Chương 37: La Vela.
“Dưới góc nhìn của cá nhân em, em có cảm giác rằng con người ở thời buổi này càng lúc càng vô tâm hơn thì phải. Đôi lúc họ sẵn sàng vì một lí do gì đó có khi chẳng liên quan gì đến bản thân họ, nhưng vẫn cứ vô tâm dùng những lời lẽ nặng nề để xúc phạm đến đồng loại của mình. Em sẽ lấy ví dụ điển hình như một vấn đề mâu thuẫn xảy ra giữa hai cá nhân trên mạng xã hội chẳng hạn, có rất nhiều người ngoài tự cho bản thân cái quyền được phán xét rằng ai tốt ai xấu, nhưng họ cũng chỉ là đứng về một phía mà thôi. Họ phẫn nộ trước những sự thật bản thân được biết, nhưng lại quên đi một câu nói rất hay thế này:
“Một nửa quả táo đương nhiên sẽ là một nửa quả táo – nhưng một nửa sự thật có khi không phải là sự thật nữa” (*)
(*) Sưu tầm trên Internet.
Tất cả chúng ta đều dễ dàng đem quan điểm cá nhân ra để phán xét ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu. Nhưng sự thật thì chẳng có phiên toà nào chỉ dựa vào lời nói của một bên mà lại quyết định kết tội phía bên còn lại. Có những chuyện tuy là rất nhỏ, nhưng chẳng ai dám chắc nó có ảnh hưởng gì đến tính mạng của người khác không? Đôi khi chỉ vì vài bình luận của chúng ta ở trên mạng mà thôi, lại có thể cướp đi công bằng sự thật, lại có thể biến người tốt thành người xấu, còn có thể dồn ép người ta đến bước đường cùng.
Nếu như tất cả chúng ta đều tự cho rằng bản thân đang đứng về phía công lí khi dùng phán xét cá nhân để mà kết tội người khác, xã hội này có khác nào đang quay về thời phong kiến không? Một khi xã hội hiện đại, luật pháp mới chính là thước đo đúng sai – tốt xấu chứ không phải quan điểm cá nhân của mỗi chúng ta.
Mỗi vấn đề giữa con người với con người đều cần thiết phải được nhìn nhận từ nhiều khía cạnh khác nhau, chúng ta không thể cứ dễ dàng tin tưởng một phía rồi đem quan điểm cá nhân ra để đánh giá điều đó có phải là sự thật hay không?
Đương nhiên, tự do ngôn luận chính là quyền của chúng ta, nhưng hãy sáng suốt sử dụng nó để không làm tổn thương bất kì ai.”
…
Những gì vừa được phóng viên biên tập lại trên tạp chí Học Trò, là những lí lẽ được đưa ra từ quan điểm cá nhân của Hàn Dương trong bài thuyết trình. Bài thuyết trình có tư tưởng mới và sức thuyết phục đến mức đạt điểm tối đa từ ban giám khảo.
Đó cũng là lí do khi Dương được xướng tên ở vị trí hạng nhất, Minh Nghiêm hoàn toàn không ngạc nhiên một chút nào cả hoặc bởi vì ở trong lòng của người đó, cậu nhóc kia vốn dĩ luôn là hạng nhất từ rất lâu rồi. Chỉ có điều, lúc phóng viên tập trung đến để phỏng vấn sau khi cuộc thi khép lại, việc Dương nắm tay Nghiêm kéo ra chỗ của bọn họ mới chính là điều khiến Nghiêm kinh ngạc nhiều hơn.
“Em đi cùng ai vậy Hàn Dương?”
“Dạ, em đi cùng anh Nghiêm ạ, anh ấy là người yêu của em!”
“Ồ! Vậy có tiện không nếu chị xin phép được phỏng vấn cả hai luôn?”
“Chuyện này…”
Thật ra giây phút này trước mặt truyền thông, cậu học sinh trung học của trường Martin đã có thể tự mình quyết định mọi thứ, nhưng vẫn quay sang đề nghị như thể hỏi ý Minh Nghiêm, hỏi bằng một ánh mắt không mong người ta từ chối.
“Đi cùng em được không? Em không muốn đi một mình đâu!”
“Ừm, anh đi cùng với em!”
Sau cái gật đầu đó của Nghiêm là một nụ cười mãn nguyện của người đã giành giải nhất hôm nay, nhóm mấy người bọn họ cùng với phóng viên tập trung ở căn phòng nhỏ, sau khi trao đổi và nói chuyện với nhau cho bài báo ngắn quảng bá sự kiện, chị phóng viên còn hẹn Hàn Dương ngày mai ở studio toà soạn để chụp lookbook cho trang tạp chí đặc biệt.
(* Lookbook được hiểu đơn giản là những hình ảnh thời trang được chụp theo một ý tưởng, bố cục rõ ràng nhằm truyền tải thông điệp, giá trị cụ thể nào đó.)
“Nhận lời chị nhé, đây có thể sẽ là cơ hội để em được toả sáng nhiều hơn đó, chị thích cách thuyết trình và tư tưởng của em lắm nên mới mời em. Ngày mai chị sẽ giới thiệu cho em vài nhiếp ảnh có tiếng, thân hình của em đúng chuẩn luôn đó… làm người mẫu còn được!”
“Nhưng mà, chuyện đó có thể để em hỏi ý ba mẹ trước khi quyết định không ạ? Vì em không thể tự ý làm được!”
“Được chứ! Vậy Dương cứ về suy nghĩ đi nhé, tối muộn nhắn tin cho chị cũng được! Không sao hết!”
“Dạ! Em cảm ơn chị nhiều!”
Thật ra Dương cũng đã chụp hình tạp chí học trò rất nhiều lần rồi, nhưng để nói trở thành người mẫu chuyên nghiệp thì lại chưa từng nghĩ đến. Hơn nữa nếu như là trước kia, Dương chắc chắn sẽ trả lời chị phóng viên bằng quyết định của riêng mình. Còn hiện tại, có lẽ vẫn cần phải trao đổi thêm với một người quan trọng không kém ở đây.
Người đó vẫn còn rất bỡ ngỡ với công việc làm quản lí thời vụ hôm nay, việc trao nhận thông tin giúp Dương còn không làm xuể nữa mà.
“Chiều mai chúng tôi mới quay về Đà Lạt, hiện tại em ấy còn bận lịch học rất nhiều, là cuối cấp rồi nên những hoạt động bên ngoài đều phải kiểm soát chặt chẽ. Được rồi, tôi sẽ trao đổi với gia đình em ấy để có câu trả lời sớm cho các bạn, cứ liên hệ qua email và số điện thoại của tôi nhé…”
Đứng sau lưng Minh Nghiêm, nhìn thấy tác phong lúng túng của anh ấy mà miệng không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười hạnh phúc đó của Dương lại còn may mắn được mấy blogger chuyên săn tin tức thay nhau lưu lại. Tràn lan khắp facebook sau khi cuộc thi kết thúc đều có hình ảnh của Dương, những tiêu đề khen ngợi cũng đa dạng và phong phú, chẳng mấy chốc mà cái dung mạo điển trai của anh chàng Đà Lạt đó đã kéo thêm về hàng nghìn lượt theo dõi mới.
Rời khỏi cuộc thi trở về khách sạn, Dương mệt mỏi tựa vào vai Nghiêm rồi thiếp đi trên taxi lúc nào không hay. Đường thành phố đông đúc chật chội vô cùng, vài cây số ngắn ngủi đã kẹt xe đến chục lần liên tiếp. Hai mươi phút trôi qua mà cứ ngỡ đâu đã mấy tiếng dài. Sau một hồi chật vật dưới con đường lớn, chiếc taxi cuối cùng cũng tấp vào lề.
“Tới rồi anh, anh đưa tiền mặt hay quẹt thẻ vậy?”
“Cho tôi quẹt thẻ nha!”
“Ok!”
Anh tài xế dừng xe trước số hai trăm tám mươi của đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, nhiệt tình phụ giúp đem hành lí và đống quà cáp xuống xe. Nhưng Minh Nghiêm nãy giờ vẫn còn loay hoay gọi Hàn Dương dậy, có vẻ chút mệt mỏi của cả ngày dài đã thấm vào giấc ngủ của đối phương mất rồi. Gọi năm lần bảy lượt mà vẫn chưa nhận được chút phản hồi nào cả.
“Ty, dậy đi em, tới nơi rồi…”
“…”
Mấy lời dịu dàng này có vẻ không được tác dụng cho lắm, Hàn Dương vẫn nhắm mắt lim dim nhưng miệng thì thào đáp lại một cách vô thức.
“Đây là đâu vậy anh?”
“Biên giới!”
“Hả?”
Nghe hai từ “biên giới” đầy bất ổn đó, một người giống như xé toạc cả giấc mơ để quay trở về. Ló đầu nhìn ra khung cửa kính, ngắm một diện mạo hoàn toàn khác so với Đà Lạt mà lòng không khỏi háo hức trông mong.
“Không phải anh nói mình về khách sạn nghỉ ngơi hả?”
“Thì ở đây nè, mình xuống thôi, anh tài xế đem hết đồ xuống rồi kìa…”
Sự ngơ ngác trên gương mặt Dương còn chưa tan được chút nào, từ bên trong đã có nhân viên bước ra phục vụ việc đem hành lí của khách vào trong.
“Anh Nghiêm, khách sạn thôi mà sao hoành tráng quá vậy? Em không nghĩ nó cao dữ thần vậy luôn!”
“Em đó, đừng có làm như vừa ở trên núi xuống được không? Trên Đà Lạt cũng đầy khách sạn hoành tráng đó thôi!”
“Nhưng mà…”
Chút ấp úng muốn cãi của Dương bị anh nhân viên khách sạn chen vào mất rồi. Trong lúc đợi Minh Nghiêm trao đổi gì đó với người hỗ trợ, cậu ấm kia xoay người nhìn ra khung cảnh đường phố tấp nập ở đây. Sức trẻ của thanh niên thật sự muốn được một lần trải nghiệm, nếu không phải ba sắp đặt sẵn là đi du học sau khi tốt nghiệp, có lẽ Dương sẽ chọn một trường Đại học ngay giữa trung tâm thành phố thế này để mà thử thách bản thân.
“Em tỉnh táo chưa? Mình vào được rồi chứ?”
Thấy người ta vẫn còn mơ màng chưa thích nghi được, Minh Nghiêm từ phía sau chồm tới nói khẽ vào tai đối phương. Nhưng câu trả lời của Hàn Dương lúc này lại là một câu hỏi ngược, hỏi đến chuyện chẳng liên quan gì với sự quan tâm của Minh Nghiêm cả.
“Anh, anh đặt phòng ở đây bao nhiêu một đêm vậy?”
“Em hỏi làm gì? Giờ có tự đi vào được không? Hay để anh cõng em nha?”
“Chậc, em đang hỏi nghiêm túc đó! Anh trả lời em đi, chỗ này… một đêm bao nhiêu tiền vậy?”
“Biết rồi thì có trả tiền lại cho anh hay không?”
“Có chứ!”
Cậu ấm kia không ngừng lay lay đối phương, nằng nặc đòi trả bớt phân nửa tiền phòng mới thôi.
“Cho em chia tiền phòng với anh được không? Em cũng có tiền để dành đó, anh cho em chia nha, nha anh!”
“Em muốn chia đúng không? Vậy thì chia tiền taxi đi!”
“Taxi thì anh bao em đi, em muốn chia tiền phòng khách sạn!”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Anh năn nỉ em đó!”
Bước vào khu vực của tiếp tân, vì không muốn kì kèo gây rối trật tự ở đây, Minh Nghiêm vội vàng ra hiệu cho đối phương phải giữ im lặng. Ở bên ngoài thì Dương một hai nằng nặc đòi share tiền phòng vậy đó, đặt chân vào cái nơi đầy sang trọng này, chú thỏ con lại giống như bị thế lực vô hình nào đó siết chặt lấy cổ, nửa lời cũng không thể trôi chảy nói tiếp.
Sau khi hoàn tất kiểm tra thông tin đặt phòng, hai người họ nhận lấy thẻ từ và lắng nghe những dặn dò tỉ mỉ dành cho dịch vụ kèm theo.
“Dạ cho phép em tư vấn thêm thông tin của dịch vụ phòng, hai anh có bữa sáng miễn phí vào ngày mai, được phép sử dụng bể bơi vô cực trên tầng thượng. Ăn tối thì có thể lựa chọn menu từ các nhà hàng Mermaid, Rare hoặc là Herb & Spices, ngoài ra La Vela còn có Bar, Spa và phòng tập Gym nữa ạ, mọi thắc mắc có thể gọi đến số này để nhờ nhân viên giải đáp! Chúc hai anh có trải nghiệm thú vị tại La Vela!”
“Cảm ơn!”
Nghe một loạt những lời mà chị nhân viên vừa nói, đầu cậu ấm lùng bùng cảm thấy nhức nhức vô cùng. Mặc dù ở nhà ba và mẹ cũng có cơ sở lưu trú, có homestay cho thuê, nhưng cái giá của những dịch vụ tầm trung đúng là thật khác xa với những gì mà bản thân vừa được nghe qua.
“Ty! Em sao vậy?”
Thấy người kia cứ ngơ ngác nhìn, Minh Nghiêm len lén giấu nụ cười của mình sau một vẻ mặt nghiêm túc.
“Hồi nãy mạnh miệng dữ lắm, sao giờ như con thỏ bông vậy?”
“Anh không biết gì hết, em chưa tốt nghiệp cấp ba nữa… đi khách sạn tự nhiên thấy nó kì kì!”
“Ủa? Phải tốt nghiệp cấp ba mới đi khách sạn được hả? Mà em học trễ, chứ có phải em chưa đủ mười tám tuổi đâu?”
“Thì…”
Câu của Nghiêm khiến Dương khựng lại, sau đó chợt thinh lặng không nói thêm nữa, dưới hành lang và sau lưng anh nhân viên, một người bất ngờ quay lại nhìn rồi bắt gặp gương mặt đỏ bừng của ai đó.
“Em đang nghĩ gì vậy Ty?”
“Em… có nghĩ gì đâu! Thì, đi khách sạn hai người với nhau vốn rất nhạy cảm kia mà…”
“Nhạy cảm cái gì vậy? Sao anh không nghĩ ra là nhạy cảm cái gì vậy ta? Mình mệt thì tới khách sạn nghỉ ngơi thôi mà!”
“Không thèm nói với anh nữa!”
Hình như sự trêu chọc của Nghiêm khiến cho người ta giận dỗi thật rồi. Chỉ vì điệu bộ của Hàn Dương khi giận cứ đáng yêu làm sao ấy, khiến một người cứ thích chọc cho người ta cáu lên, sau đó lại âm thầm bật cười một mình. Trong lòng Nghiêm tự nhiên cảm thấy: nếu như có thể ghi lại được những khoảnh khắc này thì hay biết mấy, biết đâu được sau đó có hình dung lại, cũng chẳng thấy sinh động rõ ràng giống như bây giờ.
“Đây là phòng của hai anh, mọi dịch vụ đều có trong tờ thông tin đã được đặt sẵn trong phòng, hai anh có thể xem lại ở đó nhưng nếu có vấn đề nào thắc mắc thì gọi để em hỗ trợ cho nha!”
“Cảm ơn cậu!”
Cánh cửa phòng vừa được mở ra, nội thất ở bên trong thật sự còn khiến cho Dương kinh ngạc gấp bội. Căn phòng rộng đến mức có thể hơn cả phòng khách ở nhà nữa mà, chưa kể nó còn có bếp riêng, có bàn làm việc, có khu vực dùng để tiếp khách và cửa sổ ban công rất lớn có thể nhìn ra thành phố.
Nhưng điều đặc biệt nhất chính là đường phố đông đúc ồn ào thế kia, ở trong căn phòng này lại hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi chút âm thanh nào cả.
“…”
Dương đứng đó bần thần nhìn chiếc giường to và rộng, nội thất ở đây sang trọng đến mức có thể liên tưởng được mình đang ở trong phòng của một doanh nhân tỉ phú nào đó.
“Ở Đà Lạt cũng có những phòng kiểu này, em hay thấy trên mạng, nhưng mà chưa từng đi bao giờ…”
“Vậy ra… đây là lần đầu của em?”
Nghiêm ghé tới thì thầm vào tai đối phương, làm cho Dương giật mình lùi ra một chút, sau đó ánh mắt nhìn sang phía bạn trai có vẻ bắt bẻ.
“Đi khách sạn nghỉ ngơi thôi mà!”
“Chứ sao nữa, ý anh là lần đầu được nghỉ ngơi ở chỗ sang trọng như vậy đó! Chứ em đang nghĩ lần đầu gì?”
“…”
Biết người kia cố tình chọc ghẹo, Dương không bật lại được nên chỉ im lặng cho qua, cậu lơ đi bằng cách dời tầm nhìn của bản thân tới những chi tiết nội thất ở bên trong phòng. Bất ngờ tiếp theo có lẽ là phía trước, phòng tắm được thiết kế bằng kính rộng đến kinh hồn, đưa mấy ngón tay chạm nhẹ vào từng chi tiết ở trên đó, Hàn Dương không giấu nổi tò mò của bản thân mình.
“Phòng tắm không phải chỉ là để tắm thôi sao? Thiết kế sang trọng như vậy, em thấy người ta đúng là biết tìm cách nâng giá thuê phòng!”
“Ai nói phòng tắm là chỉ để tắm, đôi khi người ta còn vào đó để làm những chuyện khác nữa chứ bộ?”
Câu nói này làm cậu ấm kia khẽ nheo nheo mắt, trong ánh mắt toát ra một chút xấu xa, khiêu khích hỏi đối phương thử xem “chuyện khác” đang được nhắc đến có nghĩa là gì.
“Làm chuyện khác là làm gì vậy? Em tò mò quá đó, trước giờ em chỉ vào phòng tắm là để tắm thôi!”
“Vậy em nghĩ thử xem đêm nay chúng ta nên làm chuyện gì trong đó ngoài việc đi tắm?”
“…”
Cũng bởi vì kiểu nói chuyện đầy khiêu khích của Nghiêm, Dương nãy giờ đã tận mấy lần bị dồn vào chỗ ngại ngùng khó xử. Lần này rút kinh nghiệm một chút, cố ý tới gần bên chỗ của Minh Nghiêm đang đứng, nhẹ nhàng đưa bàn tay của mình đặt lên một bên gò má người ta, sau đó chầm chậm di chuyển sang mang tai rồi dừng ở gáy, chút vuốt ve hữu ý khiến cho lồng ngực đối phương vang đập những nhịp rung động.
“Nếu như anh không ngại…”
Ánh mắt tình ý đó của Dương và ngữ điệu ngập ngừng quyến rũ khiến đôi môi một người bắt đầu mấp máy, gò má đỏ ửng lên lan rộng ra khắp mang tai lúc nào chẳng hay. Phản ứng kia khiến cho Hàn Dương thích thú, miệng thả ra từng chữ, lại chậm rãi kéo ngược đối phương vào trong những sự ê chề.
“Hay là mình thử uống rượu vang rồi ngâm mình trong đó đi!”
“Uống rượu vang…”
“Đúng rồi, anh không muốn à? Hay là anh muốn uống cái gì khác sao?”
“…”
Kiểu nói chuyện gợi đòn này là từ Nghiêm mà ra chứ đâu, nhưng lúc đi trêu ghẹo người ta Nghiêm lại không hề nghĩ điều đó có sức náo loạn tâm lí đến vậy. Hoặc cũng có thể bởi vì đối tượng là người mà bản thân yêu thầm từ lâu, bấy lâu nay có nhiều thứ khiến cho Nghiêm vẫn chịu đựng và kiềm chế. Nhưng hiện tại cả hai đã ở trong mối quan hệ hẹn hò với nhau, huống gì ngay lúc này còn đang ở cùng một phòng. Tâm lí cố gắng giữ mình đó của Nghiêm đương nhiên sẽ có đôi chút dao động.
“Trên sân thượng có hồ bơi vô cực đẹp lắm, em muốn lên thử không? Trong phần dịch vụ của mình có được sử dụng hồ bơi miễn phí đó!”
“Nhưng mà em không có quần bơi!”
“À, anh có nhờ nhân viên đặt giúp rồi!”
Trước một câu trả lời giống như có sự sắp đặt nào đó, cậu nhóc kia không giấu nổi những tò mò đành phải hỏi thẳng.
“Anh khai thật đi, anh có ý đồ gì với em đúng không? Sao lại biết trước mà chuẩn bị mọi thứ như vậy?”
“Nói về ý đồ…”
Lần này thì Nghiêm ngập ngừng ngồi xuống trên giường, chống tay mình để chồm tới gần Dương hơn một chút. Sau đó với tư cách một người trưởng thành, bản thân cũng thành thật thừa nhận rõ ràng không chút đẩy đưa từ chối.
“Thật ra anh đã có ý đồ với em từ sau cái lần em thuyết trình ở trên trường đó chứ. Anh vẫn theo dõi em đến tận bây giờ kia mà, anh còn chụp lén nhiều hình lắm, có muốn xem thử không?”
“Hình á? Anh lén chụp bộ phận nhạy cảm của em hay gì? Anh đúng là biến thái thật mà…”
“Xem thử đi…”
Bắt đầu hẹn hò với quản sinh Nghiêm kể ra cũng được một thời gian rồi, nhưng lại rất hiếm khi Hàn Dương cầm vào điện thoại đối phương mà sử dụng như là đồ cá nhân của mình. Hôm nay chắc là lần đầu tiên bản thân trải nghiệm cái cảm giác thú vị ấy. Bởi vì hai người họ sử dụng điện thoại giống nhau, Dương cũng vì thói quen nên mới tự dùng vân tay của mình mở khoá, điều bất ngờ là màn hình điện thoại của Minh Nghiêm bỗng dưng mở ra.
“Ủa?”
“Sao vậy? Ngạc nhiên quá hả?”
“Ủa sao, sao em mở được điện thoại của anh vậy?”
“Bí mật!”
Mấy tấm hình trong album ảnh lúc này thật sự kéo Dương vào những tò mò, chỉ là tạm gác lại sự kinh ngạc đó một chút mà thôi. Hàn Dương lướt nhẹ tay mình trên từng tấm ảnh mà Minh Nghiêm đã chụp, thấy ở đó luôn có những sự đồng đều.
“Sao anh toàn chụp tay của em vậy…”
“Thật ra anh chụp cả người nhưng mà cái em đang xem là album bàn tay, còn có album môi em nữa, đây nè, còn đây là album mắt của em…”
“Anh đúng là biến thái thật đó, khúc này miệng em làm chữ O luôn mà anh cũng cắt ra…”
Những tấm ảnh vô cùng buồn cười của Nghiêm sưu tập làm đôi mắt một ai đó rạng rỡ cười mãi không nguôi. Ngồi bên cạnh nhìn Dương mỉm cười thế này thật ra cũng là một niềm hạnh phúc nho nhỏ đấy thôi. Nhìn đến mức hai mắt chăm chú dán chặt vào khuôn miệng kia, chỉ giá mà có thể nhận được một cái chạm môi thì hay biết mấy.
“Tính ra anh cũng trong sáng quá ha, em còn tưởng anh chụp mấy chỗ nhạy cảm nữa chứ…”
“…”
Câu nói của Hàn Dương ngừng khi ánh mắt quay sang chạm vào trong chút say mê bên cạnh. Thấy nụ cười trên môi Minh Nghiêm thuận theo niềm vui của mình không khép lại được, cảm giác yêu một người luôn hướng mọi thứ về mình thật sự rất lạ. Ngoài những tình cảm đơn thuần ra, ở trong ánh mắt Nghiêm còn có cả niềm trân trọng vô cùng luôn dành cho người mình yêu.
Vậy mà những lần trước Hàn Dương chỉ vì hai chữ “Anh Tú”, đã suýt đánh mất đi một người tốt đến như vậy.
“…”
Khoảnh khắc cậu ấm nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại kia xuống giường, bản thân thật sự quên mất những tò mò của mình về dấu vân tay đã được cài sẵn.
Lúc này Dương chỉ muốn đem sự rung động của mình đặt lên môi của đối phương, có thể thông qua một nụ hôn mà lắng nghe được cả những âm thanh rối bời bên trong lồng ngực ai đó.
Chụt!
Trước đây Dương đã từng hẹn hò với con gái rồi, nhưng nếu để so sánh việc chạm môi ở lần đó và lúc này đây, có lẽ sự ấm áp nơi thân nhiệt của Minh Nghiêm toả ra mới chính là thứ dẫn dụ hàng vạn cảm xúc trong Dương bừng lên.
Quản sinh Nghiêm chưa từng chủ động hôn Dương, dù chỉ là một cái chạm nhẹ trên gò má thôi cũng hỏi ý trước. Đôi lúc Dương cảm thấy câu nói “Cho anh hôn em một cái được không?” có vẻ dư thừa. Nhưng hiện tại trong lòng đã hiểu nhiều hơn một chút, hoá ra chính vì sự trân trọng thế kia, Nghiêm chưa từng muốn mình đi quá giới hạn nếu như không có được sự đồng ý.
Hiện tại dù cho cậu nhóc kia chủ động hôn mình đi nữa, Nghiêm cũng không bao giờ dám tự ý tiến xa hơn ngoài việc để môi đáp lại một cách nhẹ nhàng, nhưng có lẽ bởi vì những tò mò trong tâm lí khiến Dương không cưỡng lại được bản thân. Đôi môi mềm ướt át được người kia ngậm mút đầy say mê, làm cho chút cảm xúc trong Dương không ngừng thăng hoa, hơn nữa khi vài chiếc râu nhỏ của Nghiêm cấn vào môi miệng, toàn thân Dương bắt đầu ngây ngất tê dại không thể kiểm soát được lí trí nữa.
“Mình thích điều này… mình muốn được nhiều hơn nữa…” – không biết từ đâu ra trong đầu của Dương bắt đầu hiện lên những suy nghĩ đó, những suy nghĩ đầy sự cám dỗ được lên tiếng từ thân xác, nó khiến Dương không ngừng dùng tay giữ chặt lấy sau gáy của Minh Nghiêm và nhẹ ấn xuống. Lưng bắt đầu vã ra những giọt mồ hôi, cơ thể cũng bắt đầu có chút phản ứng.
Minh Nghiêm vẫn không ngừng ngậm mút hai chiếc môi nhỏ của Dương, bao nhiêu những âm thanh yêu đương đang quấn chặt từ môi miệng vang ra khắp cả căn phòng. Một người không giấu được tò mò lén hé mắt ra để nhìn ngắm sự đê mê hiện rõ trên gương mặt của một người. Có lẽ trước đây Dương chưa từng nhận thấy là Nghiêm lại đẹp như vậy, sự nam tính mạnh mẽ từ con người này lại có thể thu hút những cảm xúc của mình như vậy.
“Ưm…”
“…”
Lúc đó những suy nghĩ khiến Dương phân tâm dừng lại, bởi vì đôi môi không tiếp tục cuồng nhiệt giống như ban đầu, Nghiêm lập tức rời ra để mà xem thử, khoảnh khắc ánh mắt lo lắng ấy nhìn người mình yêu, giọng nói thật sự đã khàn đi khi nghìn cảm xúc trỗi dậy.
“Anh làm em đau hả…”
“Không phải, em chỉ muốn hỏi anh chuyện, lúc ở trong nhà vệ sinh thôi…”
“Chuyện gì…”
“Lúc em nói thích anh nhiều hơn tại sao anh lại không trả lời em vậy?”
“…”
Những suy nghĩ khi đó của Nghiêm, Dương vốn không hiểu được, cũng giống như hiện tại việc đối phương từ chối nhìn thẳng vào đôi mắt Dương, Dương chỉ có thể khẽ cau mày nhìn theo như vậy, lắng nghe những câu từ ngập ngừng một cách lạ lẫm.
“Em nói như vậy, có biết là anh không kiềm chế được bản thân hay không? Anh sợ mình sẽ có những hành động xúc phạm em… sợ em sẽ tổn thương…”
“…”
Nghe thấy những lời này mà ánh mắt ngờ vực kia chuyển dần sang sự bối rối, có lẽ Dương đang cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ nghi ngờ của bản thân trước tình cảm đầy cao thượng của đối phương chăng?
“Anh đó… không chịu nói rõ ràng mà cứ im lặng… đôi lúc… em không giỏi đoán được suy nghĩ của người khác đâu!”
“Thật ra anh đơn giản lắm! Em chỉ cần hiểu là… anh làm gì cũng sợ khiến em buồn thôi!”
Biết được những chân thật nơi tấm lòng này, lo lắng trong trái tim một người bỗng nhẹ nhàng hơn. Sự bối rối ban đầu biến mất, để lại một nụ cười ngây ngất khiến đôi mắt Dương trở nên gợi cảm hơn bao giờ hết.
“Anh Nghiêm, em muốn nghe anh nói yêu em…”
“Anh thật sự rất yêu em…”
Câu yêu đương thành thật thế này, có lẽ rất ít khi nó được nói ra thành lời, nhưng từng dòng tin nhắn và từng sự quan tâm đó Dương đều có thể cảm nhận. Chỉ có điều ngay lúc này đây, thứ Dương muốn không chỉ đơn giản là một câu nói.
“Ty…”
Đưa bàn tay mềm mại ấn nhẹ cổ người ta xuống gần mình một chút, rướn người tới tiếp tục nụ hôn trên đôi môi đó, lần này Dương chủ động để lưỡi tiến sâu vào trong, muốn quấn quýt một chút để cảm nhận được đối phương thật sự yêu mình thế nào.
Có được sự cho phép, lưỡi của Nghiêm mới bắt đầu chậm rãi luồn qua đôi môi đó, những hơi thở của Dương lúc này dồn dập, kéo theo vài thanh âm rên rỉ, cứ như vậy lan ra khắp bầu không gian đầy yên tĩnh kia.
“Ưm…ưm…”
Cậu nhóc kia không ngăn được việc để cho đôi bày tay này làm loạn ôm ghì lấy người bạn trai đầy hấp dẫn đó, lòng còn muốn luồn những ngón tay của mình vào tóc của Nghiêm thật chặt, nhưng lại sợ sẽ khiến đối phương thấy đau. Việc môi lưỡi quấn quýt với nhau Dương không thấy lạ, cái lạ là khi làm việc đó với Nghiêm, Dương lại cảm thấy cơ thể mình như thu nhỏ lại, yếu ớt và nhạy cảm đến mức khó tin.
“Anh… em muốn…”
“Ty…”
Điều này liệu có quá vội vàng rồi không? Hàn Dương thật sự đã loáng thoáng suy nghĩ, nhưng vì những cảm xúc mãnh liệt đang chiến đấu với lí trí thế kia, nó khiến đôi bàn tay của cậu hội trưởng ngoan hiền mọi ngày bất giác trở nên hư hỏng vô cùng.
Có lẽ trạng thái này là lần đầu tiên Minh Nghiêm được thấy, hoặc cũng có thể sau đó Nghiêm sẽ bớt ngưỡng mộ và tôn sùng Dương một chút. Bởi vì Dương cũng chỉ là thằng con trai bình thường vậy thôi, vốn không thể nào ngăn cản được bản thân đừng có cảm xúc với đối tượng của chính mình.
“Em muốn…”
Lần này câu nói kia của Dương trong tiếng rên khẽ đã không còn là một câu nói đơn thuần nữa rồi, so với việc để lưỡi của mình được Nghiêm chăm sóc, Dương thật sự đã bắt đầu cho bàn tay mò mẫm và tìm kiếm một thứ khác. Trước là việc cởi áo đối phương để có thể chạm vào làn da ấm nóng đó, sau là bàn tay Dương không ngừng di chuyển đến những vị trí khác hơn. Cho đến khi những ngón tay kia tìm đến một chỗ bí mật…
“Ty…”
Nghiêm vội vàng dừng môi miệng lại để nắm lấy cổ tay Dương, giữ chặt.
“Bắt quả tang…”
Trước đó một người đã sớm nhận ra thay đổi của đối phương nên mới cố ý chọc ghẹo như vậy.
“Anh… anh xin lỗi…”
Chỉ không ngờ là Minh Nghiêm lại vội vàng chống tay mình để ngồi dậy, khiến cho Dương phải nhón người theo trong chút hụt hẫng thế kia. Kể từ ngày quyết định hẹn hò, Dương đã luôn sẵn sàng tâm lí để những chuyện này có thể xảy ra. Đối với cậu ấm ấy mà nói, trong mối quan hệ này chưa từng có sự phòng bị giữ thân, cũng chưa từng lo lắng bản thân sẽ vì những điều đó mà hối hận.
Nhưng tại sao người kia lại vội vàng từ chối tâm tư này vậy nhỉ?
“Anh sao vậy…”
“Anh đi tắm…”
“Anh à…”
Cũng bởi vì không biết lí do tại sao bản thân lại bị từ chối, rõ ràng là Minh Nghiêm đã có phản ứng cơ thể mãnh liệt như vậy kia mà. Chẳng trách nội tâm non trẻ của một cậu thanh niên chưa tròn hai mươi cảm thấy hoang mang tột cùng. Lòng chẳng tự ngăn được những suy nghĩ đầy tiêu cực đang vội nhân lên.
“Tại sao lại tránh né em? Em không được như Anh Tú của anh à?”
“…”
Nhưng cũng bởi vì câu nói đó, quản sinh Nghiêm lập tức quay lại, Dương cũng thuận theo sự dừng chân của bạn trai mình mà vội đứng dậy. Biết mình cứ mãi nhắc về người đã khuất cũng sẽ không hay, nhưng rõ ràng đó chính là người mà Nghiêm từng rất sâu nặng, suốt một thời gian dài sau sự ra đi của cái người đó, Minh Nghiêm đã chung thuỷ không chọn bất kì một người nào khác để mà đi tiếp. Đến khi bản thân xuất hiện trong cuộc sống của Nghiêm, đứng trước tình thế này thì Dương thật sự không thể ngừng so sánh được.
“Em đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan gì đến Anh Tú!”
“Không liên quan?”
Ba từ đó khiến cho một người nặng nhọc hỏi lại, liệu không biết trước kia Anh Tú và Nghiêm đã từng ân ái ra sao? Người ta có dễ dàng chiều theo cảm xúc giống như mình không? Hay là mình đã quá dễ dãi, hay là những hành động của mình khiến cho đối phương cảm thấy hụt hẫng? Bởi vì Hàn Dương lại hư hỏng như thế này sao?
“Nếu không liên quan, anh từ chối ân ái người anh yêu hiện tại là vì lí gì? Vì anh cảm thấy bất ngờ trước sự dễ dãi của em đúng không?”
“Ty à, không phải đâu!”
Người kia vội bước lại gần thêm một bước, trước cả khi đôi mắt Hàn Dương đỏ lên, Minh Nghiêm cũng sụt sùi những cảm xúc đầy khó tả.
“Anh, anh cũng rất muốn làm chuyện đó với em, nhưng chắc chắn không phải bây giờ! Em còn chưa tốt nghiệp nữa! Nếu như dùng lí do là anh yêu em để đòi hỏi những chuyện đó lúc này, anh lại muốn giữ nó cho đến khi em thật sự trưởng thành…”
“…”
Thật ra câu trả lời của Nghiêm đúng là hoàn toàn không liên quan gì đến Anh Tú cả, nhưng với cái bản tính ngang bướng của mình, Hàn Dương lại thêm một lần nữa cố vẽ câu chuyện đi xa.
“Anh Tú của anh giữ chuyện đó tới khi trưởng thành đúng không?”
“Em à…”
Đáng lẽ ra lúc đó không giấu được chút thật thà của mình, Minh Nghiêm đã thẳng thắn kể rằng bản thân và Anh Tú vốn chưa từng vượt quá giới hạn bao giờ. Nhưng mà suy nghĩ lại một chút, cảm thấy mối tình thanh xuân đó đã yên nghỉ rồi, Minh Nghiêm không muốn sự phiền phức hiện tại lại tiếp tục gọi tên người đó nữa.
“Em cảm thấy anh không có chút sáng suốt nào trong tình cảm hay sao? Anh biết mình đang ở bên cạnh ai chứ? Anh Tú là Anh Tú, Hàn Dương là Hàn Dương, dù người cũ và anh đã từng thế nào, tình cảm của anh dành cho em vẫn có sự khác biệt mà…”
“Tại vì em không thấy có sự khác biệt anh nói!”
“…”
Không biết bắt nguồn cho chuyện này từ ai và đúng hay sai đang nằm ở đâu, nhưng những lời nhẹ nhàng của Nghiêm hiện tại vẫn là muốn xoa dịu đi sự cáu bẳn kia của Dương.
“Anh xin lỗi, là anh sai vì những hành động của anh khiến em cảm thấy như vậy! Nhưng dù có phải nói hết cả đời này anh vẫn sẽ nói, anh không hề yêu em như cách mà anh đã từng ở bên Anh Tú. Việc anh từ chối chỉ đơn giản là em chưa tốt nghiệp thôi!”
“Nhưng mà em đủ tuổi rồi mà?”
Không phải Nghiêm không biết Hàn Dương học trễ, chỉ là vào cái thời điểm này, sự “đủ tuổi” của ai đó vẫn chưa thuyết phục được bản thân một người đi quá giới hạn.
“Đủ tuổi không có nghĩa là trưởng thành, anh muốn làm khi em trưởng thành. Anh chỉ nghĩ là anh đang tôn trọng cơ thể của em thôi… anh không nghĩ việc mình từ chối sẽ khiến cho em có cảm giác đó…”
“Tôn trọng?”
“Ty à…”
“Hành động của anh làm em cảm thấy, ở trong mắt anh em có vẻ như là hư hỏng lắm vậy…”
“Anh xin lỗi…”
Bất lực nhất đối với Minh Nghiêm lúc này có lẽ là những lời nói không thể nào xoa dịu đi tức giận trong lòng đối phương. Người ta không phải là mình, nên làm sao có thể hiểu hết được những ý nghĩ sâu xa của mình? Người ta không phải là mình, nên làm sao để người ta có thể hiểu được trái tim mình đau nhói bao nhiêu?
“Anh hỏi thật nhé, nếu như chưa từng có Anh Tú, những hành động ban nãy của anh có khiến cho em cảm thấy như vậy hay không?”
“…”
Mặc dù đối phương chưa từng thể hiện sự tức giận, thậm chí ngay cả khi mà Dương lớn tiếng thì Nghiêm vẫn chọn những lời lẽ từ tốn nhất để giải thích cho Dương hiểu. Nhưng tại sao đến câu hỏi này, Dương lại phút chốc rơi vào trong cái hố im lặng thế kia?
“Sao không trả lời anh?”
“Em…”
“Là vì em lúc nào cũng tự đặt mình phía sau Anh Tú, nên dù anh có nói, có làm những gì cho em, dù anh nghĩ cho em ra sao đi nữa, trong lòng em cũng quy hết về cho Anh Tú thôi!”
“Em…”
“Ty à, đến khi em gặp phải một người chỉ nghĩ đến việc tiếp cận để được làm tình với em, em sẽ hiểu sự tôn trọng của anh dành cho em hôm nay có nghĩa là gì!”
“…”
Dù cho những lời này Minh Nghiêm nói ra thật lòng cũng giận đối phương nhiều lắm, nhưng cái hành động dịu dàng lau đi giọt nước mắt và vuốt ve gò má Dương thế kia thì lại khác hẳn.
“Nín đi, hôm nay anh muốn dẫn em đi chơi cho khuây khoả, anh không muốn ăn hiếp em như thế này chút nào… mình làm hoà nha!”
“Đến khi em gặp phải một người chỉ nghĩ đến việc tiếp cận để được làm tình với em… anh nói vậy là có ý gì? Em bướng quá nên anh chán rồi đúng không? Đang suy nghĩ đến chuyện chia tay chứ gì?”
“Ơ…”
Lần này thì một trăm Minh Nghiêm cũng không sao giải thích nổi với những lí lẽ ngược đời của Dương, yêu một người nhỏ hơn tận mười mấy tuổi kể ra cũng cực. Những lúc không cãi được thế này chỉ có một cách duy nhất là vác lên vai.
“Anh không cãi được với em nữa! Mình đi bơi cho bớt nóng đi!”
“Anh, thả em xuống! Anh, làm gì vậy… kì cục quá à…”
Ở trong trường Minh Nghiêm cũng hay vác mấy thằng nhóc học trò quậy phá kiểu đó, nhưng thằng học trò chưa từng quậy phá này thì có lẽ là lần đầu.
Hai người họ ra khỏi căn phòng đầy sang trọng kia, theo sự chỉ dẫn của nhân viên lên tầng thượng của toà nhà. Minh Nghiêm vác Hàn Dương trên vai đi một quãng đường khá dài mà chẳng than mệt nửa lời. Nhưng Hàn Dương từ đầu chí cuối đều nhắm tịt mắt, anh chàng không có đủ dũng cảm đối diện với những ánh nhìn xung quanh. Chỉ có thể âm thầm cầu xin ơn trên cho mình mau mau được tới hồ bơi mà thôi.
Đến lúc Minh Nghiêm nhẹ nhàng đặt Dương xuống, Dương cũng phải âm thầm công nhận là Nghiêm khoẻ thật, có thể vác một người trưởng thành đi một đoạn xa đến vậy. Lúc buông ra chỉ nhẹ lấm tấm vài giọt mồ hôi trên trán, ngay cả hơi thở dốc cũng không có nữa. Trong lòng của cậu ấm lúc này đang nghĩ, nếu thật sự ban nãy hai người bắt đầu chuyện đó, cũng không biết “lần đầu” của mình sẽ thê thảm đến mức nào so với cái sức của Nghiêm.
“Ban nãy anh có đặt quần bơi, em có đưa lên vài ba mẫu để hai anh chọn, hai anh có muốn xem luôn không ạ? Tất cả những mẫu này đều có thương hiệu…”
“Ừm! Tôi không quan tâm đến thương hiệu cho lắm, chắc lấy đại dạng boxer đi cho nó lịch sự!”
Là Minh Nghiêm tử tế yêu cầu như vậy, nhưng xem ánh mắt của Hàn Dương thì có vẻ tối tăm hơn một chút. Không hề xấu hổ, thậm chí còn thẳng thắn ở trước mặt anh nhân viên hỏi ra một câu khiến cả ba đều chết lặng.
“Có loại nào sexy một chút không anh?”
Lần này Dương chơi lớn như vậy, xem ra là Minh Nghiêm có chạy đằng trời cũng không thoát nổi. Nhưng Minh Nghiêm dường như vẫn rất tự tin vào bản thân mình, bởi vì khoảng thời gian yêu đương đối với Anh Tú vốn dĩ rất dài, vậy mà hai người họ nào có từng thử đi qua giới hạn đâu chứ? Cùng lắm cũng chỉ là vuốt ve bên ngoài, nhưng cảm giác thăng hoa thật sự chưa từng thiếu thốn một lần nào cả.
Thật ra một khi đã yêu nhau, cảm xúc chính là thứ đẩy cơ thể lên hàng vạn cao trào. Chỉ cần đối phương là người mình yêu, dù cho không thật sự xâm nhập sâu hơn đi nữa, Nghiêm vẫn cảm thấy mình đã được thoả mãn theo cách riêng rồi.
Chính vì vậy mà kể từ lúc hẹn hò với Dương, Minh Nghiêm cũng chưa từng nghĩ đến việc thử chuyện kia. Ngoài ra một phần cũng vì lo ngại cho sức khoẻ của người mình yêu, một người thà là tự kiềm chế cảm xúc và ham muốn của bản thân còn hơn.
“Anh đi tắm trước đây! Em đứng đó ráng tìm cho được cái nào sexy đi nha!”
“Tìm chứ, đương nhiên sẽ tìm!”
Cuối cùng đợi một lúc lâu rất lâu rồi, Nghiêm tắm xong thậm chí còn ra bên ngoài ghế chờ ngồi chơi, thiếu điều muốn ngủ gục ở đó, mãi mà vẫn chưa thấy Hàn Dương mò ra.
Lúc này có một cô nàng diện bộ bikini màu đen tới gần chỗ Nghiêm đang ngồi. Cô ấy mang tới li cocktail định sẽ chào hỏi làm quen, nhưng chỉ vừa mỉm cười lịch sự hỏi thăm, quay lại phía sau lưng đã nhìn thấy cậu thanh niên với gương mặt khá thư sinh trả lời giúp câu hỏi của chính mình.
“Anh đến đây một mình sao?”
“Không đâu! Đến cùng với em đó chị!”
“…”
Chịu quan sát một chút cũng hiểu ra vấn đề rồi, sự tiếp cận đối với Minh Nghiêm được cô nàng ấy nhanh chóng thu lại, mấy bước chân lúc này hướng về phía Dương, đi ngang qua còn nhẹ để tay mình chạm vào tay của Dương một cái.
“Bồ cưng nhìn được đó! Ngon nha!”
Đợi cô nàng ấy rời đi hẳn, Hàn Dương mới từ từ bước xuống chỗ Nghiêm đang ngồi, ánh mắt này nhẹ nhàng liếc qua người kia một chút.
“Anh ở đây cho người ta ăn chỗ nào mà người ta khen anh ngon vậy?”
“Hả? Nói tầm bậy không à!”
“Sao lại tầm bậy, chị gái đó vừa khen anh ngon nên em mới nói, em là người yêu của anh còn không biết trên người anh có chỗ nào ngon nữa!”
“Anh có tự ăn được chính mình đâu mà anh biết, em hỏi lạ ghê!”
“Anh coi chừng đó!”
Đón nhận sự cảnh cáo hiện ra nơi ánh mắt Dương, nhưng trọn vẹn những chú ý này của Nghiêm đều tập trung vào đôi chân thẳng tắp và làn da trắng hồng đó mà thôi. Chiếc quần bơi màu trắng mà Hàn Dương mặc hình như hơi mỏng thì phải, bị nước của hồ bơi thấm vào, cứ thoắt ẩn thoắt hiện những điều Minh Nghiêm không dám đối diện. Chẳng biết người ta có cố ý hay không, nhưng mà cái quay lưng vừa rồi đã khiến cho Nghiêm dồn hết ánh mắt về tâm điểm hai quả đào như một bản năng vốn có.
“Em muốn ra sát góc ngoài kia, anh chụp hình cho em đi!”
“Ừm…”
Hiện tại trời cũng đã nhạt nắng đi rồi, hồ bơi này lại có thiết kế vô cực, góc độ nào nhìn ngắm cũng cảm thấy giống như nước tràn ra giữa không trung vậy. Mỹ cảnh của bàn tay nhân tạo trước mắt khiến tâm hồn của một người không ngừng rung động, nhưng lại còn có cả một mỹ cảnh khác được tạo hoá nhào nặn ra từ chính da thịt, khiến cho ánh mắt của Minh Nghiêm không thể nào dời đổi đi một vị trí khác.
Hàn Dương có gương mặt khả ái là điều ai cũng thừa nhận, nhưng với Nghiêm thì nét đẹp đó càng được nhân lên nhiều hơn khi khuôn miệng nói ra lời ngọt ngào. Đã từng cho rằng ánh mắt của Hàn Dương lúc nào cũng chứa đựng sự dẫn dụ, ngày trước khi hai người chưa là gì của nhau cả, Nghiêm cảm thấy khả năng tiết chế bản thân của mình vô cùng mạnh mẽ. Còn hiện tại, hình như chẳng tài nào có thể điều khiển được cảm xúc nữa. Chẳng ít lần “trên bảo dưới lại không nghe”, mà đối phương cũng đang độ tuổi trưởng thành, hoàn toàn dễ dàng nhận biết những thay đổi trên cơ thể người mình yêu. Cho nên cũng không ngạc nhiên gì khi Dương luôn tỏ vẻ mình sẵn sàng để gạ gẫm người bên cạnh.
“Tới chụp chung đi anh, anh ôm em đi chứ! Bộ chụp hình căn cước công dân hay gì mà mặt anh nghiêm túc vậy…”
“…”
Vốn dĩ nước dập dềnh không hề yên tĩnh, trong lòng hồ bơi đó Nghiêm ở phía sau tới gần để ôm lấy Dương. Nhưng chuyển động của nước thì quá vô tình, còn chuyển động của người thì lại cố ý. Nói cách khác không rõ là do những làn gợn sóng hay bởi vì Hàn Dương cố ý để hai quả đào nhấn nhá chạm vào giữa hai chân người mình yêu. Trong tầm quay của camera có thể thấy rất rõ ràng, ánh mắt người phía sau đang dần không tự làm chủ được nữa.
“…”
Cậu ấm lặng lẽ đặt điện thoại trên thành hồ bơi, chầm chậm xoay người lại để toàn thân mình được người yêu thương ôm trọn. Bởi vì Minh Nghiêm có thân hình cao lớn như thế, Dương có cảm giác sự bé bỏng của mình lại quay trở về. Dưới nhiệt độ lí tưởng của hồ bơi kia, dưới cả khung cảnh đầy thơ mộng, làn da mềm mại đó giống như được bao bọc và ấp ủ bởi sự cứng cáp mà đối phương đang sở hữu.
“Anh hôn em được không?”
“…”
Người kia đem ánh mắt ngây dại nhìn Dương khác nào thỉnh cầu, Dương liền co hai chân của mình vòng qua hông của đối phương, bên dưới làn nước đó sẽ chẳng ai nhìn thấy đâu, chỉ có người trong cuộc rõ ràng cảm nhận được những thứ rất nhạy cảm đang gần gũi mà tiếp xúc với nhau.
“Sau này anh có thể không cần xin phép em như vậy mà, giờ em đã là người yêu của anh rồi, ngoài hôn và ôm ra còn có thể làm cái khác nữa…”
“Làm cái khác thì phải đợi vài tháng nữa…”
Mặc dù trước sau thì Minh Nghiêm vẫn kiên định giữ lập trường như vậy, nhưng Hàn Dương vẫn cố tình đưa bàn tay của mình ve vuốt sau gáy người ta, dùng nụ cười đầy sự dẫn dụ mà quyến rũ lấy tâm hồn đối phương.
“Em biết anh tôn trọng em rồi, coi như em ghi nhận và để đó đi. Nhưng nếu là yêu cầu của em, chẳng lẽ anh cứ nhất định cãi lời sao? Như vậy cũng đâu phải là tôn trọng đâu!”
“Anh có thể biết lí do không? Ngoài việc chúng ta là người yêu, điều gì khiến cho em vội vàng muốn chuyện đó đến như vây?”
“Em cũng… không biết nữa!”
Câu trả lời này là sự thật, ngoài nó ra Dương cảm thấy mình không tìm được lời giải đáp nào rõ ràng hơn cho những suy nghĩ này cả. Chỉ đơn thuần là một người chiều chuộng cảm xúc của bản thân vậy thôi, thật khác xa so với sự nghiêm túc của Lam Tuyên trong chuyện tình cảm.
Dương chỉ cảm thấy mình sẵn sàng khi đủ tin tưởng, hoặc bởi vì đối phương là Minh Nghiêm chăng?
Trước một người yêu mình như vậy, tâm lí không nghi ngờ lo lắng gì cả, thậm chí còn thấy mình không quá vội vàng, nếu việc đó xảy ra sớm hơn một chút cũng được. Chỉ cần sau đó là trái tim chân thành người ta luôn hướng về mình vậy thôi.
Cũng có thể là Dương đang trông đợi sự gần gũi nơi thân xác này, sẽ khiến cho Minh Nghiêm nhanh chóng đem đống kí ức của người cũ kia cất đi?
Chụt!
Ừ, có lẽ lí do này cũng là một phần, một phần trong thâm tâm thật sự khao khát được trở thành người duy nhất trong lòng đối phương. Kì vọng vào những gì bản thân sẽ làm, sẽ có thể khiến cho người ta vì mình mà bỏ quá khứ đó vào đúng với vị trí của nó.
Ở một góc nhỏ của hồ bơi vô cực đầy rộng lớn đó, Dương muốn siết chặt Nghiêm hơn nữa, muốn những ấm nóng của môi lưỡi hoà quyện vào nhau, cùng với ấm nóng của cơ thể lan ra khắp làn nước màu xanh kia.
Hai người họ say mê đến mức độ không để tâm gì xung quanh, chiếc cổ trắng ngần đó của Dương toả ra mùi hương cuốn hút đến mức khó cưỡng, một mùi hương đầy sự khác biệt chỉ được ngửi thấy bằng khứu giác của người yêu mà thôi.
“Anh…”
Suýt chút nữa nụ hôn của Nghiêm đã hoá thành một cái gặm mút nhè nhẹ rồi.
“Đang ở chỗ công cộng đó…”
“…”
Nếu như Hàn Dương không sáng suốt ngăn chặn hành động đó lại, đoạn video vừa được quay lén bởi một bàn tay bí mật nào đó chắc sẽ còn đi xa hơn.
“Không phải em cố ý quyến rũ anh sao?”
“Thì em đâu có chối, anh vẫn chưa xong với em đâu, nên là lo chuẩn bị tâm lí thêm đi!”
“…”
Lúc đó chiếc điện thoại trên thành hồ bơi nhận được cuộc gọi bất ngờ, Hàn Dương nhanh chóng tuột xuống khỏi người của Minh Nghiêm, vào giờ này nếu như điện thoại có cuộc gọi đến, chắc chắn không thể là ai khác ngoài mẹ.
“Mẹ em gọi chắc luôn!”
“Anh đoán hay quá…”
Trên màn hình thật sự là cuộc gọi video của mẹ, nhưng bối cảnh xung quanh có vẻ như không phù hợp, Dương ra hiệu để Nghiêm tránh ra một chút, sợ hình ảnh không hay lại ghi vào trong tầm nhìn của mẹ.
“Dạ con nghe…”
“Cục cưng của mẹ giật giải nhất rồi đúng không, mẹ vừa mới thấy được bài báo, chúc mừng con nha!”
“Chiều mai con về nhà đó, mẹ nhớ chuẩn bị sẵn để thưởng cho con đi nha!”
“Không phải con đã được người ta thưởng cho rồi à?”
“Người ta?”
Làm ra cái vẻ mặt ngạc nhiên như vậy, nhưng Hàn Dương vẫn bị mẹ mình bóc mẽ một cách phũ phàng.
“Thì con rể của mẹ đang thưởng cho con rồi đó không phải hay sao?”
“Mẹ nói cái gì vậy…”
“Thôi đi ông, còn làm bộ ngơ ngác với mẹ? Minh Nghiêm đã nhắn xin phép mẹ đưa con đi chơi trước rồi!”
“…”
Giọng của mẹ lớn đến như vậy, chẳng trách tầm mắt người kia hướng về Dương không giấu được sự vui vẻ.
“Con rể của mẹ có ở đó không? Mẹ cần nói chuyện chút…”
“Ai là con rể của mẹ vậy? Người ta còn chưa có hỏi cưới con nữa, với lại con cũng chưa xác định mình là bottom nữa mà!”
“Con không xác định được nên mẹ mới xác định giùm cho đó! Cơ mà bot hay top thì cũng là con rể hết, mẹ nói sai sao?”
“Mẹ!”
Lúc đó người bị Dương ép phải tránh sang một bên cũng chầm chậm bơi lại gần tầm thu của camera để chào hỏi mẹ. Thấy Minh Nghiêm chủ động chào hỏi, mẹ vui vẻ thăm dò tình hình cả ngày lăn lộn của chàng quản sinh.
“Theo thằng Ty cả ngày hôm nay chắc mệt cái đầu lắm rồi đúng không?”
“Dạ không sao mẹ à, tuy là hơi cứng đầu khó ưa một chút nhưng vẫn có thể chấp nhận được!”
“Anh gọi mẹ em là mẹ á? Anh đúng là không biết ngượng miệng, mẹ em bằng tuổi chị của anh thôi đó!”
“Vậy không lẽ anh gọi mẹ chồng tương lai là chị hoài sao?”
(*Vì Nghiêm và Dương đều là con trai, nên mối quan hệ này được thiết lập trong truyện là chồng và chồng, không có vị trí vợ.)
Cặp đôi nào yêu nhau mà lại chẳng có những giây phút như thế này, mẹ cũng không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng sao cái cảnh tượng trước mắt cứ quen quen quá vậy ta?
“Minh Nghiêm này, chút nữa mẹ nhờ con đưa thằng Ty đi trung tâm thương mại mua ít đồ giúp mẹ nha! Mẹ có gửi tin nhắn mà không thấy nó trả lời nên mới phải gọi điện đó!”
“Dạ…”
“Với lại chuyện Nghiêm nói muốn về gặp ba, mẹ cũng đã nói chuyện với ba trước rôi, xem tình hình cũng không căng lắm, nếu sắp xếp được thì lúc về ghé nhà mẹ luôn chứ hả?”
“Dạ, con cũng định cùng với em Ty về nhà mình luôn để gặp ba…”
Tính ra việc người ta sắp xếp còn nhanh chóng hơn cả quyết định gần gũi của Dương nữa. Tự nhiên Dương cảm thấy trong lòng an tâm hẳn ra, ít nhất biết được mình có phát sinh suy nghĩ kia cũng không bị đánh giá là dễ dãi.
“Vậy được rồi, để mẹ nhắn thằng Tuyên nấu món gì đó ngon ngon mời Nghiêm cho tiện! Thôi hai đứa chơi vui nha, mẹ tắt máy đây!”
“Dạ…”
“Cơ mà, có làm gì thì nhớ phải mặc áo mưa, phải đảm bảo an toàn trên hết, không được sử dụng chất kích thích! Biết chưa?”
“…”
Câu cuối cùng của mẹ trước khi màn hình tắt đi vừa là dặn dò, vừa là trêu chọc. Khiến cho cả hai người phải mất mấy giây rơi vào trong sự thinh lặng. Hàn Dương sau đó liền quay sang đánh vào ngực của Minh Nghiêm một cái thật mạnh.
“Anh thấy không? Mẹ cũng không có phản đối mà!”
“Nhưng anh đâu có ý định sẽ làm gì em đâu! Ngày mai về nhất định phải thanh minh cho anh đó! Oan hết sức!”
“Đêm nay còn chưa qua mà anh đã tính đến ngày mai rồi! Anh đúng là lo hơi xa đó…”
Đêm nay sao?
Người kia kéo người này tới gần ôm lấy ngập trong dòng nước ấm áp, thật sự không dám đoán trước mình của đêm nay sẽ thế nào. Nhưng bằng tất cả sự trân trọng, chỉ mong mình không chọn lựa để cảm xúc lấn át lí trí mà thôi.
Dù cho người mình yêu thật sự bắt mắt còn hơn cả những món ăn thượng hạng được trưng bày trong nhà hàng kia nữa.
“Hàu, bào ngư, tôm, cua, nghêu, ốc, sò, cá hồi… trời, ở trên núi lâu nay em thèm đồ biển đến mức này luôn đó hả?”
Bàn ăn của hai người được cậu người yêu nhỏ kia chọn ra từ A đến Z cũng đều là hải sản và hải sản. Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng của người kia thật sự đã bắt đầu quan ngại đến kết cục đêm nay một chút.
“Vé buffet mắc như vậy mà, em phải ăn cho đã chứ sao!”
“Có mấy triệu thôi mà? Ở đây là nhà hàng năm sao đó Ty!”
“Nhưng em chưa làm ra được tiền nên mấy triệu với em rất lớn! Em mà biết mắc như vậy thà ra vỉa hè ăn cơm tấm còn hơn!”
“Ra là em tiếc tiền nên mới lấy nhiều đồ ăn như vậy đó hả? Anh còn tưởng em muốn đầu độc anh bằng bữa ăn đạm bạc này chứ?”
“Đúng là đạm bạc ghê luôn, toàn là đạm và bạc…”
Không biết người khác có để ý điều này hay không, đôi khi đã quen nhìn thấy người mình yêu nghiêm túc nhiều rồi, thì bỏ ra vài triệu để có được những khoảnh khắc đáng yêu thế này với Nghiêm cũng chẳng đáng gì.
“Anh ăn đi, nhìn em cười hoài vậy!”
“Thì tại anh vui quá đó, anh thích em như thế này ghê, nhất định chỉ được đáng yêu như thế này với một mình anh thôi đó!”
“Gà ác của quý khách đây ạ!”
Câu nói kia vừa dứt, nhân viên đã đem ra đặt ở trước mặt Minh Nghiêm một niêu gà ác hầm thuốc bắc và đông trùng hạ thảo bốc khói nghi ngút. Cậu ấm đắc ý nhìn vẻ mặt hoang mang của người đối diện mà cười, giọng điệu hiển nhiên biết rằng người ta không thể nào từ chối mình được.
“Em bồi bổ anh đó!”
“Ty à…”
Một người thật sự vẫn đang cố hết sức để chống lại phút yếu lòng của chính bản thân, nhưng việc đó không hề đáng sợ bằng mục đích phá hoại của đối phương. Đến lúc này, Minh Nghiêm vẫn không biết bản thân là gà hay thóc trước mặt cậu người yêu nhỏ kia nữa.
…
22:00 PM, La Vela Sai Gon Hotel.
Trong toilet của căn phòng rộng lớn kia, Hàn Dương đang ngồi bệt trên bệ bồn cầu, tay liên tục tìm kiếm thứ gì đó trong điện thoại, thật ra đã ngồi được hơn mười phút rồi, nhưng kết quả tìm kiếm vẫn chưa thoả đáng cho lắm.
“Trời ơi, sao có rửa đít thôi mà lại phức tạp vậy ta?” – câu hỏi này mỗi giây trôi qua càng in đậm lên trong suy nghĩ của Hàn Dương.
Ting!
Lúc này một tin nhắn gửi đến, có thể xem như là cứu tinh trong những vấn đề thế này. Nhưng Hàn Dương lại cứ đắn đo không biết mình nên nói thật hay là vòng vo để đánh lạc hướng?
“Chúc mừng mày nha, thi đâu thắng đó đỉnh thiệt! Mà khi nào mày về lại Đà Lạt vậy?”
“Chiều mai, đêm nay tao còn phải tò te tú tí với người yêu của tao chứ!”
“Thấy ghê, tò te ít thôi coi chừng ngày mai lết không nổi bây giờ!”
“À mà… mày có trang nào hướng dẫn cách vệ sinh chỗ đó trước khi quan hệ không An? Trang nào uy tín dễ hiểu một chút chứ tao đọc trên mạng tao hoang mang quá!”
Dòng tin nhắn của Dương nhanh chóng nhận được một chiếc icon bày tỏ ngạc nhiên từ đứa bạn thân.
“Mày định cho làm thật luôn hả? Mới yêu nhau thôi mà?”
“Đúng là tao mới đồng ý thôi, nhưng người ta cũng đã yêu thầm tao lâu lắm rồi. Với lại tao cũng muốn… tao đủ tuổi rồi mà, tình cảm này không phải là kiểu quen thử cho vui!”
“Phải không đó? Hay là người ta đòi làm?”
“Uầy, không có đâu, tao dụ hoài mà không có được đây nè!”
Dường như mấy tin nhắn không đủ để nói, Hàn Dương lại bật chế độ cuộc gọi video, vẻ mặt bí xị ra một lúc.
“Tao mở lời mấy lần rồi đó! Lần gần đây nhất là hồi chiều. Nhưng mà người ta nói muốn đợi cho đến khi tao tốt nghiệp!”
“Vậy sao mày không đợi đến lúc đó rồi hãy làm?”
“Tao nói rồi không chịu nghe hả? Tao nói tao cũng muốn! Hay là mày cố ý để tao nhắc đi nhắc lại mới chịu? Tao muốn, tao muốn được chưa? Tao cũng dậy thì rồi chứ bộ!”
Câu trả lời mang hẳn một nhân cách khác, một nhân cách mà trước giờ chỉ có mỗi Nhật An mới được nhìn thấy ở cậu hội trưởng nghiêm túc kia thôi. Người bên kia màn hình không quá bất ngờ, chỉ nhè nhẹ liếc mắt một cái. Nếu ngồi gần chắc chắn đã bị gõ cho một phát vào đầu thật rồi.
“Fan của mày ở trường mà biết được cái mặt này của mày chắc sốc dữ lắm!”
“Thì tao cũng chỉ như vậy với mỗi mình mày thôi chứ bộ!”
“Mày không sợ tao viết status bóc trần hội trưởng hội học sinh háo hức muốn được nở hoa à?”
“Thôi mà An, chẳng hiểu sao nữa, tao chỉ nóng lòng muốn làm chuyện đó với anh Nghiêm thôi à, nếu là người khác thì tao đã chờ đợi rồi!”
Nói đúng ra thì suy nghĩ này của Dương không quá lạ lùng, bởi vì từ trước đó Minh Nghiêm cũng là đối tượng hợp gu của Dương đấy thôi. Nếu không vướng bận chuyện Anh Tú, có lẽ cũng không mất quá nhiều thời gian từ chối tình cảm của người kia đến như vậy.
“Mày có mua dụng cụ gì chưa?”
“Có, lúc nãy có ra ngoài mua vài thứ cho mẹ tao nên tao tranh thủ ghé quầy thuốc mua ống tiêm với nước muối sinh lí nè…”
Hàn Dương cầm chai nước muối to đùng giơ lên trước camera, kèm theo cả cái ống tiêm cũng thuộc loại to nhất. Điều này không khỏi khiến cho An bật cười.
“Mày định chích heo hay gì mà mua cái ống chích bự dữ vậy?”
“Thì… để bơm được nhiều nước đó!”
“Thôi cũng được đi, giờ mày rửa sạch bên ngoài trước, nhớ rửa bằng nước ấm nhẹ nha, từng vách thịt bên ngoài đều phải cọ cho thật sạch, xong rồi mới dùng ống tiêm bơm nước muối sinh lí vào trong. Vì nếu bên ngoài chưa sạch, có thể đem vi khuẩn ngược vào trong đó! Nhớ kiểm tra đầu nhựa ống bơm có ba vớ hay nhựa thừa không nha… coi chừng xước đít à!”
“Bơm đầy ống luôn hả?”
“Đúng rồi, bơm đầy ống nhưng bơm chậm thôi, nếu bơm mạnh quá cũng có thể làm tổn thương niêm mạc nữa! Mày nên ngồi xổm cho dễ thao tác. Bơm hết một ống thì bắt đầu rặn nhẹ ra để nước bẩn được thải ra ngoài. Lặp lại như vậy cho đến khi nước thải ra trong như nước sạch là được! Nhớ làm cẩn thận nhẹ nhàng thôi không là rách đít trước khi hành sự đó!”
“Cảm ơn mày thằng quần! Cút!”
Tút!
Sự phũ phàng của Dương lúc này người kia có lẽ không để bụng đâu, là bạn với nhau lâu như vậy làm sao không thể thông cảm cho được. Cơ mà phải công nhận cả chục bài hướng dẫn ở trên mạng cũng không so được với vài câu từ ngắn gọn vừa rồi.
Hiện tại cũng không còn sớm nữa, thao tác xong những điều vừa được hướng dẫn cũng phải mất hơn ba mươi phút chứ chẳng ít gì. Vậy mà, đúng thật là áp dụng theo cách đứa bạn vừa chỉ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều so với tìm hiểu trên mạng. Thao tác đó lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng không nhớ là phải đến lần thứ mấy, nhưng hiện tại sau khi bơm thêm một ống nữa vào bên trong, Hàn Dương lại cúi xuống rặn nhẹ để xem màu nước.
“Nước trong thật rồi, nhưng mà chai nước muối vẫn còn…” – nghĩ đến chút tiếc của trong lòng, Dương tiếp tục bơm vào và rặn ra thêm vài ba lần nữa, dùng cho hết chỗ nước muối sinh lí kia.
“Ui da…”
Bởi vì ngồi xổm ở trên bệ bồn cầu quá lâu, giờ hai chân của Dương tê bì như bị người ta cột chặt. Bước xuống khỏi đó, Hàn Dương loạng choạng sàng qua sàng lại một lúc mới xác định được thùng rác để có thể vứt đống rác của mình vào đó. Vén tấm rèm che phòng vệ sinh, thắt lại dây của chiếc áo tắm màu trắng khách sạn phát cho. Nhìn về hướng ban công vẫn còn thấy người kia đang trao đổi điện thoại với một ai đó.
“Nói chuyện điện thoại gì mà lâu dữ, mình rửa xong luôn rồi mà còn chưa nói xong nữa.”
Người vừa rón rén bước ra khỏi phòng tắm, hai chân tê đến mức mỗi bước đi đều khó khăn, cố gắng thêm một chút để tới gần chỗ chiếc giỏ mà mình mang theo, lấy ra chai nước hoa quen thuộc bản thân thường dùng, lần này lại chỉ vừa mới xịt hai phát, bắp chân phải của Dương dở chứng nhói lên, đau đến không thể trụ đứng được.
“Ah… Ui da…”
Bịch!
“Ty…”
Nghe thấy tiếng đối phương ngã xuống, cuộc điện thoại đang nói dở kia cũng vội tắt đi không một lời chào. Lúc tới gần vị trí Hàn Dương đang ngồi nhăn nhó dưới sàn, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Minh Nghiêm vào lúc này, rõ ràng là đang vô cùng lo lắng cho người mình yêu. Nhưng cũng chính vì biết rõ người ta rất lo lắng cho mình, Dương lợi dụng điều đó để làm nũng thêm một chút, mặc dù cái chân bị chuột rút cũng chẳng trầm trọng gì cả.
“Anh có thương gì người ta đâu…”
“Sao vậy…”
“Anh đi nói chuyện điện thoại tiếp đi, đi đi!”
Một người liên tục dùng tay đẩy người kia, nhưng thực chất trong lòng càng muốn người ta nói lời ngọt ngào với mình. Chỉ riêng ngọt ngào thôi thì chắc Minh Nghiêm có thừa, người ta cầm lấy chai nước hoa từ tay của Dương, cẩn thận đóng nắp rồi đặt trên bàn, Dương vẫn chăm chú liếc nhìn xem tiếp theo sẽ nhận được gì.
“Tại sao lại té?”
“Em bị chuột rút…”
“Chỗ nào để anh bóp cho!”
“Anh đi nói chuyện điện thoại tiếp đi, em vào toilet từ lúc mười giờ đúng, bây giờ đã hơn bốn mươi phút rồi đó, em có chết luôn ở trong đó chắc anh cũng không thèm quan tâm đến!”
“Tầm bậy!”
Nghe thấy những điều xui xẻo đó, ánh mắt của đối phương có chút hoảng sợ, tay cũng vội vàng che miệng Hàn Dương lại.
“Anh cấm em nói ra những câu như vậy biết chưa?”
“…”
“Anh nói chuyện với ba anh, chuyện của chúng ta, không phải anh không quan tâm em…”
“A… A, a!”
Lại thêm một lần nữa bắp chân Hàn Dương căng cứng gồ lên, Minh Nghiêm ngay lập tức đưa hai tay mình áp vào. Cẩn thận, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Bình thường em có hay bị chuột rút không? Nếu nó xuất hiện thường xuyên thì phải đi kiểm tra xem có bị gì không đó…”
“Chắc tại em ngồi xổm trên bồn cầu lâu quá thôi, bình thường không có bị!”
“Ủa…”
Nghe lời giải thích này, ánh mắt của Minh Nghiêm bắt đầu hiện ra đôi chút hoang mang.
“Bồn cầu ngồi bệt mà sao tự nhiên em đi ngồi xổm làm gì?”
“Anh đoán xem…”
“…”
Vẻ mặt gian tà này của Dương khiến Minh Nghiêm lập tức hiểu ra, nhưng sau đó vẫn cố chấp tỏ ra mình không hay biết gì.
“Đoán cái gì chứ? Ai biết gì đâu mà đoán?”
“Anh không biết thật hả?”
Lần này khi Dương cố tình chồm người tới, sợ mình không tự chủ được những cảm xúc nên người kia đã vội vàng tránh ra. Nhưng mà Hàn Dương đã nhanh tay hơn một chút rồi, cầm lấy tay đối phương kéo sát lên giữa đùi mình, vạt của chiếc áo ngủ tuột xuống để lộ một khoảng da thịt mềm mại trắng ngần.
“Em đã rửa sạch rồi, anh có muốn làm luôn hay không?”
“Anh đã nói với em rồi, anh sẽ chờ cho đến khi em tốt nghiệp! Dù em có làm gì đi nữa thì cũng vậy thôi, không thay đổi được điều gì đâu!”
“Anh chắc chưa?”
“Đương nhiên!”
Bởi vì câu nói này, Hàn Dương chỉ khe khẽ gật đầu, sau đó lại chủ động tách khỏi đối phương, hành động đó khiến cho Minh Nghiêm bắt đầu rơi vào ngơ ngác. Mấy bước chân khập khiễng của Dương hướng về chỗ chiếc bàn nhỏ được kê trong phòng, thông thường sẽ được dùng làm nơi uống trà. Nhưng ban nãy cậu ấm cố tình đem chai rượu vang ra đó để nghịch, nắp cũng đã cố ý mở sẵn. Nếu quyết định uống nó, có nghĩa đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Dương thử qua loại rượu có nồng độ cao như vậy.
“Ty…”
Dường như sợ người ta sẽ ngăn cản mình, chai rượu được cậu ấm dứt khoát đổ vào trong miệng, tuy rằng Minh Nghiêm có ra sức cản lại nhưng Hàn Dương đã nhắm tịt mắt nốc được một hơi. Khó khăn biết bao nhiêu mới có thể nuốt xuống hết, sau đó vẫn cảm thấy cái vị cay nồng lan ra khắp cả cổ họng, làm cho mắt cũng cay cay theo. Nhưng bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ, Dương lại tiếp tục dốc chai rượu lên một lần nữa, lần này bàn tay của người kia nhanh chóng ngăn lại, giằng co tới lui một đoạn, ánh mắt cậu người yêu bé nhỏ lúc đó phảng phất toàn là trách móc.
“Anh bỏ ra, anh làm đau tay em đó!”
Nghe vậy, Minh Nghiêm ngay lập tức buông nhẹ cổ tay đối phương, trong lòng định sẽ tìm cách khác để lấy cho được chai rượu mà Dương đang giữ. Hàn Dương cũng bắt đầu lèm bèm đưa ra ý kiến.
“Nếu anh nói là anh nghiêm túc và tôn trọng em, ngược lại em cũng có thể nói em muốn chuyện này là bởi vì em nghiêm túc với anh…”
“…”
“Ít ra anh cũng phải nghĩ đến cảm xúc của em nữa chứ, anh nhịn được, nhưng mà em thì không, rốt cuộc anh có hiểu không vậy?”
“Ty à…”
Gương mặt của Hàn Dương lúc này biểu cảm vô cùng buồn cười, vừa giống như mếu máo làm nũng, lại cũng vừa giống như giận hờn vu vơ. Khiến cho người bên cạnh mất đi tập trung, cuối cùng cũng để cho ngụm rượu thứ hai trót lọt trôi vào trong bụng ai đó.
Cái nóng bức của li rượu thứ hai này khiến đầu cậu ấm không ngừng choáng váng quay cuồng, thay vì đáp lại lời đối phương ngay vị trí đó, Hàn Dương lại loạng choạng tiến về ban công trước sự ngỡ ngàng của người phía sau. Nhìn toàn cảnh Sài Gòn toàn là ánh điện và nhà cao tầng, không biết giọng của mình sẽ vang đến đâu, nhưng vẫn cứ rõ ràng từng chữ hét lên.
“Em muốn, em rất muốn, em cực kì muốn… em muốn được làm…ưm ưm…”
Đương nhiên không đời nào người kia để Dương gào thét như vậy trọn cả một câu, nhưng dùng tay mình che miệng Dương lại chính là quyết định rất sai lầm. Hàn Dương lúc này bị men say làm cho mất hẳn đi cái thần thái nghiêm túc mọi ngày. Trước mặt của Minh Nghiêm lại trở nên lạ lẫm đến cái mức khó lòng tin nổi.
“Ty…”
Chầm chậm đem bàn tay thô ráp kéo xuống khỏi miệng, từ tốn ở trước mặt bạn trai nhè nhẹ hôn lấy. Ban đầu chỉ là hôn bằng môi, sau đó lưỡi của Dương ẩm ướt bao bọc quấn riết từng ngón tay một, đổ thêm vào trong hành động đó là ánh mắt đầy câu dẫn. Có đánh chết thì người kia cũng không tin đây là Hàn Dương quen thuộc mỗi ngày.
“Ty… em say rồi…”
“Em không say, không hề! Em chỉ… hơi chóng mặt chút thôi!”
“Lại đây với anh!”
Cái nắm tay người kia kéo Dương tới gần để ôm chặt lấy như vậy, thành thật mà nói… Dương chỉ muốn có thể tựa vào lòng của Minh Nghiêm rồi đắm chìm luôn ở đó cũng được. Thật ra Nhật An từng nói một chuyện rất đúng, cái cảm giác không hề thoải mái của Dương đối với Anh Tú vốn dĩ được xuất phát từ ghen tuông.
Sự quan tâm chăm sóc của Minh Nghiêm vào trước đó đã từng khiến Dương rung động. Chỉ là sau khi biết rõ về quá khứ của người ta với Anh Tú, ghen tuông đã đánh thẳng vào những rung động vừa chớm nở kia. Nếu không có sự tồn tại của Anh Tú, chắc mọi thứ sẽ không quá phức tạp như thế này trong suy nghĩ của Hàn Dương đúng không?
“Anh…”
Cái ôm này, nếu như là ở giữa Đà Lạt sẽ ấm áp biết bao nhiêu. Nhưng hiện tại, dù có đứng trên cao lộng gió Hàn Dương vẫn cảm thấy cả người cứ bừng bừng nóng lên. Cảm nhận được rõ ràng thân nhiệt đối phương đang lôi kéo mình vào những suy nghĩ không hề đứng đắn.
“Em ghét Anh Tú…”
“…”
Những lời của ai đó lúc say chắc chắn không thể dối lòng, người kia hiểu được chứ? Nụ cười của Hàn Dương khi khẽ ngước lên nhìn vào mắt của Minh Nghiêm, vừa có vài ba chút tự trách bản thân vừa có cả một sự đau lòng.
“Em nói thật đó, em ghét Anh Tú, nếu em ghét Anh Tú, thì anh có ghét em không?”
“Sau này trưởng thành hơn thì em sẽ hiểu, cũng sẽ không thấy ghét em ấy như bây giờ nữa!”
“Em đang hỏi anh mà! Em ghét người yêu cũ của anh như vậy, anh có ghét em không? Hở?”
“Không, anh yêu em nhiều lắm! Chỉ là…”
Nhận được câu trả lời đó rồi, Dương bất ngờ gục đầu mình vào vai của đối phương, mấy lời tiếp sau đó người kia chưa nói trọn ra, cảm thấy chẳng cần thiết phải nghe thêm nữa… cậu ấm khẽ lầm bầm một mình, những câu từ được xuất phát từ một thứ cảm xúc gì đó, mà bản thân cũng không tài nào hiểu được.
“Người ta với anh, rốt cuộc đã từng làm những gì? Tại sao có em rồi, mà anh vẫn không quên được vậy?”
“Ty à…”
“Em không tin, cái gì mà tôn trọng chứ? Chỉ là lí do thôi…”
Lúc đó Dương gượng đưa tay mình đặt lên ngực của Minh Nghiêm, cố gắng đẩy bản thân ra khỏi vòng tay người đó, nhưng hai chân lại xiêu vẹo và loạng choạng giống như sắp ngã.
“Cẩn thận…”
“Đừng có đụng vào em!”
Giờ thì hội trưởng hội học sinh danh giá lại chuyển sang một trạng thái khác nữa, cái nắm tay của người ta muốn đỡ mình mà cũng vội vàng gạt đi.
“Để khi nào em tốt nghiệp rồi hãy đụng!”
“…”
Câu của Dương khiến người đứng đó không thể nào nhịn được cười, đúng là trước giờ Minh Nghiêm chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Dương như thế này, những lạ lẫm và buồn cười cứ liên tục đan xen, đôi lúc hơi trầm lại một chút, song những cảm xúc đó cứ hoà vào nhau lúc nóng lúc lạnh thật sự khó tả vô cùng.
“Đi ngủ…”
Người kia rê từng bước chân nghiêng ngả đó của mình chầm chậm lết vào bên trong, đương nhiên kẻ theo sau cũng không hề dời tầm mắt, nội tâm cũng thấp thỏm trông chừng.
“Ngủ…”
Lúc này hai mắt của Hàn Dương đã bị sức nóng lan ra từ nơi cổ họng làm cho có cảm giác nặng nề hơn. Muốn tìm chỗ nào đó để đặt lưng xuống, nhưng vì không còn đủ tỉnh táo nên cũng không biết bản thân vô cùng xốc xếch trong chiếc áo ngủ. Khoảnh khắc Dương ngồi xuống sàn nhà, sau đó chưa đầy hai mươi giây đã nằm dài ngay tại chỗ, Minh Nghiêm đã cố lắm mà chẳng thể nhịn được cái bật cười.
“Sao lại nằm đây? Lên giường mà nằm chứ!”
“Em không muốn nằm chung với anh…”
“Vậy anh bế em lên giường, rồi anh ra nằm ở sofa được không?”
“Đừng có đụng vào em!”
Mặc dù lưng đã nặng trĩu rồi, nhưng cậu ấm vẫn khua hai tay xua đuổi sự chăm sóc của Minh Nghiêm. Không biết người kia phải nhẫn nhịn cỡ nào mới có thể nói ra những lời này một cách dịu dàng như vậy.
“Vậy em ráng đứng dậy lên giường nằm đi, anh hứa sẽ không đụng vào em!”
“Em…”
Thử chống tay mình lên sàn nhà, Hàn Dương lúc đó không biết có thật sự đã gắng hay chưa, cuối cùng lại buông xuôi nằm xuống.
“Em không đứng nổi…”
“Vậy thì ngoan ngoãn để anh bế lên chứ?”
“Không!”
Kẻ khó chịu bắt đầu cau mày quấy đạp, nhất định không để cho Minh Nghiêm đụng chạm vào mình, dù là một ngón tay duy nhất cũng không.
“Anh mà đụng vô, em chia tay anh thật đó!”
“Đồ hâm!”
“Em không có hâm… hâm… hâm nồi cháo thịt bò chưa? Chết, nồi cháo thịt bò, lúc đi em chưa có hâm…”
Hết nói nổi với con người này nữa rồi, dáng vẻ của một nam thanh niên đã bước qua tuổi ba mươi bất lực ngồi xổm trên sàn, chăm chú nhìn người mà mình yêu say xỉn như thế, nhưng kết cục chỉ biết cười trừ.
“Nồi cháo thịt bò đó anh…”
“Anh ăn hết trước khi đi rồi!”
“À…”
Thoả mãn với câu trả lời đó, Hàn Dương dù không nhấc nổi mí mắt lên, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười hài lòng một cái.
“Không quậy nữa, để anh bế lên…”
“Đã nói là không mà! Chia tay đi, anh đó, anh không hề tôn trọng em, em đã nói là, ông à anh ứ ãi ời…”
Thậm chí bây giờ đến cả nói cũng không nói được trọn vẹn một câu, chứng kiến hết những điều trước mắt, trong lòng của Minh Nghiêm cảm thấy cực kì thú vị. Không nghĩ ra rằng yêu một người nhỏ hơn tầm mười mấy tuổi lại có ấn tượng đặc biệt đến vậy. Cái khao khát muốn ôm ấp Dương vào lòng, ngay lúc này đang dần biến thành những tham vọng lớn lao hơn.
“Chia tay, ia ay…”
Cứ mỗi lần khẽ chạm tay vào, người kia như đã mặc định sẵn một công thức để gạt ra, phát thành dòng âm thanh lặp đi lặp lại.
“Đụng vô là chia tay, ụng ô à ia ay…”
Cuối cùng thì Minh Nghiêm cũng đành bó tay, vẫn ngồi bên cạnh đó, nhưng phải mất một lúc rất lâu đợi đến khi Dương chìm vào giấc ngủ.
Để người kia bên dưới sàn nhà một lúc, Minh Nghiêm dành khoảng thời gian này để viết vài dòng chữ ngắn vào quyển nhật kí cá nhân, dặn lòng sau khi quay trở về Đà Lạt chắc chắn sẽ in tấm hình mình vừa chụp để dán vào đó.
23:10 PM,
Khi đã chắc chắn người kia ngủ say rồi, Minh Nghiêm mới ngó chừng tìm cách tới gần thử đụng đụng nhẹ vào bắp tay Hàn Dương. Sau một lúc không nhận được phản hồi nữa, đã an tâm để có thể bế người ta lên giường mà không sợ bị “chia tay”.
“Oẹ…”
Nhưng chỉ vừa mới đỡ được đầu người ta lên bắp tay mình, một âm thanh báo hiệu sự việc không lành rốt cuộc cũng tới.
“Oẹ…”
“Ty…”
Biết Dương trước sau gì cũng nôn, chỉ không ngờ lại nhanh đến mức chẳng kịp phản ứng. Cộng thêm việc lúc đó được bế xốc lên, Hàn Dương một phát tuôn hết vào người của Minh Nghiêm, nhưng sự tình vẫn chưa ngừng lại ở đó.
“Oẹ…”
“…”
Sợ thêm một trận nữa sẽ rơi xuống căn phòng đắt giá này, người kia vội vàng bế đối phương chạy thẳng vào trong phòng tắm. Nhưng dù vào đến nơi thì cả người của Minh Nghiêm cũng đã dính đầy bã nôn mất rồi.
“Anh…”
“Anh đây…”
Lúc đặt người kia xuống bồn tắm, Minh Nghiêm không ngại sáp sát tai vào mặt Hàn Dương để nghe rõ lời đối phương muốn nói, ai mà có ngờ đâu…
“Oẹ…”
Lần này nửa mặt của Minh Nghiêm chính thức trở thành bệ hứng.
“Thật tình…”
Nhưng cũng chỉ giữ lại ở đó vài tiếng cười trừ, phải đứng thừ cả người một lúc rất lâu vẫn chưa xác định được mình nên bắt đầu dọn dẹp từ chỗ nào mới phải.
“Hốt mấy cái này lên trước…”
Đúng rồi, vì để đảm bảo không tắc cống, Minh Nghiêm đành dùng tay hốt hết những bã nôn của đối phương, rửa trôi và xả nước vào trong bồn cầu. Sau đó dùng giấy vệ sinh thấm nước lau lại lần nữa trên áo ngủ của chính mình và áo ngủ người kia, cuối cùng mới xả nước sạch vào bồn rửa tay, tạm thời ngâm áo ở trong đó cùng với sữa tắm cho đỡ bốc mùi.
Bấy nhiêu những điều này thật ra đều không thấy khó bằng việc cố gắng cởi áo ngủ của Hàn Dương. Lí do ư? Vì đó chính là điều mà Minh Nghiêm luôn tránh né từ trước đến giờ chứ đâu.
“…”
Thậm chí còn phải hít một hơi thật sâu rồi thở ra cả một câu niệm Phật, cố gắng để bản thân làm những điều này với một cái tâm ngay thẳng, nhưng người nằm lả lơi trong bồn tắm kia dù chẳng còn đủ tỉnh táo để hành động dẫn dụ đối phương nữa…
Thình thịch!
Chẳng hiểu vì lí gì lồng ngực cứ liên tục đập những nhịp dồn dập không thôi.
“Anh…”
“Anh đây…”
“Em nóng quá…”
Hàn Dương hoàn toàn thuận theo thao tác cởi bỏ áo ngủ của người kia lúc này, cái nóng bức của rượu ngấm vào cơ thể chẳng khác nào đang đốt cháy. Thật sự rất muốn mở mắt ra, muốn bản thân tỉnh táo một chút để nói với người kề cận bên mình, nhưng những lời suy nghĩ trong đầu lại không có đủ sức để mà nói ra nữa.
“Ưm…”
“Anh mở nước cho em nha?”
“…”
Hàn Dương không đáp lại nổi, cái gật đầu yếu ớt hoàn toàn thể hiện bản thân muốn được ngâm mình một chút. Cũng vì sợ nếu nước quá lạnh sẽ khiến người ta bị cảm, Minh Nghiêm đành để nước ấm ấm một chút, nhưng sự ấm nóng tuôn ra trên người của Hàn Dương lại chẳng khác nào đổ thêm vào đó những bứt rứt và khó chịu.
“Em nóng… nóng quá…”
Lần này thằng bé thậm chí còn muốn cởi cả chiếc quần nhỏ duy nhất trên người để bày tỏ sự nóng bức đang bao bọc lấy bản thân. Tim của người còn lại vì chứng kiến những điều này mà không tài nào làm chủ được vận nhịp nữa.
“Để anh tắm cho em, một chút sẽ đỡ hơn, không mở nước lạnh được đâu!”
Bằng tất cả nghiêm túc của mình, Minh Nghiêm dường như chỉ dám dồn ánh mắt vào gương mặt đó, chầm chậm để vòi nước ấm áp rửa trôi đi những bã nôn. Để làn nước lấy đi mùi đồ ăn trên người của Hàn Dương, Minh Nghiêm xả hết nước bẩn trong bồn tắm, rồi lại lấp đầy nó bằng nhiệt độ nước thấp hơn một chút. Cũng may vì bản thân luôn đem theo lọ tinh dầu bạc hà, nhanh trí đem nhỏ vào trong nước để Dương ngâm mình cũng là một cách rất tốt để mùi nôn giảm bớt đi.
Nhưng cái the mát từ bạc hà đã phản tác dụng và đi ngược lại với mục đích ban đầu của Minh Nghiêm. Hàn Dương tưởng chừng như ngoan ngoãn nằm đó ngâm mình, mùi hương khoan khoái của bạc hà xông lên cánh mũi, lấy lại được phần nào tỉnh táo, có thể khiến đôi hàng mi nặng trĩu kia nhè nhẹ nhấc lên, đem ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía của Minh Nghiêm.
Một lúc rất lâu, hình như mùi hương của bạc hà có khả năng giải rượu thì phải, bắt đầu lấy lại được chút ít tỉnh táo, hai mắt chăm chú nhìn tấm lưng trần của người kia đang hì hục giặt lại chiếc áo ngủ, dù không phải là lần đầu nhìn toàn bộ cơ thể của người ta ở trạng thái chỉ có mỗi một chiếc boxer, nhưng sự tò mò phảng phất trong cảm xúc khiến Dương không tài nào dời tầm mắt đi được. Lúc này Minh Nghiêm hoàn toàn không chú ý đến người phía sau, chỉ tập trung đứng dưới vòi sen tắm lại thêm một lần nữa.
Ở phía sau, Hàn Dương ngửi thấy mùi sữa tắm Duke Cannon Thick mà Minh Nghiêm yêu thích nhất. Nếu như nhớ không lầm thì ở phòng kí túc xá của mình người kia có để một chai màu nâu, hương thơm của nó là sự pha trộn giữa mùi obaco, gỗ tuyết tùng và mùi hổ phách. Nói sao đây nhỉ? Thật sự khi gần gũi với nhau, Dương luôn có cảm giác bản thân bị cuốn vào mùi hương đó, cái mùi mà lúc này chỉ có thể diễn tả đơn giản bằng ba từ mà thôi.
Mùi – đàn – ông.
Nó khiến Dương như bị thôi miên, chầm chậm và nhẹ nhàng đem những bước chân của mình ra khỏi chỗ bồn tắm kia. Lại canh đúng vào thời điểm người ta đang gội đầu, cả hai mắt nhắm tịt không có chút đề phòng nào.
“…”
Dương bất ngờ vòng tay ôm chầm từ phía sau lưng, khiến Minh Nghiêm hơi gợn lên chút giật mình khe khẽ. Đôi bàn tay cậu ấm không ngừng làm loạn, mon men tìm đến những vị trí riêng tư, hành động đầy táo bạo làm cho một người không tài nào giữ được sự bình tĩnh trong hơi thở nữa.
“Ty, không được…”
“…”
Lúc đó biểu cảm của Hàn Dương chạm vào ánh mắt Minh Nghiêm tựa như thách thức, thậm chí còn khiến cho đối phương có cảm giác bản thân đang bị cậu nhóc kia thâu tóm.
“Ty…”
Người đó chầm chậm áp sát cơ thể mình vào cơ thể Nghiêm, đem theo cả những mềm mại từ làn da để mà mời gọi, hôn nhẹ trên gò má Minh Nghiêm bằng đôi môi mềm và ánh mắt đầy ý tình đến vậy, bảo nội tâm của một thanh niên hừng hực sức trẻ làm sao có thể cố cưỡng cho được?
“Ty, em tới đó ngâm mình thêm đi, sàn nhà trơn lắm…”
Một người cố tình tìm lí do để mà từ chối, người còn lại hình như chỉ bỏ ngoài tai. Trong đôi mắt đẹp đến mê hồn, chỉ có thể nhìn thấy cái tình cái ý đang sáng rực lên.
“Ưm…”
Cách mà Hàn Dương dùng đôi môi mềm mại ướt át của mình hôn lên má Nghiêm, từng đường uốn lượn từ gò má của đối phương chậm rãi vòng qua mang tai, làm gì có ý định sẽ ngừng chuyện này đâu chứ?
“Ty, để anh tắm xong đã…”
“…”
“Để anh tắm xong đã, người anh toàn là xà bông không à…”
“…”
Có vẻ như Minh Nghiêm đã dần tháo bỏ đi chút cứng nhắc ban đầu, nhưng Hàn Dương vẫn không hề chịu tin vào điều đó. Chẳng thèm đáp lấy một lời nào, mạnh dạn kéo đối phương lại giữa vùng nước đổ xuống từ vòi hoa sen, đem nụ hôn cưỡng chế môi miệng, không muốn nghe thêm bất kì từ ngữ nào có ý ngăn cản mình nữa.
Nước từ trên đầu vẫn ào ạt chảy xuống, nhưng dòng khao khát trong cảm xúc tuôn ra còn mãnh liệt hơn, Dương dùng lưỡi của mình bạo dạn thăm dò khắp nơi trong khoang miệng của người kia, nhanh chóng và dứt khoát đến mức Minh Nghiêm thậm chí còn chẳng theo kịp.
Chỉ là lặng người đi một chút, để bản thân có thể sáng suốt suy nghĩ tiếp theo mình sẽ làm những việc gì, dù có hay không trước tiên hết vẫn là sự an toàn cho cả hai.
“Ty…”
Bên dưới làn nước ấp áp đó, Hàn Dương vẫn say mê trong một nụ hôn, đem chút cảm xúc nóng bừng này rải đều khắp nơi, đánh liên tiếp vào những vị trí nhạy cảm dưới cổ Minh Nghiêm, chăm sóc tỉ mỉ nhất có lẽ là phần yết hầu.
“Ty, ahhh… nghe anh nói!”
Bởi vì sợ phải nghe những lời từ chối ban nãy, Hàn Dương dường như dồn hết sự tập trung của mình vào từng nụ hôn. Hôn đến khi người kia choáng váng vì bị tấn công liên tục, dần dần cảm thấy mất thăng bằng ở vị trí là một người lớn hơn.
“Ty!”
Để chấm dứt sự thao túng này, Minh Nghiêm bằng mọi cách dùng hai tay mình đẩy Hàn Dương ra. Cái ngậm mút tiếc rẻ của cậu học sinh đành phải ngưng lại, sau đó giống như một đứa trẻ bị giật chiếc ti giả ra khỏi miệng. Hàn Dương đứng dưới vòi nước tắm, mếu máo tưởng chừng đã sắp khóc tới nơi.
“Hức… hức…”
“Ty…”
Thật ra chỉ vì Minh Nghiêm cảm thấy mình không phù hợp ở vị trí bị động thế này mà thôi, nhưng cú đẩy vừa rồi ít nhiều cũng doạ Hàn Dương một vố, khiến cậu ấm lo sợ bản thân sẽ tiếp tục bị từ chối như những lần trước. May mà Minh Nghiêm kịp thời áp bàn tay vào gò má của đối phương, dịu dàng nói những lời vừa có trấn an vừa có đề nghị.
“Ty ngoan qua bên kia ngâm mình chờ anh, để anh tắm xong đã rồi chúng ta sẽ làm, được không?”
“Anh lừa em…”
“Anh không có lừa em, nhưng mà anh đang tắm… em làm vậy lỡ nuốt phải xà bông thì sao?”
“Anh tắm đi…”
“…”
Có những chuyện, mặc dù con người rất muốn thuận theo ý của mình, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng được đáp ứng. Giống như Minh Nghiêm, dù đứng giữa một nửa khao khát, một nửa còn lại trong thâm tâm cứ hi vọng lí trí sẽ thắng được cảm xúc, chỉ tiếc sự tình không đơn giản đến vậy.
Giống như Hàn Dương, cố gắng đưa một chân đặt qua bên kia vạch ranh giới rồi, lại bị sự tác động của Nghiêm kéo về phía sau. Thật ra… cũng không khác độc giả của chương truyện này, biết rằng ai cũng muốn đọc tiếp diễn biến đầy hấp dẫn kia, nhưng người viết đã cắt cảnh nóng ra ngoại truyện rồi. ^ ^
[…]
“Bao nhiêu… bao nhiêu phút rồi…”
“Hả?”
“Em hỏi anh… từ nãy đến giờ… là bao nhiêu phút…”
“Ờ…”
Chiều theo ý đối phương, Minh Nghiêm liền bật sáng màn hình điện thoại, thấy ở đó đã chuyển sang một ngày mới.
“Nếu tính từ lúc bắt đầu vờn nhau thì chắc được hơn một tiếng rồi…”
“Hơn một tiếng?”
Hàn Dương bất ngờ đẩy người kia ra để tranh ngồi dậy, đôi bàn tay run rẩy nhấc chiếc điện thoại nhìn xem, thấy ở đó thật đã hơn một giờ sáng.
“Trời… tụi mình cũng khoẻ quá ha!”
“Em đó, hăng gần chết…”
Giọng điệu giống như là than trách, nhưng lại gợn lên chút cưng chiều. Minh Nghiêm vòng tay ôm Hàn Dương từ phía sau lưng, ba từ kia chỉ khẽ thì thầm vào tai, nhưng cái bẽn lẽn cúi đầu của đối phương thì lại khác hẳn với dáng vẻ lúc hai người ân ái.
“Em chỉ như vậy với anh thôi đó…”
“Tỉnh rượu luôn rồi à?”
“Còn anh…”
Dương nóng lòng chồm tới đẩy Minh Nghiêm xuống dưới tấm nệm trắng, dòng vật chất rưới đầy trên hoa cúc nhỏ cũng thuận theo sự chuyển động chảy dọc một bên bắp đùi. Da thịt mềm mại và trắng ngần, quyến luyến khiến một người không tài nào giấu đi ánh mắt đầy say mê.
“Cho em xin một chút đánh giá được không?”
“Đánh giá? Về vấn đề gì…”
“Về em, có ổn áp hơn Anh Tú của anh hay chưa? Còn chỗ nào thiếu sót để em biết đường mà bù đắp thêm…”
“Em á…”
Người kia khẽ lắc đầu bật cười không biết phải nói thế nào, Dương đã nhanh chóng thô bạo túm lấy một vị trí nhạy cảm trên cơ thể Nghiêm, trong ánh mắt sẵn sàng trừng phạt. Không còn cách nào khác, Minh Nghiêm đành phải chiều lòng đáp một câu.
“Em đương nhiên là hơn nhiều rồi!”
“Hơn? Hơn ở chỗ nào vậy?”
“Ở chỗ… lại đây… anh nói nhỏ thôi…”
“…”
Đôi mắt xinh đẹp đó ngờ vực nhìn người mình yêu, cơ thể rón rén tới gần một chút, người kia vội tranh thủ thời cơ mà thơm nhẹ lên gò má, sau đó mới thì thầm bật mí.
“Em bạo hơn!”
Ba từ nhận xét thật lòng kia khiến cho cậu ấm thinh lặng vài giây, cũng không biết lúc đó trong lòng Hàn Dương thật sự suy nghĩ những gì. Chỉ thấy giọng điệu giống như pha một chút nũng nịu, Dương hạ người nằm xuống trên cơ thể của Minh Nghiêm, vùi mặt vào cổ của người ta để che giấu đi chút ngại ngùng này.
“Em như vậy… anh có thất vọng không?”
“Sao lại thất vọng? Anh thích gần chết! À mà, anh có chuyện muốn thừa nhận đó…”
“Chuyện gì?”
Người kia đưa tay xoa nhẹ trên tấm lưng của Dương, đôi lúc vẫn ngừng lại trước sự mềm mại của núi đồi kia, cưng nựng nó bằng một chút xoa nắn nhẹ.
“Để khi nào chính thức quan hệ với em rồi anh sẽ nói!”
“Nhưng mà là chuyện gì…”
“Chuyện vô cùng bất ngờ!”
Cậu nhóc bướng bỉnh ấy tặc lưỡi một tiếng: “Chậc, tự nhiên em muốn được làm ngay ghê!”
Minh Nghiêm lại đem ra một lí do khác, cộng với chút ân ái nhẹ nhàng trôi qua ban nãy, đủ để thuyết phục Dương không làm loạn nữa.
“Nghỉ ngơi đi chứ, sáng rồi! Ngày mai còn về nhà gặp ba em nữa!”
“Tha cho anh đó…”
Thật ra điều trong lòng Minh Nghiêm đang muốn thừa nhận, chính là việc bản thân chưa từng quan hệ cửa sau với người yêu cũ, nếu như vậy Hàn Dương mới thật sự là “lần đầu”. Nói ra rồi, có khi những suy nghĩ so sánh lung tung của người ta sẽ không còn tồn tại.
“À mà… em có cái này cho anh đó…”
Tên lắm chuyện lại ngồi dậy kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó giơ lên trước mặt của Minh Nghiêm hai chiếc vòng bạc.
“Em mua lúc ở trong trung tâm thương mại! Nó là một cặp đó! Anh phải đeo cái này, để cả trường biết anh là của riêng em, chứ mấy đứa kia cứ đu đeo theo anh hoài, em khó chịu lắm!”
“Đứa nào? Có đứa nào đu anh sao anh không biết?”
Đeo chiếc vòng bạc đó lên tay của Minh Nghiêm rồi, chiếc còn lại người kia cũng tự hiểu ý đem nó vòng qua cổ tay của Dương.
“Thật ra anh có đặt nhẫn đôi, nhưng vẫn còn đang làm chưa xong. Hai đứa mình cũng hiểu ý nhau ghê ha, anh cũng không thích người ta đu đeo hội trưởng của anh đâu nà!”
“Nhẫn hả? Anh đặt ở đâu vậy? Khi nào có… èo… vậy mà anh không nói, làm em tốn tiền mua vòng chứ!”
“Vậy để anh trả lại cho em, được không?”
“Trả liền đi, trả gấp luôn!”
Nói là làm, Dương gấp gáp bước xuống khỏi giường, vẫn để hai quả đào của mình in hằn toàn những vết đỏ, cúi xuống lục tìm chiếc điện thoại để người kia chuyển khoản qua cho mình.
Chụt!
Nhưng Minh Nghiêm lại chỉ quan tâm hôn nhẹ lên vị trí đỏ ửng đó, lại còn hít một hơi thật sâu, mùi hương của người mà mình yêu thương nhất.
“Cái gì đây?”
Cậu ấm lục lọi trong ba lô tìm thấy một hộp quà nhỏ, người kia mới nhận ra là mình đã quên mất đi từ lâu.
“À… anh mua cho em đó!”
“Cái gì vậy anh!”
“Là nước hoa thôi!”
Kéo đối phương vào lòng để ôm chặt lấy, trọn vẹn trong ánh mắt Minh Nghiêm vào giờ phút này dường như chỉ có một người duy nhất.
“Bleu sao?”
“Ừm, anh thích mùi Bleu, anh muốn ngửi nó trên người của em…”
“Thôi nha, anh muốn ngửi thì xịt vô gối mà ngửi… mua nước hoa phải hỏi ý người ta chứ? Mùi này không phải gu của em…”
“Vậy à…”
Ánh mắt chàng quản sinh ngây ngất đôi chút mê hoặc, đối diện với sự từ chối của người kia mà lòng không chút hờn giận.
“Vậy gu của em là gì… em nói đi, anh sẽ mua đúng gu của em!”
“Gu của em đó hả?”
Nhưng những lời vừa rồi vốn chỉ là trêu chọc thôi, Hàn Dương hơi buông người ngã vào trong lòng ai đó, vòng một tay qua cổ đối phương, tay còn lại chạm nhẹ lên mũi người ta.
“Gu của em đây nè…”
“Thấy ghét…”
Dù không có nhiều lời để diễn tả hết cảm giác bây giờ, nhưng có lẽ đã rất lâu rồi phải không? Rất lâu rồi Minh Nghiêm mới thấy lòng mình vui vẻ như vậy. Sau tất cả những chuyện không may của một ngày dài, giờ phút này… trái tim giống như được chữa lành vậy đó.
Mặc kệ một giờ sáng, mặc kệ nửa thế giới có đắm chìm trong giấc ngủ, hội trưởng hội học sinh của trường Martin vẫn bày tỏ niềm hạnh phúc bằng một bài đăng thật dài trên trang cá nhân. Dương đăng hình ảnh hai chân mình và hai chân của Minh Nghiêm bên trong bồn tắm, cặp vòng đôi, chai nước hoa và cả những vết yêu cuồng nhiệt chỉ vừa mới thoáng qua thôi.
Những tấm ảnh quá nhiều ngầm ý công khai như vậy, hình như đã mặc kệ luôn cả hiềm khích lớn lao trong lòng của một người khác.
“Rin, thằng cha quản sinh Nghiêm ăn thằng Ty rồi hả? Thấy nó đăng hình chân có vết hickey nữa kìa!”
“Hai người ngồi trong bồn tắm, dễ gì không ăn?”
“Ê tính ra ông quản sinh này cũng ghê gớm ha!”
“Thằng Ty cũng đâu phải dạng vừa, vừa đủ tuổi là nó đẩy đưa với con gái rồi chứ bộ, tụi mày có nhớ cái phốt con nhỏ kia nói nó 'nhanh' hay không?”
“Nói vậy nó là bisexual hả? Trai gái gì cũng húp hết trơn!”
“Đúng rồi, miễn giàu là nó húp!”
“Tụi mày biết phòng khách sạn đó giá bao nhiêu không? Hơn mười triệu một đêm đó, còn mua chai nước hoa Bleu tặng nữa, vòng tay đồ các thứ, chưa tính ăn uống cũng cả bộn!”
“Suy cho cùng hội trưởng cũng khác nào đi khách đâu, kakaka!”
“Khách tuy già nhưng sộp quá mày ơi!”
“…”
Những dòng tin nhắn nhảy tưng tưng trên màn hình kia, khiến cho nội tâm của một người không ngừng chịu nhiều đả kích.
…
“Hội trưởng có vẻ hạnh phúc quá rồi nhỉ?”
“…”
Sáng hôm sau, hắn ta gửi cho Dương một dòng tin nhắn, đính kèm theo là hình ảnh cách đây khá nhiều năm khi Anh Tú còn là người yêu của Minh Nghiêm, lúc đó cũng từng khoe một chai nước hoa Bleu do đối phương tặng, cũng được đăng lên trang cá nhân và vẫn còn nguyên vẹn ở đó. Bên dưới thậm chí chưa hề mất đi những dòng bình luận đầy kỉ niệm.
[“Mùi được không em?”
“Em thích lắm, mùi đúng gu của em luôn! Cảm ơn anh!”
“Em thích là được! Khi nào xài hết thì anh mua cho chai khác!”
“Yêu yêu…”
“Nhớ em!”]
Những dòng bình luận đó và hình ảnh chai nước hoa trên tay Anh Tú cũng giống với những đả kích đang ngầm cháy lên trong lòng Hàn Dương.
“Em ăn salad cá ngừ này đi, ăn nhiều vô một chút, tí nữa đến toà soạn chụp hình chắc lâu lắm đó!”
“…”
Nhìn đĩa salad đó trước mặt, Hàn Dương vội vàng lướt tìm lại trên dòng thời gian của người quá cố, thấy trước đó hình như đối phương cũng có đăng món ăn giống như vậy.
[“Salad cá ngừ của anh yêu gửi cho! Ngon cực!”]
Cạch!
Không kiềm chế được sự tức giận âm ỉ trong lòng, cậu ấm bất ngờ đặt chiếc điện thoại xuống tạo thành một âm thanh lớn trước mặt đối phương. Sau đó tiện tay kéo đại đĩa mì Ý tới gần, dùng nĩa quấn lấy rồi liên tục dồn vào trong miệng.
“Ty, ăn như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu, em nên ăn salad trước…”
“Em không thích ăn salad!”
“Ủa, hồi trước anh hay làm cho em, em nói ngon lắm mà, lần nào em cũng dặn anh làm một hộp vào buổi trưa…”
“Em không phải Anh Tú của anh, anh làm ơn đừng đối xử với em như vậy nữa!”
Bất ngờ chen vào giữa câu nói còn dang dở của Minh Nghiêm, biểu cảm trên mặt Dương hoàn toàn được thay thế bằng một sự tức giận.
“Ty à, có chuyện gì vậy?”
Hai ánh mắt đối diện với nhau, một người không giấu nổi lo lắng bởi vì Hàn Dương bất ngờ thay đổi biểu cảm, giống như từ nãy giờ đã cố gắng chịu đựng lắm nhưng mà bất thành. Ở trước mặt người mình tin tưởng trao phó bản thân, cậu ấm kia đột nhiên ương bướng, nhổ hết chỗ mì Ý trong miệng ra đĩa, dùng khăn giấy lau qua miệng mình, một đôi mắt đỏ hoe hướng về người kia.
“Anh Tú của anh thích ăn salad cá ngừ, cậu ấy cũng rất thích nước hoa Bleu. Vì vậy nên anh đem những điều đó làm cho em sao? Anh nói anh yêu em sao? Anh nghĩ em cứ ngu ngốc hoài như vậy nên muốn nói gì cũng được đúng không?”
“Ty à…”
Trước bàn ăn thịnh soạn hiếm có, một người vốn chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu, thoáng nghe qua những lời hiểu lầm như vậy, Minh Nghiêm không còn cách nào khác đành phải ấp úng xin lỗi trước đã.
“Anh xin lỗi, nhưng mà…”
“Em không muốn ăn nữa! Em đến toà soạn sẽ tìm cái khác để ăn sau!”
Bàn tay mềm mại đã ôm ấp đêm qua hoá thành giận dữ, cậu ấm gạt tay của Minh Nghiêm, cũng tự ý chẳng để tâm gì đến lời giải thích. So với những cuồng nhiệt ân ái trôi qua cách đây vài tiếng, có phải là đã trả cái giá quá đắt không nhỉ?
“Ty à, em nghe anh nói đã, anh muốn em ăn salad cá ngừ là vì nó tốt cho sức khoẻ của em, không liên quan gì đến Anh Tú, đó là thói quen ăn uống của anh, trước kia Anh Tú vốn cũng không thích ăn loại đó... nhưng mà…”
“Anh im đi!”
“Còn về chuyện nước hoa, anh mua nó là vì anh thích loại mùi hương đó… Không phải vì Anh Tú thích dùng loại đó nên anh mới mua cho em…”
“Cả đời anh chỉ thích lặp đi lặp lại những thói quen cũ thôi sao?”
“…”
Chỉ vì câu hỏi này, nội tâm của Minh Nghiêm dường như chết lặng, bởi vì chính mình cũng không hề suy nghĩ, chuyện giữ thói quen của bản thân lâu đến như vậy là sai hay sao?
“Dù mười hay hai mươi năm nữa, anh vẫn giữ vị trí của em trong lòng. Em cũng là một thói quen của anh mà, em không hiểu được điều đó sao?”
“Không! Anh làm ơn đừng đem những việc anh từng làm với một người chết rồi áp dụng với em! Nếu như anh còn như vậy thêm một lần nào nữa… em sẽ…”
“Ty à…”
Thật ra bản thân rất muốn tiếp tục đối đáp đến cùng, nhưng vì những lời khước từ không đi kèm với sự thông cảm, lồng ngực người này dồn dập đập những sự đau thương, đau đến mức có thể hình dung rõ ràng, đau đến mức bóp nghẹn trong từng hơi thở.
Chỉ đến khi bàn tay người kia run rẩy túm lấy ngực trái, cả thân người xiêu vẹo đứng lên giống như không còn chút sức lực nào, người đối diện mới chịu nhỏ giọng một chút, hoảng hốt tới gần bên cạnh Nghiêm mà lo lắng hỏi.
“Anh Nghiêm… anh sao vậy?”
“Anh chỉ, hơi tức ngực một chút… Ty à! Chúng ta đừng cãi nhau vì người đó nữa được không. Anh xin em đó, nếu như em không thích thì anh sẽ đổi loại khác cho em… anh hứa sẽ cẩn thận hơn… nhưng đừng vì tức giận mà nói những lời…”
“Em biết rồi… chút nữa anh đi đổi loại khác cho em đi! Như vậy em sẽ không giận nữa!”
Nghiêm vội vàng nắm lấy tay Dương kéo vào lòng mình để ôm chặt lấy, muốn được hít chút mùi hương từ cơ thể của người mình yêu, thứ duy nhất có thể xoa dịu đi từng cơn đau trong trái tim này. Giả sử đến một ngày không còn được như vậy nữa, chắc cái đau nhói đó sẽ bóp nghẹt sự sống này mất thôi.
“Anh xin lỗi… em có thể đừng rời xa anh được không?
Lanlinh
Dao Thi Thuy
htrongsáng (Tác giả)
Uyên Ruby
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
hoahuongduong
Thuan123
Thuuyen
Lt0303
haihai
Mina
dohuongquynh2005
Hoa lương