Chương 43: Quyết tâm.
“Hội trưởng đúng là chỉ toàn lừa với gạt người ta!”
Rin gửi dòng tin này cho Dương sau ba giờ chiều, chỉ trách ngày hôm nay thật sự bận quá, đã khiến cho một người quên mất đi lời hứa hẹn sẽ gặp nhau lúc tan học. Nhận được tin nhắn này của hắn, Dương mới chợt nhớ ra buổi trưa hắn cũng có nhắn cho mình, lúc đó vì loay hoay vấn đề của Tuyên, tin nhắn kia cũng không tiện tay hồi đáp.
Thê thảm thay, hắn học xong buổi sáng đã đợi Dương cả mấy tiếng như vậy, nhắn tin đến cho Dương cũng không nhận được trả lời.
“Xin lỗi, lu bu chuyện đăng kí thực nghiệm nên mình quên mất, giờ Rin có rảnh không? Mình chở Rin đi luôn vì chút nữa mình có hẹn học nhóm với lớp!”
“Hì, học sinh cá biệt như tôi thì có lúc nào không rảnh, đâu có như ai kia! Mà cũng nhờ tôi rảnh nên mới biết giữ lời hứa!”
“Thôi mà, mình xin lỗi! Vậy giờ Rin ra đứng ngoài đường được không? Nhớ cầm nón bảo hiểm nha, tại Rin đứng trong trường mất công thầy Nghiêm thấy… lại khó chịu!”
“Ờ…”
Cậu hội trưởng kín đáo hết sức từ trong trường bỏ ra ngoài, nhưng sự kín đáo này luôn được bảo vệ ghi nhận. Cũng rất nhanh sau đó đã gửi thông tin đến chỗ Minh Nghiêm.
Thật sự mà nói, làm quản sinh nhiều năm như vậy, những thói hư tật xấu không ra gì của nhóm Gấu, Nghiêm vốn dĩ đã nắm trong lòng bàn tay. Sự đề phòng của Nghiêm cũng vì lo lắng mà thôi, trước đó nhờ bảo vệ để ý mỗi khi Hàn Dương ra khỏi cổng trường mà đi với Rin, nhất là ngoài giờ học. Nhưng lần này vì hội trưởng hội học sinh khôn khéo, cẩn thận dặn người bạn của mình đứng đợi từ ở ngoài đường, mục đích đó của Nghiêm lại bị chính người mình yêu vô tình phá đi.
“Thấy thằng Dương ra khỏi trường đó, nhưng không đi chung với thằng Rin nên thầy cứ yên tâm nha!”
“Cảm ơn anh!”
Sự yên tâm của quản sinh Nghiêm sau khi nhận tin báo cáo từ chỗ bảo vệ lại trở thành chút sơ suất.
Hàn Dương trót lọt chạy ra ngoài đầu đường, nhìn thấy Rin đứng trên vỉa hè xách thêm cái nón bảo hiểm, lại còn đang nói chuyện với một người đi xe máy chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó. Trong lòng anh không khỏi buồn cười, nhanh chóng tranh thủ chụp lại dáng vẻ hắn lúc này để có dịp còn trêu chọc.
“Đi không chú em?”
Hắn thấy anh chạy xe tới gần, câu mở đầu đã đi cùng với ánh mắt tươi cười như vậy sau lớp khẩu trang, vẻ mặt hắn cũng bắt đầu hùa theo câu chọc đó của anh, làm ra cái điệu bộ hỏi thăm.
“Chở tôi đến khu Bùi Thị Xuân, hết bao nhiêu vậy?”
“Một trăm nghìn nha!”
“Trời, chạy xe ôm hay cắt cổ người ta đó? Mắc quá!”
“Mắc cái gì mà mắc, mình chạy xe ôm bằng xe SH chứ bộ, với lại mình là tài xế đẹp trai nhất Đà Lạt rồi, một trăm nghìn quá rẻ!”
“Rẻ con khỉ khô, rẻ quá hèn gì có tiền mua SH luôn ha!”
Tên xấu xa đó vừa bước lên, ngồi sau anh còn chưa được năm phút nữa, miệng đã bắt đầu nói những lời không hề đứng đắn.
“Tắm xà bông gì mà thơm vậy?”
“Hỏi làm gì?”
“Thì hỏi để mua về tắm, nhưng nếu mấy người không nói thì để tôi ngửi mấy người cũng được!”
“Bỏ đi bạn ơi!”
Mặc dù Dương đáp lại bằng một giọng điệu phớt lờ, nhưng mà hắn lén nhìn khoé mắt anh ở phía trước, thầm cảm nhận được anh đang cười sau những điều đó. Hắn đã đoán trước con người anh nhẹ dạ từ lâu, vài ba những lời này thì có khó gì để gây ấn tượng với anh đâu chứ?
“Nhà mấy người giàu như vậy, có hai ba cái cơ sở homestay luôn mà? Mẹ của mấy người còn mua dãy trọ kinh doanh nữa sao?”
“Dãy trọ mẹ mình mua cho thuê là phụ, mục đích chính là mẹ mình muốn dùng để làm nơi lưu trú tạm thời cho mấy bạn LGBT bị gia đình đánh đập bỏ nhà đi đó! Rồi một phần cũng là nhà trọ giá rẻ cho người nghèo nữa. Nó có ba tầng lận, cái này nằm trong dự định của mẹ mình lâu rồi nên bây giờ phải thực hiện thôi!”
“Tiếc ha, không có ai đánh đập để tôi bỏ đi mà còn được ở miễn phí…”
“Mình miễn phí cho ai chứ không miễn phí cho Rin đâu nha, đừng có mơ!”
Người trước người sau huyên thuyên một hồi, cuối cùng xe của anh dừng trước một khu có dãy trọ dài cao tận ba tầng, ở bên ngoài cổng rào chắc chắn, xung quanh là một vườn rau nhỏ. Hắn nhìn bảng tên vừa được treo cách đây không lâu sau khi mẹ của Hàn Dương mua lại, miệng tuỳ ý đọc dòng chữ viết trên đó.
“Rên Bô Hao…”
Hàn Dương nghe thấy phát âm kiểu như vậy thì không nén được một cái phì cười.
“Rainbow Home mà đọc cái gì vậy ba!”
“Ủa hôm chứ không phải hao hả? Tưởng hai cái đó là một!”
“…”
Sự ngớ ngẩn của hắn làm anh thở dài, muốn nói cũng không biết phải nói thế nào. Tính ra đó giờ anh chỉ toàn tiếp xúc với những người ngang ngang tầm với mình, có thấp hơn một chút nhưng cũng không thuộc kiểu giống như hắn. Hắn đúng là kiến thức tuột xuống dưới chân luôn rồi.
“Ủa thì hôm hay hao cũng là cái nhà hết mà? Sao liếc tôi ghê vậy?”
“House là cái nhà, nó được hiểu theo nghĩa vật chất! Còn Home là mái ấm, nó có nghĩa về mặt tinh thần!”
“Quào! Đúng là học sinh giỏi cấp quốc gia có khác ha, nói một cái nghe hiểu liền luôn!”
Mặc cho anh tận tình giải thích với hắn, tên xấu xa chồm tới gần hơn một chút, giọng điệu hắn chẳng khác gì đang mỉa mai, nhưng Hàn Dương cũng không chịu thua, anh liếc hắn một cái… cạnh tranh nhỏ trong từng câu chữ.
“Mình đâu có giỏi gì lắm đâu, tại Rin dốt quá đó!”
“Một người giỏi thiệt là giỏi với một người dốt thiệt là dốt mới tạo thành một mảnh ghép hoàn hảo chứ bộ!”
“Ai ghép, ghép ai? Bị ảo tưởng thì đi ghép với người khác đi, ghép với thằng Ren mới xứng kìa…”
“Hì hì… Thằng Ren nó cũng kiếm được bồ học giỏi nhà giàu rồi nên tui đang cạnh tranh với nó nè!”
Lần này anh không thèm nói nữa, chỉ từ tốn mở cánh cổng ra, hắn cũng làm điệu bộ ga lăng phụ anh dắt xe vào trong. Căn phòng mà mẹ để cho hắn nằm dưới tầng trệt, cũng là phòng đầu tiên của dãy nên phía bên vách tường có thêm một ô cửa sổ. Mở cửa ra, ánh sáng thu trọn vào làm cho cả căn phòng thông thoáng và sáng rực lên.
“Rin vào đi, nhìn thấy ổn không?”
Hắn theo phía sau anh bước vào bên trong, bởi vì tường được sơn màu trắng, kèm với ánh sáng từ bên ngoài khiến căn phòng trở nên vô cùng thu hút. Phòng trọ tốt như vậy mà mẹ lại ưu ái để cho hắn, khỏi phải nói cũng biết ở trước mặt mẹ anh đã nói giúp những lời dễ nghe thế nào mới được.
“Gác cũng cao nữa, nếu muốn gọn gàng thì Rin nên ngủ ở trên gác, dưới này để bàn học và tủ quần áo, đi về dắt xe vô cũng tiện!”
“Tui có vài bộ đồ chứ mấy mà tủ kệ gì? Chỉ cần mua bàn học là được rồi!”
“Rin cũng phải mua bếp với nồi để nấu ăn cho tiết kiệm, đã không có tiền rồi còn hay đi ăn ngoài nữa!”
“Thì cái nồi nấu mì đó, lúc dọn sẽ đem qua!”
“…”
Giúp hắn có được chỗ ở tốt thế này, xem như việc trả ơn cho hắn đến hiện tại là chấm hết. Hàn Dương chậm rãi bước tới cửa toilet, nhìn mọi thứ được bố trí gọn gàng và sạch sẽ cũng tạm thời thấy yên tâm.
“Toilet cũng được làm mới lại nữa, ở đây chắc thoải mái hơn nhiều so với phòng cũ của Rin đó!”
“Cảm ơn nha, chắc chắn là thoải mái hơn rồi!”
“Ừm…”
Vào lúc này ánh mắt của anh bất ngờ nghiêm lại, tiếng “ừ” kia khiến hắn tò mò nhìn theo, thấy điệu bộ ngập ngừng của anh nên vẻ mặt của tên xấu xa đó nhanh nhạy hỏi dồn.
“Sao vậy? Có chuyện gì hả? Muốn nói gì sao?”
“Chuyện là… mình muốn cảm ơn Rin vì đã giúp đỡ trong đợt giao lưu vừa rồi! Nên tiền phòng trọ tháng đầu tiên mình sẽ tự trả cho mẹ, với lại anh Nghiêm cũng đã tới gặp ba mình để xin phép được qua lại với mình rồi! Mình và anh Nghiêm đang rất nghiêm túc yêu nhau, mình cũng yêu anh ấy, cũng không muốn xảy ra hiểu lầm!”
“…”
“Mình biết Rin hay chọc ghẹo, mấy tin nhắn của Rin gửi tới anh ấy cũng biết… nhưng kiểu chọc ghẹo đó lâu dài sẽ gây hiểu lầm! Minh hi vọng sau này Rin đừng làm như vậy nữa!”
“…”
“Được không?”
Đợi anh nói hết tất cả những lời đó, hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt anh không rời dù chỉ một giây, kiểu nhìn này của hắn nếu là trước đây anh sẽ né tránh. Nhưng vì muốn kiên định làm rõ một lần, lần này anh đăm đăm đấu mắt với hắn đến cùng không thôi.
Cuối cùng hắn lại là người thua, vội vàng cúi xuống lấy từ trong túi quần mình ra một đống tiền dày. Trong đó có nhiều tờ tiền lẻ, hắn cuộn gọn đống tiền rồi nhét vào tay Hàn Dương.
“Trong này là đủ sáu trăm đó! Xin lỗi nha, để hội trưởng mắc nợ thích hơn!”
“Rin lấy đâu ra tiền này đó? Đừng có nói là mượn người ta nữa nha!”
“Đi bốc vác thuê, ba ngày được sáu trăm nhưng xin ứng trước lương để trả cho hội trưởng đó!”
“Thật ra không cần phải làm vậy…”
Sợ anh không tin lời mình nói, hắn vội bước tới gần, cúi xuống chạm vào vai của anh để mắt được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó ở khoảng cách gần một chút.
“Không hề đùa giỡn, cũng không chọc ghẹo… vì thích thật lòng, cố tình giúp đỡ lúc đó là vì muốn được nói chuyện nhiều hơn! Cũng đang rất cố gắng nghiêm túc thay đổi bản thân để tán tỉnh đó! Dạo gần đây môn nào điểm kém cũng học phụ đạo! Mặc dù có thể hơi trễ, nhưng chắc chắn sẽ làm được…”
“…”
Anh im lặng rất lâu nghe những lời mà hắn nói, cuối cùng vẫn không để cho nó thuyết phục được mình.
“Rin nên làm những điều đó vì tương lai của Rin, không cần phải làm vì mình! Mình và Rin vốn không phải là đối tượng của nhau, hơn nữa mình cũng đã có người yêu rồi…”
“Hội trưởng cảm thấy mình thật sự yêu thầy Nghiêm sao? Hai người không hề phù hợp chút nào mà? Rõ ràng là vì muốn giúp tôi nên mới đồng ý yêu thầy Nghiêm mà? Chuyện này hội trưởng không nói với gia đình mình sao?”
“…”
Hàn Dương căng thẳng gạt tay hắn ra khỏi vai mình, muốn tránh xa một chút đề phòng bất trắc, sau đó cũng nghiêm túc nhắc lại với hắn lần nữa.
“Đúng! Vì muốn giúp Rin nên mình đồng ý hẹn hò, nhưng điều đó không có nghĩa là mình thích Rin nên mới làm vậy, mình chỉ xem Rin là bạn thôi. Anh Nghiêm theo đuổi mình lâu rồi, mặc dù mình không nói… nhưng trong lòng đương nhiên cũng cảm thấy có tình cảm với anh ấy chứ…”
“Nói dối!”
Tên xấu xa ấy lại túm lấy cổ tay của anh kéo về phía mình.
“Ty đang thương hại ông Nghiêm thì đúng hơn! Nếu không thích những lời tán tỉnh của tôi, vậy tại sao Ty lại cười chứ?”
“Cười cái gì mà cười, bỏ tay ra…”
Vội vàng ghì chặt anh áp sát vào tường, hắn cũng nhanh chóng dùng một tay còn lại mở đoạn clip mà đám bạn quay sẵn trước đó để anh được xem.
“Mấy đứa trong nhóm Gấu quay clip hội trưởng trong thư viện nè, lúc này hội trưởng đang nhắn tin với tôi, tự nhìn vào nụ cười đó xem, lúc ở bên thầy Nghiêm hội trưởng có thật sự cười tươi như vậy bao giờ hay chưa?”
“Mình cười lúc nào cũng vậy hết, Rin làm ơn đừng suy diễn nữa! Mình thật sự không hề thích Rin, mình thích người trưởng thành, biết lo cho tương lai và còn có công danh sự nghiệp rõ ràng! Rin cảm thấy Rin có được gì? Rin lo được cho cuộc sống của mình không? Mình không muốn ăn mì gói và sống ở phòng trọ hết ngày này qua tháng nọ, mình cũng không muốn có người yêu làm nghề bốc vác kiếm từng đồng lẻ thế này…”
Vì muốn dập tan hết suy nghĩ viển vông của hắn, đống tiền đã bị dúi vào tay vội vàng hất tung lên giữa căn phòng trống trơn. Nhưng sự tức giận của hắn ta lúc này không bị tập trung vào hành động đó của anh, hắn muốn xem sự rơi rớt kia như những cánh hoa, bao phủ lấy đôi chút cuồng nhiệt ở trong lòng mình.
“Hội trưởng càng nói những lời này… sẽ càng làm cho tôi thích hội trưởng nhiều hơn đó!”
“Rin!”
Đôi bàn tay to lớn của hắn bóp nhẹ lấy chiếc cằm nhỏ của anh khe khẽ nâng lên, khoảnh khắc hắn tự ý để môi chạm vào những ngọt ngào vương vấn trên môi anh, anh cảm thấy một sự xúc phạm nào đó bao trùm lấy cả thân mình.
“Ưm… ưm…”
Toàn thân anh cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi hắn, nhưng thân thể của hắn to lớn ôm ghì lấy anh hoàn toàn khống chế mọi thứ, anh càng quấy đạp chỉ càng đuối sức, nụ hôn này của hắn cùng với chiếc lưỡi đáng sợ thì vẫn điên cuồng mút lấy đầu lưỡi yếu ớt tránh né của anh, chống cự đến tận cùng sức lực cũng không hề có chút tác dụng nào ngăn được.
“Ưm… ưm…”
Tiếng than của Hàn Dương cùng với chống cự có cũng như không thế này, khiến cho nụ cười nở trên môi đối phương càng trở nên xấu xa hơn.
Chụt!
Giây phút hắn rời môi miệng đi, nụ hôn luyến tiếc chạm nhẹ vào gò má của anh, đôi mắt hắn gian xảo bao nhiêu, từng lời nói sau đó cũng đều xấu xa vô cùng.
“Miệng của hội trưởng vừa ngọt vừa thơm, tôi thích đến mức không kiềm chế được luôn đó! Xem nè…”
“…”
Hắn nắm lấy bàn tay của anh áp vào vị trí giữa hai chân mình, thất kinh biểu hiện ra trong ánh mắt của Hàn Dương, bàn tay vừa chạm trúng nơi bí mật kia có thể hình dung rõ ràng sự to lớn và cứng cáp của nó, đến mức sức nóng từ chỗ đó còn có thể lan ra bàn tay anh.
“Bỏ ra!”
Anh hoảng hốt giãy giụa thoát thân, sợ mình còn nán lại ở đây thì không biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì. Tên khốn ấy vội kéo anh vào lòng mình mà ôm chặt lấy, hắn đem sự to lớn của thứ vũ khí thuộc về bản thân cọ sát vào mông của anh qua những lớp quần. Anh cảm thấy cả người như bị điện giật đến mức tê cứng, càng cố gắng tránh né càng chẳng khác gì xúc tác cho hành động của đối phương.
“Ty! Nếu như em muốn, anh cũng có thể học lại từ lớp mười để được trở thành người giỏi nhất trường… chỉ cần em thấy được anh đang nghiêm túc theo đuổi em thôi…”
“Bỏ ra… mấy người làm như vậy… là đang quấy rối tôi đó… không có ai thật sự nghiêm túc thích người khác mà lại làm như vậy hết, hic…”
“Được rồi…”
Chấp nhận dừng những hành động đi quá giới hạn kia, hắn kéo anh quay lại đối diện với mình, sau đó nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt của anh.
“Anh nói chỉ cần em cho anh cơ hội, anh đã hứa là sẽ ngoan mà!”
“…”
“Khóc như vậy, thầy Minh Nghiêm mà biết thì phải làm sao?”
“…”
Mấy cái đấm của anh vào ngực của hắn lúc này kể ra có nhiều sự đáng yêu lắm, hắn mỉm cười nắm lấy tay anh kéo ra ngoài sân, đến gần chiếc xe rồi lại cẩn thận đội nón bảo hiểm vào cho anh.
“Em về đi, anh ở đây chút nữa còn đi mua đồ! Chở anh theo mất công ông già khó ưa lại ghen rồi làm khó em thêm nữa!”
“…”
Trước mặt anh là một tên khốn thích làm ra vẻ tử tế, hắn giúp anh quay chiếc xe lại, nhưng người kia có vẻ không cần sự trợ giúp này của hắn. Anh dứt khoát gạt tay hắn ra để tự làm lấy những việc của mình. Nhìn chiếc nón bảo hiểm của hắn được treo trên xe cũng cảm thấy không ưng bụng, Hàn Dương đem nó ném xuống đất, nói những lời tức giận trong dòng nước mắt vẫn chưa thể ngưng.
“Cách hành xử của Rin vốn không hề tôn trọng mình chút nào!”
“…”
“Đây có lẽ sẽ là lần cuối mình nói chuyện riêng với Rin thế này, mình muốn Rin biết dù lí do mình đến với anh Nghiêm là gì đi nữa, hiện tại mình và anh ấy rất hạnh phúc! Mình cũng không muốn trở thành kẻ phản bội! Nếu như Rin thật sự thích mình, Rin tự dùng số tình cảm đó mà thay đổi bản thân đi, dù cho sự thay đổi của Rin không có được tình cảm từ phía mình, thì chắc chắn Rin cũng sẽ có được một người khác!”
“Nếu như anh thay đổi, nếu như đến một lúc nào đó em nhận ra em và ông thầy đó không có kết quả, anh muốn biết là em và anh sẽ có cơ hội hay không?”
“…”
Bởi vì câu nói này mà ánh mắt anh nhẹ nhàng chạm vào mắt hắn, cái lắc đầu của anh vào giây phút này không làm cho hắn tức giận, sự tức giận khiến hắn phải hạ quyết tâm lại xuất phát từ những lời mà anh nói ra.
“Xét về gia cảnh đã không thể rồi!”
“Gia cảnh?”
“Truyền thống gia đình mình từ xưa đến nay đã là vậy rồi, đối tượng kết hôn của con cháu phải thật phù hợp về mặt gia cảnh!”
“Đúng là cái suy nghĩ lố bịch của đám nhà giàu!”
Thái độ khó chịu đó của hắn khiến anh mỉm cười.
“Đúng vậy đó, mình cũng cảm thấy thật lố bịch, nhưng vì mình không được chọn nơi sinh ra, nên bắt buộc phải sống đúng với những gì gọi là quy tắc dòng họ đề ra. Khi lập gia đình, điều cơ bản nhất được hỏi là gia cảnh của đối phương ra sao! Mình nói vậy chắc Rin cũng hiểu, nếu Rin vì mình mà cố gắng có lẽ mình sẽ cảm thấy vui lắm chứ, nhưng Rin tuyệt đối đừng vì mình mà tự hi vọng để rồi thất vọng!”
“Vậy nếu sau này hội trưởng cũng thích tôi thì sao?”
Lại thêm một câu hỏi khó đáp từ hắn, nhưng cuối cùng anh vẫn phũ phàng nói ra suy nghĩ của bản thân mình. Đến nước này thì anh thật sự không sợ khiến hắn tổn thương, anh chỉ sợ dây dưa để hắn làm mình tổn thương mà thôi.
“Sẽ không có chuyện đó đâu! Hành động vừa rồi của Rin khiến mình cảm thấy kinh tởm vô cùng!”
“…”
“Tạm biệt!”
Con người Dương tuy là dễ dàng thấu cảm, rất cả tin và rất mềm lòng. Nhưng quyết định nắm giữ hay là buông bỏ trong anh chưa từng lấn cấn vấn vương.
Anh biết, những gì bản thân làm không chỉ là làm cho chính mình thôi. Điều đó còn ảnh hưởng đến ba mẹ và Lam Tuyên. Tính sâu xa hơn nữa, nếu sau này Lam Tuyên thật sự không thoát ra được số tình cảm đã dành cho Tử Kỳ, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, ít gì cũng còn lại một người sáng suốt như anh. Anh lựa chọn Minh Nghiêm không phải chỉ vì bản thân, mà còn vì thể diện và quy tắc của gia đình sẵn có.
“Anh Nghiêm, anh còn ở trong trường không vậy?”
“Còn, hôm nay anh tăng ca đến sáu giờ ba mươi, em có muốn ăn gì hay không? Anh chở đi?”
“Em muốn về gặp anh trước đã, ở phòng riêng của anh đúng không?”
“Ừm, có chuyện gì sao?”
“Chỉ thấy nhớ thôi mà!”
Hoá ra câu nói của Minh Nghiêm vào ngày hôm đó cuối cùng Dương cũng hiểu được. Khi ở gần một người tuỳ ý đụng chạm không hề biết tôn trọng mình, Dương mới hiểu Minh Nghiêm yêu mình nhiều đến như vậy.
Người nói thích anh vào ban nãy, số tình cảm của hắn ta lớn lao đến bao nhiêu cơ chứ? Lại dám đem những khao khát của thân xác ra để khẳng định, lại còn nói mình sẽ thay đổi vì anh, nghĩ thôi cũng đã thấy nực cười.
…
Trở về trường, Dương vội vàng vừa đi vừa nhắn tin xin vắng buổi học nhóm. Thật ra Hàn Dương vốn dĩ giữ vai trò hỗ trợ cho các bạn học ở đó, thường sẽ giảng lại những gì đã được học mà các bạn không kịp hiểu. Nhưng dù sao nếu không có Dương, các bạn ấy cũng có thể dành thời gian ở đó để làm bài tập với nhau.
Cánh cửa phòng của quản sinh Nghiêm vẫn đóng im lìm, đây vốn dĩ là phòng làm việc và nghỉ ngơi riêng của quản sinh trưởng, bình thường học sinh không mấy khi được đến. Nhưng vì mối quan hệ đặc biệt giữa hai người họ, người ta cũng không tò mò gì khi Dương thường xuyên lui tới nơi này.
Chỉ có điều, trước khi tới gần phòng nghỉ của Minh Nghiêm, một vài bạn học sinh nội trú đứng dọc hành lang đã nói nhỏ với Hàn Dương về chuyện trong phòng.
“Mình thấy bạn Tú lớp C vào trong với thầy lâu lắm rồi đó, ban nãy lúc học phụ đạo bạn Tú hơi mệt, nhưng không phải mệt thì nên vào phòng y tế hay sao? Tự nhiên mệt lại dìu vào phòng của thầy quản sinh?”
Kể từ lúc công khai hẹn hò, Nghiêm và Dương có được sự ủng hộ từ một số đông học sinh trong trường. Không phải họ tọc mạch những chuyện riêng tư của cặp đôi này, nhưng chính vì quan tâm ủng hộ cả hai, họ cũng thường xuyên lên án những kẻ xấu cố tình chen vào. Lần này chắc là không ngoại lệ.
Cạch!
Hàn Dương không thèm gõ cửa trước, vốn dĩ định cứ vậy mà bước vào trong.
Cạch! Cạch! Cạch!
Nhưng mà tay nắm cửa thì lại bị khoá, cố vặn thêm mấy lần cũng chẳng mở được. Lúc này nội tâm Dương bừng bừng khó chịu, ánh mắt khẽ nheo lại một chút.
“Còn khoá trái cửa nữa hả?”
Cô bạn đứng bên cạnh cũng tức ra mặt, miệng thì thầm một câu có vẻ như không hài lòng. Hàn Dương vì không muốn chuyện của bản thân làm mất thời gian và sự quan tâm của những người khác, chỉ lặng lẽ quay sang đám bạn gần đó, nói một câu muốn họ nhường quyền giải quyết cho mình.
“Không sao đâu, mấy bạn về lớp trước đi!”
“Ừm, vậy Dương giải quyết đi nha, tụi mình về trước!”
“Ừ! Cảm ơn nha!”
Đợi mấy bóng người kia đã khuất xa dần, Dương vẫn đứng thinh lặng trước cửa suy nghĩ về người bên trong, không ngờ mấy giây sau tay nắm cửa cũng xoay tròn, người ở bên trong đó vừa thoáng thấy Dương chỉ nhẹ mỉm cười, hoàn toàn không giống như lén lút chuyện gì phía sau.
“Là em hả? Sao không gọi anh, anh còn tưởng mấy đứa học sinh chọc ghẹo nữa chứ!”
Bỏ mặc câu hỏi của Minh Nghiêm lúc này, Hàn Dương chỉ nhìn người lấp ló sau lưng đối phương, giọng điệu thắc mắc nhỏ.
“Ai vậy anh?”
“À, là Tú lớp 12C, ban nãy bị khó thở nên anh mới đưa về phòng…”
“Tú?”
Người vừa lách mình qua cánh cửa bước vào trong phòng chỉ khẽ nhếch miệng cười hỏi bâng quơ, nhưng Minh Nghiêm có vẻ hơi bất ngờ với câu hỏi thế này thì phải.
“Lại là Tú nữa sao? Là cái gì Tú vậy? Đừng nói là Anh Tú nữa nha?”
“Ty, em nói gì vậy chứ?”
Tới gần chỗ người kia đang ngồi trên ghế, thấy đối phương cài lại nút áo bằng một bộ dạng lo lắng bất an, trong lòng Dương trăm nghìn khó chịu, nhưng vẫn cố nén lại một chút để giữ bình tĩnh trước lời hỏi thăm.
“Là người yêu của anh mà em cũng không biết anh hay có thói quen đưa học sinh về phòng nghỉ như vậy luôn đó!”
Giọng điệu này có chút để tâm đặc biệt, khiến Minh Nghiêm rơi vào tình thế bối rối. Anh ấy vội giải thích lí do, sợ Hàn Dương nghĩ mình và Tú là loại quan hệ đặc biệt gì đó.
“Tú bị bệnh tim bẩm sinh, thỉnh thoảng em ấy hay mệt như vậy hầu như cả trường ai cũng biết mà! Do hồi nãy dưới phòng y tế có mấy bạn nữ bị đau bụng kinh nằm lại, nên anh mới phải đưa Tú về phòng riêng, em ấy chỉ cởi áo để anh xem vết mổ thôi!”
“Nhưng lại khoá trái cửa?”
Câu hỏi khó chịu đó của Dương làm cho người kia rụt rè đứng dậy, vì không muốn phiền lòng cả hai, Tú cũng nhanh nhẹn giải thích thêm một chút.
“Mình nghĩ khoá cửa chắc chỉ là thói quen của thầy Nghiêm thôi! Người bệnh tật sống nay chết mai như mình… không có suy nghĩ hẹn hò yêu đương gì đâu! Với lại mình cũng không muốn tạo drama rồi để cho người ta chửi. Dương đừng nghĩ phức tạp quá!”
Vì những lời này, Hàn Dương chỉ đưa mắt nhìn xem thái độ của Tú, khoé môi nhè nhẹ cong như có ý cười mỉa mai, sau đó cũng không thèm bình luận thêm nữa. Thật ra, vội vàng đến phòng của Minh Nghiêm là để giải quyết nụ hôn đáng sợ ban nãy vẫn còn lưu lại nơi đôi môi xinh đẹp này. Dương để ý đến việc quan trọng trước hết, nhanh chóng hướng về phía toilet, muốn tìm cách gì đó để bản thân được thoải mái hơn thôi.
Nghiêm tiễn Tú ra ngoài, lúc quay trở vào trong cũng tò mò nhìn bóng lưng Hàn Dương bước vào toilet. Lòng vướng lại một chút lo lắng về những câu hỏi ban nãy.
Cạch!
Dù đứng ở rất xa tập trung vệ sinh răng miệng, nhưng Hàn Dương vẫn chú ý đến cái hành động khoá trái cửa của Minh Nghiêm ngay lúc này. Quả nhiên điều đó chỉ lặp lại như một thói quen mà thôi, cũng có thể những lời cậu bạn kia nói không sai, chút khó chịu ban đầu tự nhiên cũng chẳng còn nữa.
“Sao tự nhiên lại đánh răng vậy?”
“…”
Dương thinh lặng trước câu hỏi đó, khiến cho người bước tới từ phía sau lưng lo lắng khó hiểu, mặc dù đôi cánh tay chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, nhưng đã ôm được rồi sẽ muốn giữ chặt thật lâu.
“Giận anh hả? Anh hỏi mà không thèm trả lời…”
“Giận gì chứ, em cũng đâu có bắt gian tại trận đâu mà giận!”
“Mặc dù thật sự không có gì, nhưng nhìn em căng căng anh cũng lo chứ, rồi tự nhiên lại vào đánh răng nữa, khó hiểu ghê!”
“Có gì đâu mà khó hiểu…”
Lúc xoay người, đôi mắt Dương thấp thoáng chút ít tình ý, lòng muốn xoá đi những hình ảnh xấu xa ban nãy tên khốn đó đã làm ra với mình, đôi bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ngực của đối phương, dưới lớp sơ mi trắng chủ ý trêu chọc hai điểm nhạy cảm, khiến cho sự si tình trong ánh mắt của Minh Nghiêm dần dần hoá thành mê đắm.
“Em cứ như vậy, đợi đến lúc tốt nghiệp chắc phải ăn mừng ba ngày ba đêm mới đủ!”
“Ba ngày ba đêm rồi anh đem em đi chôn luôn đúng không?”
“Nói bậy không à…”
Người kia cúi xuống bế Dương lên, trong phòng có một chiếc sofa đủ dài để làm vị trí cho họ âu yếm, bình thường lúc đến đây Dương cũng thường hay ngồi đó trò chuyện, nhưng sau những đê mê vừa rồi, Hàn Dương ngồi trong lòng Minh Nghiêm lại chú ý đến quyển lịch trên bàn, cầm nó ở trên tay cậu ấm định bụng sẽ đánh dấu ngày mười tám tháng tám.
Nhưng trên quyển lịch đó, Minh Nghiêm đã vẽ sẵn một hình trái tim nho nhỏ vào đúng ngày này. Chỉ vậy thôi cũng có thể khiến cho lòng ai đó cảm thấy nở hoa, nghĩ rằng ít nhất thì người ta cũng trông đợi đến sinh nhật của mình. Nếu mọi chuyện đều êm đềm mà tiến triển như vậy, những âm mưu phá hoại của tên đáng ghét nào đó chắc chắn sẽ không đạt được mục đích.
Chụt!
Dương ngước lên thơm nhẹ vào má đối phương một cái, quyển lịch cũng được đặt trở về vị trí ban đầu. Không có thắc mắc nào dành cho những việc đôi mắt nhìn qua.
“Cuối tuần này em đi thực nghiệm còn anh thì phải đi huấn luyện nâng cao kĩ năng đúng không? Mấy năm trước chưa hẹn hò với nhau thì năm nào cũng thấy có anh, tự nhiên đến năm nay anh lại không đi chung được…”
“Thật ra em không cần phải đi cũng được mà…”
“Nhưng em cũng muốn đi, với lại Tử Kỳ nó quậy phá quá, mẹ cũng kêu em đi trông chừng, sợ nó lại kiếm chuyện với người ta nữa!”
“À, sáng mai có cuộc họp hội đồng nhà trường về chuyện của Bảo, anh có hỏi thăm phía luật sư của mẹ em rồi, lần này sự việc sẽ được giải quyết hết! Không biết số phận của em ấy sẽ thế nào nữa…”
Lo lắng này Minh Nghiêm đang hướng về phía của Bảo thì có lẽ Dương cũng hiểu đôi phần. Bởi vì trường Martin đào tạo học sinh theo tiêu chuẩn quốc tế, nếu bị đình chỉ học ở đó vì vi phạm vào nội quy thì ngay cả trường tư thục trong vùng cũng sẽ không dám tiếp nhận. Hơn nữa vi phạm của Bảo lần này khiến hạnh kiểm bị ảnh hưởng nặng nề, trước khi quay lại với giáo dục chính quy kiểu gì cũng phải được cải tạo ở trường giáo dưỡng trong vòng sáu tháng.
“Em nghĩ anh đừng lo lắng quá, dù sao nhà của Bảo cũng có điều kiện, không học ở Việt Nam thì sang nước ngoài! Họ không để con mình chịu thiệt đâu mà!”
“Điều khiến anh lo lắng còn nằm ở chúng ta nữa! Anh sợ gia đình đó sẽ tìm cách làm hại đến cả Tuyên và Kỳ, thời gian trước thằng Thành em trai của anh đã nhiều lần tham gia vào hỗ trợ bắt người do ba của Bảo môi giới đi làm bảo kê các khu ăn chơi. Nói về những mối quan hệ phi pháp của mấy người đó thì nhiều đến mức không nhớ hết được…”
Lắng nghe những lời này từ Nghiêm, Hàn Dương có vẻ cũng quan tâm đến sự việc hơn một chút, cũng âm thầm cảm thấy gia đình của Bảo không dễ gì mà để yên chuyện này.
“Họ làm ăn phi pháp mà giàu hả anh? Nói như vậy… dù mình có thắng kiện cũng chưa chắc đã kết thúc, đúng không anh?”
“Ừm!”
Siết chặt người mình yêu trong vòng tay này, Minh Nghiêm không giấu được cảm giác lo lắng bồn chồn, nhưng một phần cũng muốn nói lời an ủi đối phương.
“Không sao đâu, ở trường anh vẫn để mắt đến mấy đứa mà, anh cũng dặn tụi nhỏ đề phòng khi ra đường! Nhà em cũng thuộc dạng khá giả, chắc gia đình thằng kia không dám làm bậy đâu mà!”
“Thấy anh nói em cũng lo lo, em không nghĩ sự việc nghiêm trọng như vậy! Nếu gia đình của Bảo như vậy, xem ra Bảo cũng thuộc dạng được cưng chiều từ nhỏ…”
“Bởi vậy, thói quen xem thường mạng người đó cũng là ảnh hưởng từ cách nuôi dạy của ba mẹ đó. Chứ thật sự mà nói, trên đời này làm gì có đứa trẻ nào tự nhiên lại hư?”
Nghe câu đó mà Dương khe khẽ cau mày, nhắc đến giữa hư với ngoan, lòng đột ngột lại muốn làm khó đối phương.
“Lúc hai đứa mình làm này làm kia… anh hay nói em hư lắm mà? Nhưng ba mẹ em đâu có dạy em như vậy đâu!”
“…”
“Sao không trả lời em?”
“Chịu thua em luôn đó!”
Ting!
Khoảnh khắc Minh Nghiêm vừa cúi xuống có ý định hôn vào gò má của Hàn Dương, ánh mắt chạm vào nhau ngọt ngào như vậy, lại bị tiếng thông báo tin nhắn của tên phá đám nào đó chen ngang. Dòng tin được gửi đến khiến hai người họ tò mò không rõ, rốt cuộc hắn lấy từ đâu ra số tiền lớn đến như vậy để mà trả lại: “Em vừa chuyển trả lại số tiền thầy đã cho mượn, cảm ơn thầy!”
Tuy là nội dung câu nhắn kia của hắn không có gì quá bất thường, nhưng chẳng hiểu vì sao Dương cứ phải suy nghĩ hoài. Suy nghĩ đó khiến cho bản thân trầm lặng một khoảng lúc ở bên cạnh Minh Nghiêm, về đến phòng riêng của kí túc xá rồi mà Dương vẫn nghĩ. Dù không biết sau đó hắn sẽ làm ra chuyện gì, giờ phút này Dương chỉ muốn làm tất cả để bảo vệ chuyện tình cảm của mình trước sự dối trá của hắn mà thôi. Nghĩ như vậy, lặng lẽ tìm vào những thứ hắn có thể dùng để liên lạc với mình, sau đó âm thầm chặn tất cả để hắn không tiếp tục gửi tin nhắn đến nữa.
“Ai da…”
Tiếng thở dài chầm chậm buông xuống dưới khung cửa sổ của phòng kí túc, trời tối lại còn đổ cơn mưa. Thật lòng không muốn khiến cho hắn tổn thương, nhưng cũng không muốn chuyện tình cảm của mình bị hắn đem ra trêu đùa.
“Tuyên à, nếu là em… em có tin chuyện một người xấu tính... sẽ vì thích một ai đó mà chọn cách thay đổi bản thân hay không?”
Người nhận được tin nhắn từ Dương giờ này vẫn còn miệt mài giải hết số bài tập giao về nhà, ngồi đối diện đương nhiên sẽ là Tử Kỳ, nhưng thật hiếm khi thấy hắn ta cũng chăm chú làm bài tập thế kia. Hai đứa ngồi đối diện với nhau trên chiếc bàn ăn, thỉnh thoảng anh vẫn ngước lên nhìn lén sự chăm chú của hắn, nhưng Tử Kỳ lại tập trung đến mức độ tay liên tục viết, ngắt một đoạn thì quay sang bấm bấm máy tính, có kết quả hắn lại nhanh tay ghi vào trong giấy. Sự tĩnh lặng của hắn khiến cho tò mò trong anh dâng lên đỉnh điểm, mấy chục câu bài tập giải hoài không xong cũng vì những chuyện khác thường diễn ra trước mắt.
“Xong!”
Một lúc sau khi hắn náo loạn tâm trí của anh bằng sự yên tĩnh kì lạ của mình. Tử Kỳ cuối cùng cũng tặc lưỡi nói to một từ, hắn ở trước mặt anh còn đan hai bàn tay lại bẻ thành mấy tiếng rắc rắc, sau đó lại vươn vai vặn vẹo một hồi. Cuối cùng hắn đem điện thoại ra chụp lại tất cả đáp án mà mình đã làm.
“Làm gì vậy?”
Lam Tuyên mặc dù đã cố gắng để không tọc mạch đến chuyện của hắn, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng trước sự tò mò của bản thân.
“Có gì đâu?”
Câu trả lời nhận được từ hắn lại chẳng có chút ý nghĩa gì cả, nhưng dù sao thì anh cũng đoán ra được, chắc chắn hắn chăm chỉ làm bài tập đến như vậy rồi chụp và gửi cho một người khác.
“Nếu cậu cho người ta đáp án của cậu thì chẳng khác nào đang hại người ta…”
“Ai mà quan tâm chứ? Tui giúp có mục đích mà! Nó cần đáp án thì tui làm thôi, miễn sao thoả mãn được mục đích của tui là được!”
“…”
Thật ra anh biết mình không có tư cách gì để chen vào trong chuyện của hắn, nhưng vì những tình cảm trong lòng anh vẫn đơn phương, nếu như hắn thật sự có qua lại với ai đó và làm những chuyện mà anh không rõ, số tình cảm tự phát ấy lại bắt đầu làm mình làm mẩy khiến anh giận hờn chẳng có lí do.
“Anh làm xong chưa? Sao hôm nay làm lâu quá vậy?”
“…”
Lam Tuyên không đáp lời hắn, lại tiếp tục cúi xuống chăm chú vào những câu hỏi, nhưng chỉ vì chuyện vừa xảy ra, anh đọc câu hỏi đến ba lần vẫn không hiểu nổi ở đó hỏi gì.
“…”
Dưới gầm bàn Tử Kỳ đang giở trò quậy phá ra, hắn đưa bàn chân nóng hổi kia của mình áp vào nơi bàn chân anh, sau đó lại chầm chậm di chuyển từng chút lên cổ chân và bắp chân. Khiến cho sự tập trung trong anh từ con số không rớt vào khoảng âm vô cực.
“Hehe…”
Đến khi anh trừng mắt nhìn hắn, tên xấu xa kia lại chồm tới cợt nhả trêu đùa.
“Bộ wax lông chân hay sao mà không có cọng lông nào hết vậy?”
“…”
“Rồi chỗ đó của anh có lông hay không?”
“Nghiêm túc lại đi!”
“Ơ, thì tui đang hỏi nghiêm túc mà?”
“…”
Muốn ngưng lại những dây dưa này với hắn, Lam Tuyên đành đứng dậy gom hết tập vở của mình để lên phòng riêng tìm sự yên tĩnh. Cũng may là sau đó hắn không tiếp tục bám theo, nhưng chẳng hiểu tại sao chỉ vì hắn không tiếp tục quấy rối anh nữa, trong đầu anh lại tự hình dung việc hắn đã tìm thấy được vui vẻ khi trò chuyện với Minh Trang.
Giải hết đống bài tập kia rồi, Lam Tuyên vẫn còn ngồi trầm ngâm nhìn vào một góc, khoảnh khắc đó đôi mắt anh chỉ mơ màng không xác định đâu sẽ là phương hướng, tiếng mưa rì rào ở bên ngoài như tâm sự chuyện không vui với anh. Dòng tin nhắn Hàn Dương gửi đến vẫn chưa hồi đáp, bởi vì bản thân anh cũng vướng mắc trong một chuyện tương tự, cũng không thể nào đưa ra sự lựa chọn, cũng lạc lối với những cảm xúc đơn côi trong lòng.
Bộp!
Tử Kỳ mở cửa phòng đi vào từ lúc nào cũng chẳng thèm lên tiếng, lại còn cắt ngang dòng suy tư của anh bằng cái hành động vứt thứ gì đó lên bàn.
“Cái gì đây?”
“Flipbook, tặng anh đó… xem thử đi!”
Flipbook là dạng sách lật nhanh có kích thước tương tự một quyển ghi chú cỡ nhỏ, Tử Kỳ bình thường rất thích vẽ vời, hắn vẽ rất nhiều thứ ở dạng chibi, trước kia anh cũng biết hắn thường vẽ mình. Nhưng quyển Flipbook này khi cầm trên tay lật nhanh lại là hình ảnh của một chú mèo silver tabby đang chậm chạp bước từng bước trên đoạn đường đầy cỏ xanh, dù nhìn vào khung cảnh tươi vui như vậy nhưng chú mèo nhỏ kia lại có vẻ rất cô đơn. Đến khoảng giữa của quyển sách đó, chuyển động đưa chú mèo nhỏ ấy đến với một đám bạn mới, có rất nhiều màu sắc đa dạng và sự hân hoan. Giữa đám đông nhiều màu sắc đến như vậy, chú mèo nhỏ lại nhanh chóng kết thân và quấn quýt với một bạn khác có màu trắng tinh. Sau đó dù ở giữa muôn vạn sắc màu, hai chú mèo nhỏ vẫn có những tương tác riêng tư vô cùng đặc biệt, tách ra khỏi mấy người bạn kia đến phía sau đám cỏ non xanh rờn, mèo xám và mèo trắng lại còn “hôn” nhau một cái nữa chứ. Cuối của quyển Flipbook là hình ảnh hai bé mèo quay đi, nhưng gây chú ý với anh nhất là việc Tử Kỳ còn vẽ cả “bi”, mong muốn người xem sách nhận ra hai chú mèo kia thuộc về giống đực.
“Thấy sao? Cưng xỉu luôn đúng không?”
“…”
Anh biết những gì hắn vẽ ra là ám chỉ anh cùng với Bảo Khang, nên mặc dù sự dễ thương đó có lớn đến dâu, trong lòng anh cũng chẳng thể nào cười nổi. Gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ gọn gàng đặt quyển Flipbook kia xuống, sau đó lại thinh lặng chăm chú tìm kiếm một đoạn văn bằng tiếng Anh để đọc, để cho hắn thấy anh tập trung như vậy mà đừng quấy rầy anh nữa.
“Người ta vẽ tặng mà không thèm cảm ơn một tiếng…”
“…”
“Êy, anh thấy nếu như là con gái xem Flipbook này có rung động không? Tui mới vẽ một cái tặng chị Minh Trang nữa đó, nhưng mà chủ đề thì khác nha, tui vẽ kiểu tỏ tình, anh xem thử không? Xem rồi góp ý cho tui đi!”
“Không rảnh đâu!”
Sự lạnh nhạt của anh không chỉ ngưng lại bằng câu đáp đó, Lam Tuyên thậm chí còn đeo tai nghe để ngăn cản những phiền phức từ hắn, ca khúc hiện tại anh đang mở có giai điệu lofi nhẹ nhàng như thế, nhưng lòng anh lại hoà vào nó thấy mình bơ vơ giữa những cảm xúc chẳng có bến bờ.
Từng ca từ của ca khúc kia thật giống như anh hiện tại, muốn bản thân chìm sâu vào giấc mơ đó, cách duy nhất để có thể thành thật với những cảm xúc của bản thân. Vì đến khi tỉnh lại, người đó sẽ không bao giờ thuộc về anh, người đó chỉ vô tình bước đến, để những câu nói đùa có thêm một nửa sự thật làm náo loạn trái tim này. Thế nên dù ca từ nhẹ nhàng và ngọt ngào đến như vậy, anh vẫn cảm nhận được đôi chút đậm buồn len lỏi nơi tâm tư mình lan ra.
Hắn thì cứ vậy đó, chẳng biết mình vô tình làm gì cũng gieo hàng vạn thương nhớ vào tâm trí anh.
“Khò khò…”
Có lẽ hắn cũng chẳng hay đâu, anh đã từng ghét tiếng ngáy ồn ào đó biết bao, ghét cả cái dáng ngủ chẳng ra làm sao của hắn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã quen thuộc đối với anh đến mức: nếu như phải chấp nhận không được nhìn thấy và không được lắng nghe nữa, khoảng dư này nơi cảm xúc trong lòng anh sẽ được gọi là trống vắng.
“…”
Dưới cái ánh đèn màu vàng nhạt của căn phòng này, Lam Tuyên hiếm khi lại thức khuya đến tận hơn hai giờ sáng, chỉ để dùng bút đen tô hết lên chú mèo màu trắng mà hắn đã vẽ.
Anh muốn lấp đầy sự vô tình và ngu ngốc đó của hắn, nhưng sau khi hoàn thành lại chỉ dám đặt quyển Flipbook vào trong hộp bí mật của mình rồi khoá chặt đi như thế, có những chuyện nếu lạc bước rồi thì cả đời cũng không thể nào quay trở lại, nếu chẳng đủ can đảm nói ra mà lại thật khó để quên, chi bằng anh cứ che giấu được đến đâu thì đến.
…
Sáng hôm sau là buổi họp hội đồng nhà trường về chuyện của Bảo và Nhi. Ban đầu tên khốn ấy còn hống hách lắm, tưởng đem chuyện mất cái răng cửa của mình vì bị đánh kia có thể kháng lại quyết định của trường, nhưng trong buổi họp biểu quyết này, những lời lẽ đanh thép của hội trưởng hội phụ huynh học sinh mới chính là vũ khí để bảo vệ con mình.
“Kính thưa ban giám hiệu nhà trường, sự việc Tuyên và Kỳ bức xúc trước hành động sai trái của cháu Bảo đối với cháu Nhi vốn chỉ xuất phát từ lí lẽ chính đáng. Thời gian ban đầu phát hiện ra việc Bảo quấy rối tình dục nữ sinh trong trường, hai đứa con của tôi đã dùng lời lẽ thuyết phục và can ngăn rồi! Thậm chí tụi nhỏ còn báo cáo vấn đề với phía nhà trường nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn chặn được. Tôi có đoạn ghi âm làm bằng chứng việc cháu Bảo kêu người hành hung dằn mặt hai con của tôi để trả thù riêng, tự hỏi chuyện này có còn thể hiện được đạo đức học sinh hay không? Tử Kỳ bị xịt hơi cay đến mức thị lực cũng gặp ảnh hưởng, nếu như nó mù luôn chỉ vì điều này thì ai sẽ cảnh cáo hành vi của cháu Bảo? Riêng về chuyện đánh nhau trong trường, tôi đương nhiên chấp nhận để con em mình viết cảnh cáo và cũng chấp nhận để nhà trường hạ bậc hạnh kiểm của nó! Nhưng nếu như ngay từ ban đầu nhà trường quan tâm kiểm soát chặt chẽ hành vi của Bảo thì có lẽ sự việc đánh nhau của ngày hôm đó cũng không diễn ra!”
“…”
“Vậy nên tôi cũng quyết định rút học bạ của cả ba đứa đang học ở đây, vì một chút lơ là của việc giám sát học sinh, trường lại để cho học sinh có hành vi nguy hiểm thế kia vẫn còn nhơn nhởn, đó là tôi còn chưa bàn đến chuyện cháu Bảo đã dùng những lời lẽ xúc phạm tấn công tinh thần Lam Tuyên, suy cho cùng thì Tử Kỳ cũng chỉ là phản ứng bất đồng để bảo vệ danh dự của anh trai nó mà thôi. Đâu có khác gì đang tự vệ? Không phải chỉ có hành động mới tạo thành tổn thương, những lời nói khiến con tôi chịu tổn thương thì ai sẽ chịu cảnh cáo? Nếu không bị tấn công tinh thần, tại sao nó lại vô cớ đi đánh người?”
“…”
Đi kèm với những lời lẽ đó, mẹ còn đưa theo cả luật sư bào chữa và đồng thời cũng tung hết những bằng chứng mà Nhi đã gửi riêng đến cho mẹ để tố cáo Bảo.
Cuộc chiến giữa những người có tiền, suy cho cùng cũng cần phải có kiến thức thì mới thắng nổi. Không trách gia đình Bảo làm giàu bất chính thiếu mất học thức, chỉ trách sự đanh thép và hiểu biết của bà Ngọc Anh đã quá sâu rộng, làm hội trưởng của hội phụ huynh học sinh nhiều năm như vậy, cũng lấy lại quyền lợi cho rất nhiều những người khác, đến lượt con của mình làm sao lại để thua thiệt đám người bất chính trước mặt.
“Tôi có đưa đến đây nạn nhân từ việc quấy rối tình dục mà cháu Bảo đã gây ra, suốt hai tuần nay Nhi đã được chăm sóc riêng ở trung tâm của tôi và cũng để thu thập chứng cứ về mức độ chấn thương tâm lí được tạo ra sau khi Bảo có hành vi quấy rối!”
Cạch!
Lúc cánh cửa của phòng hội đồng mở ra, Tử Kỳ tròn mắt nhìn sự xuất hiện của cô bạn tên Nhi mà không thể không kinh ngạc.
“…”
Từ một cô bạn nhút nhát và rụt rè, sau hai tuần ở lại trung tâm của mẹ, Nhi được quan tâm và chăm sóc một cách tận tình, được giúp đỡ để giải toả hết cảm xúc, cô bạn ấy hiện tại trong bộ đồng phục nữ sinh của trường Martin, tiến vào phòng hội đồng mà ánh mắt đầy kiên định. Có lẽ hiện tại cũng chẳng cần ai phải giúp đỡ thêm nữa, Nhi đã tự biết đứng trên đôi chân đó của mình, sau vấp ngã cùng với thái độ xem thường của Bảo, Nhi hiện tại… nói đúng hơn là đã biết bảo vệ bản thân mình rồi.
“…”
Tên Bảo ở đối diện lại dẹp bỏ đi kiêu ngạo lúc đầu của mình, hắn nhìn thấy trên tay của Nhi cầm sẵn bộ đồng phục bơi dành cho nữ sinh, cô nàng tiến vào giữa hai dãy bàn họp đông người, đặt bộ đồ bơi đó lên bàn kèm theo cả máy ghi âm mà mẹ đưa cho trước đó.
“Kính thưa ban giám hiệu, hội phụ huynh học sinh và toàn thể hội đồng giải quyết sự việc của ngày hôm nay. Em là Nhi, là bạn học cùng lớp của Bảo. Ngoài những bằng chứng em đã đưa cho cô Ngọc Anh để hỗ trợ em trong việc tố cáo bạn Bảo, đây là bộ đồng phục học bơi của em vào hôm cuối cùng gặp Bảo cho đến hiện tại. Ở phía sau của khu hồ bơi tại vị trí nhà kho, Bảo đã kéo em ra ngoài đó để thực hiện hành vi đồi bại, bạn ấy không trực tiếp xâm hại nhưng có những hành vi quấy rối tác động bằng tay vào ngực và những vị trí nhạy cảm khác trên cơ thể của em, sau đó Bảo đã xuất tinh lên phần mông và đùi của em, trước đó vì để đề phòng Bảo chối tội và cũng đề phòng việc Bảo hành hung em, cô Ngọc Anh đã đưa cho em sợi dây chuyền có máy ghi âm này để thu thập lại chứng cứ. Trên tay em hiện tại ngoài mẫu tinh dịch của Bảo dính trên đồ bơi, còn có cả đoạn ghi âm việc Bảo chủ động kéo em đi và đe doạ cưỡng ép em phải chấp nhận hành vi đồi bại của bạn ấy!”
Đối mặt với tính nghiêm trọng của sự việc, hiệu trưởng và hội đồng giải quyết bắt buộc phải chọn hình thức kỉ luật cao nhất đối với vi phạm của Bảo. Quyết định đình chỉ việc học tập tại trường trung học Martin đưa ra vào thời điểm này, Bảo cũng không có cơ hội để tiếp tục học tập ở các trường khác trong địa bàn nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ bỏ lỡ đợt thi tốt nghiệp phổ thông sắp tới.
Nhưng còn thảm hại hơn là chỉ sau khi cuộc họp hội đồng kết thúc, vẻ mặt sầu não của tên đó cùng ba của hắn ra tới cổng trường, xe của công an phường đã chờ sẵn để đưa Bảo về trường giáo dưỡng.
“Nghe nói mẹ của Tuyên đã đề đơn tố cáo lên chính quyền, nên dù cho đã bị đình chỉ học rồi, Bảo còn bị chính quyền chuyển thẳng về trường giáo dưỡng để cải tạo nữa…”
“Vậy thì có khác gì đi tù đâu ha?”
“Thì là đi tù chứ còn gì nữa, mà chưa đủ tuổi vị thành niên nên thay bằng đi vào trại giáo dưỡng đó!”
“Ê mấy bà, tui đứng canh nãy giờ mà không thấy mẹ hay ba của Tử Kỳ…”
“…”
Lúc đó Lam Tuyên bước ra khỏi phòng họp trước hắn, anh không muốn những lời khó nghe sẽ lọt vào tai của hắn, thế nên đành nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi đám bạn tò mò, đang tụm năm tụm bảy tại vị trí đó.
“Trời ơi, Lam Tuyên gật đầu với tao kìa!”
“Ủa, với tao chứ bộ!”
“Mày bị lé hả, ảnh gật đầu chào hỏi với tao mà!”
“…”
Mẹ của anh thì bước ra khỏi chỗ phòng hội đồng sau cùng, khỏi phải nói cũng biết cái điệu bộ cúi đầu kia của thầy hiệu trưởng chính là xin lỗi, nhưng sau đó thầy còn hứa sẽ làm cho chuyện của Tử Kỳ lắng xuống, mong là mẹ sẽ không vì vấn đề đó mà rút học bạ của mấy đứa nhỏ như lời đã nói.
Tử Kỳ nghe thấy tin đó thì mừng thầm ở trong lòng, thậm chí hắn còn chẳng quan tâm đến chuyện bản thân phải đi lao động công ích cho trường suốt một tháng liền. Nhưng dù sao không bị cảnh cáo hạ bậc hạnh kiểm thì hắn cũng thấy vui rồi, một mình chạy loanh quanh cả trường để ầm ĩ và thông báo.
“Đấm gãy răng thằng Bảo nhưng không bị hạ bậc hạnh kiểm nào hết, mày thấy chưa tao đúng là vip mà, biết vậy tao đã đấm gãy nguyên hàm răng của nó luôn rồi! Ê hồi nãy thằng Bảo ngồi trong phòng không dám hé nửa miệng luôn, hahaha bà nó, sợ người ta thấy mình bị sún chứ gì, hahaha!”
“Tử Kỳ, lần này thoát được vận xui rồi, chiều nay cả lớp mình đi ăn mừng không?”
“Ừ, đi đi, đi karaoke không?”
“Đúng rồi đó, Lam Tuyên hát như ca sĩ luôn đó, còn Bảo Khang nữa! Lớp này toàn ca sĩ không đó nha!”
“…”
Cả lớp đang rần rần nhộn nhịp, nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của lớp trưởng thì một nửa sự ồn ào lại trầm lặng đi.
“Ê bồ! Chiều đi karaoke nha!”
Tử Kỳ nhảy phóc một cái tới bên cạnh anh, hắn choàng tay mình qua vai anh thân mật mà rủ. Nhưng Lam Tuyên lại đem bàn tay của hắn bỏ xuống, từ chối kèm với cả ánh mắt lạnh lùng.
“Không!”
Bảo Khang ở bên cạnh thấy vậy nên cũng bật cười, nhỏ nhẹ nói thêm vài lời nữa với anh.
“Anh Tuyên, các bạn rủ chiều này đi ăn mừng chuyện của anh với Tử Kỳ thoát nạn đó, hay là thử cùng đi một lần đi! Em cũng muốn được nghe anh hát… với lại…”
Mặc dù đứng gần đó, nhưng Tử Kỳ lại không nghe rõ những gì Bảo Khang vừa thì thầm nói bên tai Lam Tuyên, hắn kinh ngạc cũng không kém gì cả lớp, chỉ vì câu nói đó của Khang, Lam Tuyên lại khe khẽ gật đầu chấp nhận lời rủ rê vừa ban nãy đã rất thẳng thắn chối từ.
“Vậy cũng được, đi thì đi!”
“Hứ!”
Tử Kỳ thấy anh đồng ý sau lời rủ rê của Khang, hai mắt hắn liếc anh thiếu điều muốn rớt cả tròng đen ra.
“Nè mấy đứa yêu nhau trong lớp nghe rõ đây, chiều đi karaoke đứa nào phát cơm chó thì đóng năm mươi phần trăm tiền nha!”
“Hahahaha, ý hay lắm nha, mấy đứa yêu nhau coi chừng chuẩn bị tinh thần đi!”
“Vậy để mình bao cả lớp luôn, vì chiều này mình sợ không kiềm chế được sẽ phát cơm chó hơi nhiều…”
Câu trả lời của Khang khiến cho cả lớp càng thêm hứng thú đập bàn ầm ĩ hơn nữa. Nhưng vào giây phút đó, duy nhất mình Tử Kỳ nghiến răng thành tiếng nhìn về phía hai người họ, tức đến không thể nói nên lời.
“…”
Uyên Ruby
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
Thuuyen
Lt0303
Hoa lương
Mina