. Chị Thuý cũng dời tầm mắt sang tôi, nghiêm giọng hỏi:
“Vậy lúc nhận lương Du có nhờ em xài giúp một ít không?”
Trong công việc chị Thuý vẫn luôn là người nghiêm khắc nhất ở trong xưởng, ban đầu tôi cũng bị ấn tượng bởi những câu nói thẳng thắn của chị ấy, chỉ đến khi rơi vào hoàn cảnh bị “sếp” chất vấn, tôi cứ như con thỏ vội vàng núp vào bụi cây:
“Dạ…”
“Dạ cái gì mà dạ? Em rảnh lắm hay sao mà đi giúp người khác? Nếu rảnh thì để chị giao thêm việc cho! Còn Du nữa, nếu em quá tải thì phải báo cáo với chị, chị sẽ cho sắp xếp lại! Không được phép tự ý giao việc của mình cho cấp dưới như vậy!”
“Dạ! Em sẽ rút kinh nghiệm!”
[“Các bạn chú ý!”]
Loa thông báo lại bất ngờ phát âm thanh, thông tin đưa xuống là khoảng mười phút nữa sẽ diễn ra cuộc họp bàn giao số liệu và có người đại diện giải quyết các vấn đề liên quan đến nhân sự. Từ bàn của tôi đổ về phía sau, im lặng và hồi hộp nối từ người này sang chỗ người nọ, Du cũng đã chủ động đi xuống tự mình điểm danh các bạn trong nhóm, nhưng cũng chính vì Du là người phải làm việc này, Giao Tiên xuất hiện giữa đám đông lại trở thành cái hố cho Tổ trưởng trút mọi tức giận vào đó.
“Tiên!”
Tôi vừa nghe Du gắt giọng gọi lớn, lòng đã ngầm đoán ra buổi chiều hôm nay sẽ tệ thế nào với nhóc đàn em. Lúc đó, ngoài việc ngậm ngùi nhìn nó tôi cũng chẳng thể nào lên tiếng nói thay gì nữa.
“Dạ anh!”
Giao Tiên là người do tôi đào tạo công việc, thông thường với cách làm việc của Du thì Du sẽ tìm tôi “hỏi tội” chứ không trút giận vào một công nhân học việc làm gì. Chỉ có điều ban nãy chị Thuý mới lên tiếng nhắc, Du đương nhiên sẽ không tiếp tục “đẩy” việc răn đe công nhân cho người khác nữa. Trước mặt chị Thuý, Giao Tiên ngơ ngơ ngác ngác vừa thở vừa nhìn Tổ trưởng, đám đông bên dưới thấy có người sắp bị “hỏi tội” thì cũng đứng lên hóng chuyện. Du ra hiệu cho Tiên đứng ngay khoảng trống trước mấy dãy bàn, làm trung tâm chú ý cho tất cả những công nhân đang ngồi bên dưới. Nếu bảo tôi nhận xét công tâm thì có lẽ tôi cũng thẳng thắn nói rằng cách xử lí vấn đề của Du hoàn toàn không hề tế nhị một chút nào cả. Chỉ riêng lúc Du nói, vì không làm chủ được cảm xúc nên những lời lẽ cũng rất khó nghe. Tôi là người ngoài cuộc mà phải nhăn mặt, cau mày thì nói gì đến Giao Tiên, nó đứng trước cả đám đồng nghiệp, biết bao nhiêu con mắt đều dán vào nó, đó là còn chưa kể quản lí các cấp ai cũng chờ nghe quyết định của Du, một người mặc sức ra oai còn một người chỉ biết cúi mặt không dám ngước lên.
“Sao ở đây có những người lớn rồi mà cứ để người khác điểm mặt gọi tên, nhắc nhở đích danh mới chịu vậy ta?”
“…”
“Cho Du hỏi ở đây có bạn nào không biết sau giờ nghỉ trưa phải tập trung ở nhà ăn chờ nghe thông báo không hả?”
“…”
Cách hỏi vừa rồi tôi thoáng nghe đã biết thực chất là Du chỉ muốn làm khó Giao Tiên mà thôi, làm gì có ai dám lên tiếng nói rằng mình không biết điều này trước mặt rất nhiều quản lí như vậy cơ chứ? Mà có biết thì đã làm sao? Lúc điểm danh chính mắt tôi thấy đầy công nhân khác cũng đi ra ngoài, thậm chí khi Giao Tiên bước vào, sau em ấy còn có thêm vài bạn khác vào chậm hơn nữa. Thuỵ Du chỉ gọi mỗi một người có liên quan đến tôi nhất để mà khiển trách. Nếu tôi đã mang danh “sư phụ” của Tiên mà cứ im lặng không nói lời nào thì lương tâm tôi cũng không chịu được. Lòng tôi trước giờ ngay thẳng, làm việc gì cũng nghĩ đến sự công bằng chứ không thiên vị bất kì một ai, không muốn thẹn với lòng mình, tôi đứng dậy hạ giọng giải trình thay cho Giao Tiên:
“Du ơi! Tiên bị đau bụng, trước khi đi Tiên có nói với An nhờ…”
“An là quản lí hay Du là quản lí?”
Thái độ của Du làm tôi chưng hửng, mấy người đứng sau lưng vừa nghe cũng thấy bức xúc thay cho phần tôi, nhưng họ không dám can thiệp, chỉ có thể rì rầm đánh giá:
“Ủa? Ông An nói chưa xong mà?”
“Người ta nói chưa xong mà đã chen vào!”
Ai cũng biết rằng tôi chưa nói hết câu, chỉ một người duy nhất cố tình tỏ ra không biết, lại còn cắt ngang lời tôi. So về tuổi tác, tôi và Du là ngang bằng nhau, so về chức vụ nhiều người nói rằng tôi là cánh tay mặt đắc lực của Du. Tôi chưa bao giờ nhận những lời nịnh bợ, nhưng cũng tự biết mình có giá trị gì cho công việc của cấp trên. Dù vậy nhưng tôi cũng chẳng bao giờ đi quá giới hạn, chưa từng có hành động thể hiện bản thân muốn lấn lướt quyền hạn gì ở đây. Nói đúng ra, tôi luôn dành cho Du một sự tôn trọng nhất định, cũng hi vọng cấp trên đối xử với mình như vậy. Nhưng câu hỏi và thái độ của Thuỵ Du vừa rồi không phải là lần đầu tiên, thỉnh thoảng nếu tâm trạng của tôi vui vẻ, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn so với bây giờ.
Không trả lời câu hỏi ngang ngược vừa rồi, tôi chỉ nghiêm túc nói tiếp chuyện mà mình cần nói, chất giọng bị sự ấm ức bóp méo đến mức khàn đi:
“An chỉ muốn nói rõ ràng thôi, hồi nãy Du chưa tới thì Tiên bị đau bụng, nó xin đi vệ sinh và cũng có nhờ An nhắn lại với Du…”
“Tiên xin đi vệ sinh có nói sẽ vào trễ không? Nếu có thì hiện tại Tiên không có lỗi nhưng An quên báo cáo vấn đề với Du nên An là người có lỗi, đúng không?”
“…”
Có trời mới đoán ra được là Du sẽ bẻ câu chuyện đi theo hướng này, tôi lại không phải người giỏi việc giải thích, nghe những lời bắt bẻ vừa rồi chỉ có thể đực mặt ra mà nhìn Tổ trưởng của mình. Lúc đó tôi có hơi liếc sang chị Thuý, thấy chị ấy nhìn tôi với một biểu cảm rất lạ, tôi lúng túng đan hai bàn tay vào nhau, cúi mặt cố vắt óc suy nghĩ xem mình phải nói những gì tiếp theo.
“…”
Bất ngờ thay, lúc đó từ dãy hành lang thông với các phòng thuộc khối nhân viên dồn dập vang đều những tiếng bước chân, tiếng bước chân dứt khoát, đều đặn, càng lúc càng hướng về phía nhà ăn. Ngoài chị Thuý ra, không còn ai khác đủ tư cách để mà chủ động đứng dậy mở cửa nhà ăn quan sát bên ngoài, lúc đứng lên chị ấy ngoái đầu nhìn tôi và Tiên, nhỏ giọng đề nghị:
“Thôi Tiên về chỗ ngồi đi, An cũng vậy… lần sau rút kinh nghiệm!”
Vậy là một mớ rắc rối của tôi với Tiên cuối cùng cũng đã được giải quyết nhanh gọn lẹ, xem ra Du liếc mắt nhìn tôi có vẻ vẫn chưa hài lòng. Tôi không muốn tiếp tục bị Tổ trưởng la mắng nữa, chỉ vội vẫy tay ra hiệu cho Tiên vào chỗ ngồi chung với mình. Nhóc con bị doạ một phen hú hồn, nó ôm ngực lủi vào cạnh tôi, vừa đứng ngay ngắn vào chỗ đã thấy cả đám người có lạ có quen nghiêm túc bước vào.
“Ủa?”
“Trời ơi!”
Tôi và Tiên, đứa này đụng đứa kia chỉ kịp thốt lên mấy từ cảm thán, phía sau lưng nhỏ nhỏ to to có giọng của mấy bạn nữ thì thầm.
“Ông người Tây đó đẹp trai quá!”
“Chắc là sếp mới!”
“Ủa sao nói công ty bán lại cho doanh nghiệp trong nước mà ta?”
“Không biết nữa, nhưng cái ông người Tây đó cao to, đẹp trai ghê!”
Cũng giống như họ, tôi ngỡ ngàng vì dàn sếp mới có một chàng Tây trông rất bảnh bao, nhưng chẳng hiểu vì sao càng nhìn tôi càng cảm giác người này khá là quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Quen đến nỗi khiến tôi hoang mang, phải quay sang cầu cứu đứa em bên cạnh:
“Ê Tiên, dạo này mày có cho tao coi video nào liên quan tới trai Tây không?”
“…”
“Tiên!”
“…”
“Tiên!”
Gọi tên nó đến lần thứ ba, phải kèm theo một cái đẩy nhẹ mới nhận được chút phản hồi yếu xìu.
“Anh… Chết em rồi!”
Nhóc con quay sang nhìn tôi, mặt nó trắng bệt như vừa bị ai rút sạch khí huyết, môi miệng há hốc, biểu cảm sợ hãi, giọng cũng run run:
“Ông đó là sếp mới hả anh? Vậy thì… chết em rồi, hồi nãy em mới… bóp bọc nước mía… của ổng… trong toilet…”
“Hả? Bọc nước mía gì? Sao mà… Đem bọc nước mía bỏ vô toilet?”
Bị cuốn theo biểu cảm thất thần của Tiên, còn nghe chuyện khó hiểu mà nó vừa nói, tôi ú ớ thốt lên thành tiếng, ồn ào xong mới chợt nhớ ra, lúc này đưa tay lên che miệng cũng đã lỡ rồi.
“Tiên! An! Hai bạn có thấy sếp đang ở trên này hay không vậy?”
Du gọi thẳng tên tôi và Tiên, lần này thì chết chắc rồi, khiến cho cả dàn sếp cả mới lẫn cũ đều hướng tầm nhìn về chỗ hai đứa. Tôi cúi mặt nghiêm túc không dám ngước lên, Tiên cũng vậy, dù cả hai không tiếp tục trao đổi bằng ngôn ngữ, nhưng có lẽ trong lòng đều cùng chung một suy nghĩ, nghĩ rằng: “Biết vậy hồi nãy ngồi bàn cuối cho rồi!”
***
Lúc này đám công nhân chúng tôi như những “bé ngoan” trong trường mẫu giáo, ai nấy cũng giữ trật tự, ngồi trước mặt một dàn sếp lớn như vậy thì chỉ cần hé răng một câu thôi cũng đã trở thành tâm điểm. Kì thực tôi rất tò mò về chàng sếp Tây cao to đứng ngay trước mặt, mấy lần tôi cố tình ngước lên nhìn thẳng vào mặt cậu ta, nhưng nhìn đến tận lần thứ năm mà vẫn không thể nhớ nỗi tại sao lại quen thế này.
Cuộc họp chính thức bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, đầu cuộc họp là các báo cáo khiếu nại hàng hoá cũng như kê khai số liệu lỗ vốn suốt sáu tháng liền. Những vấn đề này cấp trên nói với bọn tôi cũng như nước đổ đầu vịt, tôi không quay xuống nhìn mà vẫn đoán ra các bạn công nhân bên dưới đã sắp ngủ gật cả rồi. Hai tiếng trôi qua, ngoài cậu sếp Tây kia thì còn một thứ khiến sự tò mò trong tôi dâng cao đỉnh điểm. Đó là chiếc ghế dựa được chuẩn bị sẵn cho một nhân vật nào đó, từ nãy đến giờ vị trí trung tâm hoàn toàn trống trơn, thỉnh thoảng tôi có nghe mấy bạn phía sau thì thầm hỏi nhau:
“Ủa? Cái ghế đó để sẵn cho ai ngồi vậy ha!”
“Tao cũng thắc mắc giống mày đó!”
Nghe mấy lời này, tôi ngứa miệng cũng muốn khều tay nhóc Tiên để tám, nhưng một phần vì cả hai đứa đều ngồi bàn đầu, phần còn lại là vì từ nãy đến giờ tôi thấy Tiên ngoan ngoãn một cách lạ thường. Nó để hai bàn tay dưới đùi, cọ cọ mấy ngón tay vào nhau, mặt cúi gằm không dám ngước lên. Soi theo vị trí nó ngồi, tôi lại len lén nhìn anh chàng sếp Tây ở ngay trước mặt, anh ta ngồi đối diện với bàn của tôi và Tiên, mắt dán chặt vào nhóc đàn em của tôi, thỉnh thoảng lại giống như đang cố kìm nén không để bản thân bật cười.
“Gì vậy ta? Sao thấy mờ ám dữ vậy?” Tôi nghĩ thầm trong lòng, nhìn tới rồi nhìn lui mấy lần càng không hiểu nổi những lời Giao Tiên đã nói ban nãy có nghĩa là gì.
“An!” Du gọi tôi.
Nhận ra sự căng thẳng trong giọng của Du là tôi biết có chuyện tới rồi, tôi nghiêm mặt nhìn sang Tổ trưởng của mình, thú thật là từ nãy đến giờ tôi không chú ý gì đến nội dung cuộc họp. Giờ lại bị cấp trên gọi tên trước bao nhiêu người, tôi lúng túng cau mày nhìn bảng trình chiếu, ngơ ngác xem những dãy số dài hiện lên trên bảng Excel.
“Sao vậy Du?”
Câu hỏi của tôi ngay lập tức nhận lại biểu cảm thất vọng từ phía Tổ trưởng, Du không nói mà chỉ thở dài, tay cầm cây chỉ bảng gõ gõ vào cột biểu thị mức độ chênh lệch, ở đó có hai dòng cảnh báo đỏ chót.
“Tháng vừa rồi có xử lí tồn kho không? Sao vẫn còn mấy chỗ lệch kho dữ vậy?”
Mí mắt tôi giật giật vài cái, phận là công nhân tôi không dám đánh giá cách giao tiếp của Tổ trưởng, nhưng đứng ở phương diện một người lắng nghe câu hỏi và chờ đợi được trả lời, cách hỏi này của Du khiến tôi cảm thấy khó chịu. Dù vậy, kể từ sau khi bị đuổi cổ khỏi công ty cũ tôi cũng đã tự trang bị thêm cho mình cái tính nhẫn nhịn, tôi kìm cảm xúc tức giận xuống rồi đeo một chiếc mặt nạ thân thiện nhìn Du, thái độ hết sức hợp tác, rõ ràng rành mạch đáp lại:
“Tháng vừa rồi An đã xử lí tồn kho và lập báo cáo cho Du, An có gửi mail cho Du xác nhận mà không thấy Du phản hồi!”
“Ý của An là Du sai đó hả? Dù Du không kiểm tra thì trách nhiệm xử lí tồn kho của An, An phải đảm bảo mình làm đúng chứ? Hôm nay có sếp mới, An thấy cái file này đã đủ pass[1] chưa?”
Trước giờ tôi không phải là người thích đẩy trách nhiệm sang cho người khác, nói về cái sai của bản thân thì tôi đương nhiên sẽ thành khẩn nhận. Nhưng tôi cũng chẳng thích bị Du “nhét chữ vào miệng” bằng một suy nghĩ có phần cực đoan như vậy, dẫu gì thì Du cũng là quản lí trực tiếp của tôi, trách nhiệm xử lí tồn kho là của tôi nhưng trách nhiệm kiểm tra báo cáo và mức độ trùng khớp với hệ thống cũng là của Du. Một báo cáo đạt tiêu chuẩn là phải thông qua sự kiểm duyệt của cấp trên, phải có chữ kí xác nhận rõ ràng.
Đối diện với những lời bàn tán sau lưng, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nữ quen thuộc đang cười nhạo mình, cô bạn ấy nói rằng: “An làm trợ lí của Du mà suốt ngày nhập sai số liệu, nếu không có chị Thuý bênh vực thì chắc cũng bị đuổi việc lâu rồi!”
Chỉ vì những lời lẽ phi lí vừa rồi, sự cố gắng nhẫn nhịn của tôi tan thành mây khói. Tôi ngước lên, mỉm cười nhìn Du rồi chậm rãi hỏi:
“Vậy Du đã kí duyệt bảng báo cáo này của An chưa?”
“…”
Hỏi Du xong tôi đưa mắt nhìn chị Thuý, trong mắt tôi dâng lên một khao khát lớn, mong rằng chị ấy đừng nhúng tay vào cuộc tranh luận giữa tôi và Du tại thời điểm này. Về phần Du, đương nhiên là cứng họng mất rồi, đặt mình vào vị trí của Du tôi thừa biết Tổ trưởng của mình không có câu trả lời nào an toàn cho câu hỏi này. Bởi lẽ, ngoài tôi ra người có khả năng điều chỉnh số liệu tồn kho là Du, trước khi đem những kết quả này ra làm thông tin báo cáo, việc của Du là kiểm tra lại mức độ chính xác tối đa của nó.
“Sao An hỏi ngược lại Du vậy? Vì có người kiểm tra và kí duyệt nên An không thèm để tâm đến những ô đỏ này sao?”
“Dạ… Cho em xin có ý kiến một chút!”
Lần này Giao Tiên chủ động giơ tay phát biểu, nhóc con này đúng là cũng làm cho tôi bất ngờ quá đi. Nó đứng dậy, khác hẳn cái vẻ sợ sệt ban đầu, rõ ràng giải thích trước mặt một dàn sếp lớn:
“Bữa trước em có đưa cho Du hai cái thẻ trừ số liệu do em nhập sai ở mã hàng Stent[2] , nãy giờ em quan sát thấy mấy cái ô đỏ kia trùng với mã hàng mà em báo cáo với Du, có khả năng là Du chưa xử lí nên mới bị chênh lệch số liệu so với file của anh An…”
“Em nói cái gì?”
Nghe vậy, Du đập bàn tức giận quát lên, Giao Tiên vội vàng cúi mặt xuống, nó biết nói ra những lời này trước mặt cấp trên là tự nhận sai sót của bản thân một phần, nhưng có lẽ vì không muốn khiến cho tôi khó xử, nhóc con này đúng là cũng có “nghĩa khí” dữ lắm, dám thừa nhận cái sai của mình dù cho kết quả bất lợi ra sao.
“Em nhập sai sao không biết đường nhắc tôi điều chỉnh số liệu? Em có biết cuối tháng là xử lí tồn kho không? Còn dám đứng đây nói do tôi không xử lí nữa hả?”
“Dạ ý của em không phải như vậy…”
“Vậy được rồi, em đang trong thời gian thử việc phải không? Sai sót này đủ thấy em không có khả năng trong công việc này rồi đó!”
Cảnh này sao quen thuộc quá, mấy năm qua công việc đào tạo công nhân mới thường xuyên do người trợ lí như tôi phụ trách, nhưng nếu để ý một chút có lẽ cũng sẽ nhận ra một điều vô cùng đặc biệt, đó chính là Thuỵ Du thẳng tay kết luận sa thải mà không nể nang công sức đào tạo gì cả. Nhiều lần trước tôi tự an ủi bản thân là vì các bạn khác không có kinh nghiệm quản lí kho giống như Giao Tiên, đào tạo chật vật nhiều tháng trời vẫn không thể đạt kết quả làm việc độc lập. Giao Tiên lại vào công ty đúng thời điểm khó khăn nhất, trợ lí cũ nghỉ việc nên việc đào tạo chuyển sang cho tôi, số người trong kho rất ít, công việc thì quá phức tạp. Tôi vừa lo công việc xuất nhập kho, vừa tính toán đơn hàng lại còn vừa phụ trách chỉ việc cho Tiên, vậy nhưng Tiên là đứa rất giỏi tiếp thu, nó học việc nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Đứng ở lập trường một người đào tạo có kinh nghiệm trong việc quản lí kế hoạch sản xuất, tôi cảm thấy mấy lỗi sai này ở Tiên không quá nghiêm trọng, đều là những lỗi sai thường tình ở các bạn công nhân mới mà thôi. Sự việc chỉ trở nên nghiêm trọng khi người xử lí cuối cùng làm việc thiếu tính cẩn thận, lại còn hay đổ trách nhiệm sang người khác.
“Chị Thuý, hồi nãy lúc họp kín sếp Tổng mới có nói sẽ sàng lọc lại công nhân dưới xưởng, bên kho tụi em quyết định sẽ để Giao Tiên vào danh sách nguy hiểm!”
“Tụi em?”
Tôi nhấn giọng nhắc hai từ kia, nhưng Tổ trưởng buông cây chỉ bảng xuống bàn, hoàn toàn không thèm đá động gì đến thái độ đầy bức xúc của tôi. Một chị thuộc Phòng Quản lí sản xuất đứng lên phát biểu thay cho lời kết, chị ấy thấy tôi căng thẳng nhìn Du chờ đợi nghe câu trả lời nên đã xua tay:
“Em ngồi xuống đi! Sau cuộc họp này các bạn bên kho ở lại tự làm việc với cấp trên về vấn đề này!”
“Dạ!”
Lúc kéo ghế ngồi xuống, tôi bồn chồn quay sang nhìn Tiên, người đã lựa chọn ở lại công ty này giữa lúc khó khăn, nhưng chỉ vì dám nói ra sự khuất tất trong cách làm việc của Tổ trưởng mà lại bị đưa vào danh sách “nguy hiểm” một cách thẳng tay như vậy.
[“Các bạn cũng biết nhà ăn chúng ta có camera đúng không? Thành thật mà nói thì tất cả camera trong công ty này đều có chất lượng thu lại hình ảnh và âm thanh rất tốt. Từ sáng đến giờ sếp mới vẫn theo dõi các bạn qua camera, cộng với những báo cáo về chất lượng làm việc của các bạn… Chút nữa có thể sẽ có một số bạn được gọi lên phòng thương lượng trực tiếp với sếp mới! Các bạn thường xuyên phạm lỗi trong công việc dù tự quyết định ở lại cũng chưa chắc đã được ở lại! Dù kết quả cuối cùng ra sao, chị cũng đại diện phía công ty gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các bạn vì những năm qua đã cống hiến hết mình vì công việc sản xuất!”]
Những câu nói đi vào trọng tâm vấn đề mà chúng tôi vừa được nghe có vẻ căng rồi, sự yên tĩnh phía sau lưng tôi dần dần được thay thế bằng những lời bàn tán. Phút cuối, chúng tôi đứng dậy cúi đầu chào toàn thể các sếp, sau khi họ rời đi thì những tổ trưởng quản lí trực tiếp cũng bắt đầu nhập danh sách nhân viên bị đưa vào diện “nguy hiểm”. Từng người, từng người một sau khi nghe đọc tên mình đều phải xếp thành hàng dọc chầm chậm di chuyển về phòng họp lớn.
“Bộ phận Kho, Lê Viết Giao Tiên mã số 0999 và Đinh Võ Hoài An mã số 0804!”
Tôi không ngờ luôn đấy, nghe giọng Du dứt khoát đọc tên của mình mà tôi phải đơ người ra mất ba bốn giây mới xác nhận rõ tình hình.
“Đi!”
Nhưng đôi co không phải là cách giải quyết thiết thực lúc này, tôi mạnh dạn ngước lên nhìn Tiên, nhìn vẻ mặt lo lắng của nó tự cảm thấy thật dễ thương.
“Đi với anh!”
Kéo nó đi hiên ngang giữa một đám người cùng chung số phận, sau lưng tôi vẫn còn kha khá những lời bàn tán thật sự rất đáng để tâm:
“Ông An trước giờ hay bao che cho công nhân mà! Thuỵ Du chắc cũng ghét ổng lâu rồi!”
“Hồi trước ổng từng mắc lỗi nhập sai, nghe nói suýt bị đuổi nhưng chị Thuý giữ lại đó chứ!”
“Mày thì biết cái gì? Lần đó ổng nhận lỗi thay cho người khác!”
Tôi bật cười khoác vai Tiên kéo lại gần hơn, đè nén cái cảm giác căng thẳng bằng một câu đùa:
“Nếu bị đuổi việc anh về quê mở quán mì trộn, hủ tiếu!”
[1] Pass là từ thông dụng trong ngành sản xuất, mang hàm ý một sản phẩm đã được duyệt trước khi chuyển đến công đoạn sau.
[2] Stent: Trong y học, stent là một ống thường được làm bằng hợp kim kim loại hoặc polymer. Nó được đưa vào trong lòng của mạch hoặc ống giải phẫu để giữ cho lối đi luôn thông thoáng.
Nhận xét của độc giả (Dành cho thành viên đã đăng ký tài khoản)