Chương 34: Cám dỗ.
Giữa tuần sau Tử Kỳ mới chính thức được quay lại lớp học đúng theo yêu cầu của mẹ. Bởi vì mẹ vô cùng lo lắng cho mắt của hắn, mẹ muốn hắn ở nhà tránh nắng và bụi, mỗi ngày đều phải có nhân viên y tế tới nhà kiểm tra. Sau khi xuất viện, mẹ còn đề nghị hắn và anh cùng nghỉ học vài ba ngày vì sợ thương tích trên người sẽ khiến tinh thần học tập kém đi.
Vậy nhưng Lam Tuyên vẫn đi học không sót ngày nào, chỉ có Tử Kỳ là ham nghỉ, hắn nghe mẹ lên tiếng cho nghỉ thì ngày nào cũng tìm cớ ngủ nướng đến tận chín giờ, lúc hắn dậy thì cả nhà đã ra ngoài hết rồi.
Cứ đều đặn suốt mấy ngày liền, bữa trưa và bữa sáng của hắn đều được anh chuẩn bị sẵn, dán giấy note dặn dò cẩn thận, thậm chí anh còn sợ hắn quên uống thuốc, ngày nào cũng đem bọc thuốc treo trên chỗ vách ngăn thông giữa hai phòng.
Anh biết rõ, có thể cửa ra vào phòng hắn sẽ không bao giờ được sử dụng đến, nhưng mỗi ngày kiếm chuyện sang phòng của anh thì hắn chắc chắn sẽ làm. Thế nên cũng chẳng có lạ gì, hiện giờ hắn đang nằm trên giường của anh, thích thú gửi vài ba tấm hình cho anh để khoe việc bản thân đã uống thuốc đúng giờ, sau đó còn chụp cả tô cháo buổi sáng anh chừa cho hắn, hắn húp cạn đến mức anh nhìn sơ qua còn tưởng cái tô đã được rửa sạch rồi chứ.
"Ngon quá à, cảm ơn nha!"
Ting!
Giờ chỗ anh đang là tiết học thể dục nâng cao thể chất, cũng là hai tiết cuối dành cho buổi sáng. Lí do anh được thầy ưu ái cho nghỉ là vì trên người vẫn còn rất nhiều vết bầm. Mặc dù trước đó anh có nói rằng mình vẫn ổn, nhưng việc thầy nhất quyết cho nghỉ cũng không phải thừa, bởi vì học thể dục thể chất chắc chắn sẽ có va chạm, sắp tới lại có đợt thực nghiệm Sinh học bên ngoài. Điểm của bài báo cáo là điểm quan trọng của tháng, thế nên người thương tích đầy mình như anh chắc chắn phải giữ gìn sức khoẻ thật tốt đến ngày hôm đó.
Ting!
"Lại leo lên giường của tôi rồi đó?"
Anh gửi lại cho hắn một dòng tin ngắn, được nghỉ tiết thể dục, Lam Tuyên không có chỗ để đi nên đành tới phòng tự học tìm sự yên tĩnh.
Rõ ràng mục đích ban đầu mà anh đến đây là để nghiêm túc học bài, nhưng bởi vì năm sáu tấm ảnh hắn gửi lại có một tấm hắn khoe đang nằm trên giường của anh, thúc đẩy sự thờ ơ biến mất, thay thế bằng một chút để tâm.
"Hihi!"
Tử Kỳ thích thú mỉm cười, sau đó còn diễn tả điệu cười của mình bằng một chiếc biểu tượng mèo vô cùng láu cá.
"Em không làm vậy thì anh đâu có chịu trả lời tin nhắn của em! Hehe!"
"Cậu đúng là mưu mô quỷ quyệt, gian xảo thủ đoạn không ai bằng!"
"Anh đúng là lạ thật đó nha, rõ ràng anh không ghét em, ngược lại cũng rất lo cho em, nhưng cái miệng của anh sao cứ cay độc quá vậy?"
"Không xưng mày tao nữa à?"
Hắn hỏi chất vấn một đằng, anh thì lại trả lời một nẻo, sau đó trang cá nhân của anh đột ngột đăng lên một tấm ảnh chụp, đó là ảnh chụp quyển học từ tiếng Anh mà anh đang miệt mài viết dày đặc toàn chữ là chữ, nhưng nếu như chú ý một chút, sẽ thấy có một sự ngẫu nhiên nào đó khiến ba hàng ngang nối tiếp có nghĩa rõ ràng hiện lên: "Hiểu – là – tốt"
Tử Kỳ thả tim vào tấm ảnh của anh, sau đó hắn lại cà khịa bằng một dòng bình luận lạc loài giữa những bình luận khen chữ anh đẹp, khen sự chăm chỉ, hoặc là hỏi han vu vơ gì đó.
"Không hiểu gì hết, khó hiểu quá!"
Ting!
"Giờ này không phải đang học thể dục sao? Bị đau chỗ nào không học được nên xin nghỉ tiết đó à?"
Tử Kỳ hôm nay cũng lạ lắm, hắn lại quan tâm gửi cho anh một dòng tin nữa, nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh ban nãy. Lam Tuyên bên này vẫn còn chăm chú vào dòng bình luận của hắn, miệng âm thầm mỉm cười vì ít ra hắn cũng hiểu nội dung tấm ảnh anh đăng nên mới hồi đáp như vậy.
Ting!
"Thầy cho nghỉ!"
"Èo, đúng là lớp trưởng có khác, được ưu ái quá nha! À mà, giường của anh thơm quá… thơm mùi nhang ghê luôn!"
Lần này hắn lại gửi cho anh một đoạn video, mục đích có vẻ như đang muốn chọc anh tức điên. Nếu không thì tự ý leo lên giường anh để làm rối tung như vậy làm gì kia chứ? Hắn còn tự tiện ôm lấy gối của anh hít lấy hít để, sau đó điên cuồng lăn qua lăn lại trên giường, làm cho tấm chăn trải ngay ngắn đùn thành một đống.
"Anh giặt chăn mền bằng nhang à? Sao thơm mùi nhang quá vậy? Kaka"
"Mũi của cậu ung thư rồi đó!"
Mặc dù anh cục súc đáp lại như vậy, nhưng mà hắn có vẻ chẳng bị chi phối gì cả, anh càng lạnh nhạt hắn lại càng muốn khiến cho anh điên lên mới thôi.
Chỉ có điều, hình như dạo gần đây Lam Tuyên đã học được cách kiềm chế bản thân trước sự điên khùng của hắn thì phải. Tử Kỳ nằm lăn ra đó, hắn gửi đi biết bao nhiêu là video, nhưng ngược lại chỉ nhận lấy vài câu rất hờ hững của anh. Cuối cùng người ôm đống suy nghĩ chán nản lại chính là hắn: "Chán quá à… trên đời này chán nhất là chọc điên người khác mà người ta lại không hề điên chút nào với mình."
Nằm một lúc, hắn bật dậy đi tìm một niềm vui mới, nhưng niềm vui của hắn quanh đi quẩn lại hình như chỉ toàn liên quan đến anh.
"Tủ lạnh mini trong phòng anh cũng nhiều đồ ăn quá ha!"
"…"
Mặc dù Tuyên vẫn xem hết lượt những dòng tin nhắn của hắn gửi qua, nhưng vẫn giữ kiên định không trả lời lại. Tử Kỳ ở nhà một mình đã chán đến mức không thể nào chán hơn được, hắn mở tủ lạnh của anh ra, cảm thấy mình có trò để chơi nên nở nụ cười gian xảo.
"Nghe máy được không? Nghe máy đi cho hỏi cái này với!"
Người này nhắn như vậy, chẳng trách người kia cũng tin là đối phương đang có ý định hỏi chuyện quan trọng, miễn cưỡng lắm nhưng cũng lấy chiếc tai nghe đeo vào để chấp nhận cuộc gọi tới của hắn.
"Hê hê!"
Gương mặt tên dở hơi trọn vẹn hiện lên màn hình của anh, Lam Tuyên lại chỉ đặt điện thoại trên bàn. Anh quan sát diện mạo của hắn, cảm thấy hắn vô cùng ăn ảnh, kể cả khi video trực tiếp hoàn toàn không được sử dụng phần mềm chỉnh sửa gì cả.
"Nhìn nè…"
Vài giây sau khi hắn chăm chú nhìn vào điện thoại, giờ thì camera đã trực tiếp quay về phía chiếc tủ lạnh kia.
"Mấy chai nước này nhìn ngon quá, xin một miếng được không vậy?"
"Giờ tôi nói không được thì cậu có tha cho không?"
"Vậy là được đúng không?"
Hắn thích thú đem chiếc điện thoại để vào bên trong tủ lạnh, tầm quay này anh sẽ nhìn thấy được hắn đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt đầy háo hức cầm lên chai nước trái cây đầu tiên của anh mà mở nắp ra. Sau đó hắn chỉ nếm thử đúng một miếng, rồi lại đóng nắp chai bỏ vào một vị trí khác. Lần lượt từng chai nước trong tủ của anh đều được hắn mở nắp ra, nếm thử như vậy đến chai cuối cùng.
"Nước của anh nhạt nhẽo gần chết, cả cái tủ lạnh bự như vậy mà chẳng có loại nước nào đặc biệt một chút!"
"Nước trái cây thì chỉ vậy thôi? Cậu muốn đặc biệt thì nên tự mua mà uống!"
"Đó là tại anh nhạt nhẽo quá nên đồ của anh cũng nhạt nhẽo theo chứ còn gì nữa!"
Ừ thì hắn chê anh cũng được, anh cũng chẳng cảm thấy khó chịu chút nào, nhưng sau đó hắn lại giở cái giọng điệu so sánh quen thuộc ấy ra để khoe mẽ những thứ mình có được từ chỗ Nhất Linh.
"Bữa sau thử mua nước vị chuối đi, vừa chua vừa thơm, anh Linh hay uống loại đó, tui uống mà nghiện luôn á! Vị của nó đậm đà lắm chứ chẳng nhạt nhẽo như nước của anh vậy đâu!"
"Cậu thèm nước chuối của anh Linh như vậy thì đến nhà của anh ấy mà uống! Đừng có tự ý mở tủ lạnh của tôi ra thử rồi lại so sánh như vậy!"
"Không có nước chuối thì mình ăn chuối tạm vậy…"
"…"
Thật ra anh nói xong một câu mới suy nghĩ lại và cảm thấy nó "cấn cấn" vô cùng. Tử Kỳ lúc này đã dứt khoát bẻ lấy một trái chuối chín trong tủ của anh, hắn nham nhở bóc vỏ rồi cắn một phát mất đi nửa trái.
"…"
Hành động này của hắn đương nhiên như tạc vào trong ánh mắt của Tuyên, anh cũng biết hắn chẳng suy nghĩ gì đâu. Nhưng mà nội tâm anh thì lại cảm thấy có chút gì đó khó hiểu chính mình.
"Cherry mới mua hả?"
"Tôi ăn cắp về đó!"
"Xì, Mua đồ ngon mà giấu ăn một mình…"
Hắn bỏ nửa trái chuối ăn dở xuống đó, mở bung hộp cherry đáng thương, túm lấy cuống một trái bất kì, sau đó nham nhở đưa lên miệng liếm nhẹ vài cái.
"Cậu không ăn thì cũng đừng làm cái trò ma chê quỷ hờn như vậy!"
"Ăn chứ, đương nhiên là ăn… nhưng phải ăn một cách tinh tế biết chưa?"
"Tinh tế?"
Liếm chán rồi hắn mới đem bỏ vào miệng ngấu nghiến nhai nhai, chưa được vài ba giây cái giọng chê ỏng chê eo lại lọt vào trong điện thoại.
"Eo? Cherry dỏm hả? Sao chua quá vậy? Anh lại keo kiệt đi mua hàng chợ đúng không?"
Nhổ hạt ra hắn đem vứt lại vào hộp, sau đó lần lượt những loại trái cây khác của anh cũng đều bị hắn cắn qua một chút để thử. Quậy chán đến như vậy mà vẫn không khiến anh tức điên lên, sự chán nản của hắn bây giờ đã nhân gấp đôi. Đóng cửa tủ lạnh lại, Tử Kỳ bắt đầu lia tầm nhìn sang mọi ngóc ngách khác trong căn phòng, mọi thứ xung quanh đây tối giản đến mức chẳng thể tin nổi.
"Tủ quần áo có gì không ta…"
Tử Kỳ đứng dậy tới gần chỗ tủ quần áo, hắn có ý định mở ra để lục lọi, nhưng người kia cũng đề phòng trước sự việc nên đâu đó đều khoá hết cả rồi.
Quậy đến từng ngăn bàn của anh hắn cũng không tha, chỉ tiếc Lam Tuyên lại cẩn thận quá sức tưởng tượng, những nơi hắn có thể mở ra đương nhiên sẽ chẳng có thứ gì thú vị để lục lọi. Trên kệ sách được vài ba thứ trang trí xinh xinh, chung quy cũng chỉ có chiếc tháp đốt trầm, có vài lọ tinh dầu bé bé. Anh tối giản mọi thứ đến mức chẳng bày ra đó thứ gì có thể khiến hắn chơi được.
"Sao anh khoá tủ hết trơn vậy?"
"Để phòng thằng giặc như cậu chứ còn sao nữa?"
"Sao không khoá tủ lạnh luôn đi?"
"Nếu khoá được thì tôi cũng đã khoá rồi!"
"Sao hôm nay anh không tức giận chút gì hết vậy? Uổng công tui tạo nghiệp nãy giờ… chán gần chết…"
Nói rồi hắn lại nằm dài ra trên giường của anh, tay lướt lướt màn hình điện thoại ẩn đi khung gọi video lúc nào chẳng hay, sau đó hắn quen thói bắt đầu lướt vào mấy trang bậy bạ, anh ở đầu bên kia vẫn còn chăm chú lắng nghe. Chỉ thấy Tử Kỳ lúc này đăm đăm cả hai mắt nhìn vào màn hình điện thoại, hắn đột nhiên không nói thêm câu nào nữa.
"Làm gì vậy?" – bắt buộc anh phải lên tiếng hỏi.
"Không có gì…"
"…"
Mấy trang hắn theo dõi cũng chẳng có gì mới mẻ, nhưng mà lướt điện thoại một lúc thì hai mắt hắn lại bắt đầu nặng trĩu muốn sụp xuống.
"Tắt đi nha, tui ngủ chút coi… buồn ngủ quá…"
"…"
Dứt câu đó, Tử Kỳ lười biếng thả chiếc điện thoại xuống mặt giường êm ái, hắn không biết ở đầu bên kia Lam Tuyên cũng chưa tắt đi.
"Thơm quá…"
Anh rõ ràng nghe thấy giọng hắn nhè nhẹ thốt lên, sau đó tự lầm bầm một mình đem chăn của anh thu vào trong lòng mà ôm chặt lấy.
"Tính ra mùi này cũng dễ chịu, mặc dù ổng không dùng nước hoa nhưng mà người ám mùi trầm hương nên lúc nào cũng thơm thơm hết…" – trong đầu hắn gợi ra vài ba suy nghĩ mông lung trước khi hai mắt lim dim bắt đầu chìm vào mộng tưởng.
"Mấy ngày nay ở nhà chán quá… hay là mai mình nên đi học để được gặp chị Minh Trang…" – nghĩ đến đó hắn chợt nhớ ra hai bên mông vẫn còn đau nhức, học cả ngày ngồi lì như vậy chắc mông của hắn phải tháo ra mất.
"Quên nữa… mình quên gỡ hai miếng cao dán…" – lại đột ngột rơi vào trạng thái quên nhẹ, hắn quên cả bản thân đang nằm trên giường của anh. Mắt thì lười biếng nhắm tịt lại, tay thì nhẹ đưa xuống cởi chiếc quần đùi ra khỏi hai chân.
"Ah… cái mông tội nghiệp của tui…"
Giây phút anh định đưa tay chạm vào để tắt cuộc gọi đi, giọng của hắn than nhẹ khiến anh khựng lại.
"Ah… ahhh…"
Sau đó là một đoạn âm thanh nghe rất quen thuộc rõ ràng phát ra, Tử Kỳ tháo hai miếng cao dán vứt sang một bên, cử động này của hắn khiến cho mùi hương khoan khoái trong lớp chăn gối lướt ngang qua mũi. Cái lạnh nhè nhẹ của khí trời Đà Lạt lại như dẫn dụ, hắn chỉ nằm một lúc mơ mơ màng màng đã cảm thấy mình vô cùng hưng phấn. Nhất là sự êm ái từ chiếc chăn tuyết của anh, khiến cho hắn cảm giác bản thân giống như đang được ôm ấp lấy một cô nàng da thịt mềm mại.
Tử Kỳ lại hít thật sâu mùi hương dễ chịu từ tấm chăn đó, thân dưới hắn tồng ngồng nhưng vẫn lười mặc lại quần, hắn cứ vậy mà kéo chiếc chăn của anh phủ qua người mình.
"…"
"Cảm giác này…" – trong mơ màng tưởng tượng của hắn, thật chẳng khác gì có cô nàng nào đó đã lướt làn da mịn màng của mình qua vị trí nhạy cảm kia.
"Ah…"
"Chị Minh Trang…"
Suy nghĩ khiến cho hắn thốt lên thành lời, mặc dù chỉ là một giọng than khẽ thôi. Nhưng bởi vì Tử Kỳ vừa kéo tấm chăn trùm kín người lại, cũng vô tình khiến cho tấm chăn trùm qua cả chiếc điện thoại bên cạnh. Hắn thì thào gọi tên người kia, kèm theo những hành động tế nhị rõ đến từng âm thanh nhỏ đều ghi vào trong cuộc gọi của anh.
"…"
Có một sự khó chịu rõ ràng đang khiến cho anh muốn tắt ngay cuộc gọi kia, bởi vì đó là giường của anh, hắn ta nằm trên đó và mơ tưởng đến một người xa lạ, chẳng thể lường trước được hắn sẽ làm ra những gì. Nhưng thời khắc anh nâng chiếc điện thoại lên, phân vân giữa việc lớn tiếng nói vào trong loa thoại để hắn biết rằng cuộc gọi ấy vẫn chưa hề kết thúc hoặc là anh sẽ chọn tắt đi. Đến cuối cùng cả hai anh đều chẳng thể làm được.
"Ahhh… ưm… ahhhh…"
Giọng của hắn rõ ràng truyền sang tai nghe của anh, những âm thanh đầy sự mê hoặc, anh thậm chí còn nghe được cả những chuyển động của Tử Kỳ tạo ra nơi bàn tay đó, tiếng nhóp nhép quen thuộc vào cái đêm hắn đã say.
"Ahhhh… ahhh… ahhh…"
Cũng chẳng biết là qua bao lâu, nhưng hình như tất cả sự chăm chú này của anh đều dồn hết vào đôi tai nghe ấy. Anh có cảm giác bản thân bị cuốn theo, đến một lúc từng nhịp tim của chính anh cũng dồn dập đập như thể bản thân là người trong cuộc, hoặc ít nhất là trực tiếp có mặt ở nơi đó.
"…"
Đến khi cơ thể anh bắt đầu có những thay đổi vô cùng bình thường của một nam sinh đang trong giai đoạn kết thúc độ tuổi dậy thì. Anh cảm thấy như có một nguồn năng lượng nào đó rất lạ đang toả ra khắp thân người, nó còn khiến cho cổ họng anh đang dần trở nên khô khan, nhưng việc chủ động liếm môi và nuốt xuống những đợt nước bọt không làm cho anh cảm thấy khá hơn một chút nào cả.
Thình thịch! Thình thịch!
Từng hơi thở gấp gáp xen giữa những nhịp tim đang loạn xạ, ngập tràn trong đầu anh là vô tận những hình ảnh về cái người đó. Thỉnh thoảng có cả khoảnh khắc đêm hôm đó, thỉnh thoảng lại có những điều rất mới mẻ do anh tự hình dung ra.
Anh cảm thấy mặt mình nóng lên vô cùng, hai chân bắt đầu không thể tự làm chủ khi ở giữa nó mọi thứ cũng đã thay đổi. Thật ra mà nói, trước đây bởi vì quá tập trung vào chuyện học hành và thường xuyên tham gia vào các hoạt động lành mạnh. Cả ngày của Lam Tuyên dường như chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện này. Đó là còn chưa kể khoảng thời gian trước mỗi ngày của anh đều không có đủ thời gian để tham gia hết các hoạt động ở nhà thờ. Anh còn hạn chế tối đa nhất việc giao lưu và kết bạn bên ngoài, để bản thân không mất quá nhiều sự tập trung cho những việc không cần thiết đó.
Khoảng thời gian Hàn Dương dậy thì cũng đến trước anh, những ngày đầu tiên của anh ấy khi làm quen với từng thay đổi nhỏ bên trong cơ thể, cũng đều kể cho anh nghe.
Lúc đó anh cũng rất thắc mắc tại sao việc này chưa hề xảy đến với mình. Nhưng mà câu trả lời của mẹ theo anh được hiểu, một phần có thể bởi vì sự cố của người bạn đã mất ảnh hưởng quá tiêu cực đến tâm lí. Lam Tuyên khi đó phải mất tận mấy năm để loay hoay quay trở về cuộc sống bình thường. Mọi hoạt động đều tập trung vào học tập rèn luyện là chính. Bởi vì không hề để cho mình có thời gian riêng suy nghĩ về những việc khác, sự tìm hiểu của anh trong vấn đề tâm lí và cảm xúc cũng bị trễ hơn so với anh trai của mình.
Trước khi Tử Kỳ về nước, hình như cũng có lần anh thức dậy vào buổi sáng và phát hiện ra "thằng em" chào cờ. Nhưng bởi vì không quá tò mò, Lam Tuyên chỉ tranh thủ đi tắm để kịp chuẩn bị đi học, rồi sau đó "thằng em" cũng ngoan ngoãn mà dịu đi. Kể từ lúc đó cho đến hiện tại, anh vẫn duy trì thói quen chạy bộ vào mỗi buổi sáng, đối với anh việc dậy sớm và nấu ăn cũng là một cách để bản thân bớt tập trung vào những suy nghĩ không được lành mạnh.
Chỉ đến khi Tử Kỳ xuất hiện, hắn không ngừng gợi ra những suy nghĩ đó ở trong đầu anh, mặc dù những đoạn phim mà hắn gửi cho lần nào anh cũng đem xoá đi cả. Nhưng tại sao lúc này thì khác…
Anh cố gắng để mình tỉnh táo, cố mấy lần muốn đưa tay ra để tắt đi cuộc gọi vẫn còn đang trực tiếp, nhưng sự kiên định ở trong anh không hề mạnh mẽ như lúc xoá mấy đoạn clip kia đi.
Mỗi giây trôi qua, giọng của hắn trực tiếp khơi gợi càng làm cho cơ thể anh nóng lên cực hạn, anh có cảm giác toàn thân mình bắt đầu đỏ ửng và cũng thuận theo đó hai chân của anh không ngừng vô thức cọ cọ vào nhau.
Ở bên kia có lẽ tay hắn cũng đã bắt đầu nhanh hơn, giọng lạc đi giữa những hơi thở ngập tràn khơi gợi, anh đưa cả hai tay mình che kín tai nghe lại, từng âm thanh rõ ràng không thể nào thoát ra được, nhưng cũng bởi vì nó không thoát đi được, lại cứ vô tình chiếm trọn trong suy nghĩ của anh.
Anh không biết là mình lại có thể tưởng tượng phong phú đến như vậy, trong mắt anh lúc này thậm chí còn có thể nhìn rõ ràng hình ảnh của hắn. Cho tới lúc Tử Kỳ đạt đến cao trào, Lam Tuyên nghe rất rõ những tiếng than nhẹ của hắn rên rỉ phát ra một cách vô thức. Anh cuối cùng cũng nhận ra được cảm giác lần đầu đưa những sinh lực từ trong cơ thể ra ngoài là như thế nào.
"Ah…"
Trút được những hơi thở nặng nề sau một khoảnh khắc rùng mình nho nhỏ, có một chút chới với khiến anh phải buông người gục xuống bàn.
Nhưng mà tiếng của anh và tiếng động lớn khi đôi tay chạm vào mặt bàn kia vô tình đánh thức Tử Kỳ. Hắn trừng trừng hai mắt nhìn lên trần nhà, sau đó tung vội chiếc chăn ra để tìm kiếm cái điện thoại vẫn còn lăn lóc bên cạnh.
"Chết bà…"
Giờ phút hắn nhận ra cuộc gọi ấy vẫn trực tiếp chuyển sang phút thứ ba mươi. Đôi bàn tay vẫn còn ướt chút dịch nhờn run rẩy cầm điện thoại lên.
"Alo… alo…"
Hắn vô vọng gọi thử xem anh có đáp lại mình hay không, trong lòng hắn vẫn nuôi một chút hi vọng là anh sẽ không trả lời. Bởi vì trước đó Tuyên đã đeo tai nghe, cũng có thể lắm chứ, nếu như anh bỏ tai nghe ra và tập trung học, sau đó cũng không để ý đến cuộc gọi.
"Alo…"
"Tuyên có sao không vậy… nếu mệt quá thì xin thầy chủ nhiệm cho về nửa buổi đi…"
"Đó là giọng của thằng Khang mà…" – Tử Kỳ thinh lặng tiếp tục lắng nghe, hắn chỉ đoán thầm trong suy nghĩ như vậy, lại không biết đối phương đã tháo tai nghe bỏ xuống dưới bàn từ lúc nào rồi.
Ban nãy khi Bảo Khang bất ngờ xuất hiện chạm vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, anh còn giật mình đến mức gương mặt trở nên đầy hoảng loạn.
"Không sao đâu…" – đầu bên kia, Tử Kỳ nghe thấy giọng của anh mệt mỏi đáp lại. Tiếp sau đó là sự quan tâm quen thuộc đến từ Bảo Khang.
"Trời ơi… mặt của Tuyên đỏ lên dữ lắm… cơ mà… nhìn giống như sốt vậy? Cả người đều đỏ lên luôn nè…"
"…"
Biết là Khang cũng chỉ vì lo lắng cho anh thôi, nhưng việc cơ thể anh lúc này vô cùng nhạy cảm thì cậu ấy không hề biết, Khang vô tư dùng tay mình chạm vào tay của anh, anh lại giật mình gạt hẳn ra không chút nhân nhượng. Khiến cho ánh mắt của cậu ấy lập tức rũ xuống.
"Mình xin lỗi, mình không phải có ý tự tiện đụng chạm đến Tuyên đâu… mình chỉ thấy Tuyên có vẻ mệt…"
"…"
Anh không để tâm đáp lại lời của Khang, chỉ vội vàng quay lại nhặt chiếc điện thoại thử nhìn xem mình đã tắt đi chưa. Nhưng có lẽ vào lúc tỉnh táo vừa rồi, Tử Kỳ đã nhanh tay hơn anh một chút.
Hiện tại vệt dính ướt bên dưới quần nhỏ khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng, mặc dù có thể dùng nhà tắm của trường để gột rửa đi cái nóng bức của cơ thể. Nhưng quần nhỏ thì anh cũng chỉ có một, trước giờ anh vốn đã quen sạch sẽ rồi, nếu đem quần đi giặt thì phải sấy khô bằng máy sấy tay.
"Chiều nay có hai tiết Văn một tiết Địa đúng không?"
Lam Tuyên suy nghĩ đắn đo một lúc, đột ngột quay sang hỏi người đứng ngay bên cạnh. Người đó lại cực kì hiểu ý của anh, chỉ cần nghe đối phương dò hỏi ngắn gọn, đã có thể trôi chảy mà nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Ừm, nếu Tuyên mệt thì xin về đi, Khang chép bài giúp cho cũng được… từ đầu năm đến giờ… Khang thấy Tuyên cũng ít khi nghỉ học mà…"
"Vậy… chiều về chụp gửi bài học hôm nay giúp tôi cũng được! Cảm ơn…"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Bảo Khang mới được chứng kiến Lam Tuyên gấp gáp vội vàng như vậy.
Anh quay trở về lớp thu xếp sách vở, đến phòng của giáo viên tìm gặp và xin phép thầy chủ nhiệm, nhưng ngoài việc nói dối là mình mệt ra, anh còn cảm thấy mình vô cùng xấu hổ bởi cái hành vi vừa rồi trong phòng tự học. Xấu hổ đến mức độ không tài nào có thể ngẩng mặt lên để nhìn người khác.
"Mình như vậy… ngay trong phòng học… mình đã làm cái chuyện đầy tồi tệ đó ngay trong phòng học…" – những suy nghĩ này cứ liên tục xuất hiện, nó khiến anh cảm thấy bản thân khó chịu vô cùng, chẳng khác nào việc quần nhỏ ngay hiện tại cực kì dơ bẩn mà anh lại phải chịu trận từ trường về nhà. Lúc gấp rút thì dẫn xe ra cũng vướng chỗ này chỗ kia, lên xe rồi thì quên mất việc bản thân chưa lấy thẻ xe trong ba lô ra, có thẻ xe thì lại không nhớ chìa khoá đã để ở đâu.
Mọi cảm xúc của anh đồng loạt hỗn loạn, nhưng có lẽ chính cái cảm giác tội lỗi sai trái tràn ngập trong lòng, mới là thứ khiến anh không thể nào tập trung được.
"…"
Lam Tuyên quay trở về nhà lúc đầu giờ trưa, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tự bước vào phòng của mình cũng cảm thấy lo sợ đến như vậy.
Soạt soạt!
Anh đẩy nhẹ cánh cửa chỉ khép hờ kia của hắn, bước vào bên trong phòng mà hai cánh mũi nhạy cảm đã lập tức phập phồng vì cái mùi nước hoa nồng nặc xung quanh.
Soạt soạt!
Mấy âm thanh giống như là tiếng giặt đồ vang nhẹ từ trong toilet. Lam Tuyên cũng rón rén từng bước chân nhỏ tới gần nhìn thử.
"Má! Giật mình à!"
Tử Kỳ bên trong phòng vệ sinh của anh, hắn vừa nhìn thấy bóng dáng của Lam Tuyên đã giật bắn người không kiểm soát nổi biểu cảm trên mặt.
"…"
Tuy là vậy, hai mắt anh đăm đăm nhìn vào thứ mà Tử Kỳ đang cầm trên tay, lòng biết thừa là hắn đã làm ra loại chuyện đó trên chăn của mình, nhưng lại chỉ nhè nhẹ cau mày một chút. Tử Kỳ lúc này trông đáng thương làm sao, hắn lắp ba lắp bắp nói ra một câu lòng vòng.
"À… làm đổ nước lên… nên đem đi giặt… xin lỗi nha… vò sơ sơ rồi… để đem đi bỏ vô máy giặt…"
"Đổ nước?"
Đúng là cái ánh mắt lạnh lùng và giọng nói trống không đó của anh có uy lực thật, Tử Kỳ chỉ nghe thôi đã cảm thấy toàn thân mình run lên khe khẽ.
"Đổ nước… đổ nước thôi à!"
"Nước gì mà lại đổ trên đó?"
"Thì… thì nước… trái… cây!"
"…"
Hắn biết mình không thể giấu đi ánh mắt bối rối lo sợ ở trước mặt anh, nhưng tại sao khi Lam Tuyên ngừng chất vấn mà chỉ lạnh lùng bỏ đi, hắn lại cảm thấy có gì đó lạ lắm: "Ủa… sao nay ổng hiền với mình quá vậy… hay là hồi nãy ổng nghe thấy hết hả ta… nếu vậy thì ổng càng phải tức điên lên chứ? Sao tự nhiên không có phản ứng gì hết trơn vậy…"
"Ê… nè…"
Tử Kỳ lớn tiếng từ bên trong toilet gọi anh.
"Sao?"
Anh không hề quay lại nhìn hắn, có cảm giác giống như khinh bỉ mà đáp chỉ một từ "sao" gọn lỏn.
"À… chăn này… bỏ vô máy giặt luôn hả? Em trước giờ chưa từng tự giặt đồ nên không biết… máy giặt đó bỏ nước giặt kiểu gì á!"
"Cậu không biết giặt đồ!"
"À… đúng!"
"Vậy cậu biết đọc chữ đúng không?"
"À… dạ dạ… em sẽ tự tìm hiểu! Hihi… xin lỗi nha, nếu tối nay anh không có chăn đắp thì qua giường của em ngủ chung cũng được!"
Một người vẫn đứng đó ôm sự hoang mang trầm trồ nhìn theo bóng lưng một người chậm chạp rời khỏi căn phòng. Hắn giả vờ tự nhiên hết sức mà hỏi, mặc dù Lam Tuyên không đáp lại một câu nào nữa.
"Ủa sao hôm nay về sớm quá vậy?"
"…"
"Chắc không phải nhớ tui nên về thăm tui đâu ha?"
"…"
Mặc kệ hắn giả điên giả khùng nói tầm phào ở sau lưng, nói một lúc thì cũng nhanh chóng ôm chiếc chăn kia chạy vèo qua chỗ phòng giặt để mà giải quyết. Tỉnh táo lại sau chuyện tày trời, Tử Kỳ pha một li cà phê không đường rồi uống cho hết để lấy dũng cảm mà đi gặp anh.
"Anh Tuyên…"
Hắn rón ra rón rén đi từ phía cửa phòng hắn đi sang, nép người sau vách CNC lấm lét nhìn anh. Hắn thấy anh một mặt trước sau không đổi, biểu cảm cũng không quá khó chịu, xem ra có thể anh không biết gì về chuyện hắn đã làm, lòng chơm chớm một chút mừng thầm.
Quan sát anh một lúc, Tử Kỳ chỉ thấy anh bình thản hệt như mọi ngày, đặt chiếc ba lô lên bàn học, lặng lẽ và điềm tĩnh rút chiếc khăn tắm trên kệ tủ xuống. Trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ tứ tung: "Về nhà để đi tắm sao? Ban nãy nghe thằng Khang hỏi hình như là ổng đang mệt thì phải?"
"Ế anh Tuyên!"
Chỉ vì suy nghĩ nhất thời đó, hắn từ trong chỗ nấp đã vội bật ra mà gọi tên anh. Đến khi anh hờ hững liếc về phía hắn, hắn lại bất chợt thu cái vẻ lanh lợi kia lại, giọng điệu có đôi chút do dự.
"Hồi nãy… em chưa có tắt điện thoại á…"
"…"
Chính vì câu do dự của hắn, ánh mắt anh phút chốc run lên, những nhịp tim đang bình ổn dưới lồng ngực lại dồn dập đập. Tiếng "chột dạ" cứ vang văng vẳng bên tai, toàn thân anh lại nóng bừng bừng chỉ vì không biết hắn sẽ nói gì tiếp theo.
"Thì sao?"
Mặc dù nội tâm của Lam Tuyên lúc này xáo trộn, nhưng cái cách anh đáp lại hắn vẫn y như chưa hề biết gì cả. Hắn liền nở nụ cười gượng gạo, sau đó từng chữ một nhả ra thành câu.
"À… thì… lúc sau… em phát hiện ra… thì… hình như… anh đang… nói chuyện với Khang đúng không?"
"Rồi sao?"
"Thì… lúc đó em có nghe…"
"Cậu nghe cái gì?"
Giọng điệu anh bắt đầu lộ ra căng thẳng hỏi lại, hắn lo sợ anh cũng lo sợ, hai người chạm mắt nhau cũng thấy giật mình.
"Nghe… thì em nghe thấy thằng Khang nói anh đang mệt… đại loại là người ta lo lắng cho anh đó!"
"Người ta nào?"
Cách đối đáp đầy căng thẳng đó của anh làm hắn cau mày khó hiểu, hắn vốn dĩ không biết là anh thấp thỏm lo sợ hắn nghe được những âm thanh của anh vào giây phút đó. Trong khi Tử Kỳ vẫn còn hoang mang không rõ hành vi của hắn có bị anh phát giác không, khoảnh khắc này thật sự rất khó để khiến cho cuộc nói chuyện trở nên trôi chảy.
Sau cùng hắn lại nghĩ, dẫu sao thì dù hắn có tự thoả mãn cũng đâu phải chuyện xấu xa, làm sao lại sợ anh nghe thấy đến mức đó chứ? Anh cũng là đàn ông như hắn thôi mà. Nếu có ngại, hắn cũng chỉ nên ngại vì đã làm chuyện đó trên giường của anh thôi, nhưng chẳng phải hắn cũng ý thức tự dọn dẹp rồi hay sao?
"Người ta thì là thằng Khang chứ ai?"
Nghĩ những điều đó trong tâm trí, Tử Kỳ điều chỉnh tâm lí lại một chút, không để bản thân rụt rè như ban nãy.
"Vậy mục đích của cậu đứng đây từ nãy đến giờ lòng vòng là có ý gì?"
"Èo… sao anh cứ thích nói chuyện cái kiểu chó cắn đó vậy? Đơn giản là em nghe thằng Khang nói anh đang mệt, anh vừa về tới nhà đã xách khăn đi tắm rồi, em sợ anh trúng gió nên nhắc một tiếng thôi mà?"
"…"
Cuối cùng sự vòng vo của hắn cũng có giải đáp rõ ràng, nội tâm anh phút chốc thở dài như vừa trút đi một đống nặng nề. Sau đó anh lại chỉ im lặng không đáp, xoay người một mạch đi thẳng vào trong phòng tắm.
"Ủa chứ bộ anh với Khang lúc đó nói gì với nhau bí mật hay sao mà sợ em nghe thấy vậy?"
"…"
Lam Tuyên dừng chân trước cửa phòng tắm, bàn tay cầm lấy tay nắm cửa định mở ra rồi, sau đó ngoái đầu nhìn hắn ta, đôi mắt anh dường như toả ra một ý mỉa mai.
"Tôi không có nhiều chuyện bí mật đến như vậy đâu!"
"Ờ…"
Chờ cánh cửa phòng tắm đóng lại, hắn khua tay múa chân như thể muốn đập đối phương một trận.
"Người gì đâu mà tính khí lúc này lúc nọ y như con gái rụng dâu không bằng… má, không hiểu sao thằng Khang nó thích được hay ghê luôn, gu gì mà mặn còn hơn nước ở Gaet'ale…"
(Gaet'ale : được biết là ao nước mặn nhất Thế Giới)
Những lời của hắn khi đó rõ ràng anh nghe thấy chứ, tựa lưng mình sau cánh cửa phòng tắm kia việc đầu tiên của anh không phải là để tâm đến bức xúc của hắn, anh chỉ muốn mở vòi hoa sen ở mức cao nhất, mặc dù trước giờ chưa từng làm như vậy.
Và có lẽ, hiện tại cái khái niệm sẽ tiết kiệm nước đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của anh nữa rồi. Anh chỉ mong rằng tiếng nước chảy át đi những âm thanh đầy tế nhị do mình tạo ra, muốn người ở bên ngoài không thể đoán được hành vi của mình bên trong.
Hoặc cũng có thể sâu xa hơn chút nữa, anh đang muốn che lấp đi cái cảm giác xấu hổ tội lỗi của mình khi lần đầu tiên trong đời làm những chuyện này.
"…"
Nước từ vòi hoa sen tung toé văng lên khắp mặt mũi anh, cái ướt át lan dần ra cả thân người, khiến cho chiếc sơ mi trắng tinh dính sát vào cơ thể nóng bức đó. Lam Tuyên đứng bên dưới vòi nước, anh nhẹ đưa bàn tay vuốt ngược phần tóc mái lên, cả dáng người đẹp như tạc tượng thu vào trong tấm gương sáng. Nhưng dù nước mát lạnh vẫn không thể nào làm dịu đi cái nhiệt độ cơ thể nóng bừng trong anh.
Lam Tuyên bây giờ vô cùng đáng thương, bởi vì bản thân luôn muốn kiềm chế đi những suy nghĩ ham muốn chứa đầy nhục dục. Nhưng dòng nước mát lạnh chảy xuống khắp cơ thể anh lại chẳng hề có tác dụng gì cả, việc anh tự mình cởi bỏ đi quần áo, lại vô cớ khơi gợi hàng trăm hình ảnh xấu xa của cái tên đáng ghét kia vào đêm hôm đó. Cũng trong chính cái không gian này, đôi mắt anh mơ màng bên dưới dòng nước, nhìn về vị trí của bồn cầu, vẫn còn nhớ như in những gì hắn ta đã làm, cố gắng lắm cũng chẳng thể xoá đi được.
"Ah…"
Phút chốc môi miệng anh hư hỏng than lên, anh thật sự chỉ muốn tự tát bản thân một cái để tỉnh táo lại. Nhưng mà lúc đó…
"Ah…"
Bàn tay này đang bận gấp rút cởi bỏ đi chiếc khuy quần vướng víu, khối cảm xúc hư hỏng nơi đó có vẻ như không còn thuộc về anh nữa rồi. Lí trí này vốn dĩ không thể điều khiển được nó và đến cả bàn tay của anh cũng phản bội anh.
"Ah…"
Sự trơn nhầy ướt át ban đầu anh có ý định sẽ gột rửa đi, nhưng hiện tại dù anh càng lau chùi nó dưới dòng nước kia, nó lại càng giống như thách thức chủ nhân mà trở nên cứng cáp hơn ban đầu, đến khi đạt được sự cương cứng cực hạn của nó, dòng vật chất trong veo tiết ra cũng nhiều hơn trước.
"…"
Anh thẫn thờ cúi nhìn diện mạo của tên "đệ tử" đáng ghét bên dưới, không biết nó trưởng thành lại có thể to lớn đến như vậy. Dù trước đây vẫn thường hay nghe đám con trai ở trong lớp thì thầm với nhau về kích thước của bản thân, nhưng lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được thứ của mình hoàn toàn trỗi dậy, sự to lớn của nó khác hẳn với cái hôm nào "chào cờ" khi anh thức giấc.
"Ahhhh…"
Giây phút đó vô tình để ngón tay mình chạm vào một vị trí rất đặc biệt, anh cảm thấy toàn thân râm ran lan ra một cảm giác rất lạ lẫm, nó khiến cho lí trí chết lặng nhưng cảm xúc trỗi dậy mạnh mẽ hơn nhiều. Thứ vô hình nào đó đã điều khiển đôi bàn tay của anh tìm kiếm vị trí vô tình ban nãy.
Mấy ngón tay thon dài bắt đầu vô thức di chuyển, sự trơn ướt trên đầu của tên "đệ tử" tiết ra cũng khuyến khích hành vi đó của anh, cứ mỗi lần ngón tay lướt nhẹ qua khe nhỏ ấy, mong muốn gột rửa đi dòng vật chất trong suốt kia, cái cảm giác mới mẻ đầy thú vị lúc ban nãy lại quay trở về.
Nó khiến anh không ngừng lặp đi lặp lại hành động vừa rồi để mà tìm kiếm, cũng không ngừng làm cho hơi thở của anh trở nên gấp gáp vô tận, lồng ngực anh thậm chí còn có thể miêu tả từng nhịp đập vang lên.
"Ah… ah…"
Cho đến khi hai chân không thể trụ vững dưới sàn nhà nữa, Lam Tuyên bắt đầu đưa bàn tay còn lại chạm vào vách tường, sự tập trung chuyển động ở vị trí nhạy cảm kia nhóp nhép tạo thành âm thanh hoà vào trong tiếng nước chảy. Dần dần anh càng thở gấp hơn, có những lúc ngửa cổ lên cao vẫn không tài nào hớp đủ những ngụm không khí quanh mình, không thể giải toả đi hàng vạn cảm xúc cứ kìm nén mãi trong lòng. Bởi vì đây là lần đầu tiên, anh cũng không có can đảm giống như hắn vào đêm hôm ấy, chỉ cảm thấy thao tác của hắn đầy dứt khoát và liên tục. Trong khi anh chỉ là muốn thử một chút, nhưng khi bàn tay này hình dung mô phỏng giống với thao tác của hắn, một sự ran rát lan nhẹ ra khiến cho bản thân rụt rè không dám tiếp tục.
Anh làm dịu cơn ran rát kia bằng việc dùng hai ngón tay xoa đều quanh đầu của tên "đệ tử". Hành động này dễ dàng khiến cho bản thân cảm thấy hưng phấn, nhưng cái điểm tạo ra những cảm giác lạ lẫm đó lại cứ muốn trêu ngươi anh, nó lúc ẩn lúc hiện khiến anh phải tập trung hết chú ý nơi mấy ngón tay để mà tìm kiếm.
"Ah…"
Sau một khoảng thời gian chật vật, lần đầu tiên của anh cũng thuận tiện hơn khi điểm nhạy cảm cuối cùng cũng đầu hàng sự kiên nhẫn của anh.
Chỉ là cái cảm giác đầy kì lạ đó mỗi lúc một càng tăng lên, anh lại giống như đang nảy sinh lòng tham cố tìm mọi cách để nó đạt hơn những thứ hiện tại đang có. Nếu bỗng nhiên chỉ vì một thao tác nhỏ khiến cho hưng phấn giảm đi, anh chắc chắn sẽ cảm thấy rất hụt hẫng.
Đó chính là lí do vì sao toàn thân của anh bắt đầu ngã xuống dưới sàn, mặc kệ những tia nước tung toé khắp trên người mình, anh muốn tìm một vị trí để bản thân thoải mái ngồi xuống, sau đó dùng một tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo phần thân của khối cảm xúc kia, mấy ngón tay của tay còn lại vẫn duy trì xoa đều lên đầu nó. Thao tác này cố định lặp lại nhiều lần và tăng dần cả độ nhanh nữa.
Giờ phút toàn thân anh căng cứng liên tục gợn lên những đợt rùng mình, anh lại có cảm giác đôi mắt của mình mờ đi trong những hư ảo. Từng suy nghĩ không tự chủ kia cứ liên tục khắc hoạ ra hình ảnh của hắn, nhưng có lẽ lần gần đây nhất chính là việc hắn kiếm chuyện chọc anh ở trên giường bệnh.
"Ahhhhh… Tử Kỳ… Tử Kỳ…"
Lam Tuyên không biết mình đã vô thức gọi tên hắn khi đôi bàn tay gấp gáp duy trì những khoái cảm kia, cơ thể anh nóng bừng như có một dòng điện mạnh truyền ra rồi lan dần đến tứ chi, nó đốt lấy lí trí khiến anh tê dại, nó còn khiến cho vị trí nhạy cảm kia hân hoan cực độ, dòng vật chất ấm nóng lần nữa phóng ra, nhưng so với lần trước khi ở trong phòng tự học anh lại cảm thấy có đôi chút khác lạ.
"…"
Khác lạ này có lẽ nằm ở số lượng, bởi vì những thứ anh vừa đẩy ra khỏi cơ thể văng thành một vệt khá dài lan đi trong dòng nước vương vãi dưới sàn nhà.
"…"
Đợi đến khi bản thân hoàn toàn định thần lại được, anh hoang mang nhìn lại chính mình, cả thân người không chút sức lực đang ngồi bệt dưới vòi nước, chiếc sơ mi ướt đẫm nút cởi nút không, quần nhỏ và quần tây trễ xuống nửa đùi.
"…"
Bởi vì đây là lần đầu tiên, bởi vì chưa bao giờ anh rơi vào tình trạng này, nên phải mất khá lâu mới có thể điềm tĩnh đứng dậy và cởi bỏ mọi thứ.
Lam Tuyên lúc đó bối rối vội vàng đem chiếc quần nhỏ bị dính ướt kia xả dưới vòi sen, nhưng cũng chính cái khoảnh khắc này vô tình khiến anh nhìn thấy chiếc nhẫn trinh tiết mà bản thân vẫn đeo lấy suốt nhiều năm nay.
"…"
Một cảm giác rất lạ giống như hụt hẫng và thất vọng về bản thân bao trùm lấy tâm tư anh lúc này. Nó khiến anh vứt chiếc quần nhỏ đáng thương vào bồn rửa mặt, một hành động mà có lẽ chưa bao giờ anh làm giống như bây giờ. Anh tự nhìn chính mình trước gương, đến cả anh còn chẳng tin được chuyện này cuối cùng cũng đến với mình một cách dễ dàng như vậy.
"…"
Nhưng điều đó không xuất hiện trước khi Tử Kỳ có mặt trong nhà này và tại sao khi những cảm xúc trong lòng của anh không định hướng được, anh lại chỉ hình dung về hắn như một thói quen.
"Mình… mình đang làm gì vậy?" – anh tự hỏi bản thân câu này, vuốt đống nước trên mặt mình xuống, dùng cả hai tay cố gắng giữ lấy đầu để mường tượng lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra. Sự khó tin càng lúc càng lớn dần trong suy nghĩ, nó cũng giống như nỗi thất vọng của anh về bản thân vậy: "Tử Kỳ nó là em trai của mày mà Tuyên?"
Cốc cốc!
Trùng hợp thay lúc đó có tiếng gõ cửa bên ngoài khiến anh giật bắn cả người.
"Alo! Tắm lâu quá coi chừng đột quỵ à nha…"
"…"
Giọng của hắn lo lắng vọng vào bên trong, anh liếc nhìn nơi cánh cửa đó, lại cảm thấy bản thân vô cùng tệ hại trước những gì mình vừa mới làm ra. Rồi sau đó, anh thậm chí còn không biết mình sẽ dùng kiểu ánh mắt nào để đối diện với hắn nữa.
Có thể mọi thứ chỉ là nhất thời thôi, anh tự hỏi bản thân có nên xem nhẹ vấn đề một chút hay không? Chuyện một đứa con trai có ham muốn vào độ tuổi dậy thì là chuyện không quá lạ thường kia mà? Cũng có thể lắm chứ, chỉ vì anh dậy thì hơi muộn hơn so với những người khác một chút, nên mới cảm thấy nó lớn lao đến vậy?
"…"
Lúc đó đôi bàn tay của anh vừa thoát khỏi những run rẩy, tự cởi chiếc nhẫn trinh tiết trên ngón áp út ra, đem nó đặt lên môi hôn lấy bằng sự thành kính và đầy ăn năn của mình.
Kể từ khi còn bé, anh vẫn luôn mơ ước lớn lên rồi sẽ đi tu. Nhưng có lẽ Chúa đã không gọi anh vào con đường đó rồi, dù cố gắng ngăn cản bản thân không phạm vào việc thể xác, giờ phút ngắn ngủi kia vẫn để cho cái yếu đuối của mình bị sự cám dỗ ngự trị. Phải chăng, cách duy nhất để giải quyết những mâu thuẫn trong nội tâm mình lúc này, là mạnh mẽ đối diện với những điều mà bản thân trải qua?
Nghĩ tích cực một chút như cái cách mà Tử Kỳ vẫn luôn gieo vào cuộc sống của anh, Lam Tuyên gột rửa đi hành vi vừa rồi trong dòng nước ấm. Gọn gàng thay cho mình một bộ đồ mới, hít thật sâu trước khi mở cánh cửa ra.
…
Anh bước ra khỏi phòng tắm rồi, đôi mắt nhìn Tử Kỳ giảm xuống ở nhiệt độ âm.
"Làm cái gì đang yếu trong người mà tắm cả tiếng đồng hồ dữ vậy?"
"Cậu bước xuống khỏi giường của tôi được chưa?"
"Ớn ghê hông? Tui cũng nằm đây từ nãy giờ sao anh không nói gì đi?"
"Cậu nằm đó mà rụng ra cọng lông nào ở đó thì đừng trách tôi không thông báo trước!"
"Xớ! Anh làm như lông của tui dễ rụng lắm vậy!"
Hắn cứ bỏ ngoài tai những lời anh nói, sau đó lại kiếm chuyện nằm vật ra giường, nghiêng mình sang một bên định bật chiếc điện thoại lên lướt web.
"Cái gì đây…"
Nhưng mà hoá ra gần với tầm mắt hắn thật sự có một sợi lông vừa xoăn vừa dài. Tử Kỳ hoảng hốt nhặt lên, đưa mắt nhìn về phía của anh ngó chừng xem anh có thấy hay không, sau đó hắn lại nhét thứ vừa nhặt được vào trong túi quần, rồi thở dài một tiếng trút bỏ lo âu.
Phù!
HT
Uyên Ruby
quynhtrinh511
liam
Bikm DNing
liam
Bikm DNing
Hang
htrongsáng (Tác giả)
Tỷ Đặng
Thuan123
Thuuyen
Thuuyen
ashleynguyen
Lt0303
Mina
Kori
Thương Lê
Hoa lương