Chương 35: Tìm hiểu.
Bởi vì dạo gần đây, chương trình học nặng hơn khi gần đến kì khảo sát. Cuối tuần Hàn Dương hầu như không về nhà, thậm chí đến cả việc tổ chức thiện nguyện cũng cắt giảm đi phân nửa để có thời gian tập trung cho việc ôn tập.
Với lịch học dày đặc như vậy, dù là ngày cuối tuần bạn bè cũng không bao giờ thấy Dương ló đầu ra khỏi phòng kí túc xá. Mặc dù mang tiếng là công khai hẹn hò với quản sinh Nghiêm, nhưng kể ra ngoài những tin nhắn ngắt quãng, Dương cũng chẳng có thời gian để ra ngoài hẹn hò giống như nhiều cặp đôi khác.
Tử Kỳ vốn dĩ cũng có tính nhiều chuyện, hắn để ý từng li từng tí xem thử lúc nào thì hai người họ sẽ "phát cơm chó"*, nhưng cũng đợi cả mấy tuần nay, trên facebook Minh Nghiêm chỉ vỏn vẹn đăng có vài tấm hình, mà đa số cũng toàn là hình đồ ăn mang theo để chăm sóc Dương. Hai người họ hẹn hò kiểu gì mà ngay cả đến những cái nắm tay bình thường hắn cũng chẳng thấy.
(*cơm chó: ý chỉ khoảnh khắc thân mật của một cặp đôi)
Thông thường mỗi tháng sẽ có ba ngày thứ Bảy luân phiên để từng khối được nghỉ học. Bởi vì chương trình học ở đây hoàn toàn không giống với các trường công lập khác, nên quy định cũng tương đối khác, vốn dĩ không thể so sánh được.
Sáng hôm nay biết trước là được nghỉ học, Tử Kỳ đã nhanh chóng hăng hái thức dậy từ sớm, hắn muốn tới kí túc xá thăm Hàn Dương, sẵn tiện cũng nhìn ngó thử xem anh hai và quản sinh Nghiêm có ở cùng nhau hay không. Nhưng rồi dự định đó của hắn cũng sớm tan thành mây khói, bữa sáng ngày hôm nay mẹ đã mở đầu bằng một câu hỏi khiến hắn ngỡ ngàng vài giây.
"Thằng Ty nó đi giao lưu học sinh gì đó ở Sài Gòn hả hai đứa? Mẹ nghe nó nói cuối tuần này được nghỉ học nhưng cũng không về nhà được!"
"Dạ, giao lưu học sinh giữa các trường quốc tế đó mẹ, nghe nói có đánh giá thành tích với được lên trang bìa của tạp chí Học Trò nữa!"
"Ủa… cái gì… sao em không biết gì hết trơn vậy?"
Hắn nghe anh tường tận mà đáp lời mẹ, bản thân hắn thì lại chưng hửng như người xa lạ, đáng lẽ ra phải tự kiểm điểm lại sự quan tâm của mình dành cho anh hai, đằng này hắn ngang ngược đưa tay ra thúc vào anh một cái rõ đau, sau đó dùng cái giọng điệu rất chi là vô lí để nói.
"Sao anh biết mà không cho em hay vậy?"
"Tôi đâu có nhiệm vụ báo cáo mọi thứ với cậu đâu nhỉ?"
Lam Tuyên dở tay cắt bún tươi bỏ vào trong từng tô nhỏ, hắn bên cạnh chẳng phụ được gì mà toàn kiếm chuyện phá phách chọc ghẹo, từ nãy giờ anh cũng đã kiềm chế lắm mới không nổi khùng, vậy mà hắn lại còn đem quả dưa chuột chọt chọt vào người của anh, miệng liên tiếp thể hiện hết sự ngang ngược của mình.
"Tính ra anh em với nhau mà cái gì anh biết anh cũng toàn giấu một mình không à, ít ra biết anh hai hôm nay đi Sài Gòn cũng phải nói cho em nữa chứ! Mẹ hỏi tới em mới hay luôn đó, anh đúng là keo kiệt ích kỉ ghê luôn nha!"
"Keo kiệt ích kỉ?"
Anh ngước lên nhìn hắn gặng hỏi lại bằng câu đó, hắn đem trái dưa chuột vốn dĩ nên được cắt ra mà kê lên miệng cắn lấy một phát. Hai mắt hắn tròn xoe nhìn anh gật đầu cái rụp.
"Chứ còn sao nữa?"
"Xem nhau như anh em một nhà?"
Anh cố tình hỏi hắn thêm một lần nữa, đưa tay lên bực dọc hất tóc để có thể nhìn cho rõ biểu cảm của hắn lúc đáp lại anh.
"Chứ sao nữa? Chứ anh có xem em là em trai của anh à? Cũng do anh không hề xem em như là người nhà nên chuyện gì trong nhà anh cũng đâu có nói cho em hay!"
Lần này anh nhất định phải ngừng thao tác công việc của bản thân lại, thậm chí anh còn nghiêm túc xoay người hướng về hắn, sau đó phải ngừng hẳn vài giây đợi hắn nhìn anh bằng tư thế sẵn sàng nhất, anh mới chậm rãi nói với hắn những điều mà có lẽ nếu như là người khác, chắc chắn anh sẽ không thèm phí lời để làm gì.
"Nếu như cậu cảm thấy bản thân đã xem tôi và anh Ty như người trong nhà, thì chẳng phải cậu cũng nên tự tìm hiểu những chuyện liên quan đến chúng tôi sao? Cậu nghĩ tôi làm sao để có thể biết được chuyện riêng của anh ấy? Có ai đó nói với tôi à?"
"Thì…"
"Chỉ vì trong đầu cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến chị Minh Trang, cậu làm gì có thời gian nghĩ đến ai nữa đâu?"
"Ủa? Liên quan gì…"
"Chị Minh Trang nào vậy Tuyên?"
Mẹ lại đi ngang qua lần nữa giữa cuộc đối đáp đầy căng thẳng đó của hai đứa nhỏ, giờ phút căng thẳng nhất thì mẹ lại chẳng để tâm, thứ mẹ chú ý đến chính là tên riêng của một người lạ vừa được Lam Tuyên nhắc tới, nhưng lại nhắc với một thái độ vô cùng cay cú.
"À… là chị học khối mười hai đó mẹ! Chị đó xinh lắm, con để ý từ hồi mới vô học… nhưng mà kiểu càng lúc càng thấy xinh hơn thì phải!"
"À ra vậy? Vậy rồi… Tử Kỳ của mẹ thích chị Minh Trang đó sao?"
Nghe thấy câu hỏi dò của mẹ tiến về phía hắn, nhìn thấy sự sáng lên nơi ánh mắt hắn khi nhắc về cái người đó, Lam Tuyên lúc này bất ngờ giật lấy quả dưa chuột trên tay đối phương, đem cái dao sắc nhọn chặt ngay một phát bay mất khoảng đầu mà Tử Kỳ vừa cắn qua.
"…"
Hành động đó của anh chỉ nhận lấy sự cay cú của hắn qua biểu cảm thôi, nhưng ánh mắt của mẹ chuyển dần sang anh thì khác, mẹ bắt đầu âm thầm để ý đến thái độ của Lam Tuyên suốt nhiều tuần nay. Mặc dù trước đó bản tính anh đã cục súc và thô lỗ sẵn rồi, nhưng cái hành động cắt dưa chuột đầy kì lạ đó thì mẹ chưa thấy bao giờ.
Tử Kỳ lại cứ vô tư nói nói cười cười, câu nào hắn kể về cô nàng lớp trên cũng đều tường tận rõ ràng và rất chi tiết. Xem ra chuyện hắn thật sự thích Minh Trang không chỉ còn là suy nghĩ đơn phương nữa rồi, hắn đang tìm mọi cách để tiếp cận với người đó.
Thậm chí gần đây nhất là ngày hôm qua, hắn chủ động không đi cùng xe với anh mà lại đến trạm chờ xe buýt rất sớm. Mặc dù Minh Trang không có đi xe buýt, nhưng nếu hắn đợi Tuyên để cùng đi học thì sẽ rất trễ, trong khi đó đối phương đã có mặt ở trường từ rất sớm, hắn càng muốn có nhiều thời gian tiếp cận thì lại càng phải siêng năng hơn một chút.
"Hèn gì mấy ngày đi học lại mẹ thấy con siêng đi sớm quá trời… ra là có crush rồi nên mới đi sớm để gặp người ta đó hả?"
"Con đang cố gắng tạo ấn tượng đó mẹ, hôm qua con dắt xe giùm chị Trang vào trong bãi, cuối cùng chị Trang cũng chịu cười với con!"
"Vậy rồi hai đứa có thông tin zalo gì của nhau chưa?"
"Con có kết bạn facebook, nhưng mà người ta chưa đồng ý nữa… xin zalo thì lại bảo là đã có đối tượng mất rồi…"
"Ồ…"
Anh lắng nghe câu chuyện của hắn đem kể cho mẹ, hoá ra sự thất vọng của mẹ cũng hệt như là hắn nhỉ? Mẹ vốn dĩ rất yêu thương hắn, đương nhiên sẽ vô cùng ủng hộ những chuyện hắn làm, nếu đó là chuyện tốt và có giá trị tích cực.
Thế nên sự im lặng của anh lúc này chính là chẳng còn cách khác, anh chỉ lặng lẽ dọn từng phần bún thịt nướng ra bàn ăn, mùi đồ ăn thơm phức toả ra công sức của bản thân mình như vậy, nhưng chẳng hiểu vì sao với anh nó lại nhạt nhẽo vô cùng.
Ừ thì có lẽ vì suốt bữa ăn đó, câu chuyện của hắn ta và mẹ chỉ đều nhắc đến Minh Trang mà thôi. Thậm chí lần này ba còn về phe hắn, đôi lúc châm chọt vài ba câu nửa đùa nửa thật.
"Vậy rồi có định học tiếp Đại học hay không? Có bồ mà lỡ đâu con nhỏ đó có bầu là phải cưới luôn đó nha! Có vợ có con rồi phải lo đủ thứ, không có tập trung học tiếp được đâu à! Ba là ba thấy con có khả năng đó dữ lắm!"
"Ba này, con đương nhiên phải học tiếp mà, thời buổi này rồi làm sao mà lỡ có bầu được, phải có biện pháp phòng tránh hết chứ! Cơ mà… dù sao đi nữa thì con vẫn phải học cho đến nơi đến chốn, sau này ra trường xin công việc ổn định lo cho vợ con!"
Hắn cũng làm ra vẻ vô cùng nghiêm túc trong chuyện tương lai, ba gật gù với hắn một câu, xem ra không có kì vọng nhiều vào việc hắn sẽ giúp đỡ gì cho gia đình sau này.
"An phận sớm cũng tốt, lập gia đình sớm sau này con cái trưởng thành thì bản thân cũng còn trẻ, nếu con lấy vợ ba sẽ cho vốn để làm ăn! Nhưng con bé đó ở đâu, lí lịch của nó ra sao thì cũng phải để ba xem thử trước mới quyết định được!"
"Thật hả ba?"
Nhìn thấy hắn háo hức như vậy, mẹ cũng rất vui vẻ nháy mắt với hắn khuyến khích sự ủng hộ này từ ba, bữa ăn sáng có nhiều nụ cười thế kia thật là hiếm hoi, bình thường anh cũng chẳng muốn hắn căng thẳng vì ba ở mọi vấn đề, nhưng chẳng hiểu tại sao hôm nay cái không khí vui vẻ này hoàn toàn không được Lam Tuyên ủng hộ.
Cũng chẳng biết có ai nhận ra hay không, nhưng mà anh đã im lặng suốt từ khi bản thân gắp lên một đũa bún bỏ vào miệng, cho đến lúc tô bún của anh sạch trơn, anh lại chỉ lặng lẽ đứng dậy đi rót nước ép ra cho cả nhà. Rồi cũng chẳng nói thêm lời nào, anh lủi thủi đi vào phòng giặt, lấy quần áo đem lên sân thượng mà phơi.
Ở dưới nhà, giọng của mẹ vẫn còn nhiệt tình bày mưu tính kế cho hắn, cách làm sao để có thể gây ấn tượng được với Minh Trang.
"Mà thật ra đối tượng của bạn nữ đó là ai con có thử tìm hiểu chưa? Nếu như thật sự muốn cạnh tranh, con phải biết rõ người mà bạn ấy thích là ai, xem mình có ưu thế nào hơn người ta hay không… kém chỗ nào thì phải trau dồi chỗ đó!"
"Mẹ cứ đợi đi, con cũng đang vô cùng nôn nóng muốn biết cái thằng đó là ai lắm, xem nó có điểm gì đặc biệt mà lại làm cho hot girl của khối mười hai mê mệt dữ vậy!"
"…"
Trong lòng anh lúc đó nặng nề trĩu xuống một tiếng thở dài, vốn dĩ chỉ muốn tay liên tục làm hết việc này cho đến việc khác để có thể bớt suy nghĩ riêng tư. Nhưng mà những chuyện đã xảy ra trước đó còn đọng lại trong tâm trí của anh rất nhiều mặc cảm lo sợ. Anh còn đang phân vân không rõ mình có nên thử tìm hiểu nhiều hơn về cảm xúc của bản thân hay không?
Nếu muốn định nghĩa về cảm xúc có lẽ là sẽ rất khó, nhưng kể từ khi anh không làm chủ được bản thân, khiến cho cảm xúc lấn át đi lí trí như vậy. Anh đã dần cảm thấy sợ hãi việc ở một mình, việc để cho đầu óc trống rỗng. Có lẽ anh đang sợ những suy nghĩ dung tục kia lại quay trở về lần nữa, mặc dù trước đó khi quyết định tháo chiếc nhẫn trinh tiết ra, anh cũng làm một cách đơn giản không hề để cho bản thân nặng lòng nhiều quá.
Sau cùng suốt cả một tuần nay, dường như chẳng có ai để ý nhận ra là anh không còn đeo chiếc nhẫn nữa. Điều đó chẳng phải đồng nghĩa là mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường hay sao?
Anh cũng biết đã là con người thì làm sao tránh khỏi phút yếu lòng như vậy, nhưng những mặc cảm tội lỗi này cứ quấn lấy anh. Thậm chí có nhiều đêm anh đặt lưng xuống chiếc giường quen thuộc, vẫn sợ hãi bản thân sẽ chìm vào những giấc mơ đầy nhục dục đó, sợ cả việc thức giấc với một câu chào hỏi không mong muốn từ "cậu em nhỏ", mà quan trọng hơn nữa là anh sợ những cảm xúc của mình gắn liền với dung mạo của hắn ta.
"Ê, đi phơi đồ một mình không rủ à nha!"
"…"
Tử Kỳ vén chiếc áo vừa được Lam Tuyên móc lên để chồm tới gần anh hơn một chút, Lam Tuyên ngay lập tức tránh xa nửa bước, vẫn giữ gương mặt lạnh không hề biểu cảm gì cả.
"Sao buồn buồn dạ? Chắc lại để bụng mấy câu nói của tui hồi nãy đúng không?"
"Câu nào?"
Thật ra khi hắn hỏi như vậy, điều đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là cuộc nói chuyện về Minh Trang. Nhưng Tử Kỳ lại có suy nghĩ không giống như anh, câu hồi đáp của hắn bỗng khiến đối phương có chút chột dạ.
"Thì chuyện tui nói anh không xem tui là người thân đó…"
"…"
Lần này Lam Tuyên cũng chẳng thèm đáp lại Tử Kỳ, anh cúi xuống nhặt một chiếc áo ở trong thau lên, định bụng chỉ là nhặt bừa thôi, nhưng cùng lúc lại chọn trúng thứ Tử Kỳ cũng chọn. Sau đó anh giật mình buông tay mình ra, để cho hắn đem chiếc áo đó treo lên.
"Thôi mà, người ta nói đùa thôi đó ông… đừng có làm vẻ mặt âm trì như vậy…"
"Tôi không hề buồn!"
"Không buồn mà sao cái mặt anh cứ đơ đơ ra vậy?"
"Không biết!"
Sự cộc lốc của anh chính là muốn dứt điểm đi cuộc đối thoại này với hắn, anh chỉ muốn tập trung đem đống đồ kia phơi lên, nhưng mà Tử Kỳ cứ đeo bám như vậy, hắn giúp anh thì ít, kiếm chuyện chọc phá anh thì nhiều. Lam Tuyên dường như rất mỏi mệt khi cứ phải để ý hắn rồi tránh né đi.
"Cái gì đây…"
Anh cúi xuống nhặt một thứ khác móc lên, hắn lại tuỳ tiện cầm lấy bàn tay anh kéo về phía mình, bất ngờ bị đối phương tạo khoảng cách gần thế kia, Lam Tuyên bối rối đẩy hắn ra nhưng mà Tử Kỳ lúc nào cũng nhanh tay hơn một chút.
"Tóc anh dính bún nè… ăn rồi còn để dành đem cho thằng Khang đó hả?"
"Bỏ tay ra!"
Lần này anh căng thẳng tuột bàn tay mình ra khỏi tay hắn, hắn thậm chí cũng không để ý đến việc ở đó chẳng còn chiếc nhẫn nào nữa.
"Tôi nhắc lại, tôi không thích người khác tuỳ tiện đụng chạm vào mình! Cậu làm ơn đừng có vô ý vô tứ như vậy. Với lại… tôi và Khang không có là gì của nhau, tôi cũng không muốn nghe cậu nhắc đến tên người ta theo kiểu đó nữa!"
"Èo, làm gì mà ghê quá vậy… anh làm như tui đụng tới anh là anh mất zin không bằng!"
"…"
Bởi vì hắn bất ngờ nhắc đến chuyện tế nhị kia, Lam Tuyên giống như vô tình đâm phải cây kim nhọn, anh chột dạ nên chỉ im lặng mà chẳng nói gì. Tử Kỳ được nước lại lằng nhằng chỉ trích tính cách đối phương.
"Người ta quan tâm đến anh thì anh cộc cằn từ chối, xong rồi có chuyện gì thì anh lại bảo người ta không chịu quan tâm đến anh… cái nết của anh cũng đâu có vừa, cứ cái đà này chắc anh ế tới thiu mốc luôn cũng chẳng con nào thèm bá vô đâu!"
"Kệ cha tôi đi!"
Tử Kỳ nghe Lam Tuyên nặng nề nói kiểu như vậy, giọng điệu cay cú đó của anh khiến hắn bật cười thành tiếng.
"Cha anh thì tui kệ chứ quan tâm ổng làm gì, tui quan tâm anh chứ bộ!"
"Khỏi!"
"À tui quên mất, ít ra cũng có thằng Khang chứ ha… thôi, tui sai rồi… anh xin lỗi tui đi! Kakaka!"
"…"
Đôi lúc anh thật sự cảm thấy tò mò rất nhiều, vì sao hắn lại thích đem anh ra làm trò cười như vậy? Chẳng phải hắn có nhiều thứ để vui vẻ lắm sao? Anh cũng biết không phải là mình ghét hắn đến độ lời nào cũng thô lỗ cho bằng được thế kia, nhưng dù anh có muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn đi nữa, hắn nói vài ba câu lại quay trở về cái kiểu đùa cợt như vậy với anh.
"Cậu rảnh như vậy thì phơi đồ đi!"
"Phơi thì phơi, có gì đâu mà khó khăn chứ…"
Tử Kỳ đương nhiên không biết, anh tất bật làm mọi chuyện ở trong nhà chỉ vì không muốn hắn phải bận tay vào những chuyện hắn chưa từng phải đụng tới bao giờ. Lần nào hắn có ý giúp anh, xem ra cũng làm hư cái này làm hỏng cái kia là nhiều. Nếu như anh cũng giống như hắn, dành phần lớn thời gian cho việc tìm hiểu đến một ai đó, thì có lẽ cũng chẳng phải bận tâm nhiều về hắn như vậy.
Thậm chí mấy ngày nay, dù anh có nhận được tin nhắn của Khang, cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ xem mình sẽ đáp lại cậu ấy thế nào. Hắn cả ngày ở nhà lòng vòng trước mặt anh để kiếm chuyện, trong khi lúc đến trường thì hắn lại dành phần lớn thời gian để tìm đối tượng của hắn. Rõ ràng sự quan tâm của hắn dành riêng cho anh cũng có đó chứ, nhưng có lẽ bởi vì bản thân muốn được nhiều hơn như vậy, nên anh mới cảm thấy khó chịu trong lòng…
"Hôm nay ba mẹ đi công chuyện, tôi có việc bận phải ra ngoài nên sẽ không nấu cơm trưa, cậu tự kiếm cái mà ăn đi!"
Ra ngoài rồi anh mới gửi cho hắn tin nhắn như vậy, chỉ đúng một dòng thôi nhưng lại suy nghĩ đắn đo lựa chọn câu từ mấy lần rồi mới dứt khoát gửi đi. Tử Kỳ thì có ngày nghỉ nào mà hắn chịu ở nhà đâu, kể từ lúc quen biết Nhất Linh đến giờ, ngày nghỉ nào của hắn cũng có hẹn ở nhà của anh ấy.
Dù cho Lam Tuyên không gửi tin nhắn đó, bữa cơm trưa chẳng phải cũng chỉ có mỗi mình anh hay sao? Trước giờ anh quen giữ nề nếp cho bản thân rồi, rất hiếm khi lại ngồi ngoài quán cho qua bữa như hiện tại, thế nên chắc chắn người đi cùng với anh sẽ không phải ai xa lạ. Người có thể cùng anh bầu bạn tâm sự, mà không sợ những chuyện bí mật nói ra sẽ bị rò rỉ đến tai người khác.
"Nay thằng Ty với thằng Kỳ hai đứa đều bỏ rơi mày nên mày mới kiếm tao rủ đi ăn chứ gì?"
"Tại bình thường anh cũng bận viết truyện mà! Em có rủ anh cũng đâu có thời gian…"
"Thôi đi mày, mày không rủ thì làm sao biết là tao có rảnh hay không, mày chỉ kiếm tao khi có chuyện cần tâm sự thôi thì có, dạo này mày cũng rảnh dữ lắm, nghe nói còn đi chơi trò chơi với thằng Kỳ nữa kia mà?"
"Chơi trò chơi…"
Nhìn thấy người đối diện có vẻ hoang mang về những thứ vừa được nghe, Nhật An mở điện thoại ra đưa cho Tuyên xem một tấm hình, tấm hình này chụp được trong lúc Tử Kỳ đem con gấu trúc to đùng đặt lên vai Tuyên ở trước tiệm game hôm nọ. Lam Tuyên lập tức nhớ ra chuyện cũ, cũng thẳng thắn gật đầu xác nhận thông tin.
"Hôm đó… nó đòi chơi để lấy con gấu ấy cho bằng được…"
"Vậy à? Hoá ra mày cũng chiều chuộng nó quá ha? Tao còn tưởng mày coi nó như cái gai trong mắt nữa chứ!"
"…"
"Mày đó, khuôn mặt chẳng thành thật với cảm xúc chút nào hết, vui hay là không vui gì cũng y chang một mặt, đôi lúc thằng Kỳ cũng hay tới gặp tao để hỏi chuyện, nó hỏi tao về mày nhiều lắm, nó còn hỏi thỉnh thoảng mày có hay cười không nữa! Có bữa nó vô tình chụp được một tấm mày hơi hơi cười một chút mà cũng chạy qua khoe với tao nữa chứ… cái thằng đó… thiệt là nó cũng rảnh ghê á!"
"…"
Những lời này của An tự do nói ra không suy nghĩ nhiều, đôi bàn tay cũng đang chăm chú lướt lướt điện thoại để đọc phản hồi về chương truyện mới vừa được đăng lên tối qua. Trong khi anh còn đang mông lung suy nghĩ, suýt chút nữa đã đập quả trứng gà sống ra đĩa thịt bò mất rồi.
"Ê Tuyên!"
"Dạ!"
Khoảnh khắc mơ màng đó của anh bị cái liếc nhìn và câu gọi lớn của An làm cho bối rối, anh mới chợt nhớ ra mình nên đập quả trứng kia vào chảo, thêm một ít nước xốt, sau đó lại cẩn thận đem vỏ trứng rỗng bỏ vào thùng rác bên dưới chân mình.
"…"
Mọi hành động của Tuyên lúc này đều bị đối phương quan sát một cách cụ thể, sau cùng câu hỏi có liên quan đến sự mơ màng lúc nãy của anh cũng được Nhật An nghiêm túc chờ đợi trả lời một cách thật lòng.
"Mày không đeo chiếc nhẫn kia nữa à?"
"…"
Quả nhiên những câu hỏi mang tính riêng tư thế này, chẳng bao giờ Lam Tuyên lại trả lời ngay, sự im lặng của anh có lí do riêng, sau khi suy nghĩ rõ ràng rồi, tìm cho mình một hướng đi để trải lòng, anh mới chọn cách nói thẳng ra hay là sẽ né tránh vài ba chỗ.
"Em… có ham muốn… xong rồi không kiềm chế được nên mới tự làm…"
"Ờ…"
Hồi đáp của Nhật An không quá bất ngờ, có phải anh nên cảm thấy nhẹ lòng đi một chút hay không? Bởi vì đó là chuyện vô cùng bình thường, bất kể không phải An đi nữa, dù cho là người khác sau khi nghe qua cũng cảm thấy chẳng đáng gì để kinh ngạc cả.
Nhưng lúc đó anh lại ấp úng muốn nói thêm vài lời nữa:
"Anh H…"
"Mà mày có ham muốn với ai?"
"…"
Sự trùng hợp giữa câu hỏi của Nhật An và những suy nghĩ trong anh mới chính là thứ kéo dài thành những ngập ngừng khó nói phía sau. Mặc dù anh biết mình hoàn toàn có thể nói dối, nhưng chẳng phải mục đích của anh khi đến gặp người bạn này là để hỏi xem những cảm xúc của bản thân có ý nghĩa gì hay sao?
"Việc có ham muốn… cứ nhất định phải có đối tượng rõ ràng cụ thể hả anh?"
"…"
Nghe câu hỏi của Tuyên, Nhật An lại liếc nhìn đối phương bằng một thái độ vô cùng khó hiểu. Có lẽ sâu trong lòng thừa hiểu là anh khó nói nên mới hỏi lại như vậy, nhưng xem cái thái độ chẳng thành thật kia, lẽ nào đối tượng khiến cho Lam Tuyên có cảm xúc mãnh liệt lại là một người đặc biệt khó nói.
"Thật ra chuyện xác định bản thân có ham muốn với ai cũng quan trọng lắm đó! Nói đơn giản là nếu người đó hợp gu với mày, trong lòng mày thấy thích, phải có tình cảm đôi chút thì khi ở gần người đó bản thân mày mới nảy sinh ham muốn! Còn nếu mày chỉ nhìn một đứa lạ hoắc mà có ham muốn thì cũng có thể là đặc điểm cơ thể người đó bắt mắt đối với mày, cũng có trường hợp xem phim hoặc đọc truyện cảm thấy có ham muốn nữa. Nhưng mà tao hỏi là vì tao không nghĩ mày thuộc dạng sau…"
"…"
Đúng là anh không thuộc dạng vừa kể sau, nhưng câu trả lời này Nhật An vẫn chưa thể giải đáp được hết những thắc mắc của anh. Ngồi im lặng một lúc, Lam Tuyên lại chầm chậm mà hỏi một cách vô cùng khéo léo.
"Vậy làm sao để biết những ham muốn đó của mình có bởi vì một người nào cụ thể hay không, hay chỉ đơn thuần là do xem phim, đọc truyện hoặc là… nghe thấy âm thanh khêu gợi chẳng hạn…"
"Vậy trước đó mày có xem phim à?"
"Không hẳn là xem… em chỉ… nghe thôi…"
"Nghe kịch truyền thanh à?"
"Kiểu kiểu đó…"
Thấy anh lần này có vẻ thành thật, Nhật An cũng thôi không làm khó dễ gì nữa. Mấy câu tiếp sau đó đều tường tận nói cho anh tham khảo những gì gọi là quan điểm cá nhân của mình.
"Theo tao thấy đó nha… nếu như những ham muốn của mày chỉ đơn giản là phát sinh từ việc nghe hoặc nhìn thấy điều gì nhạy cảm, rồi mày tự giải toả bản thân vì nhu cầu sinh lí riêng thì đó là điều hoàn toàn bình thường. Nhiều người cũng vậy, lúc đó trong suy nghĩ của họ trống rỗng, nó chỉ đơn giản là làm theo nhu cầu sinh lí của bản thân thôi!"
"Vậy còn…"
"Còn nếu mày có người yêu, hoặc có một đối tượng nào đó mà mày rất thích, ở bên cạnh người đó mày cảm thấy bản thân muốn gần gũi, cảm xúc đó sẽ làm cho mày phát sinh ra những ham muốn, sau này có những lúc mặc dù không có người yêu bên cạnh nhưng mỗi lúc vô tình nghĩ đến chuyện kia mày lại bắt đầu hình dung ra người yêu của mày, thậm chí có thể lúc mày tự giải quyết… mày cũng nghĩ đến người đó nữa!"
"Vậy… vậy… vậy…"
Lam Tuyên bất ngờ ấp úng đem miếng bánh mì chấm xúp dở dang bỏ luôn xuống chén, sau đó chồm tới gần chỗ của đối phương, thì thầm giống như sợ điều mình nói ra sẽ có người khác nghe thấy.
"Vậy có khi nào… lúc tự giải quyết em có nghĩ đến một người nào đó… nhưng thực tế thì em không thích người đó không anh? Có khi nào em thích người này nhưng lại có suy nghĩ đến một người khác lúc tự giải quyết không anh?"
Nhìn thấy sự sốt sắng đầy bất ngờ này, Nhật An chớp chớp mắt vài cái rồi lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Nghe mày nói sao giống ngoại tình tư tưởng quá vậy thằng quỷ?"
"Thì… em chỉ đang thắc mắc thôi, ý là có thể không? Mặc dù em không có tình cảm gì với người đó… nhưng lúc kia… em lại nghĩ đến người đó…"
Hỏi xong một câu rồi, vì đợi chờ sự hồi đáp của đối phương, Lam Tuyên vẫn giữ nguyên cái tư thế ngồi chồm tới, bộ dạng này của anh đúng là lần đầu Nhật An mới được nhìn thấy, thế nhưng cũng chẳng đành lòng cười cợt để làm gì, chỉ đem miếng thịt bò đút vào miệng anh, khiến sự trông chờ đó của anh thu lại.
"Em không biết em làm sao nữa…"
"Đừng có suy nghĩ nhiều làm gì ông ơi, tình cảm và tình dục vốn dĩ không nhất thiết phải tương đồng với nhau. Thật ra yêu và có cảm xúc với người mình yêu sẽ là đa số. Nhưng cũng có không ít trường hợp nhiều người thường có ham muốn và suy nghĩ về một đối tượng khác không phải người yêu của họ, chẳng qua là… nó thầm kín, nó riêng tư nên họ cũng ngại chia sẻ mà thôi!"
"Vậy ạ?"
Ra tất cả những chia sẻ này của An đều quy về một đáp án duy nhất, có nghĩa là việc anh phải rung rinh chút tình cảm với Tử Kỳ, thì trong những ham muốn của anh mới nhấn nhá thêm hình ảnh của hắn.
Nhưng điều đó cũng không thể nào khẳng định rõ ràng, bởi vì ham muốn kia của anh chỉ là lần đầu xuất hiện, có lẽ anh cần phải trải nghiệm một thời gian dài và nếu đúng với những gì An vừa nói, có lẽ lần kế tiếp xuất hiện anh sẽ nghĩ về một người khác hoặc cũng có thể anh chẳng nghĩ về một ai cả.
"Cơ mà… cho tao nhiều chuyện chút được không?"
"Anh hỏi đi…"
Nhật An liếc nhìn anh với một ánh mắt vô cùng tò mò, câu hỏi này cũng là ngờ vực rất lớn trong suy nghĩ của đối phương suốt nhiều năm nay, chỉ là vì tôn trọng lẫn nhau, đến hiện tại muốn thẳng thắn hỏi thì cũng phải hỏi một cách vô cùng cẩn thận.
"Nếu tao đoán không lầm… thì đối tượng của mày… chắc chắn không phải con gái?"
"…"
Cơ mà câu hỏi kia Nhật An ngắt quãng ngập ngừng, khiến cho anh vừa nghe vừa phải thấp thỏm trong lòng không yên, dưới lồng ngực cứ "bình bịch" đập náo loạn cả lên.
"Im lặng là đồng ý à?"
"…"
Lam Tuyên bỗng chốc rơi vào trầm ngâm, tâm trạng này của anh có lẽ Nhật An cũng hiểu được đôi ba phần. Bởi vì Hàn Dương trước đó đã come out rồi, nếu đến cả Lam Tuyên sau này cũng công khai việc bản thân là gay, vậy chẳng phải hai thằng con trai trong nhà đều đẩy ba mẹ rơi vào trạng thái khó xử hay sao?
Lam Tuyên lại là một đứa thường hay suy nghĩ cho ba và mẹ, nhất là việc mẹ anh tham gia hoạt động kêu gọi quyền lợi kết hôn bình đẳng cũng khá lâu rồi. Chuyện mẹ làm mặc dù không phải là nguyên nhân khiến cho hai đứa con của mình đều bước vào lựa chọn đó, nhưng làm sao để chắc chắn được việc mẹ sẽ không bị gia đình nội chỉ trích?
"Mẹ em là hủ, nhưng ngày trước LGBT không nhiều giống như hiện tại, những người ủng hộ cũng không hề có tiếng nói. Mẹ em thành lập hội và duy trì hoạt động trước khi cưới ba em lận, ngày trước cũng vì chuyện mẹ làm mà gia đình nội đã rất hà khắc! Họ thậm chí còn ngăn cản ba kết hôn với mẹ…"
"Nhưng cuối cùng quyết định vẫn nằm ở ba mày mà!"
"Đó là vì ba rất yêu mẹ, nên ba mới cãi lời gia đình…"
Những lời nói ra trong ngậm ngùi của Tuyên lại nhận lấy một nụ cười nhàn nhạt của An, anh không biết trong lòng người kia nghĩ gì, nhưng có lẽ cũng giống như anh, nghĩ rằng sự cãi lời của ba anh vào hôm đó, đến sau này chắc chắn sẽ nhận gấp đôi.
"Vậy đó là lí do mà mày vẫn chưa chịu có người yêu đó à?"
"Em không biết nữa anh… nếu như em cũng có cảm giác đôi chút đối với con gái như anh Ty thì…"
"Trước giờ mày chưa từng để ý đến con gái sao? Trong trường không có đứa nào khiến cho mày ấn tượng hết hả?"
"…"
Anh chỉ chầm chậm mà lắc đầu, ánh mắt thành thật kia của anh còn có đôi chút khó xử. Nhưng sâu xa thì Nhật An vẫn nhận ra, hình như ở trong đó còn có cả những sự dằn vặt nữa.
"Tao nói mày nghe nè, thật ra cảm xúc đối với một đối tượng nào đó không cố định đâu, cũng có thể mày sẽ thay đổi…"
"Em nghĩ là không đâu anh!"
"…"
Những lời phân giải kia của An cũng hệt như cách mà mẹ đã từng nói với Tử Kỳ, trong lòng anh biết rõ xu hướng tính dục sẽ không bao giờ cố định. Vì nếu nó cố định sẽ chẳng khác nào phá vỡ đi sự đa dạng vốn có rồi tự thu mình gói gọn lại trong hai từ "bẩm sinh".
"Từ trước đến giờ, mặc dù em không có can đảm đối diện một cách rõ ràng, nhưng mà thú thật là đối với những lời tán tỉnh, nếu người đó là con gái em sẽ lướt qua luôn không cần suy nghĩ, nhưng nếu như đối tượng là nam… có thể em sẽ để tâm hơn một chút!"
"Đứa nào gan quá vậy? Dám tán cái bản mặt vô cục nước đá như mày mà không sợ nát cái mặt luôn hả…"
Câu nói đùa Nhật An vừa ngưng, màn hình chiếc điện thoại của anh đặt ở trên bàn sáng lên một dòng tin nhắn, người gửi đến là một cái tên có tiếng ở trường Martin:
"Bảo Khang"
Ting!
"Là thằng Khang lớp mày hả?"
"Đợi em một chút nha!"
Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm biết Tuyên, Nhật An mới vừa được trải nghiệm một cái cảm giác rất khác so với ngày thường, thấy đối phương thật sự ngưng cuộc nói chuyện của mình vì một tin nhắn nào đó, chuyện mà trước đây Lam Tuyên chưa từng làm bao giờ. Nhưng chắc chắn An không đoán ra, anh chỉ là không muốn suy đoán như thần của An lại nhìn thấy tình cảm này của anh dành cho Tử Kỳ mà thôi.
"Mình xin lỗi vì làm phiền nhé, nhưng mà mình muốn hỏi không biết Tuyên đã xem qua thể lệ của cuộc thi chưa? Hạn chót đăng kí là cuối tuần sau rồi đó!"
"…"
Lam Tuyên ngưng lại để chăm chú đọc dòng tin nhắn từ Khang, nhưng hoàn toàn không có ý định trả lời, chiếc điện thoại sau đó lại đem đặt về chỗ cũ, Nhật An cũng chú ý quan sát đối phương một lúc, thấy như vậy nên ngạc nhiên hỏi.
"Ủa sao vậy?"
"Không sao đâu, mình nói tiếp chuyện hồi nãy đi…"
"Ê Tuyên, tao nói cái này mày đừng buồn nha, không phải tao có ý nói xấu ba của mày đâu…"
"Sao vậy anh?"
Những lời này có lẽ An đã phải suy nghĩ kĩ sau khi nhìn thấy tin nhắn từ Khang gửi đến cho anh, nhưng nếu muốn trôi chảy mà nói, cũng phải nói thế nào để đối phương hiểu được ý tốt của mình.
"Tao thấy ba của mày là người vô cùng quan trọng thể diện, hơn nữa ông ấy cũng quý trọng những mối quan hệ sẽ tạo ra lợi ích cho đôi bên. Tao từng nghe Ty kể rất nhiều về ba của mày, theo tao thấy nếu đối tượng của mày là thằng Khang… xét về mặt giới tính có hơi khó xử một chút, nhưng ba mày chắc chắn sẽ suy nghĩ lại… vì gia đình thằng Khang có tiếng tăm mà! Tính ra nó cũng là một đối tượng tốt, rất phù hợp với mày đó…"
"…"
Những lời thật lòng từ trong quan điểm của Nhật An lại bật lên ở trong anh một lo lắng nhỏ. Rõ ràng anh biết An chẳng hề nói sai, nếu như thật sự anh cũng không thoát khỏi việc phải come out, mà đối tượng của anh lại là ai đó không phải người có "máu mặt" trong giới làm ăn, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng thuyết phục được ba.
Mà tình cảm dễ gì có chuyện chiều theo khuôn mẫu như vậy? Huống chi hiện tại sự lo lắng mơ hồ của anh còn chưa thể xác định rõ.
"Mày im lặng như vậy chắc thằng Khang không phải là người mày thích?"
"Thật ra em cũng có chú ý đến Khang… cậu ấy cũng theo đuổi em khá lâu rồi! Nhưng mà lần xảy ra ham muốn vừa rồi của em thì không phải vì cậu ấy…"
"Ừm… tao hiểu rồi!"
"Khang cũng rất tốt, chính vì cậu ấy tốt như vậy nên em mới không muốn gieo hi vọng, lỡ như bản thân không tìm thấy hài hoà… lấy lí do không phù hợp để dừng lại thì có phải quá ích kỉ hay không?"
Người lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác như Tuyên, chẳng trách những thiệt thòi đau lòng ôm vào bản thân lại nhiều như vậy. Đáng lẽ ra cái tuổi này như người khác chỉ cần làm theo cảm xúc mà thôi, sai thì sửa, vấp ở đâu thì đứng dậy và làm lại ở đó.
Nhưng anh cứ suy nghĩ phức tạp, đôi lúc sự phức tạp của anh lại đi lệch nhịp với điều bình thường của cuộc sống đang diễn ra. Nội tâm đó mới chính là thứ biến Tuyên thành một "ông già" chính hiệu. Bởi vậy Tử Kỳ nói cũng chẳng hề sai, anh cứ như một người ở thế giới khác, không thể nào dung hoà được với cuộc sống đơn giản ở trong suy nghĩ của hắn.
"Tao nói mày nghe nè, đôi lúc cũng phải ích kỉ một chút! Càng hiểu chuyện càng tử tế thì càng tự làm bản thân tổn thương! Mày thử hỏi ý mẹ mày xem… nếu mày mở lòng với thằng Khang, cũng chỉ đơn giản là tự cho cả hai cơ hội để tìm hiểu sâu về nhau mà thôi! Điều đó là chọn lựa, nó chọn mày để thích, mày chọn cho bản thân và cho nó một cơ hội… xem như hai đứa cùng chơi chung một ván game thôi, sau đó thắng hay thua thì cảm xúc sẽ tính tiếp!"
"Chơi chung một ván game thôi à?"
Nhắc đến đó tâm trạng của anh đột ngột trầm xuống, anh lại nhớ đến mấy ván game với cái tên đáng ghét kia. Đó có lẽ là lần đầu tiên anh cho bản thân cơ hội được ở gần một ai đó, nhưng có phải đã sai rồi không?
Tình cảm mà, người ta nói phải đúng thời điểm và đúng đối tượng thì mới có thể thăng hoa. Nhưng nếu anh cứ cố chấp không thử tìm một cơ hội khác cho mình với Khang, làm sao anh có được đáp án chính xác cho những ham muốn của mình hôm đó?
"Chờ em một chút nha!"
"Ờ!"
Lần này Lam Tuyên lại nhặt điện thoại lên, vẫn còn ở khung chat của Khang, anh vội vàng nhập vào mấy dòng hồi đáp.
"Gặp nhau nói chuyện được không?"
"…"
Dòng tin nhắn của anh ngay lập tức nhận được thông báo đã xem từ Khang, sau đó trên màn hình như gấp rút nhảy tưng lên.
"Mình cũng không bận lắm, Tuyên muốn gặp ở đâu? Mình đến nhà Tuyên hay là Tuyên đến nhà mình?"
"…"
Trong lúc anh còn đang phân vân không biết trả lời thế nào, người ranh ma trước mặt đã nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại rồi.
"…"
Nhật An dứt khoát nhập vào trong khung chat một dòng gì đó, Lam Tuyên lại chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo mấy ngón tay đầy linh hoạt kia, sau khi hoàn tất rồi đối phương trả điện thoại cho anh, kèm theo cả một cái nháy mắt có chút âm mưu.
"Đi xông hơi vui vẻ nha em trai!"
"Hả?"
Lần này trễ một chút anh nhìn lại dòng tin kia, đã thấy Khang đáp lại bằng một câu chốt kèo rồi.
"Xông hơi ở D'LATS cũng ổn đó! Vậy để mình book chỗ, để mình lái xe đến đón Tuyên cho thuận đường!"
Hoá ra trước đó Nhật An đã nhanh tay giúp anh đề nghị muốn đi xông hơi. Cái người này xem ra vẻ mặt vô cùng gian xảo, nói không sai thì cũng là cùng một kiểu với Tử Kỳ thôi.
"Còn không ok đi nhìn tao cái gì? Không phải mày muốn biết mày có ham muốn với ai hay sao? Xông hơi là cơ hội tốt nhất rồi đó! Ấm ức cái gì?"
"Anh này…"
Thật ra Lam Tuyên không có kinh nghiệm hẹn hò, bảo anh tìm địa điểm để đi thì xem như là mù tịt. Cách này của Nhật An tuy là hơi lố một chút, nhưng chẳng phải sẽ vô cùng nhanh chóng giải đáp được thắc mắc của anh hay sao?
Sau đó anh cũng không có ý kiến gì, rời khỏi bữa ăn trưa quay trở về nhà. Điều khiến anh ngạc nhiên nhất là hôm nay cái tên đáng ghét ấy lại không hề đi chơi. Hắn đang nằm dài trên sofa dán mắt vào chiếc điện thoại để cập nhật thông tin về chuyến giao lưu của anh hai.
"…"
Lam Tuyên chỉ vừa mới bước vào phòng khách, mắt đã liếc nhìn cái dáng vẻ của hắn trước tiên, người ở nhà lúc nào cũng mặc duy nhất một chiếc quần đùi và toàn thân luôn trong trạng thái ướt át mồ hôi. Nhưng anh lại đặc biệt chú ý một điều, chính là hắn không hề có mùi cơ thể khó chịu như những thằng con trai khác.
"Ủa đi đâu về vậy? Có mua gì cho mình ăn hông?"
"…"
Hắn thấy anh xách túi gì đó đi thẳng vào bếp, cái bụng đói meo kia cũng nhanh chóng thúc hai chân ngồi dậy bước theo. Quả nhiên anh đoán không hề sai, Tử Kỳ ăn bữa sáng rồi nhịn bữa trưa, dù có đói rã ruột cũng nhất định không chịu đứng dậy kiếm cái ăn. Mà thôi, cầm điện thoại cả ngày hắn còn chẳng chịu gọi đồ ăn ngoài, nói gì đến việc trông mong hắn sẽ lết vào bếp.
"Mua gì cho em dạ…"
"…"
Người từ bên ngoài về còn chưa kịp mở quai xách của chiếc túi kia, Tử Kỳ ở bên cạnh cứ liên tục kê cái mặt vào xem, hắn tò mò muốn biết thứ anh mang về để cứu đói hắn là gì. Sau đó sự vui mừng hớn hở trong lòng không ngăn cản được, vừa vội tít mắt cười vừa sung sướng ôm chầm lấy đối phương.
"Em còn đang định làm thử thách nhịn đói một bữa… vậy là số của em không đói được rồi!"
"Tránh ra!"
Kì lạ thay, chính cái người dù đi ăn ngoài vẫn không quên mua thêm thứ gì đó mang về cho hắn, mặc dù trong lòng cũng không chắc là hắn có mặt ở nhà hay không, vậy nhưng vẻ bề ngoài cứ mặc định phũ phàng đẩy hắn ra, ngữ điệu và câu từ cũng giống như muốn gây chuyện.
"Cái thây của cậu tởm quá, đừng có mà đụng vào tôi, mồ hôi ướt nhẹp thấy ghê!"
"Ghê á, em thấy quyến rũ mà… anh nhìn nè… em không hề tập gym nhưng múi mẩy vẫn ngon ơ đó nha… nhìn đi nhìn đi… ướt át gợi cảm vô cùng đúng không?"
"…"
Hắn đưa hai tay mình đỡ lấy mặt anh, một hai ép anh phải quay sang nhìn hắn, anh khó chịu cau mày quay đi, Tử Kỳ lại cố gắng túm lấy bàn tay người ta ấn ấn vào cơ bụng của bản thân.
"Đây đây đây… anh thử tưởng tượng mình là con gái xem… chậc… có thấy chỗ này vô cùng sexy không? Sáu múi rõ ràng đó nha… gớm là gớm chỗ nào?"
Bốp!
"Gớm là gớm ở chỗ này nè!"
Anh nhẹ gõ lên đầu của hắn một cái, sau đó vứt phăng túi đồ ăn trên bàn, định bụng để cho hắn tự lo liệu phần tiếp theo.
"Cái đầu cậu lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện bậy bạ, cậu ở nhà thì khêu gợi ra cho ai xem vậy? Làm ơn mặc quần áo tử tế giùm đi!"
"Tại trời nóng quá chứ bộ… em không bật điều hoà là để tiết kiệm cho nhà mình đó… ước gì giờ mà được đi bơi thì sướng biết bao!"
Tên đáng ghét vừa nói vừa thò tay vào trong túi đồ ăn của anh mang về, lấy ra một nắm cơm được bọc rong biển có hình tam giác.
"Hay là ăn xong anh chở em đi bơi đi…"
King kong!
Lần này vừa hớn hở nói ra đề nghị, tiếng chuông cửa bất ngờ khơi gợi cả đống háo hức.
"Ủa có khi nào anh Linh qua rủ đi chơi không ta? Sao ổng không nhắn trước gì hết trơn…"
"Ê…"
Tử Kỳ vừa tháo miếng bọc nilon ra khỏi nắm cơm, anh định kéo hắn lại vì bản thân anh cũng biết rõ người bấm chuông ngoài kia là ai. Nhưng lúc đó hắn chỉ bận đem cái bọc nilon nhét vào tay anh, sau đó vội vàng chạy ra chỗ cổng nhà, tay vừa thồn nắm cơm vào miệng cắn một phát to, tay còn lại cũng mở cửa nhanh như cắt, nụ cười nở trên môi rạng rỡ như hoa mùa xuân.
"Hế lu…"
"Chào…"
Chỉ mới vài giây thôi, chạm mặt người xuất hiện sau cánh cổng kia, nụ cười trên môi hắn tắt ngóm đi kèm với một thái độ chưng hửng.
"Ủa thằng Khang… sao mày biết nhà tao mà đến đây vậy?"
Người kia nheo mắt dưới vài tia nắng nhẹ, nhìn thấy Tử Kỳ ra mở cửa nên gương mặt cũng có chút ít bối rối.
"Mình… mình đến theo vị trí của Tuyên gửi…"
"Tuyên?"
Đúng lúc đó anh ở sau hắn bước ra, kéo cánh cổng rào rộng một chút để người bên ngoài nhìn thấy được mình. Tử Kỳ khó khăn nuốt ngụm cơm trong miệng xuống bụng, nuốt xuống rồi mà hắn vẫn cảm thấy cổ họng mình còn vướng víu lại một sự trống không vô cùng khó chịu. Ngoái đầu nhìn Lam Tuyên một chút, tiện tay đập một cái rõ đau vào ngực của anh, giọng điệu hắn có nửa phần đang chất vấn, nửa phần khác hình như là hơi ấm ức thì phải.
"Sao anh nói không được cho bạn bè biết mà anh lại dẫn thằng Khang về nhà?"
"Bạn bè là khác, còn Khang là khác!"
"Khác?"
Lúc này hắn cảm thấy giống như cục cơm trong bụng muốn trào trở ra, anh thậm chí còn lách qua hắn để đứng trước mặt người kia, sau đó dù không hề thể hiện niềm vui. Nhưng cách nói chuyện của Lam Tuyên với Khang lại hoàn toàn khác hẳn sự cục súc thô lỗ mỗi ngày anh dành cho hắn.
"Mình đi luôn đi!"
"Ừm, vậy… Tử Kỳ…"
"Kệ nó đi!"
Anh thẳng thừng mà bước ra khỏi cánh cửa, tới gần chỗ đối phương đang đứng, cạnh bên chiếc ô tô bốn chỗ màu trắng hào nhoáng thế kia. Quả nhiên là con trai của nhà giàu có, Bảo Khang dù đứng im một chỗ cũng có thể toát ra cái khí chất sang trọng hơn người. Đứng bên cạnh Lam Tuyên, cậu bạn nhà giàu mà hắn đang nheo mắt nhìn quả thật xứng đôi vừa lứa đến mức khó tin. Tử Kỳ nhìn cậu ấy muốn lác mắt ra, sau đó ngậm ngùi thấy bản thân đến một chiếc xe đạp riêng cũng không hề có.
"Sao học sinh cấp ba Việt Nam giàu dữ vậy ta, sương sương trường mình thấy cũng mấy người chưa đủ tuổi đã bày đặt chạy xe hơi rồi… đúng là đua đòi thấy ớn…"
"Không phải đâu… xe này của ba mình đó, bình thường mình có tài xế chở đi học, nhưng hôm nay đi riêng với Tuyên nên mình nói bác tài xế ra quán bida chơi rồi… mình tự lái xe từ quán bida đến đây. Cơ mà… chút nữa Tuyên sẽ chạy, Tuyên có bằng lái rồi mà…"
Lúc đó Khang đem chùm chìa khoá lắc lắc trước mặt Lam Tuyên, người kia dù không hề đáp lại nhưng bàn tay chạm tới nhận lấy chùm chìa khoá ấy cũng thật quá sức dịu dàng.
"Mình chạy còn yếu lắm nên trông cậy vào Tuyên nhé…"
"…"
Tử Kỳ dán chặt hai mắt vào biểu cảm trên mặt Lam Tuyên, hắn thấy anh không hề tỏ ra cau có khó chịu chút nào trước mặt người kia, bản thân tự nhiên lại ấm ức vô cùng.
"Cơm cuộn gì mà dở gần chết, thà nhịn đói còn hơn!"
Rầm!
Hai người ở bên ngoài, suýt chút nữa đã bị tiếng đóng cửa kia của hắn doạ cho văng mất hồn vía ra khỏi thân thể. Anh có vẻ cũng để tâm đến thái độ của cái tên xấu xa đó một chút, nhưng cuộc hẹn với Khang thì không thể nào chỉ vì thái độ của hắn mà lại khiến anh đắn đo suy nghĩ.
"Đi thôi!"
Lúc đó anh cúi xuống mở cửa xe cho Bảo Khang, thấp thoáng nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của đối phương lấp ló sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền là một kí tự có hình chữ "T". Nhưng điều quan trọng hơn chính là mùi hương ngọt ngào toả ra từ cơ thể của Bảo Khang, đôi bàn tay thon dài trắng ngần của cậu ấy mỗi lần chạm vào anh đều rất ý tứ nhẹ nhàng và đầy trân trọng.
"Đây là lần đầu tiên Khang đi chơi riêng với một người đó…"
"…"
Anh chẳng đáp lại câu nói đó, chỉ dành sự tập trung của mình để lùi xe ra khỏi con hẻm nhỏ. Có thể bởi vì ánh mắt ngọt ngào kia của Khang rất dễ khiến anh xiêu lòng, thậm chí đến những bạn nam khác trong lớp từng khẳng định mình rất "thẳng" nhưng cũng có đôi lúc rung động với sự dịu dàng của Khang.
Chỉ có anh là chưa từng cảm thấy giữa lòng mình có tồn tại loại cảm xúc đầy kì lạ kia với một ai cả. Thậm chí anh tự nghĩ nếu có đi nữa, có lẽ sự ngốc nghếch ẩn sâu trong trái tim này cũng chưa tài nào nhìn nhận ra nổi. Tuy là đã chấp nhận cho bản thân một trải nghiệm, nhưng ở trong không gian chật hẹp của chiếc xe này cùng với Bảo Khang, anh lại cố ý tránh tương tác với người bên cạnh một cách rõ ràng.
Hay là anh không có can đảm? Lo sợ bản thân sẽ nhận được một câu trả lời trái ngược hoàn toàn với những suy nghĩ trong anh?
Uyên Ruby
Mtam
Jewel
Haanh123
htrongsáng (Tác giả)
liam
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
Thanh Thủy
Thuan123
Dương Anh
Thuuyen
Thuuyen
Lt0303
Mina
Hoa lương