Tác giả
  • Thông báo
  • BOYLOVE
  • GIRLLOVE
  • TÌNH CẢM NAM NỮ
  • Kiến thức LGBTQ
  • Hoạt động xã hội
  • Reaction nè
  • Tự truyện
    • Đăng nhập
    1. Trang chủ
    2. Chương 4

    Chương 4

    Sau Tất Cả Là Chúng Ta

    Chương 4

    130
    Chương trước
    Chương tiếp

    Chương 4:

    [Hoàng Minh Phương]

    Năm tôi mười lăm tuổi, ba mẹ tôi quyết định li hôn.

    Vào một bữa cơm tối bình thường như bao ngày khác, ba và mẹ chẳng có nửa lời cãi vã nặng nề, cũng chẳng tranh luận xem rốt cuộc tôi sẽ theo ai. Câu trả lời dường như đã có sẵn trong suy nghĩ của họ, và chính bản thân tôi cũng tự hiểu ra, tôi gần như phải chấp nhận rằng: "Mình chính là lí do khiến cho cuộc hôn nhân của ba và mẹ tan vỡ chỉ trong phút chốc".

    Có thể trước đó ba mẹ cũng chẳng yêu nhau, họ bước vào cuộc sống hôn nhân bằng sự sắp đặt của những người lớn. Là con trai duy nhất trong nhà, ba tôi mang trên vai áp lực thành công và trách nhiệm phải sinh được cháu nối dõi cho cả dòng họ. Ngày tôi ra đời, một nửa trách nhiệm đó đã bám theo từng bước chân trưởng thành của tôi. Bởi vì ba và mẹ không có tình cảm với nhau, thế nên tôi cũng là sợi dây duy nhất kết nối giữa hai người họ, kết nối một cuộc hôn nhân mang lại lợi ích chung cho cả hai bên họ hàng trong việc kinh doanh. Sau tôi, ba và mẹ quyết định không sinh thêm nữa. Càng trưởng thành, tôi càng cảm nhận rõ rệt những kì vọng đang đè nặng trên vai mình. Đôi lúc trải qua nỗi áp lực trong sự cô đơn, tôi từng ước rằng mình có thêm một người anh trai. Chỉ cần có anh trai, dù có phải chia sẻ tám phần tài sản tôi cũng vui vẻ chấp nhận. Thật ra tôi cũng giống như ba và mẹ, chỉ mong muốn được sống một đời hạnh phúc, yên bình với người mình yêu mà thôi.

    Mẹ thì hiểu, nhưng ba thì không.

    Ngày ba mẹ phát hiện ra tôi có quan điểm riêng của mình trong chuyện hôn nhân, hai người cùng lắng nghe tôi nói, nhưng chỉ có một người gật đầu thừa nhận bản thân có cùng suy nghĩ. Người còn lại cho rằng sự hiện đại của truyền thông và công nghệ thông tin đã khiến cho tôi có quan điểm riêng "lệch chuẩn" xã hội.

    Ba tôi không nói nhiều, nhưng mỗi câu mà ba nói ra đều có sức nặng, nặng đủ để dìm tôi trong cái hồ sâu ngập những tổn thương. Câu cuối cùng mà ba bàn luận về tôi ngắn lắm, ba chỉ bảo: "Mẹ thằng Phương đưa con đi chữa bệnh đi!"

    Mẹ tôi nghe vậy thì lắc đầu cười, câu trả lời của mẹ giống như nhát dao cuối cùng dứt khoát cắt đứt liên kết mỏng manh mà tôi đã cố níu giữ bằng sự hiện diện của mình, mẹ bảo: "Tội nghiệp ông quá, ông mới là người cần phải đi chữa bệnh chứ không phải con trai tôi!"

    Vài tháng sau khi ba mẹ li hôn, tôi chưa hết dằn vặt vì cái suy nghĩ bản thân chính là nguyên nhân của mọi vấn đề, ba lại cho tôi một bất ngờ khác đau đớn hơn khi ông ấy công khai kết hôn với một cô gái chỉ lớn hơn tôi tầm bảy tám tuổi. Nhìn những dòng bình luận họ hàng chúc mừng bên dưới những tấm ảnh cưới mà ba đăng tải ở trang cá nhân, tôi đối diện với cái cảm giác bị rất nhiều người lừa gạt. Suốt thời gian gia đình tan nát, tôi ôm đống mặc cảm tội lỗi như ôm lấy cây xương rồng đầy gai. Biết được ba vui vẻ sánh đôi với một người mới sau khi li hôn, tôi nhận ra có vẻ như mình chỉ là một lí do nhỏ, bị ông ấy thổi phồng thật to để dễ dàng đưa ra quyết định sớm hơn một chút, để ông ấy đường đường chính chính công khai mối tình vụn trộm từ lâu sau lưng mẹ tôi.

    Khoảng thời gian đó, tôi rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần đến mức lực học sa sút. Khi không cần phải nhận tất cả lỗi lầm đều thuộc về mình, có những lúc đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi không biết mình nên cảm thấy nhẹ nhõm rồi tiếp tục sống cuộc đời của mình theo cách mà bản thân đã từng mong muốn, hay là nên giận dữ trút hết khoảng trống to lớn vào ba. Người đã khiến cho tôi lạc mất niềm tin vào mối quan hệ hôn nhân, ngay cả chỉ là trên danh nghĩa vậy thôi.

    ***

    Mùa hè sau biến cố lớn, mẹ mua một căn nhà hai tầng có sân vườn ở Bình Dương, tôi cùng mẹ chuyển về đó sống, mẹ bảo: "Sống gần quê ngoại cũng là cách để con thấy mình được an ủi hơn!"

    Vốn dĩ gia đình ngoại luôn có cái nhìn cởi mở về chuyện hôn nhân, theo như bạn bè tôi nhận xét thì có lẽ là vì nhà ngoại của tôi sống ở miền Nam, họ hàng nhà ngoại vừa làm kinh doanh vừa làm ngành y, tư tưởng khác biệt hoàn toàn so với truyền thống của gia đình nội. Tuy là vậy, tôi theo mẹ vào Bình Dương sống cũng phải đối mặt với nhiều khó khăn khác biệt văn hoá vùng miền. Tháng đầu tiên của mùa hè năm đó là những chuyến đi tại một vùng đất mới mẻ, xa xôi. Tôi làm quen với môi trường khí hậu mới, phải học cách giao tiếp và lắng nghe những ngôn từ mới. Tôi tập ăn những món ăn mới, tập quen dần với việc thui thủi một mình vì không còn nhiều bạn bè như trước.

    Chuyển đến Bình Dương được hơn một tháng, thành thật mà nói thì tôi cũng thấy chán chết đi được. Tôi không có tâm trạng ôn tập để thi vào trường công lập, mẹ biết tôi rơi vào khủng hoảng tâm lí nên cũng không ép buộc tôi trong chuyện học hành. Tháng thứ hai chật vật bắt nhịp với cuộc sống ở nơi này, tôi mới bắt đầu gọi xe ôm chở mình đi tìm trường tư để nộp hồ sơ. Ngày đầu tiên lóng ngóng bước ra ngay trước cổng nhà, tôi đặt một cuốc xe trên app rồi vô tư bỏ điện thoại vào túi, trong lòng chỉ nhớ đến những lời mẹ dặn rằng tuyệt đối không được xem điện thoại ngoài đường. Mẹ bảo: "Cậu con từng thấy có người bị giật điện thoại rồi bị kéo đi cả năm bảy mét lận đó!"

    Từ bé đến lớn tôi luôn được nhận xét là rất vâng lời, đương nhiên trong chuyện này cũng vậy. Tôi nghĩ nếu cả mẹ và cậu cùng nói thì mức độ đáng tin của câu chuyện kia càng không thể xem thường được. Chỉ có điều... tôi không sợ mất điện thoại, tôi chỉ sợ mất "Face ID" mà thôi. Đứng đợi xe được năm bảy phút gì đó, tôi bắt đầu suy nghĩ về bộ tiểu thuyết mà mình đang đọc dở dang, nghĩ đến mấy tình tiết của hai nam chính gặp nhau lần đầu rồi cười vu vơ đến mức gần như đã quên luôn việc đón xe và đi tìm trường.

    "Ê!"

    Mãi cho đến khi bên kia đường vang tiếng gọi to của một ai đó kèm tiếng còi xe, tôi ngơ ngác ngước lên thì nhìn thấy có một người đội nón bảo hiểm của hãng Xanh SM ngồi trên xe máy, anh ấy giơ tay vẫy vẫy về hướng của tôi.

    "Chắc là tài xế đến rồi!" Nghĩ vậy, tôi nháo nhác nhìn đường, xác định không còn xe nào có thể gây nguy hiểm cho mình thì mới chạy ào một phát sang bên kia đường.

    "Em đặt xe đến trường Đức Trí anh ạ!"

    Vừa nói tôi vừa cúi xuống lấy cái nón bảo hiểm treo trên xe của anh tài xế, không hỏi thêm một lời nào cả, tôi tự ý leo lên yên xe, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho việc di chuyển.

    "..."

    Kì lạ thay, anh tài xế lại tắt máy xe, anh ấy nhích người quay sang trố mắt nhìn tôi.

    "Ủa..."

    "Đến trường Đức Trí anh ạ! Anh đi nhanh đi, em thấy trời âm u cứ giống như sắp mưa ấy!"

    Thú thật cũng vì mùa hè nên tôi thức dậy khá muộn, xem trên trang thông báo của trường thì giờ nhận hồ sơ nhập học chỉ đến mười một giờ trưa mà thôi. Tôi sợ mưa một phần, sợ trễ giờ thêm một phần nữa. Ngồi phía sau tài xế, tôi tự nhiên giơ tay đập vai người ta, hối thúc:

    "Đi nhanh đi anh!"

    "Nhưng mà tôi không phải xe ôm! Tôi chạy xe của ba đi công việc thôi!”

    "Ơ?"

    Mãi đến lúc này, tôi mới giật mình ngồi lùi ra sau một đoạn, trong lòng thoáng chút hoang mang, tự hỏi không biết bản thân đã sai chỗ nào. Tôi tròn mắt nhìn người cầm lái, anh ấy cũng tròn mắt nhìn tôi. Cả hai hoang mang nối tiếp hoang mang, nhưng có lẽ tất cả ngơ ngác đều không thể bằng một tiếng "ào" lớn vừa mới lướt qua, kéo theo một màn nước đục ngầu trùm qua đầu cả hai chúng tôi.

    "Má nó!"

    Tôi giật mình nghe giọng người ngồi phía trước căng thẳng quát lên, một mùi tanh tanh kèm sự ướt át tạt vào mặt tôi. Xui xẻo thay, tôi không nhớ lúc đó mình đã há miệng định nói điều gì, nhưng mà số nước thải đọng dưới ổ gà vừa bị bánh xe lướt qua đã văng hết thảy vào mắt, mũi, miệng của tôi. Người ngồi phía trước tôi cũng chẳng khá hơn là bao, mặt anh ấy ướt sũng toàn nước là nước, nhưng cái vẻ bề ngoài lấm lem vì nước bẩn kia lại khiến cho tôi cực kì chú ý. Tôi đơ người trộm ngắm ánh mắt sáng rực của anh, ngắm cả hàng lông mày đều như điêu khắc, đôi mắt anh được điểm tô bằng từng sợi lông mi dài rậm, cong vút. Anh ấy đưa tay vuốt đi dòng nước bẩn đọng trên gò má, nước để lại trên đó những vệt đất màu nâu nhạt, nhưng những lấm lem kia cũng chẳng thể làm lu mờ nét đẹp khoẻ khoắn, phong trần của anh.

    "Rồi... Thối như mắm luôn!"

    Anh ấy quay sang tôi than dài một câu, không phải tôi không nghe được rõ, chỉ là khoảnh khắc mắt chạm vào nét đẹp hút hồn trên gương mặt anh, dưới lồng ngực của tôi có vài nhịp tim đập loạn, tôi không kịp phản ứng gì cả, im lặng nhìn anh ấy phì cười với mình.

    "Uống nước cống ngu người luôn à?"

    "Dạ?"

    Thấy tôi ngơ ngác như vậy, anh nghiêng đầu nhìn tôi vài giây rồi hất mặt hỏi một cách thân mật:

    "Mày xin vô trường Đức Trí hả? Lớp mấy?"

    "Dạ... em xin vào... lớp mười..."

    Tôi rụt rè đáp lại còn chưa tròn câu, anh ấy giơ tay vỗ một cái lên nón bảo hiểm mà tôi đang đội, giọng hồ hởi xé tan cái điệu rén người vừa rồi của tôi:

    "Nhìn mặt tao già vậy hả? Anh em gì mày ơi, bằng tuổi đó!"

    "Dạ..."

    "Năm nay tao cũng vô lớp mười nè, nhưng trường Đức Trí ngừng nhận hồ sơ rồi! Mày đi cũng bằng không à, tao định nộp hồ sơ qua trường nội trú Vsip trên Thủ Dầu Một! À... Mà tao tên An, mày tên gì?"

    Vừa nói An vừa tháo nón bảo hiểm ra móc lên tay lái, tôi cứ mải mê nhìn người ta mà không chú ý gì đến xưng hô cho đúng.

    "Dạ vâng, em tên Phương...

    Thấy An bước xuống xe nên tôi cũng bước xuống theo, An lộc cộc dắt xe lên lề, tôi cũng tự nguyện theo phía sau. Vừa trao trả nón bảo hiểm cho người ta tôi vừa ngại ngùng gãi gãi đầu ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.

    "Ừm..."

    Bộ dạng ngáo ngơ này của tôi có lẽ trông buồn cười lắm thì phải, tôi thấy An ngước lên nhìn tôi mấy lần đều lắc đầu cười nhưng chẳng nói gì. Dựng xe vào trong lề an toàn, An mới mở cốp xe lấy ra một chiếc khăn nhỏ đưa sang cho tôi, đoạn bảo:

    "Mày lau mặt đi! Nghe giọng mày chắc là mới chuyển vô đây sống đúng không? Tao đi giao sữa chua ở đây chưa từng thấy mày bao giờ!"

    "Dạ vâng, em cảm ơn ạ..."

    "Mày dạ dạ vâng vâng hoài vậy? Tao nói rồi, tao với mày bằng tuổi đó! Năm nay tao cũng vô lớp mười nè!"

    Nhận lấy chiếc khăn từ tay An, tôi không giấu nổi sự rung động trước cách cư xử ga lăng của cậu bạn người miền Nam đầy đáng mến này. Tôi ngập ngừng giơ chiếc khăn lên, ấp úng bày tỏ sự quan tâm của mình dành cho cậu ấy:

    "Nhưng mà An cũng bị ướt mà... An lau trước đi!”

    "Chậc! Tao chạy lòng vòng đi lấy tiền sữa từ nãy tới giờ cái thây cũng dơ lắm rồi, chút nữa tao về tắm là xong, mày lo làm chi không biết! Mày lau đi... Mà mày ở gần đây không? Nếu gần tao chở về nhà giùm cho!"

    Chuyển vào Bình Dương được một thời gian, ngày ngày tôi chỉ trốn trong nhà ôm đống u ám của mình mà chẳng ra ngoài kết bạn với người nào cả, có lẽ An là người đầu tiên mà tôi quen biết kể từ lúc dọn đến đây sống, tiếp xúc ban đầu cho tôi cảm giác dễ chịu đến mức rất muốn làm quen. Tôi rất muốn kết bạn với An, lòng tôi còn thầm nghĩ nếu được học cùng trường thì thật là may mắn quá.

    "À... Nhà mình ngay bên kia đường thôi..."

    Nghe tôi nói, An nhìn tôi rồi quay đầu nhìn sang bên kia đường, cậu ấy đưa mắt nhìn một lượt từng căn nhà phía bên đó, chỉ tay vào căn nhà mà mẹ tôi mua, ngập ngừng hỏi:

    "Mày ở căn đó hả? Tao thấy căn đó tháo bảng bán nhà cũng lâu rồi, mấy lần tao tính bấm chuông mời sữa chua mà thấy đóng cửa im lìm nên cũng hơi rén!"

    "Đúng rồi, căn màu trắng mới sửa lại đấy ạ! Mình và mẹ dọn đến cũng được hơn một tháng rồi! À mà... sữa chua nhà An tự làm hay sao ạ, mình cũng thích sữa chua lắm... Mình mua ủng hộ An nha!"

    Nói xong câu này mà tôi cũng tự thấy ngại với bản thân mình vô cùng, tôi thích sữa chua từ bao giờ nhỉ? Chắc là thích cũng được hơn mười phút rồi, thích từ lúc biết người đẹp trai trước mặt có bán sữa chua.

    "Sữa chua ba tao làm, sữa chua mix xốt trái cây dạng uống siêu ngon! Nhà tao bán theo tuần, nếu mày mua ủng hộ được lâu dài thì tao làm thẻ thành viên cho mày luôn! Mỗi ngày tao sẽ đến giao sớm lúc năm giờ sáng! Trưa đi học thêm về tao mới ghé lấy tiền sau, mày muốn chuyển khoản cũng được..."

    "Vậy An cho mình xin số điện thoại nha!"

    "Ờ..."

    Cậu ấy gật đầu dứt khoát, giơ tay đón lấy điện thoại của tôi rồi nhập dòng số vào đó một cách nhiệt tình, lúc đó trong hai chúng tôi không ai nhận ra cái sai của người còn lại. Chỉ đến khi tôi nhận lại điện thoại từ tay An, ngước lên hỏi An về giá cả thì mới ngớ người:

    "Cơ mà... An bán thế nào vậy? Giá như thế nào?"

    "Rè rề à, mười nghìn một chai, mày lấy mấy chai một ngày? Nhà mày đông người không? Bình thường tao uống hai chai một ngày lận đó!"

    "Vậy An lấy cho mình ba bốn chai gì đi! Mình thích sữa chua lắm!"

    "Ok mày nha! Vậy bốn chai nha, lấy nguyên tuần là hai mươi tám chai, tổng là hai trăm tám chục! Mày là khách mới nên tao ưu ái cho mày uống hết tuần rồi trả tiền luôn một lượt đó! Thấy tao dễ thương chưa?"

    "Hi hi..."

    Thật ra nếu cậu ấy không ưu ái tôi như vậy thì tôi cũng đã thấy cậu ấy rất dễ thương rồi. Vì cậu ấy dễ thương nên mới có thể khiến cho một người chúa ghét sữa chua như tôi tự nguyện đặt mua cả đống đấy chứ.

    Đó là còn chưa kể, sáng hôm sau tôi phá lệ dậy thật sớm giả vờ đi dạo bên ngoài sân vườn, mục đích chính là để chờ đợi anh chàng giao sữa ghé thăm. Hơn năm giờ mười lăm phút, thoáng nhìn thấy cậu ấy ngay trước cổng nhà, tôi vội vàng cúi xuống nhặt lấy cái kéo của bác làm vườn, lại còn giả vờ không phải mình cố tình dậy sớm để đợi người ta. Tôi đứng trước một chậu hoa giấy, nhìn trước nhìn sau diễn ra cái nét đang chăm cây cảnh.

    "Ê!"

    Cơ mà cái người kia khó ưa thật đấy, lần trước cũng "Ê!", lần này cũng vậy. Không thể gọi một người đẹp trai như tôi bằng cách gọi khác đáng yêu hơn sao? Đành vậy, tôi "miễn cưỡng" ngoái đầu nhìn ra ngoài cổng, cố gắng giữ một chút thể diện để người ta không nhận ra là tôi cố tình đặt sữa chỉ để có dịp gặp nhau vào mỗi sáng sớm.

    "Ai vậy ạ?"

    Diễn cái vai dễ quên với tôi cũng chẳng khó gì, chỉ có điều tôi không thể ngờ là phản ứng của cậu ấy khi thấy tôi quên mà thôi.

    "Trời đất! Tao nè, thằng An nè! Hôm qua mày tưởng tao là xe ôm rồi tự ý ngồi lên xe tao, hai đứa bị dính nước cống ướt nhẹp đó! Mày nói mua sữa chua rồi quên luôn hả thằng công tử bột kia? Tao chọi chai sữa vô đầu mày cho mày nhớ lại bây giờ!"

    "..."

    Eo ôi, nghe sợ thật đấy...

    Tôi có trăm lá gan cũng không dám diễn cái vai dễ quên kia nữa, đành gật gù bước tới gần chỗ cánh cổng, hoan hỉ nói một câu vuốt cơn giận của An xuống:

    "Xin lỗi nha, trời chưa sáng hẳn nên mình không nhìn ra An!"

    "Trời chưa sáng hẳn mà mày ra đây đứng chi vậy? Hồi nãy tao chạy qua một vòng thấy mày đứng trong sân vườn tao còn tưởng mày chờ tao chứ!"

    "À... Mình dậy sớm tập thể dục với phụ mẹ tỉa cây đồ thôi!"

    Nói không biết ngượng miệng, tôi giơ cây kéo lên trước mặt của An với ý đồ chứng minh những lời mình nói là thật. Có điều... Cây kéo tôi cầm bị gãy mất một bên lưỡi, lúc tôi giơ lên An tròn mắt nhìn tôi, cậu ấy vừa cười vừa hỏi cái điệu chòng ghẹo:

    "Mày tỉa cây gì mà bay luôn cái lưỡi kéo hay vậy?"

    "Ơ..."

    Trời chưa sáng hẳn nhưng tôi biết là An cũng nhìn ra được vành tai của tôi đỏ gắt lên rồi, vội vàng quăng cái kéo vào thùng dụng cụ đặt cạnh cổng rào, tôi gãi đầu nhìn đi chỗ khác, sượng sùng nói với An mấy câu tránh sang chuyện khác:

    "Kệ đi, mình lỡ cắt gãy thôi... À, An nộp hồ sơ vô trường Vsip chưa? Đêm qua mình có đọc thử thông tin trường đó, mình thấy cũng phù hợp... nên đã hỏi ý của mẹ!"

    Lúc tôi cúi xuống bấm mật khẩu trên ổ khoá, An lui cui buộc một cái chốt gì đó trên song cửa sắt, buộc xong rồi cậu ấy mới ngước lên nhìn tôi, gãi đầu hỏi:

    "Ê Phương, mẹ mày khó tính không? Tao cột cái này để tao máng chai sữa lên nếu lỡ ngày nào tới giao mà không có người nhận á!"

    "An sợ mẹ mình la hả? Mẹ mình dễ chịu lắm, An cứ yên tâm!"

    Buộc chặt cái dụng cụ tự chế để máng chai sữa, An quay lại lục lọi trong thùng giữ lạnh ở phía sau xe lấy ra hai chai sữa chua, vừa đợi tôi hé cổng ló đầu nhìn ra là An cũng đem chai sữa dúi vào tay tôi, thân mật hỏi chuyện hồ sơ nhập học mà tôi vừa nhắc ban nãy

    "Mẹ mày cho mày nộp vô Vsip không?"

    "Có chứ! Mẹ mình thoải mái lắm, mình muốn học ở đâu tuỳ mình lựa chọn, mẹ cũng không ép buộc phải vào công lập hay vào trường chuyên!"

    Nghe tôi nói ánh mắt của An nhìn tôi có vẻ kì lạ, cậu ấy nhìn lên rồi lại nhìn xuống vài lượt, biểu cảm giống như đang nghĩ thầm chuyện gì đó vô cùng khó nói. Tôi bị cậu ấy nhìn đến độ cũng thấy ngại ngùng, những lúc thế này tôi thường chẳng biết nói gì, chỉ im lặng mỉm cười mà thôi. Nếu tự đánh giá thì tôi cũng thấy mình rất "nhát trai", hơn nữa trong cái "gu" nhìn người của tôi thì An là một người rất đặc biệt, ngoại hình của An là lí do lớn khiến tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật khó khăn để thẳng thắn hỏi cậu ấy nghĩ gì về mình, tôi đảo mắt về một hướng khác, ấp a ấp úng:

    "Sao An nhìn mình kinh vậy?"

    "Mày có nói lộn không? Tao tưởng mày học cũng lẹt đẹt nên mới xin vô trường tư chớ! Nếu mày học giỏi thì nhắm mấy cái trường chuyên mà vô, đặng nó đỡ tốn tiền hơn chớ mạy!"

    "Mình xem sơ thì thấy mấy trường chuyên đã đủ hồ sơ dự thi hết rồi! Vả lại... mình vừa chuyển đến đây nên cũng chẳng ôn tập gì cả An ạ!"

    Cách đây hơn một tháng tôi và mẹ ngồi nói chuyện với nhau về việc chuyển vào Bình Dương, lúc đó tôi còn lo khác biệt ngôn ngữ khiến mình không hoà nhập được. Nhưng vừa rồi mới nghe An nói một câu có từ địa phương, tôi tự nhiên hiểu rõ chẳng cần hỏi lại. Càng nghĩ tôi càng thấy khả năng thích nghi và chinh phục con trai miền Nam của tôi cũng đỉnh phết đấy.

    "Học ở đâu cũng được mà An, miễn là có..."

    May thật, ban nãy suýt chút nữa là tôi hớ miệng mất rồi. Cũng may tôi nhanh trí sửa lại câu từ một chút, An vô tư nên có lẽ không "bắt bài" được chút tình ý của tôi.

    "Miễn là có quyết tâm thì sẽ giữ được phong độ mà thôi... An nhỉ?"

    Cậu ấy lắng nghe tôi nói, từ đầu đến cuối không chen ngang một câu nào. Tôi nói xong mới ngước lên nhìn, thấy nụ cười của An được những tia nắng sớm mai điểm tô lên chút lung linh, rạng ngời. Nụ cười hiền lành, ấm áp của An rắc vào khoảng trống cô đơn trong trái tim tôi những rung động nhỏ. Càng ngắm nhìn tôi càng cảm thấy tâm tư của mình dành cho người ta sự ưu ái lớn, thật sự không giấu nổi mong muốn được trở nên thân thiết hơn càng sớm càng tốt.

    "Ừm... Hôm nay An rảnh không? Mình định đi nộp hồ sơ luôn đó, An có định nộp vào trường đó luôn không? Nếu thuận tiện thì đi cùng nhau cho vui!"

    "Tao nộp rồi! Tao sợ mất chỗ trong kí túc xá nên nộp luôn rồi mày ơi! Giờ tao giao sữa xong thì chạy về bày xe cà phê ra bán, bán tới trưa mới xong lận mày... Trưa tao về nấu cơm cho ba tao chiều ổng đi làm về ăn!"

    "Vậy ạ..."

    "Để tao coi sao! Trưa bán cà phê xong tao qua chở mày đi... Mày thấy được không?"

    Người ta nào đã từ chối lời rủ rê của tôi, nhưng chẳng hiểu tại sao nghe qua những bận rộn đó của An tôi lại nghĩ không biết một ngày cậu ấy có thời gian rảnh để hẹn hò không? Lòng tôi tự nhiên hẫng đi một chút.

    "Như vậy thì phiền An quá! Thôi để mình gọi xe tự đi cũng được!"

    "Có được không đó?"

    An ghé sát lại làm tôi giật mình, cậu ấy nhìn tôi rồi nhếch môi cười:

    "Mày bắt xe mà không theo dõi hành trình tài xế chứ gì? Cứ thấy ai đội nón hay mặc áo xe dịch vụ là lại leo tót lên ngồi chứ gì? Có ngày mày leo trúng xe thằng nào gian gian... bị chở qua biên giới luôn đó!"

    "Sau hôm đấy mình cũng tự rút kinh nghiệm rồi..."

    Bị cậu ấy chọc nhưng tôi lại không thấy lòng khó chịu chút nào, tôi tự mơ mộng những lời mà cậu ấy nói là đang lo lắng cho mình. Chỉ có vậy, da mặt tôi tự nhiên dày thêm một chút, vô tư hỏi An:

    "Mình cũng rảnh lắm, hay mình tới phụ An bán cà phê nhé, được không ạ? Bán xong sớm thì An đi nộp hồ sơ với mình!"

    "Uầy! Thằng công tử bộ như mày phụ tao bán cà phê hả?"

    Cậu ấy cốc đầu tôi một cái, lực tay nhè nhẹ hệt như cũng sợ tôi đau, đoạn lại cười hiền:

    "Thôi cũng được đi, nhưng tao không có tiền trả công cho mày đâu nha! Tao cũng bán thuê cho ba tao đó!"

    "Nếu không có tiền thì trả bằng tình cũng được..."

    Chết chưa? Lần này thì tôi hớ miệng thật rồi...

    Chương trước
    Danh sách chương
    Chương tiếp
    Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
    • Htrongsang (0)
    • Facebook (0)

    Nhận xét của độc giả (Dành cho thành viên đã đăng ký tài khoản)

    Số ký tự:0

    © Bản quyền truyện thuộc về htrongsáng.

    © Copyright by htrongsang.

    All rights reserved.

    ☞ Do not Reup!

    Tổng lượt truy cập: 1,216,110 lượt

    Designed by Halink Web