Chương 3: Ngang bướng.
Tử Kỳ chỉ vừa mới chợp mắt thiu thiu vào giấc lúc một hai giờ gì đó. Để chuẩn bị cho việc dậy sớm đi lễ Chúa Nhật như lời anh hai đã dặn, ban đầu hắn còn nghiêm túc cài chuông báo lúc bốn giờ đúng, vài tiếng sau khi chuông báo kêu, hắn mò dậy tắt đi mà cũng không nhớ lí do đã cài là gì.
"…"
Tắt chuông xong, Tử Kỳ nhẹ buông mình nằm xuống, hắn tiếp tục giấc nồng đã bị cắt ngang một cách hiển nhiên như chẳng có gì đáng để suy nghĩ.
Lam Tuyên thì khác xa một trời một vực, dậy sớm vốn đã là thói quen của anh nên trạng thái lúc nào cũng sẽ tỉnh táo, đến cả cái ngáp dài cũng không hề có. Thay quần áo chỉnh tề, dọn dẹp phòng gọn gàng. Sau đó anh còn đốt một khoanh trầm hương, giữ cho phòng lúc nào cũng thật thơm tho.
Lúc ra khỏi phòng, Lam Tuyên để tâm liếc mắt nhìn sang phòng của cái kẻ đáng ghét đó, thấy cửa khép hờ không đóng, anh vốn còn tưởng hắn dậy sớm hơn mình, có khi đã xuống dưới để ăn sáng rồi cũng nên. Thuận tiện quan tâm một chút, anh định kéo cánh cửa đóng lại giúp hắn, nào ngờ ở bên trong rõ ràng phát ra tiếng ngáy đều đều.
Ừ thì kể ra cũng đâu có gì lạ.
Chẳng hiểu sao lúc này tiếng ngáy của hắn lại khó nghe đến như vậy. Khiến anh nhất định phải xông vào bên trong, phải lôi đầu lôi cổ hắn dậy, phải nặng lời mắng hắn vài câu mới cảm thấy thật hả dạ.
Nhưng mà anh đâu có ngờ rằng, hiện trường ở bên trong mới chính là thứ khiến anh chết lặng, anh cảm thấy hối hận vì đã để cho đôi mắt sạch sẽ của mình phải nhìn thấy những thứ ở xung quanh, làm anh quên luôn cái dự định lúc đầu khi đẩy cửa vào.
"…"
Rốt cuộc lại đứng đó, đơ người vì không biết phải giải quyết mọi thứ như thế nào. Tử Kỳ vẫn còn ngáy khò khò với cái tướng ngủ quái đản chưa từng được thấy. Một chân một tay trên giường, châm chước gọi là nằm nửa người bên trái, còn nửa người bên phải hắn ta thả trôi tay chân lòng thòng xuống dưới nền nhà. Đã vậy, mặt của hắn nghẻo sang một bên, miệng há hốc và ngáy không ngừng, toàn thân hắn chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc boxer, điều hoà thì đang bật con số thấp nhất, trong khi Đà Lạt là một thành phố lạnh, chẳng có ai lãng phí sử dụng điều hoà giống như vậy cả.
"…"
Dẫu cho anh có muốn nói ra thành lời, cũng không biết phải dùng loại ngôn từ nào để có thể diễn giải cho hết được sự bất mãn của bản thân đối với Tử Kỳ lúc này. Nội tâm anh khi đó đã nghĩ những điều tiêu cực, mặc dù không thể nào thô bỉ nói ra, song thực chất cũng không thể chối cãi được: "Cái thằng điên này…"
"…"
Bản thân anh thật sự muốn đưa tay ra xách cổ cái tên đó lên một cách thô bạo rồi ném vào trong nhà tắm, nhưng tiếc là anh còn chưa cảm thấy mình và hắn có thể thân thiết đến mức đụng chạm thân thể. Huống gì tài ăn vạ của hắn anh cũng biết rồi, đương nhiên chẳng dại dột gì lại rước hoạ vào thân.
Muốn gọi hắn dậy mà không đụng chạm vào hắn cũng không phải không có cách. Nghĩ đến đó, anh từ tốn cầm chai nước uống dở quên đậy nắp của hắn trên bàn, từ từ tiến lại gần một chút, nhắm vào một bên tai đối phương mà trút nước xuống. Nước từ vành tai róc rách chảy vào trong, chẳng mấy chốc truyền đến cảm giác khó chịu, khiến người đang ngáy giữa giấc nồng giật mình ngồi dậy, ngơ ngác dùng ngón út nhét vào lỗ tai ngoáy ngoáy liên tục, muốn dòng nước mau chóng chảy hết ra ngoài.
Sau khi xác định được người chơi trò ác với mình lại chính là anh, anh còn trưng ra đó vẻ mặt thể hiện bản thân chính là thủ phạm, còn việc hắn bị anh đối xử như vậy chỉ là một chuyện hiển nhiên. Tử Kỳ xem ra không dễ bị bắt nạt chút nào, hắn ôm lấy cái gối ném về phía anh, dữ dằn trách đối phương tại sao lại làm như vậy.
"Anh… anh điên rồi hả? Sao tự nhiên đổ nước vô tai của em?"
"Mấy giờ rồi?"
Anh lạnh lùng hỏi hắn với một biểu cảm nghiêm túc hiện ra trên mặt, hắn vẫn chưa thoát khỏi trạng thái gật gù, giọng điệu cũng gay gắt đáp trả.
"Mấy giờ cái gì? Người ta đang ngủ mà gọi dậy hỏi mấy giờ là sao? Bộ phòng ông không có đồng hồ hay gì?"
Cảm thấy mình không cần thiết phải dài dòng thêm nữa, Lam Tuyên nghiêm giọng hỏi với một thái độ vô cùng khó chịu.
"Có đi lễ không?"
Được nhắc đến, cứ xem như là hắn đã nhớ thì sao. Đôi mắt lanh lợi liếc qua chiếc đồng hồ để ở trên bàn, thấy hiện tại vẫn chưa thể gọi là trễ, trong lòng hắn chớm nở một ý định chọc ghẹo anh.
"Lễ đương nhiên là có đi rồi, em đây mặc cái áo mang cái quần chỉ mất năm phút… sao tự nhiên lại phải dậy sớm làm gì?"
"…"
"Bộ anh tưởng ai cũng điệu như anh sao? Đi lễ thôi mà xịt keo, chải chuốt, ăn mặc cầu kì như đi hỏi vợ vậy?"
Người nào đó có lẽ đã phải cắn răng nghe mấy lời này của hắn, mũi đồng thời cũng cảm thấy cả căn phòng bốc mùi chỉ vì những điều vừa nghe. Anh còn đang định hỏi xem hắn có muốn đi làm vệ sinh cá nhân hay không, hắn ở trước mặt anh lại nằm phịch xuống thêm một lần nữa, miệng nói lời phũ phàng, tay xua xua như đuổi tà ma.
"Tự tới tự đi nha, không rảnh đâu mà tiễn…"
Dù gì ở trong nhà cũng đã mang tiếng làm anh, nếu chịu thua cái nết hư này của hắn thì những ngày tháng sau này sẽ dạy dỗ hắn kiểu gì. Nghĩ như vậy nên anh mới tiện tay hắt số nước còn lại trong chai vào mặt của hắn, một cách rất dứt khoát và dường như không nể cả.
"Anh!"
Lần này hắn vùng vằng ngồi dậy, mặt nhăn nhó bí xị trông rất khó coi, nhưng bởi vì ánh mắt đằng đằng sát khí của anh đang hướng về hắn, thậm chí đến cả chai nước rỗng cũng bị bóp nát đáng thương vô cùng. Tử Kỳ không hề muốn mình bị anh bóp teo tóp như chai nước kia. Đối với người có tính cách như Lam Tuyên, hắn biết mình không thể nào làm căng được, vậy thì chỉ còn cách là nịnh mà thôi.
"Anh à… hôm qua là tại anh nên em mới về nhà trễ, mới phải đi ngủ trễ… em chỉ mới vừa ngủ được có hai tiếng… à không, còn chưa được hai tiếng nữa. Cho em ngủ thêm ba mươi phút nữa thôi mà anh! Anh thương em một chút đi, một chút thôi mà…"
Tử Kỳ từ trên giường lết xuống, chân thành bò tới vị trí mà Lam Tuyên đang đứng, tay hắn đưa lên một ngón trỏ và một ngón cái, làm ra điệu bộ "xin một chút" của mình. Người kia thấy hắn dần bò tới, phản xạ tự nhiên cũng lùi ra phía sau. Chỉ có điều, cách mà Lam Tuyên lùi đi để né tránh Tử Kỳ, người khác lỡ nhìn vào chắc sẽ cảm thấy chẳng khác gì anh đang gớm ghiếc hắn đến mức cực hạn.
"Tránh ra!"
"Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…"
Nhìn cái bộ dạng này của hắn, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt long lanh đọng lại vài giọt nước vì vừa ngáp xong, giọng điệu năn nỉ kia ngọt lịm đã đành, cả gương mặt nũng nịu ngước lên nhìn anh. Nói tới nói lui, chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất để mà dụ dỗ.
"Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!"
Lúc đó nếu như anh chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi, xem ra cũng đã quá là nể tình rồi chứ còn gì nữa.
"A, ui da…"
Nhận lấy cú đạp này từ anh, hắn ngã lăn ra sàn tiếp tục ăn vạ, tiếp tục diễn cái nét mặt mày nhăn nhó, giọng rên rỉ than đau hết sức giả trân.
"Ui da… đau quá đi à…"
"Nhà tôi có nề nếp Chúa Nhật sẽ đi lễ sớm, đã dặn cậu từ hôm qua rồi, cậu không trốn được đâu, đi lễ xong rồi về ngủ tiếp cũng được, tuyệt đối không được phép bỏ lễ!"
"Đứa trẻ" nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy chướng vô cùng. Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất ở trong nhà, có thể nói là được thừa hưởng cái "gen" khó tính từ ba.
Từng lời anh nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, giữ quy tắc nghiêm túc đến mức cực đoan. Càng nghĩ hắn lại càng không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì anh hai làm sao có thể chịu được tên này đến tận bây giờ?
"Anh Tuyên à, anh có thấy vô lí quá không? Em đâu có ở đây từ nhỏ mà biết nề nếp nhà này ra sao, nề nếp gì thì cũng phải có ngoại lệ đúng không? Anh cũng biết hôm qua em về nhà trễ rồi mà… anh làm ơn để em ngủ đi, chút nữa mẹ có hỏi thì em giải thích với mẹ… đâu có liên quan gì tới anh!"
"…"
Thấy đối phương không đáp lời mình, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng ngồi bẹp xuống sàn, liếc nhìn anh với một bộ dạng lả lơi.
"Nhìn gì mà nhìn ghê vậy? Liếc cái gì? Chưa thấy ai khoả thân đẹp như tui à, anh còn đứng đây nữa tui cởi quần lót ra luôn cho coi…"
"Đang giỡn mặt với tôi đó hả?"
"Ai mà thèm giỡn mặt với anh, mặt của anh ó đâm âm trì địa ngục thấy bà, mới sáng sớm mà gặp mặt anh là tui thấy xui cả ngày rồi đó!"
Không ngừng công kích anh bằng những lời lẽ khó nghe, nhưng cái hắn nhận được chỉ là vẻ mặt lạnh lùng không hề có chút phản ứng tức giận nào cả. Chán rồi, hắn lì lợm ngoan cố dùng máy nghe nhạc làm phương tiện đuổi anh đi, cứ tưởng chỉ cần đeo tai nghe và nằm xuống nhắm mắt lại là được.
Ai mà ngờ, cái tên Lam Tuyên kia cũng thật ngoan cố chẳng kém gì hắn. Lại thêm một lần nữa dứt khoát dùng kéo cắt giấy để sẵn trên bàn, cắt một nhát đứt rời hai bên tai nghe, loại tai nghe mà hắn sử dụng có vẻ như đã cũ rồi, lại còn sử dụng với loại máy nghe nhạc lỗi thời đến mức khó tin. Có lẽ cũng chính vì điều đó, mà khi cắt bỏ nó bằng sự dứt khoát của mình, gương mặt anh không hề tồn tại nửa phần dao động.
Chiếc kéo này, vốn dĩ cũng là anh để sẵn cho hắn có cái tiện khui mở số hành lí đóng thùng được chuyển từ Mỹ sang đây. Mà thật ra, trong tuần trước cũng chính anh là người chở đống hành lí của hắn về. Hắn nói với mẹ rằng đồ đạc của mình bên Mỹ không có gì nhiều, mẹ bảo hắn chỉ mang những thứ cần thiết về thôi, còn dặn anh đến lấy mang về nhà gấp, sợ người ta chuyển đến mà không cẩn thận thì làm hư hỏng đồ đạc của hắn.
"Không bao nhiêu" – Tử Kỳ khẳng định thật ra chỉ đúng năm thùng carton loại lớn. Anh nhớ ngày hôm đó mình cũng gấp gáp chạy tới chạy lui lấy đồ cho hắn, trong khi hắn về đến phòng rồi cũng chỉ nằm dài ra ngủ, đồ đạc của bản thân hắn cũng chẳng thèm động đến. Vậy có phải là đang cố tình chọc điên sự kiên nhẫn này của anh hay không? Cắt bỏ chiếc tai nghe của hắn, chỉ là một trong những hành động nho nhỏ thể hiện sự lạnh lùng ở trong anh mà thôi, vậy nhưng hắn…
Cái tên láu cá đó bất ngờ ngồi dậy trong sự ấm ức, hắn đung đưa vùng vằng hai chân, đem hết gối trên giường ném về phía anh. Giọng điệu nghe cứ như sắp khóc.
"Máy nghe nhạc này là bà nội mua cho em đó! Bà nội mất rồi… đến cả cái tai nghe kỉ niệm mà anh cũng cắt đi nữa, anh đúng là độc ác… em bắt đền, anh mua cái khác cho em đi!"
"…"
Giọng điệu sầu não này, nghe có vẻ như không thể giả, lại còn cố lục tìm cho được đoạn dây đã bị đối phương cắt rời ban nãy. Hành động và biểu cảm của hắn cộng lại, khiến cho anh cũng thầm tin là bản thân rất tệ vì phá bỏ đi món đồ kỉ niệm mà bà đã tặng cho hắn.
"Cái đó máy nghe nhạc đó… tôi không biết…"
"Anh thì biết cái gì? Tai nghe là một cặp đó, không được cắt đi như vậy đâu! Nó là một cặp giống như hai người yêu nhau, anh cắt ra chia rẽ như vậy… quá là tàn nhẫn!"
"…"
Thật ra chuyện cũng chỉ là cắt đi chiếc tai nghe bình thường thôi mà, cũng không ngờ cái tên hâm dở ấy lại có thể suy diễn thành ra một đôi yêu nhau. Đúng là rất biết cách khiến cho người khác áy náy, rất biết cách hiển nhiên biến người trước mặt trở thành trò đùa của bản thân mình.
"Sau này anh sẽ gặp báo ứng, tình yêu bị ngăn cấm, trắc trở, lận đận… cho anh biết cái cảm giác bị cắt đứt là như thế nào!"
"Im đi!"
"Im cái gì? Em nói chưa hết đâu, trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, nước trong quá thì không có cá đúng không? Anh khó tính như vậy, người ở xung quanh anh không ai phàn nàn là anh làm họ cảm thấy ngột ngạt lắm à? Anh khó chịu thì lên núi sống một mình đi, sống ở đó cho tới lúc chết khô luôn… đừng có làm phiền những người thích tuỳ tiện như em!"
Sắc mặt của Lam Tuyên lúc này thật sự trông đã rất khó coi rồi. Nhưng mà Tử Kỳ vẫn nhất quyết chưa chịu im cái miệng lại, bản tính hắn trước giờ thẳng như ruột ngựa, một khi đã được đà mà chỉ trích ai thì dễ dàng gì lại có thể ngưng.
"Em nghe nói có nhiều học sinh trong trường ngưỡng mộ anh lắm, em tò mò ghê á, gu học sinh Việt Nam là kiểu robot được lập trình sẵn giống như anh hả? Rập khuôn không có điểm nhấn, không có cảm xúc, không biết thế nào được gọi là… ah ah ah… đau đau ah…"
Nhất định không để mình hao hơi tốn sức tranh cãi với hắn, anh nhanh chóng túm lấy cái đầu rối mù dựng đứng của hắn mà lôi vào trong toilet. Nói đúng ra đã đến nước này, hắn ngoan cố không chịu đứng dậy thì kiểu gì mớ tóc kia cũng tróc chân vài chục cọng, cộng thêm việc không muốn nhận lấy cảm giác đau nhói ngay trên đỉnh đầu. Hắn cắn răng chấp nhận đứng dậy, cúi đầu theo sau anh bước vào toilet.
"Được rồi anh, em dậy là được mà… anh bỏ ra đi… anh định bứng hết chùm tóc của em hả?"
"Tôi sẽ đứng canh bên ngoài, cho cậu đúng mười phút vệ sinh cá nhân. Nhanh!"
"Dạ em biết rồi! Mười phút gì chứ, năm phút thôi là em ra liền đó mà…"
"…"
Anh tống cổ hắn vào toilet, y như rằng đúng năm phút sau cánh cửa toilet từ từ mở ra. Trong năm phút ngắn ngủi vừa rồi, đứng nhìn anh qua tấm kính mờ, trong lòng hắn rộ lên muôn vàn suy nghĩ xấu xa, muốn tìm cách đùa cợt đối phương một phen, nghĩ ra chút gì đó, khoé môi hắn cong lên với một điệu cười vô cùng mờ ám.
Vài giây trước, hắn đã định bụng sẽ doạ anh bằng việc hoàn toàn khoả thân khi mở cửa ra. Nhưng mà cái người ở bên ngoài dường như đã thấu "hồng trần" từ sớm, tai vừa nghe được tiếng mở cửa, tay đã lập tức vứt cho hắn một chiếc khăn tắm cỡ lớn, vừa đủ trùm kín hết từ đầu đến giữa bắp đùi.
"Kỳ ơi, con dậy chưa? Dậy ăn sáng đi lễ nè cục cưng ơi…"
Kế hoạch này của hắn không chỉ thất bại dưới con mắt đầy tinh tường của anh, mà ngay cả giọng gọi của mẹ dường như cũng đã hỗ trợ một phần nào đó.
"…"
Sau vài giây không nghe thấy tiếng đáp lại từ hắn, mẹ hình như cũng đã di chuyển lên trên. Hắn và anh, hai người đều nghe thấy rõ ràng giọng nói của mẹ đang tiến tới gần.
"Ủa? Tuyên dậy chưa con… sao vẫn còn tắt đèn tối thui vậy nè?"
"Con ở bên đây…"
Bởi vì câu đáp lại của anh phát ra từ phòng của hắn, giọng của mẹ sau đó thoáng chút bất ngờ.
"Ủa? Con không ở chung phòng với thằng Kỳ hả?"
"Dạ phòng con bên này nè mẹ!"
Hắn nhanh nhẹn hơn anh một chút, lớn tiếng đáp lại câu hỏi kia của mẹ cũng vừa đúng lúc mẹ ló đầu vào nhìn thử, thấy hai đứa cùng chung một phòng, nhưng lại là căn phòng trống cũ.
"Ủa, Kỳ sao lại ở phòng này? Mẹ kêu thằng Tuyên để con ở chung phòng với nó mà ta?"
Nghĩ đến chuyện anh lớn đã nói vào tối hôm trước, hắn ở trong toilet biết chắc kiểu gì cái tên cứng nhắc ngoài kia cũng sẽ không có cách để mà thưa với mẹ. Miệng mồm hắn tuy là bép xép khó ưa, song những lúc thế này mà hắn nhanh miệng một chút người kia thành ra cũng không phải khó xử nữa.
"A! Mẹ, anh Tuyên dọn phòng này cho con đó mẹ, anh có hỏi con muốn ở chung hay là ở riêng, vì phòng này nó có hơi chật một chút! Con thích riêng tư nên chọn phòng này, nói vậy thôi chứ cũng không có thấy chật…"
"Vậy sao? Tuyên dọn phòng cho em hả con?"
"…"
Không biết có phải bởi vì câu hỏi kia của mẹ có chút nghi ngờ hay không, anh liếc mắt nhìn hắn bên trong toilet đang hớn hở ló đầu ra, vậy mà chẳng lên tiếng ừ hử gì cả. Hắn thấy anh im lặng như thế, nghĩ trong lòng chắc cái tên này lại cảm thấy câu hỏi kia của mẹ có sự nghi ngờ, bản thân tự ái không muốn đáp.
"Đương nhiên là anh Tuyên dọn cho con rồi, anh ấy dọn phòng cho con cả ngày, sắp xếp lại bàn ghế tủ giường các thứ, bận rộn như vậy nên mới đi đón con trễ đó…"
Hắn lúc này thật sự đang muốn minh oan cho những hiểu lầm của mẹ về anh tối qua, nhưng mà anh không hề có lấy chút cảm kích nào dành riêng cho hắn, trong ánh mắt trước sau đều biểu hiện rằng bản thân căm ghét những lời được cho là rất giả trân của hắn. Nhìn cái điệu liếc liếc khó chịu của anh, hắn cũng tò mò không rõ mình đã sai chỗ nào.
"Vậy à? Là Tuyên đã nói với con hay sao?"
"Là anh Dương nói!"
Bởi vì nghe đến cái tên đó, anh cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì, nhưng cái nhìn khắt khe ban nãy đã dìu dịu đi đôi chút. Chỉ là anh vẫn không mở lời giải thích mà thôi, chuyện đã làm có lẽ thực tâm cũng chẳng cầu mong hắn hiểu, nói gì đến xoa dịu đi những hiểu lầm của mẹ về cách hành xử đêm qua. Anh cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu.
"Sao hôm qua không nói với mẹ? Con cứ im lặng vậy làm sao mẹ biết những gì con làm kia chứ?"
"Cũng không có đáng để nói!"
Tử Kỳ nghe thấy câu anh nói liền bĩu môi ra, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Đúng là đồ chảnh chó mà, nói chuyện nghe phát ghét!"
Thế nhưng thái độ này của hắn vừa lúc rơi vào ánh mắt của anh. Anh lại nghĩ là hắn cũng nói cho dịu lòng mẹ vậy thôi, chắc gì hắn thật lòng cảm kích những chuyện mà anh đã làm. Tử Kỳ bị bắt gặp thái độ bĩu môi vừa rồi, trong lòng cảm thấy có chút chột dạ, ánh mắt đối diện với Lam Tuyên cũng không còn tự nhiên nữa.
"À mà… con thay đồ sắp xong rồi, mẹ với anh xuống dưới trước đi, con xuống liền á…"
"Ừ mẹ xuống dưới trước, nhưng mà… chuyện hôm qua mẹ cũng muốn xin lỗi Tuyên…"
"Hôm qua con cũng có phần sai, mẹ la là đúng không có gì phải xin lỗi hết!"
Ngoài những lời nhận lỗi kia ra, Lam Tuyên không nói thêm gì nữa. Thật ra bản tính này của anh cũng rất giống hắn, hắn là người chỉ đặc biệt nhớ những chuyện mình đã làm sai, nhớ những điều tốt đẹp mà người khác làm cho mình. Còn những chuyện tốt đã làm cho người ta, hắn thường không muốn mình nghĩ nhiều về nó.
Ban đầu sự lạnh lùng cao ngạo của anh khiến hắn cảm thấy ngứa mắt, nhưng cũng chỉ là chút cảm xúc tiêu cực nhỏ thôi. Hắn không cảm thấy ghét Lam Tuyên chỉ vì như vậy, ngược lại càng hứng thú muốn gần gũi với anh hơn. Hắn cũng chầm chậm cảm nhận được, vài ba điều tử tế âm thầm mà anh luôn dùng hành động chứ không hề dùng lời nói.
Giống như bây giờ, anh tinh tế kéo chiếc vali nằm lăn lóc dưới sàn nhà lại gần cửa phòng toilet một chút. Mẹ len lén nhìn cách mà anh quan tâm tới hắn, không giấu được vui mừng đến mức phì cười.
"Thôi Kỳ thay đồ nhanh rồi xuống dưới nhà ăn xúp cua cho nóng nha con, anh hai con đang làm!"
"Dạ!"
"À Tuyên, con cũng xuống phụ anh hai một tay đi!"
"Dạ!"
Đây là lần đầu tiên mà hắn trải nghiệm cảm giác gia đình ngồi lại với nhau ăn một bữa sáng. Trước kia khi bà nội của hắn còn khoẻ, bà chỉ có thể đưa cháu trai đến trường tiểu học vào mỗi buổi sáng thứ Hai. Phải ở lại trong kí túc xá của trường đến cuối tuần mới về nhà, thấm thoát đã mười sáu năm dài trôi qua, Tử Kỳ chỉ lặp đi lặp lại cái cảnh thiếu tình thương đó. Hắn càng lớn, bà nội càng yếu đi, chẳng mấy chốc đã phải vào viện dưỡng lão, Tử Kỳ càng thấm thía cô đơn lạc lõng một mình. Nếu như không sở hữu tính cách vô tư thế này, có lẽ hắn sẽ hận chính vụ tai nạn năm nào đã khiến bản thân mất đi cả ba lẫn mẹ cũng nên.
Tử Kỳ thâm tâm đơn giản đến mức lúc nào miệng cũng tươi cười, vui một chút thì quên bén đi chuyện buồn. Đó có lẽ chính là ưu điểm lớn nhất khiến cho Lam Tuyên không khỏi tò mò về hắn, dẫu có thấy chướng tai gai mắt bao nhiêu cũng không đành lòng mà bỏ mặc được.
Mẹ cũng đã dặn đi dặn lại rất nhiều, một đứa trẻ lớn lên mà thiếu vắng đi yêu thương chăm sóc của ba hoặc mẹ, trưởng thành của nó chắc chắn sẽ có đôi chút khuyết điểm bên trong suy nghĩ. Tử Kỳ cũng sẽ không hề ngoại lệ, có thể nó đôi lúc sẽ rất kiên cường mạnh mẽ, nhưng cũng không thể nào tránh khỏi mấy khi lại thích làm nũng như một đứa trẻ.
Đằng sau những lời mẹ nói, Tuyên vẫn luôn để tâm suy nghĩ về đứa em này. Mà quả thật chỉ sau mấy giờ trôi qua, anh đã trải nghiệm hết sự thật trong lời mẹ nói. Cũng không phải muốn làm khó hắn hay ghét bỏ hắn, chỉ đơn giản là anh muốn hắn phải tập quen dần với một cuộc sống khác hơn là sống tạm bợ bên Mỹ. Dù sao thì nơi này cũng được xem là gia đình của hắn. Nếu như hắn ở đây có thể xoá đi khoảng kí ức cô đơn ấy, xem như cũng là chuyện đáng mừng đúng không?
"…"
Nhưng lại chẳng hiểu sao người làm anh này tự nhiên để tâm nghĩ đến một chút, trong lòng bất chợt vang ra tiếng thở dài vô cực vậy.
"Sao vậy? Hình như em ghé ngang phòng gọi Tử Kỳ dậy đúng không? Hai đứa lại tranh cãi à?"
"Sao anh biết?"
"Nhìn mặt em là anh đoán được rồi đó!"
Trong bếp, thông thường nếu không phải Tuyên thì sẽ là Dương, hai đứa thay nhau lo chuyện nấu ăn. Nhưng bởi vì hôm qua Tử Kỳ đã trở thành "kiếp nạn" của Lam Tuyên mất rồi, đoán không lầm thì sau khi bị hắn hành, có lẽ Lam Tuyên cũng không thể ngủ ngon cho được. Hàn Dương quyết định dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, làm cái món tủ của mình một cách thuần thục.
Bữa sáng tại nhà vốn dĩ đã vào nề nếp từ khi anh em Tuyên – Dương chỉ mới có ba bốn tuổi. Điều này so với Tử Kỳ hoàn toàn không có trong số ngày dài tuổi thơ đã từng trải qua. Bữa sáng của hắn cùng lắm là một trái chuối cũng xong, vậy nên hắn ở đây chính là lần đầu nhìn thấy một bàn ăn sáng đầy đủ món chính món phụ. Đa dạng đến mức cảm thấy hai mắt của mình như đang mở mang vậy đó.
"Quào! Chỉ là ăn sáng thôi mà, có cần phải thịnh soạn vậy không?"
Trên bàn đã bày sẵn mỗi người một tô xúp nóng, còn có sữa tươi, hoa quả đầy ắp. Phía trong bếp cả Tuyên và Dương vẫn còn chăm chú, có lẽ là làm thêm một món gì đó. Mẹ thấy hắn vẫn đứng lóng ngóng bên ngoài, tiện tay kéo hắn vào bàn ăn.
"Tử Kỳ, lại đây ngồi với mẹ!"
"Dạ để con vào bếp phụ hai anh!"
Vừa đúng lúc Lam Tuyên bê đĩa salad cùng với ánh mắt đằng đằng sát khí bước ra, anh cắt ngang chỉ bằng một câu rất phũ.
"Không cần ha!"
"Anh Tuyên, em cũng muốn phụ hai anh mà!"
"Cậu ngồi yên một chỗ đã là phụ cho chúng tôi được nhiều lắm rồi!"
"Anh này…"
Năn nỉ không được người này, hắn ta tới bên cạnh người kia. Quả nhiên anh hai vẫn là tốt nhất, không nề hà liền đưa cho hắn một đĩa salad trộn sẵn, thái độ cũng rất cởi mở.
"Vậy em đem cái này ra bàn giúp anh đi Kỳ!"
"Dạ, tới liền, tới liền!"
Hắn ta một tay bê đĩa salad, tay còn lại chôm lẹ miếng tôm trên đĩa bỏ vào trong miệng. Miệng còn đang từ tốn thưởng thức chưa được bao nhiêu, mắt đã bắt gặp tên ó đâm nhìn hắn đằng đằng sát khí như kiểu muốn nhai đầu hắn một cái.
"Anh Tuyên, em tới ngồi cạnh anh được không?"
"Không!"
Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng hắn kéo ghế ngồi gần anh ở trước mặt mẹ, anh không muốn cũng phải miễn cưỡng chịu trận cho hết bữa sáng. Hắn thấy anh sợ mẹ phiền lòng, ở bên dưới gầm bàn cứ cố tình đạp vào chân của anh để mà gây sự. Anh phải nhẫn nại lắm mới hết một tô xúp đầy, ăn thêm được chút rau trộn nữa. Sau đó cũng là người đầu tiên đứng dậy và rời khỏi bàn với cái lí do tưởng chừng như rất bình thường.
"Con ra ngoài chạy xe tới chuẩn bị trước!"
"Cho em đi với!"
Hắn ta thật chẳng khác gì con đỉa đói, tìm mọi cách để bám lấy anh. Mặc cho cách đối xử của anh cứ như thể muốn xé hắn ra làm hai mảnh, anh cảm thấy nếu trên đời này có cuộc thi đọ mặt dày, hắn chắc chắn sẽ đứng hạng nhất. Nếu như hắn không đứng hạng nhất, thì cũng chẳng có ai muốn giành cái vị trí đó đâu mà.
…
Năm giờ hơn,
Cả nhà cùng đi bộ ra ngoài đầu hẻm, nơi có chiếc xe Mercedes bảy chỗ màu đen chờ sẵn. Nhìn từ phía ngoài, thấy Lam Tuyên mặt lạnh ngồi ở vị trí "tài xế" kể ra cũng oai lắm chứ, Tử Kỳ mặc dù ở Mỹ suốt nhiều năm dài nhưng hắn cũng chỉ đi xe buýt là nhiều, hoàn toàn chưa từng có xe riêng để mà tự lái. Nhìn thấy Tuyên với vẻ bề ngoài đứng đắn hơn mình, trong lòng hắn có sự ngưỡng mộ sắp lộ ra mặt, lọt tọt chạy ra trước để mở cánh cửa bên cạnh ghế lái mà chui vào ngồi.
"Anh Tuyên, anh thi bằng lái rồi hả?"
"…"
"Ồ, nghe nói anh ở lại lớp hai năm đúng không? Vậy là anh đủ tuổi có bằng lái xe rồi mà, quào… ngưỡng mộ ghê nha, em cũng muốn học lái nữa… anh học ở đâu vậy?"
Người kia vốn dĩ không định trả lời là mình tự học, nhưng lúc đó mẹ từ phía sau giọng điệu đã rất tự hào chen vào. Thôi thì miễn cưỡng một chút để cho hắn ta ganh tị đi vậy.
"Kỳ muốn học thì nói anh Tuyên dạy cho là được, anh của con tự học lái đó, mặc dù nó có đăng kí học ở trường lái xe nhưng mà một tuần bên đó chỉ có mấy buổi tập thôi!"
"Tự học hả mẹ! Quào, giỏi dữ…"
Kiểu cách khen ngợi đó, dẫu gì cũng khiến Lam Tuyên cảm thấy giống như hắn ta đang mỉa mai mình, trong lòng có chút khó chịu quay sang liếc hắn một cái, lớn tiếng gay gắt nhắc nhở.
"Cài dây an toàn đi!"
"Cái anh này, sao nói chuyện với em lúc nào cũng gắt quá vậy? Dịu dàng một chút được hông?"
"Câm miệng lại càng sớm càng tốt!"
"Hì hì…"
Anh đã tỏ thái độ khó chịu thế này với rất nhiều người, đa phần những người đó đều né xa anh chỉ sau một lần duy nhất. Tử Kỳ là trường hợp đầu tiên mà anh gặp phải trong đời, cũng chẳng biết có phải do hắn đang cố nhẫn nhịn để có thể sống hoà đồng hay không. Nhưng rõ ràng anh càng gắt gỏng nặng lời, hắn càng cố tình xáp lại gần làm thân với anh. Quãng đường đến nhà thờ bị người bên cạnh đăm đăm nhìn sang, ánh mắt soi mói đó của hắn làm anh khó chịu đến chết đi được.
"Mọi người xuống trước chỗ này, con lái xe qua bên kia đường tìm chỗ đỗ rồi sẽ vào sau!"
"Con đi cùng anh Tuyên!"
Nghe thấy câu đó của người bên cạnh, khỏi phải nói cũng biết anh lập tức quay sang liếc nhìn hắn với một biểu cảm vô cùng khó chịu. Vậy mà hắn vẫn ngồi lì đó không chịu xuống xe, lại còn thân mật hỏi han.
"Anh, em nghe mẹ nói anh vào trong ca đoàn của nhà thờ hả? Nói vậy là chút nữa anh ngồi dự lễ ở vị trí của ca đoàn sao?"
"Ừ!"
"Em muốn được ngồi cùng với anh thì phải làm sao?"
"Không phải người trong ca đoàn thì không ngồi được!"
"À dạ, vậy thôi…"
Thằng bé nhún vai ra vẻ cam chịu số phận của mình, lúc xuống xe loay hoay quay sang cởi bỏ cái dây an toàn một lúc khá lâu, cũng chẳng biết tự nhiên chốt khoá lại bị cái gì mà dính cứng ngắc ấn hoài không được. Lam Tuyên đã bỏ đi một đoạn, lại phải quay về xe để mà bày tỏ khó chịu với sự lề mề của hắn.
"Làm cái gì vậy? Định trốn lễ nữa hay sao?"
"Đâu có, anh coi nè… nó cứng quá…"
Đứng trước sự khó khăn của hắn, thứ duy nhất mà anh để ý là vẻ mặt nhõng nhẽo như một đứa con nít lên năm, nếu như hắn không bày ra biểu cảm đó, có lẽ anh cũng chẳng chịu hạ giọng xuống thế này.
"Bỏ cái tay ra đưa đây tôi xem…"
"Em đâu có muốn đâu, tại nó dính cứng quá chứ bộ…"
"Ngồi im đi!"
Lúc này anh ở bên ngoài chồm vào bên trong để tháo bỏ dây an toàn giúp hắn, hắn lại chẳng hề có chút nghiêm túc nào dành riêng cho việc này cả, thứ mà hắn để tâm chỉ là mái tóc đối phương thoang thoảng một mùi rất thơm, thơm đến mức khiến cho đầu hắn thầm nghĩ những điều kì lạ: "Con trai con ơ mà chăm chút vẻ ngoài dữ vậy? Có khi nào ổng thích con trai không ta?"
Cứ mải mê cúi xuống thêm một chút nữa để ngửi cái mùi trên tóc người ta, dự định ban đầu của hắn là hỏi xem đối phương dùng dầu gội gì, nhưng cái mùi hương mê hoặc đó lại có thể khiến cho hắn quên đâu mất tiêu.
Tháo giúp hắn xong rồi, anh ngước lên lại ngang tầm mắt với người cúi xuống, khoảnh khắc đó vốn không thể né tránh đi đâu được, cứ vậy lại vô tình để cho gương mặt của mình kề cạnh đối diện với hắn.
"Gì vậy?"
Anh phát hoảng vội đẩy hắn ra, hắn lại ra vẻ mình rất mực đàng hoàng để mà giải thích cho cái hành động vừa rồi, thậm chí lòng cũng không hề có suy nghĩ sâu xa.
"Em chỉ ngửi mùi tóc của anh thôi mà, anh phản ứng ghê vậy?"
"Tôi làm cái gì mà ghê?"
"Anh vừa đẩy em đó, đồ hung dữ!"
Còn dám làm ra vẻ bản thân giận dỗi người ta, Tử Kỳ mặt dày tự bước xuống xe, hắn còn định tự mình sang bên kia đường. Nhưng đến lúc chứng kiến dòng xe tấp nập ào tới, hắn ta lại co người chạy về phía của Lam Tuyên như một chú mèo sợ mưa, vội vội vàng vàng nấp ở bên phải đối phương, tay ôm cánh tay người ta cứng ngắc.
"Trời ơi xe nhiều quá anh ơi… xe nhiều quá làm sao mà qua đường được?"
"…"
Người kia vẫn một mặt lặng yên như tờ, trong lòng thật ra cảm thấy buồn cười cho cái dáng vẻ của tên ngốc đó vô cùng, chỉ tiếc bản thân không thể thoải mái cười một trận to thật to, song cái cảm giác lần đầu có một đứa em trai đã mười sáu tuổi giống như Tử Kỳ...
Anh thật lòng cảm thấy cũng không hề tệ chút nào.
sariuri
sariuri
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
Lâm Vũ
Ngọc Vui
Xukiki_1712
Thuan123
Thuuyen
Hoang thanh mai
Lt0303
Mina
Hoa lương
Mina