Chương 44: Ghen tị.
Chuyện Bảo Khang cố ý thì thầm vào tai Lam Tuyên lúc cả lớp bàn tán sẽ đi karaoke khiến Tử Kỳ tò mò phát điên lên được. Hơn nữa hắn cũng tò mò mỗi lần anh và Khang thì thầm nghiêm túc trao đổi một việc gì đó với nhau. Hắn có cảm giác càng ngày Tuyên càng nói chuyện nhiều với Khang hơn là với hắn.
Cơ mà, cái cảm giác kiểu này chẳng phải vô lí lắm sao? Người ta có gì đó với nhau, nói chuyện riêng với nhau cũng đúng thôi mà? Vậy thì hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những điều đó là vì sao chứ? Hắn vẫn luôn miệng nói bản thân ủng hộ cho hai người họ đấy thôi.
Ba giờ chiều của ngày hôm đó, nói là đi karaoke cả lớp nhưng thực chất cũng có nhiều bạn không thể đi được. Mà cũng không lạ gì khi ngoài số bạn trong lớp Tuyên ra, lại còn có thêm vài người từ lớp khác cũng được Tử Kỳ ưu ái mời theo. Hiện tại trong phòng hát, một dãy ghế bên phải có mặt ba người không học lớp 11A là Hàn Dương, Nhật An và Nhất Linh.
Tử Kỳ lại bởi vì câu nói của Khang trước đó, hắn gọi ra một đống đồ ăn toàn là những món đắt nhất ở trong menu, cứ canh chừng xem Tuyên và Khang có “phát cơm chó” thì sẽ tiện tay ghi nhận lại, mục đích đầy xấu xa của hắn là để chầu ăn uống ca hát này Bảo Khang phải bao trọn hết.
Nhưng đến lúc Bảo Khang xuất hiện, cậu ấy lại hiển nhiên chen vào giữa Nhật An và Hàn Dương để ngồi. Ngồi cách xa Lam Tuyên tận bảy tám người, thậm chí chẳng hiểu bọn họ ngồi kiểu gì lại còn chừa ra bên cạnh Lam Tuyên một khoảng trống vừa một người.
“Ủa? Còn ai chưa đến hả? Sao tự nhiên chừa ra chỗ đó một ô vậy?”
Hắn đứng ở đối diện chỉ tay về phía vị trí còn trống, miệng lại ngơ ngác hỏi mà cũng quên mất chính bản thân mình còn chưa có chỗ để ngồi. Sự ngớ ngẩn của hắn làm cho đám bạn phì cười.
“Đương nhiên là chỗ của Tử Kỳ đó chứ còn ai nữa mà hỏi?”
“Chỗ của tui?”
“Ờ, thì phải để khắc tinh ngồi chung với nhau mới có chuyện vui cho tụi mình xem chứ, đúng không hả mọi người?”
“Đúng rồi, đúng rồi!”
“…”
Ai chẳng biết hắn đi cùng Lam Tuyên lúc nào cũng gây ra chuyện, vậy mà còn cố ý sắp xếp cho hai người ngồi cạnh nhau. Nhìn vẻ mặt của anh lúc đó miễn cưỡng như vậy, Tử Kỳ lại quay sang bắt bẻ người bạn ngồi cạnh Hàn Dương.
“Bảo Khang, sao không qua ngồi kế bên Lam Tuyên đi, bộ sợ không kiềm chế được mà phát cơm chó rồi bị phạt hay gì?”
“Sao mình phải sợ chứ? Mình mà đã muốn phát cơm chó thì dù không ngồi gần vẫn phát được thôi! Mình cũng nói mình bao chầu này rồi mà… Kỳ cứ thoải mái đi!”
“…”
Câu trả lời của Khang làm hắn cứng miệng không thể tiếp tục hoạt ngôn, ánh mắt lộ ra chút khó xử. Bởi vì bình thường ở nhà hắn cũng tự biết mình đã tạo ra nhiều phiền phức cho anh, đến cả buổi đi chơi hiếm hoi thế này, hắn thật sự không nỡ để anh khó chịu vì mình.
“Mấy bạn để tui ngồi chung với lớp trưởng, chút nữa tui lại ghẹo người ta nổi điên cho xem…”
“Vậy Tử Kỳ tới ngồi vào lòng anh nè, anh sẽ không phát điên chút nào đâu mà!”
Nhất Linh cũng nhanh miệng chen vào, nói một câu đã khiến cả lớp đứng lên ầm ĩ hò hét.
“Lần một nha mấy bạn ơi!”
Lúc đó Minh Tuấn hào hứng đứng ra bắt bẻ, Tử Kỳ mới hay cái luật do mình đề nghị, vội vàng nghiêm mặt lại cảnh cáo Nhất Linh.
“Anh không được nói kiểu như vậy với em, luật hôm nay ai phát cơm chó với crush nhiều nhất sẽ bị phạt phải trả tiền đó!”
“Vậy hả?”
Nghe cả câu hắn nói, Nhất Linh còn gật đầu tỏ vẻ bản thân đã nhận biết được trọng điểm sự việc. Nhưng sau đó cố tình nói thêm câu nữa, khiến cả lớp phấn khích gào lên.
“Thì cũng có sao đâu, giờ anh chỉ thiếu mỗi Tử Kỳ nữa thôi chứ tiền anh đâu có thiếu!”
“Lần hai, lần hai, lần hai!”
Tử Kỳ lúc này sững người không có phản ứng, hắn nhếch miệng gượng cười, đôi mắt bày tỏ sự hoang mang, cảm thấy hình như quyết định rủ thêm Linh là hắn sai rồi.
“À… để mình lại ngồi gần lớp trưởng đi!”
Cuối cùng hắn lại chấp nhận chui vào ngồi kế anh, nhưng vẫn còn một điều cảm thấy khó hiểu, là khi đó Lam Tuyên không hề tỏ ra khó chịu với hắn, ánh mắt anh hình như còn có một chút vui vẻ nữa chứ, mặc dù anh vẫn chăm chú nhìn vào chiếc ipad để xem bài hát.
“Đưa đây coi!”
“…”
Bất ngờ bị giật lấy thứ mình đang cầm trên tay, anh chỉ quay sang xem hắn sẽ làm gì, cũng chẳng mở miệng nói mấy lời cay độc như trước kia nữa. Chỉ đến khi hắn lần lượt chọn một đống năm bài liên tiếp trong vẻ mặt đầy phấn khích, anh mới dùng tay mình phất nhẹ lên đầu của hắn một cái.
“Cậu định mở liveshow à? Chọn gì mà nhiều dữ vậy?”
“Tui chọn cho anh nữa chứ bộ, anh nhìn nè… bài này của tui, bài này của anh… bài này của tui… bài này của anh!”
Lam Tuyên bất mãn thở dài, anh tranh lại chiếc ipad từ tay hắn, lần lượt xoá bớt vài bài hát đã chọn.
“Lịch sự một chút đi, người ta cũng muốn hát nữa mà!”
“Người ta?”
Tử Kỳ đưa mắt nhìn quanh một lượt, hắn thấy đám đông ai nấy cũng tập trung vào món ăn, số ít thì trò chuyện với nhau, từ đầu đến giờ hầu như chẳng có ai quan tâm chuyện ca hát cả.
“Có ai muốn hát đâu, toàn lo ăn với nói không mà?”
“Sao cậu biết người ta không muốn hát, nếu không muốn thì đã ở nhà hết rồi! Tới đây để ngồi nghe cậu hát chắc?”
“Ờ ha…”
Cái liếc nhẹ của anh lúc này trước nụ cười đầy thảo mai của hắn, từ vị trí cách đó năm sáu người ngồi, Hàn Dương nhanh trí chụp ảnh lại gửi về cho mẹ.
Tử Kỳ mở đầu chương trình văn nghệ bằng một ca khúc tiếng Anh, mặc dù nói thật lòng thì hắn hát không hay lắm, nhưng thiếu gia có tiền ngồi đó cổ vũ không ngừng, đám đông cũng nể mặt Nhất Linh hùa theo vỗ tay cho hắn.
“Bài này hay đó, tựa là gì vậy Kỳ? Ban nãy Khang không kịp xem!”
“À, là 'Lặng thầm yêu', bài này nói về tình đơn phương, nó là nhạc trong game tui chơi hồi ở bên Mỹ… nên cũng không thịnh hành lắm!”
“Vậy sao? Hèn gì mình nghe lạ quá, mà bình thường Kỳ chỉ chơi game thôi hả? Kỳ có thích xem phim không, mình biết mấy bài nhạc phim hay lắm! Nếu biết mình với Kỳ song ca cũng được…”
Thấy Bảo Khang nhiệt tình bắt chuyện nên hắn cũng cố nghĩ xem bản thân đã từng ấn tượng với bộ phim nào. Nghĩ một lúc, tự nhiên hắn lại đập mạnh vào vai Tuyên một cái, háo hức nói về cái tựa phim mà mình đã xem cách đây không lâu.
“Ê, Khang rành nhạc như vậy, có nghe qua cái bài ‘Phía sau lưng em’ hay chưa? Bài đó là nhạc phim Việt Nam mình nè…”
“Nghe lạ quá, thể loại phim đó là gì vậy Kỳ?”
“Phim tình cảm thôi à, tui nhớ là phim miền Tây sông nước... nội dung cuốn lắm nha, hình như… trong phim đó… nam chính thích thầm cô bé hàng xóm, lúc nào cũng lặng lẽ quan sát người kia, đôi lúc vì quá thích người ta cậu con trai thậm chí còn lén chụp ảnh để làm kỉ niệm. Từng tấm hình người ta đăng trên facebook cậu ấy cũng lưu về rồi in ra treo khắp cả phòng, mỗi ngày đều nhìn ngắm, mơ mộng, nhớ nhung… vậy mà cô hàng xóm nỡ đi lấy chồng đại gia, mấy năm sau nhân vật nam vẫn chờ đợi… chờ cho đến khi lâm bệnh chết queo luôn! Bộ phim hay lắm, lãng mạn, nhẹ nhàng!”
“Cái đó mà gọi là lãng mạn hả?”
Đợi hắn giới thiệu xong bộ phim, Lam Tuyên nhấc lon nước hớp nhẹ một cái, anh bày tỏ bất bình trước kiểu tình cảm mà hắn vừa mới ca ngợi.
“Xây dựng tâm lí nhân vật gì mà… nhu nhược, biến thái quá vậy?”
“Giống… giống biến thái lắm hả?”
“Tôi từng đọc trong sách tâm lí tội phạm, có trường hợp tương tự như vậy, sau khi bị từ chối tình cảm, nhân vật nam trở nên cuồng loạn, hắn sát hạt vô số cô gái vô tội có đặc điểm gương mặt giống với cô gái mà hắn yêu thầm…”
“Èo…”
Nghe Lam Tuyên tiếp lời cho câu chuyện lãng mạn kia của mình bằng một vụ án, Tử Kỳ làm vẻ mặt kinh hãi tột cùng, giọng điệu hắn hoang mang hỏi thầm.
“Bộ biến thái lắm hả ta… tui thấy bình thường mà?”
“Cậu thấy bình thường? Nói không chừng cậu cũng có tâm lí đó đó…”
“Hả?”
Câu trả lời của anh làm cho Tử Kỳ sượng trân, chỉ đành cười phớt lờ với đám bạn kia cho qua câu chuyện, hắn biết hôm nay vốn là dịp hiếm có để anh vui vẻ, nên cũng tự hứa với lòng mình sẽ gắng nhẫn nhịn để không gây chuyện với anh.
Chẳng mấy chốc trôi qua lại đến ca khúc tiếp theo cũng là của hắn, cả căn phòng bất chợt rơi vào trạng thái lặng thinh, duy chỉ có một mình Nhất Linh là cổ vũ rất nhiệt tình. Hắn kiếm chuyện giật lấy micro mà anh đang cầm, vội vàng lết sang chỗ Bảo Khang đang ngồi, nhất định tách anh Dương ra khỏi để được ngồi cạnh ngôi sao sáng nhất phòng hát chiều nay. Hắn vừa song ca với Bảo Khang, tay chân cũng táy máy minh hoạ hành động ca sĩ ở trên màn hình, mấy lần hắn cố tình vòng tay ôm eo người ta, lại còn sờ sờ vào chỗ da thịt mềm mại trên bắp tay, cố tình siết thật chặt để hai thân thể dính sát vào nhau. Tử Kỳ còn len lén nhìn sang Lam Tuyên, xem phản ứng của anh thế nào khi hắn cố tình đụng chạm Bảo Khang.
“…”
Tiếc cho hắn là lúc này Lam Tuyên bận nói gì đó với anh hai, hai người họ như rất chăm chú vào ipad để chọn bài. Thật hiếm khi để cả lớp được nghe Tuyên cất giọng, anh chọn đúng vào ca khúc đêm hôm trước mình nghe, nhưng lại không sao thể hiện được hết sự da diết và ngọt ngào từ trong ca khúc đó, bởi vì cứ mỗi câu anh hát, Tử Kỳ ở bên ngoài cũng cầm micro cố ý bè thêm.
“Ố yeah… là là la ố yeahhh, nắm chặt lấy ấy ấy ấy… nữa đâu âu âu âu… chạm vào nhau áu áu áu ô yeahhh, kiss me more mò ò ò ò…”
“…”
Phần đệm hát đầy lầy lội đó của hắn biến tiết mục này của anh thành trường hài kịch, khiến cả lớp không thể không ôm bụng cười. Mặc dù ban đầu Lam Tuyên hơi khó chịu, nhìn thấy hắn phá đám như vậy chỉ muốn vung tay đập cho một phát, nhưng càng lúc càng quen thuộc rồi, anh lại không biết mình như vậy cũng có thể cười trước sự phá đám của hắn.
Khoảnh khắc đó… ai cũng được chiêm ngưỡng cái mỉm cười hiếm có của anh, ai cũng âm thầm lấy điện thoại ra để quay lại. Mặc dù Lam Tuyên chỉ cười mỉm thôi, nhưng người ta vẫn cảm thấy chuyện này thật phi thường, không một ai có thể hình dung rằng lúc anh cười lại đẹp trai đến như vậy.
“Để mình ra ngoài gọi thêm nước, có ai muốn uống Mocktail không?”
Lúc này Minh Triết chủ động đứng lên để ra ngoài đặt thêm nước, Bảo Khang nhìn thấy thời cơ tốt cũng nhanh nhẹn đứng lên theo.
“Vậy cho mình đi với, mình cũng muốn đặt thêm đồ ăn cho mọi người!”
“Ok, đi chung đi!”
“…”
Tử Kỳ lại bắt đầu âm thầm quan sát hành động của Khang, hắn cau mày suy nghĩ trong bụng, thấy tên này ai ai cũng thân thiết được, so với biểu cảm trầm ngâm của Lam Tuyên lúc nhìn Bảo Khang đi cùng Minh Triết, hắn suy diễn chắc chắn là anh cảm thấy ghen rồi: “Hừm… thằng Khang này, sao lại bỏ crush một mình rồi đi ra ngoài với trai vậy chứ… ông Tuyên ổng ghen ra mặt luôn kìa…”
Ting!
Năm phút sau, Tử Kỳ để ý thấy điện thoại Lam Tuyên sáng lên ánh đèn thông báo, hắn vội vàng lết sang bên cạnh tận dụng thời cơ để lén nhìn xem, điện thoại vừa mới mua nên Lam Tuyên cũng chẳng thèm cài đặt ẩn tin nhắn, hắn thấy rõ ràng có tin từ Bảo Khang, đọc sơ qua thì cái gì mà: “Em xong rồi, anh ra đây với em đi, mình…”
Tử Kỳ lúc này bất giác ngờ vực, hắn tự hỏi lòng mình xem cái gì mà “xong rồi”, chẳng lẽ hai người kia có hẹn riêng ở một vị trí nào khác hay sao? Trong đầu hắn nhốn nháo những dòng suy nghĩ kì lạ, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng nhận ra lạ lẫm kia nữa: “Được lắm, dám hẹn riêng… chắc tính ăn nhau trong toilet đây mà, hai người này đúng là ghê gớm, mới lớp mười một mà đã vậy rồi…”
“…”
Hắn cứ vậy âm thầm đứng lên theo sau Lam Tuyên chừng hai ba phút, tới khoảng giữa cầu thang hướng rẽ vào phòng vệ sinh, thật sự nghe thấy giọng nói của Bảo Khang và Lam Tuyên ở chỗ đó, nhưng hình như không chỉ riêng hai người họ.
“Có gì đâu, vinh hạnh còn không hết nữa, nhưng vì mình cũng không có nhiều thời gian, Tuyên nhắm thử đã chú ý đến bài nào mình từng đăng chưa? Nếu có rồi thì mix lại sẽ nhanh hơn!”
“Cũng có, nhưng không biết nếu mix lại thì giá bao nhiêu…”
“Giá gì vậy ta? Giá nhạc sao? Ông Tuyên định mua nhạc để tham gia cuộc thi đó thì phải…” – Tử Kỳ gãi đầu tò mò, hắn nấp sau bức tường chăm chú lắng nghe, lòng tự hỏi mấy câu liên tiếp, nhưng sau vẻ ngập ngừng của Lam Tuyên khi hỏi về giá, Bảo Khang lại nhanh chóng chen vào.
“Anh đừng lo, nếu em mua thì em mua tặng anh một bài cũng được mà! Với lại Minh Triết cũng là chỗ quen biết của hai đứa mình, không lẽ lại lấy giá như khách thông thường, đúng không Triết?”
“Haha, đúng rồi!”
Bởi vì câu nói đó của Khang, anh liếc nhìn cậu ấy rồi khẽ lắc đầu.
“Thật ra không phải tôi lo không đủ tiền, chỉ là…”
“Em biết rồi, vì ba anh không muốn anh tham gia vào mấy hoạt động này đúng không? Nếu ba biết anh dùng tiền mua nhạc để tham gia cuộc thi như vậy thì chắc chắn sẽ la anh…”
“Ừ…”
Nghe mấy câu đó, Tử Kỳ thầm nghĩ một cách xấu xa: “Biết? Biết cái con khỉ mốc, còn chưa tới ở chung ngày nào mà sao biết nhiều thứ quá vậy?”
Hắn liếc người kia từ phía xa, cái cau mày của hắn khi đó biểu đạt đôi chút khó chịu trong lòng, nhưng nguyên nhân sâu xa phát sinh những khó chịu đó là bởi vì người kia lúc nào cũng tỏ ra hiểu biết về Lam Tuyên.
“Nếu lớp trưởng thích nhạc của mình, muốn dùng nó làm nhạc nền để dự thi thì mình sẽ hỗ trợ cho, đảm bảo không mất đồng nào đâu, nhưng mà… có chút điều kiện nhỏ không biết được không?”
“Điều kiện?”
Lam Tuyên tò mò hỏi lại, thấy nụ cười trên khuôn miệng của Minh Triết vô cùng đơn giản, lúc đó trong lòng anh cũng chẳng nghi ngờ.
“Mình muốn mời Tuyên về nhà ăn cơm thôi, trước đây thường hay kể về Tuyên với ba mẹ, ba mẹ cũng tò mò muốn biết người có điểm số cao nhất khối thì học hành như thế nào! Nếu Tuyên về nhà mình ăn cơm một bữa, nghe Tuyên nói chắc ba mẹ mình sẽ không còn so sánh nữa. Nhiều lúc… nghe so sánh đau hết cả đầu!”
“Nói? Nói về việc gì chứ?”
“Thì ý là… nói vài câu đỡ cho Triết thôi, kiểu không muốn ba mẹ cứ la ó chuyện làm nhạc đó mà!”
“À, vậy cũng được!”
Lí do mà người bạn đưa ra không có điểm nào bất thường, thậm chí còn nhanh chóng khiến anh gật đầu đồng ý. Nhưng sau đó vẫn nói kèm thêm một câu, không hề muốn lợi dụng mối quan hệ để phục vụ lợi ích cá nhân.
“Miễn phí thì tôi không nhận đâu, nếu Triết hỗ trợ việc mix nhạc thì tôi sẽ trả tiền đúng hợp đồng, chỉ là tôi có hơi khó tính một chút, nên mong Triết sẽ kiên nhẫn…”
“Không sao đâu, cứ qua nhà Triết nha, ở đó có phòng thu nên sẽ tiện nói chuyện hơn, còn bây giờ chắc cũng nên quay lại phòng hát, đi lâu quá mấy bạn lại tưởng tụi mình lén về trước đó!”
“Ok!”
Tử Kỳ nấp sau bức tường, tai vừa nghe việc ba người kia chuẩn bị di chuyển vào trong, chân cũng luống cuống tìm cách rời khỏi đó, tiếc là nơi mà hắn đang đứng chẳng có chỗ nào khác để nấp cả, quay qua quay lại một lúc, Tử Kỳ đành lòng giả vờ tìm kiếm gì đó trước máy bán hàng tự động, đến khi Triết và Khang đi qua khỏi hắn, hắn tưởng chừng Lam Tuyên cũng đã đi rồi, mắt nhìn theo mà miệng cũng thở phào ra hai từ “nhẹ nhõm”.
“Má, hết hồn!”
Đến lúc quay nhìn lại phía sau, thấy anh vẫn đứng đó nghiêm mặt nhìn hắn, cái giật mình rõ ràng đã tố cáo hành vi lén lút kia từ nãy đến giờ.
“…”
Vậy nhưng anh lại chẳng thèm nói câu nào, chỉ im lặng chầm chậm bước đi, hắn cảm thấy sự im lặng này anh dành cho mình là quá bất công, ở bên cạnh Bảo Khang anh nói nhiều như vậy mà, vừa ban nãy cũng nói quá trời, cứ nhìn hắn thì anh lại bật chế độ lãnh cảm.
“Ê!”
“…”
Bảo sao hắn lúc nào cũng phải lên tiếng để “kiếm chuyện” trước, hắn mà không dùng thái độ đó gọi anh, dễ gì anh quay cái mặt lạnh kia lại, bố thí một ánh nhìn cho hắn thế này.
“Mắc gì nhìn tui rồi im ru?”
“…”
Lam Tuyên im lặng không thèm đáp, Tử Kỳ tức giận đập vào vai của anh một cái, hắn cay cú hỏi lại lần nữa.
“Hỏi sao không nói?”
“Mắc gì tôi không được im ru?”
Vậy mà Lam Tuyên đáp lại hắn với một thái độ bố láo chẳng kém, hắn lại bất ngờ giở giọng điệu khó hiểu với anh.
“Ha, rồi sẽ tới lúc anh nhớ tui đến mức phát điên cũng không có tui để nói chuyện với anh đâu!”
“Lúc đó là lúc nào vậy? Cho tôi xin cái hẹn được không? Tôi mong chờ đến ngày đó quá!”
“Anh…”
Một người sau đó chẳng hề có đôi chút phân vân liền quay lưng đi, hắn vẫn ở phía sau tức giận múa tay múa chân muốn đạp cho anh một phát. Lam Tuyên lại bất ngờ lên tiếng ra vẻ quan tâm đến sự có mặt của hắn ở trong nhà mình.
“Tối nay Khang và H sẽ ngủ lại nhà chúng ta để tiện đường mai lên xe đi luôn!”
“Nhà của anh, muốn làm gì thì kệ anh chứ, mắc gì phải báo cáo với tui?”
“Nói để cậu biết đường ăn mặc cho tử tế thôi!”
“Kệ tui nha!”
Tức thật chứ, nếu như không nói chuyện gây nhau kiểu này, tối nay chẳng phải anh qua nhà Minh Triết, hắn sẽ có dịp xin đi ké để được gặp chị Minh Trang hay sao? Nghĩ đến đó, Tử Kỳ cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc, lỡ mất dịp được tới nhà crush, lại còn phải đón tiếp crush của anh trai mình. Mặt hắn xị ra nguyên một đống suốt từ khi đó đến lúc cuộc vui ở phòng karaoke tàn đi.
…
Về đến nhà, Lam Tuyên bỏ việc làm cơm tối, chỉ gấp rút tắm rửa rồi xách xe chạy ra ngoài. Mặt Tử Kỳ khi đó vẫn còn nặng trịch cả đống khó ở, mẹ nhờ mỗi việc rửa rau thôi nhưng hắn lại làm trong cái trạng thái hồn vía trên mây.
“Kỳ, lâu lâu anh hai mới về ăn cơm một bữa mà sao nhìn mặt em như kiểu muốn đuổi anh đi quá vậy?”
Hàn Dương đứng ngay bên cạnh, anh chầm chậm đảo lại số rau đang xào trong chảo, miệng quan tâm hỏi thăm đến hắn, nhưng hắn vẫn thẫn thờ không để tâm đến, việc rửa đi rửa lại một bẹ rau từ nãy giờ của hắn dưới vòi nước chảy, khiến anh hai phải ngừng thao tác để dùng tay mình chạm nhẹ vào tay của mẹ.
“Mẹ…”
Anh gọi khẽ, mẹ cũng quay sang nhìn hắn đôi ba giây trước khi lên tiếng nhắc nhở.
“Tử Kỳ, con rửa rau kiểu đó hao nước quá nha!”
“Dạ?”
Hắn lại còn ngơ ngác quay sang tròn mắt mà “dạ”, điệu bộ này không tài nào ngăn được giọng cười đầy trêu chọc của mẹ.
“Con làm sao vậy? Nhớ chị Minh Trang gì đó à?”
“Đâu có, con… đang suy nghĩ không biết anh Tuyên… đi đâu thôi…”
Hắn quen thói tự bạo biện cho chính mình một lời nói dối, nhưng mẹ lại hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả.
“À, nó xin mẹ qua nhà thằng Triết, bạn cùng lớp đó!”
“Dạ…”
Sau một tiếng “dạ” ngoan ngoãn vô cùng, Tử Kỳ lại tiếp tục rơi vào vô thức thẫn thờ. Anh hai nhích lại gần mẹ thêm một chút, thì thầm vào tai mẹ một câu.
“Mẹ nói chuyện với thằng Tuyên chưa?”
“Chưa nữa, mẹ thấy mấy hôm nay nó cứ né tránh nên cũng không muốn làm khó!”
“Mẹ xem hình con gửi lúc chiều chưa?”
“Rồi! Nhưng mà con dựa vào đâu lại cho rằng thằng Kỳ cũng thích thằng Tuyên?”
“Thì đó…”
Mấy câu thì thầm này của hai người họ nhỏ nhỏ to to ngay ở phía sau, hắn thẫn thờ như vậy đương nhiên không hề nghe thấy, ngay cả việc anh hai hất mặt về dáng vẻ kia của hắn, mẹ cũng khoanh tay nhìn một lúc rất lâu, sau đó hai người nhoẻn miệng cười với nhau theo kiểu mờ ám.
“Vậy mẹ tính sao?”
“Cũng chưa biết nữa…”
“Mẹ thích Bảo Khang như vậy, không phải đang suy tính thiên vị đó chứ? Mà con thấy thằng Tuyên có vẻ không thích Bảo Khang cho lắm…”
King kong!
Câu của anh nửa chừng bị tiếng chuông cửa cắt ngang, nhưng điều quan trọng hơn là khi tiếng chuông nhè nhẹ vang lên, Tử Kỳ lại giật bắn cả người nhìn ra ngoài cửa. Hắn hớn hở vứt đống rau mình đang rửa trên tay, hai bàn tay đẫm nước vẫy phắt một phát, nước từ tay của hắn văng hết lên mặt của mẹ và anh.
“…”
Tử Kỳ lúc đó như cái máy mở cửa di động, hắn chạy ào ra cửa với một dáng vẻ háo hức vô cùng.
“Anh Tuyên! Đi rồi về nhanh dữ dạ…”
Cả gương mặt hào hứng đến vậy, nhưng lúc cánh cổng kia mở ra, thấy hai người đứng trước mặt mình không phải là anh, hắn đem hết thất vọng trong lòng biểu hiện ra ngoài ánh mắt, giọng điệu không tồn tại tinh thần hiếu khách gì cả.
“Đến sớm dữ…”
“Hihi, Chào Kỳ nha! Mẹ của anh Tuyên mời mình đến ăn cơm luôn nên mình phải đến sớm một chút để phụ giúp chứ!”
“Dữ vậy sao?”
Thái độ này của hắn làm cho Nhật An đứng cạnh cũng cảm thấy có nhiều điều khó hiểu, không biết hắn rốt cuộc có hiềm khích gì với Khang. Bởi vì cậu nhóc này vốn được cả trường yêu mến, tính cách của Bảo Khang hoà đồng vui vẻ như vậy, chẳng hiểu hắn chê ở điểm nào mà lại có cách đối xử lạ lùng thế kia.
“Vô đi!”
Rầm!
Tử Kỳ đạp cánh cổng một phát.
“Vô rồi thì đóng cái cửa lại giùm!”
Thật ra, ban đầu hắn chỉ hơi bực mình vì người xuất hiện sau cánh cửa kia không phải là Tuyên mà thôi, nhưng sau đó thái độ nhiệt tình của mẹ khi gặp Bảo Khang càng làm cho hắn khó chịu nhiều hơn.
“Bảo Khang với Nhật An mới tới hả con? Mẹ đợi hai đứa nãy giờ luôn đó! Đưa ba lô đây, cởi áo khoác ra trước đi, ngồi đây nghỉ ngơi chờ cơm nha!”
“Dạ, con chào mẹ…”
Người kia cũng phối hợp gọi mẹ của hắn là “mẹ”, nhưng quan trọng hơn hết khi mẹ đem ba lô của Bảo Khang hướng về phía hắn, trong giọng điệu có chút quen thuộc hiển nhiên, khiến Tử Kỳ cảm thấy lạ lẫm đôi phần.
“Kỳ, con đem ba lô của Khang lên phòng thằng Tuyên giúp mẹ với! À, Khang… con thích sữa chua Hy Lạp của thằng Tuyên lắm đúng không, nó làm cả đống bỏ tủ lạnh kìa, con ăn luôn không? Mẹ lấy cho! Ơ Kỳ, cầm ba lô giúp mẹ!”
“Ủa sao phải đem lên phòng anh Tuyên vậy mẹ?”
Vào lúc đó anh hai biết thừa là mẹ cố tình ghẹo hắn, chỉ có sự ngơ ngác của Khang và thái độ đầy khó chịu của hắn thì không hề hay.
“Đương nhiên là phòng của Tuyên rồi, con không biết sao… Bảo Khang là con rể tương lai của mẹ đó! Mẹ chấm lắm luôn…”
“Con rể?”
Hắn cay cú hỏi lại một cách trống không, thái độ này làm Khang cuống quýt muốn được giải thích, nhưng mẹ lại xua tay ra hiệu cho Khang tạm giữ im lặng.
“Thì mẹ chấm Bảo Khang với thằng Tuyên nhà mình chứ còn sao nữa? Cái thằng ngố này, con ngơ ngác cái gì vậy ta?”
“Ủa mẹ, tuy là con cũng ủng hộ chuyện anh Tuyên có người yêu đó, nhưng mẹ đã nói chuyện với ba hay chưa? Tự nhiên mẹ nhận con rể, ba mà biết thì sao?”
Lúc này hắn lại đem cả ba ra để doạ mẹ, thái độ đó khiến cho đối phương nhen nhóm đôi chút ý cười, nhưng gương mặt vẫn cố diễn nét nghiêm túc đến cùng để xem thử phản ứng của hắn ta ra sao.
“Con đúng là không biết gì hết, làm thông gia với nhà Bảo Khang ba con mừng còn không hết nữa kìa! Khang nổi tiếng trong trường chứ bộ, mấy phụ huynh khác còn nói với mẹ nếu con trai của họ mà là gay thì họ cũng muốn có con rể như Bảo Khang đó!”
“…”
Trước giờ lúc nào mẹ cũng nói những lời tâng bốc này với hắn ta, nhưng không phải là nói về một người khác. Hắn biết mình thế này đúng là ganh tị, có phải nếu như Bảo Khang về sống chung một nhà thì vị trí của hắn ở trong lòng của mẹ cũng phải chia sẻ hay không?
“Con… bận rửa rau rồi, mẹ tự xách ba lô của anh rể lên phòng anh Tuyên đi!”
“Ơ…”
Nói tới đó, gương mặt hắn như bày ra cả trăm sự ấm ức, đem cái ba lô nặng trịch kia dúi vào trong tay của mẹ, sau đó vội vàng tới chỗ bồn rửa rau ban nãy, tiếp tục chăm chú vào công việc của mình.
“Cái thằng, nhờ một chút cũng khó khăn nữa! Ty, con giúp mẹ đi!”
“Dạ!”
Khác với hắn, anh hai lại nhiệt tình đem đồ của Khang và An lên phòng, nhưng mấy bước chân kia của anh chỉ vừa đặt lên bậc thang thứ ba, Tử Kỳ đột nhiên lớn tiếng nói.
“Mà mẹ đã hỏi anh Tuyên chưa? Anh ấy không muốn ngủ chung với ai đâu?”
“Mẹ hỏi rồi, ngủ với ai thì nó không muốn chứ ngủ với Khang thì nó muốn còn không được!”
“…”
“Sao kì vậy? Có gì đó vô lí ghê luôn!” – hắn im lặng không thèm đáp lại, lòng tự thắc mắc với chính mình, tay bực dọc muốn vò nát cả từng bẹ rau tươi.
“Ô, Kỳ rửa rau như vậy dập hết, rau này làm salad đúng không? Tránh ra, để Khang giúp cho!”
“…”
Người kia tới gần nhìn xem hắn làm gì, sau đó còn đẩy hắn tránh ra, giành hẳn luôn công việc mà hắn đang làm.
“À Khang, con muốn ăn beefsteak tái hay chín? Có muốn thêm chút gì đặc biệt không?”
“Hương thảo ạ, con thích rắc bột hương thảo lắm…”
“Giống thằng Tuyên ghê, thằng Tuyên đó… nhiều khi hết rồi nó phải đi mua cho bằng được mới thôi!”
“Con cũng vậy, lúc cần cứ mua nguyên một nhánh mà về lại xài chỉ có một chút! Nhà con ai cũng than phiền chuyện đó luôn, mẹ con đổi qua cho xài bột sấy lạnh để đỡ mất công!”
“Không sao, ở đây mẹ không than phiền đâu. À, con là người đầu tiên mà thằng Tuyên đưa về nhà luôn đó! Đặc biệt ghê!”
“Vậy hả mẹ?”
Hai người họ nói nói cười cười tự nhiên như vậy, không biết Tử Kỳ khoanh tay đăm đăm mắt nhìn, vẻ mặt hắn tận cùng toàn là khó chịu.
“Vậy chắc anh An là người thứ hai quá? Con nghe nói, trước đó anh An từng qua nhà mình rồi mà mẹ?”
Bình thường ngoài nịnh nọt mẹ ra, có bao giờ hắn dám lên tiếng phản đối những lời mẹ nói một cách kịch liệt giống như bây giờ đâu chứ?
“Ờ ha, mẹ quên! Nhưng mà H là bạn của Ty mà, mẹ đang nói đến bạn của Tuyên chứ bộ! Suy ra thì Khang vẫn là đầu tiên!”
Mẹ cũng không hề chịu thua những lí lẽ của hắn, cố tình phân bua thêm để mà chọc tức đối phương. Kết quả là Tử Kỳ ngậm ngùi quay đi, hắn nhún vai bày tỏ bất lực không có cách gì thay đổi.
“Suy gì mà suy kì cục quá vậy?”
“Có gì đâu mà kì, vậy mẹ nói là mối tình đầu chắc hợp lí hơn đúng không?”
“Ai mà biết, ai mà biết có phải mối tình đầu không?”
Mẹ nói một câu, hắn cũng trả treo bằng một câu, đến cuối cùng chính hắn cũng chẳng hay biết bản thân là người kì cục nhất ở chỗ này.
“Sao con biết không phải đầu tiên? Bộ con biết thằng Tuyên thích ai khác trước đó sao?”
“Con không biết, sao mà con biết được!”
“Vậy thì đúng rồi chứ còn gì nữa!”
Chưa bao giờ mà hắn cảm thấy mẹ làm cho mình khó chịu giống như hôm nay, Tử Kỳ kéo ghế ngồi xuống, hắn cảm giác miệng thở ra lửa. Mẹ không thèm để ý gì đến hắn ta, chỉ tiện tay đem đĩa táo ở trước mắt dời qua vị trí Bảo Khang đang ngồi, trong khi hắn chỉ vừa nhặt lên một quả.
“À, táo Mỹ mẹ mua cho con đó, Khang… ăn táo đi, ăn táo đẹp da!”
“Mẹ chu đáo ghê, kiểu này mà mẹ có mười người con trai chắc con sẽ giới thiệu hết chị em họ hàng nhà con qua làm con dâu của mẹ luôn quá!”
Tử Kỳ cay cú cầm quả táo lên, hắn cạp nguyên một vòng xung quanh rồi vứt lõi táo đó ngay tại chỗ, nặng nhọc đứng dậy cũng cố tình đẩy ghế tạo thành tiếng động.
Rầm!
“Kỳ, con sao vậy?”
“Con nhức đầu! Con xin phép lên phòng nằm một chút!”
“Sao ban nãy vẫn bình thường mà tự nhiên lại nhức đầu chứ?”
“Dạ, con cũng không biết nữa, tự nhiên cái nhức đầu ngang vậy đó!”
“Ừm, vậy thì con lên phòng nghỉ đi, mà Bảo Khang, con nhắn xem thằng Tuyên có về ăn cơm tối không? Mẹ biết đường mà chia steak!”
“Dạ…”
Xem ra dù không có hắn ta, mẹ vẫn mãi bận rộn với đứa con mới mà không một chút phiền não nào cả. Trước đó Nhật An và anh hai cũng về phòng riêng đóng cửa tò te tú tí kể chuyện với nhau, một mình hắn nặng nề tự lết về phòng, sau đó chán nản ngả lưng nằm xuống giường, cầm điện thoại trên tay chỉ nghĩ đến việc nhắn cho Lam Tuyên một tin kiếm chuyện.
“Bồ anh tới nhà rồi kìa? Còn không về chăm người ta đi!”
Năm phút sau Lam Tuyên vẫn chưa đọc tin nhắn đó, Tử Kỳ lại tiếp tục nhắn thêm lần nữa.
“Ở nhà hết thuốc đau đầu rồi, tui bị đau đầu, anh mau về mua thuốc cho tui đi!”
“…”
“Tui thèm ăn bánh tráng nướng! Về nhớ mua đó!”
“…”
“Đồ nhẫn tâm, sao anh không chịu đọc tin nhắn? Tui cho anh cơ hội trả lời đó, không trả lời là tui chặn anh luôn nha!”
“…”
Đúng là không có người để chọc chán chẳng muốn nói, hắn liên tục làm phiền nhưng người kia lại có cuộc hẹn quan trọng, chuông điện thoại cũng tắt từ lâu, mấy tin nhắn làm mình làm mẩy của hắn đương nhiên không thể nào trả lời được.
“Cũng lâu rồi ổng đâu có thèm trả lời tin nhắn của mình…”
Hắn lướt lướt màn hình tin nhắn về thời gian trước, ngậm ngùi gửi cho anh một chiếc icon buồn rơi nước mắt. Lam Tuyên dường như đã không thèm để tâm đến cái thói hay chọc ghẹo của hắn từ lâu thì phải.
“Cho anh ba mươi giây để trả lời đó!”
“…”
Canh đúng ba mươi giây sau dòng tin nhắn được mình gửi đi, nhưng đối phương vẫn không đáp lại. Sự tức giận kéo hắn thoát ra khỏi khung chat đó, mò mẫm tìm vào facebook của Lam Tuyên. Trớ trêu thay đập vào mắt hắn lại là thông báo Lam Tuyên nhấn like tấm hình mà Khang đã đăng cách đó một tiếng, dòng trạng thái nóng hổi chướng ngang tầm mắt: “Chuẩn bị qua đêm ở nhà của ai đó! Lần đầu đi ngủ lang, hehe!”
“Ủa? thả like trên ảnh của bồ thì được, mà hình mình đăng trên facebook thì chưa một lần thấy like luôn ta?”
Sự cố chấp khiến hắn lục lại từng tấm ảnh chụp màn hình chơi game “toàn thắng” của mình, nhưng dù ở đó có hàng trăm lượt thích, chỉ duy nhất một mình Lam Tuyên là không hề thích.
“Đã vậy thì xoá kết bạn luôn đi chứ để làm gì?”
Một mình lẩm bẩm nói, Tử Kỳ tức giận xoá lần lượt từ facebook sang zalo. Sau đó hắn ném chiếc điện thoại một bên, trùm chăn đến kín đầu nhắm mắt cố ngủ để quên hết sự bí bách trong lòng.
“Anh tệ lắm luôn đó Lam Tuyên, anh ghét tui đến mức độ đó luôn hả? Không phải tui luôn đối xử tốt với anh hay sao? Một like cũng không thèm like cho tui nữa, đồ nhỏ nhen…”
Nếu như có ai đó rình rập nhìn ngó hắn ta lúc này, thấy cái điệu bộ hắn vùng vẫy trên giường, sau đó đấm liên tiếp vào chú gấu bông to đùng đã từng tặng anh, khéo cũng cho rằng hắn đang có vấn đề thần kinh.
“…”
Nhưng những hành động này chỉ được anh hai kín đáo quay lại, sau đó cùng Nhật An hai người thì thầm to nhỏ với nhau. Bữa cơm tối ở nhà của hắn bình yên như vậy, hắn chỉ mãi trách anh vô tâm với mình, lại không biết nỗi khổ của anh khi chọn đến nhà Minh Triết.
Chọn một cái kết cục “sượng trân” khi đối diện với Minh Trang ở nhà thằng bạn chỉ vì mục đích muốn tự mix nhạc cho mình. Cũng may là ban đầu vừa tới, người kia chỉ xuất hiện chớp nhoáng, sau đó Minh Triết cũng đưa anh lên phòng thu âm để thử mix lại ca khúc anh chọn đúng theo sở thích.
Họ trao đổi nói chuyện với nhau về nhạc và bắt đầu tiến hành phối lại ca khúc, với những trang thiết bị hiện đại mà Triết đầu tư, nhạc được xuất thành file chỉ trong vòng ba mươi phút. Ánh mắt anh lúc này ngập tràn hứng thú, thật sự muốn đem ngay file nhạc về nhà để thử kết hợp cùng với vũ đạo xem sao, nhưng đối phương chần chừ có vẻ chưa muốn nói chuyện tiền bạc, Lam Tuyên đành phải lên tiếng hỏi.
“Vậy chi phí là bao nhiêu, Triết cho tôi số tài khoản đi, tôi chuyển luôn bây giờ!”
“Số tài khoản gì chứ, Triết đã nói làm free cho Tuyên rồi mà!”
“Như vậy thì không được, nếu nể mặt bạn bè có thể lấy giá thấp hơn một chút, nhưng dù sao cũng phải lấy…”
“Em khách sáo quá đó Tuyên, giá cả gì ở đây nữa chứ? Chị bảo thằng bé làm cho em, em có đem tiền nhét vào miệng của nó thì nó cũng không dám nhận đâu!”
“…”
Lúc cánh cửa phòng thu mở ra, chị gái của cậu ấy lại xuất hiện với chiếc đầm hai dây màu đỏ, mặc dù nhìn thì tôn dáng và tôn da vô cùng, nhưng tà váy được cắt xẻ quá táo bạo khiến đôi mắt anh không thể nào nhìn cho nổi.
“Phải rồi, chị mình bảo sau này giúp Tuyên làm nhạc thì chị mình sẽ trả tiền! Nên Tuyên đừng làm khó mình nữa, nếu muốn cảm ơn hay là xuống dưới nhà cùng ăn một bữa là được!”
“…”
Khoảnh khắc đó làm anh bối rối không tài nào tự giải quyết, anh thật sự muốn tìm cách để cứu lấy bản thân, nhưng cũng không thể không lịch sự đối với thiện chí giúp đỡ của người bạn học cùng lớp. Đối với Lam Tuyên khi đó, mâu thuẫn với Minh Trang và mối quan hệ bạn bè đối với Minh Triết vốn dĩ không hề liên quan đến nhau.
“Ừm, toilet ở đâu vậy? Cho tôi dùng một chút được không?”
“À… Tuyên ra khỏi phòng nhìn bên trái cuối hành lang là có nha!”
“Ok!”
Thật ra anh vốn không hề có ý đi toilet, anh chỉ muốn ra ngoài gọi đại một người nào đó để “cầu cứu” trước việc này, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó máy anh hai đổ chuông liên tiếp mà không có ai nghe cả.
Tuyên chỉ đành bất lực quay lại phòng thu, anh định bụng sẽ tìm cách từ chối khéo. Cơ mà, vì lúc nãy ra ngoài không đóng hẳn cánh cửa lại, hiện tại đứng ở ngoài cũng có thể nghe rõ ràng những lời của người bên trong trò chuyện với nhau.
“Chị thích thằng tự kỉ đó thật luôn hả? Em thấy nó ngoài cái mặt ra, học giỏi thì cũng có, nhưng mà nhạt gần chết! Kiểu cô lập, lập dị…”
“Em đúng là kém ghê, chị thấy nó thú vị nên định chơi đùa chút thôi, nghe nói nó… còn nguyên seal luôn đó, chơi đùa rồi mà thấy thú vị thì chơi lâu dài, còn nếu chán thì chị lại đá giống mấy thằng kia…”
“Trời, lần đầu chị chơi đùa mà phải tốn kém dữ vậy luôn đó! Bỏ ra hai mươi triệu để mua nhạc của em trai mình vì chơi đùa với trai? Chị tôi, điên tình rồi!”
“…”
Mặc dù anh thừa biết mình không hề có chút tình cảm nào với người kia hết, nhưng chẳng hiểu vì sao chỉ mấy lời nói khó nghe, cổ họng anh cứ nghẹn đắng đi như bị phản bội. Anh cảm thấy con người phức tạp còn hơn cả khối Rubik mình thường hay chơi, không biết bản thân đang phải giải mặt nào của họ.
“Xin lỗi, đi hơi lâu…”
“Ờ Tuyên, dưới nhà chị mình có gọi bàn ăn sẵn, Tuyên ăn tối với chị mình nha, còn bản nhạc á, mình free và sẽ luôn luôn free mỗi khi Tuyên cần!”
“…”
Lúc đó anh cố gắng nén lại một khoảng khó chịu đang nhân đôi lên trong suy nghĩ này, tự hỏi bản thân xem có nên giả vờ không hay biết gì để có được bản nhạc đúng với sở thích của mình không?
Anh chỉ tiếc công sức của mình đã bỏ ra khi hỗ trợ Minh Triết mix lại giai điệu, tiếc cả những hình dung vũ đạo mà bản thân đã vẽ ra trong đầu. Thật không dễ dàng gì để mọi thứ hoàn hảo đến như vậy, nếu bỏ bản nhạc đi, chẳng biết chừng Lam Tuyên có còn cảm hứng suy nghĩ ra những vũ đạo mới nữa hay không? Thời gian nộp video dự thi cũng đã dần thu hẹp rồi.
Một mình theo Minh Trang xuống dưới tầng trệt của căn nhà rộng lớn kia. Nhìn bàn ăn sang trọng nào là món Tây cùng với rượu vang, lại còn có cả nến lung linh toả mùi hương đầy khoan khoái, nhưng Lam Tuyên vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng đó của mình, dường như không có sự chu đáo nào đánh đổi được một chút quan tâm từ anh.
“Dùng bữa với chị thôi mà, em có cần phải căng thẳng đến mức đó không Tuyên?”
“…”
“Em ngồi đi!”
“Xin lỗi, tôi lỡ dặn mẹ tôi để phần ở nhà rồi, tôi xin phép!”
“Tuyên!”
Bởi vì anh dứt khoát quay đi, người kia cũng vội vàng nắm lấy tay anh để mà kéo lại. Chỉ không ngờ phản ứng của Tuyên lúc này như đụng trúng phải gai nhọn, anh vội vàng rút tay mình ra, thậm chí chẳng để tâm đến việc vung tay quá trớn sẽ làm đối phương loạng choạng trong chiếc váy ngắn cũn kia.
“Chị thật sự thích em, chẳng ai dành cả mấy tháng trời liên tục nhắn tin cho em để lừa gạt cả! Bấy nhiêu đó không đủ để gọi là lòng thành sao?”
“Lòng thành?”
Câu nói kia khiến anh phì cười, anh quay lại xem thử cái điệu bộ đang tỏ ra yếu đuối đáng thương của ả.
“Chị quên buổi đăng kí thực nghiệm nhanh đến vậy sao?”
“…”
“Lúc đó tôi rõ ràng là đang cho chị cơ hội để thể hiện lòng thành mà, nhưng bởi vì chị đã nói dối, chị nói dối trắng trợn như vậy, còn mong tôi sẽ tin?”
“Tuyên, em biết Tử Kỳ đang theo đuổi chị mà, chị cũng không muốn làm thằng bé tổn thương. Chẳng lẽ trước mặt nó chị lại nói chị thích em? Như vậy… Tử Kỳ cũng là bạn của em mà…”
Không nghe nổi những lời giả tạo thế này, Lam Tuyên cố gắng dành một chút nhẫn nại của mình để phân tích những gì mà đối phương đã làm suốt thời gian qua.
“Nếu ngay từ ban đầu chị không lợi dụng tình cảm của cậu ấy, thì lúc đó cũng đâu cần phải tiếp tục nói dối để cậu ấy không tổn thương? Chị lợi dụng người ta còn không thèm quan tâm đến chuyện đó có làm người ta tổn thương hay không kia mà?”
“Lam Tuyên, nhưng việc chị thích em là thật!”
Bàn tay vờ vịt yếu đuối kia lần nữa nắm chặt lấy bàn tay anh, đáng buồn bởi vì những lời nói ban nãy anh đã nghe được, nó khiến anh cảm thấy ghê tởm như thể tay mình dính phải một thứ gì đó dơ bẩn.
“Thích tôi? Chị biết gì về tôi mà thích?”
“Chị sẽ tìm hiểu, chỉ cần em cho chị cơ hội, chị nhất định sẽ tìm hiểu thêm về em…”
“Được, vậy để tôi cho chị cơ hội!”
Nghe câu đó, ánh mắt cô ả sáng rực lên, khuôn miệng cười ngập tràn hi vọng, thật sự muốn nghe xem sau đó đối phương sẽ nói những gì. Chỉ không ngờ là Lam Tuyên lại thẳng thắn đến vậy.
“Cho chị cơ hội biết là tôi cực kì ghét loại con gái giống như chị đó!”
“…”
“Bỏ cái tay của chị ra khỏi người tôi giùm đi, làm ơn!”
“Nếu Minh Triết biết em đối xử với chị thế này, nó sẽ không giúp em làm nhạc nữa đâu!”
“Vậy sao?”
Nhanh chóng đem chiếc usb lưu file nhạc kia đặt ở trên bàn, Lam Tuyên chỉ muốn đổi lấy sự bình yên bằng cả chất xám của mình. Anh thà là bắt đầu lại từ một con số không tròn trĩnh, không muốn tiếp tục để cho cô nàng kia làm phiền mình nữa.
“Nhờ chị nhắn với cậu ấy giúp, tôi trả lại! Xin lỗi vì đã làm phiền!”
“…”
Có vẻ như trước đây Minh Trang chưa từng đụng phải người nào có tính cách như anh cả, chính sự phũ phàng này của anh chẳng những không làm mòn đi ý chí của ả, lại còn có thể khiến cho ả hứng thú muốn chinh phục hơn. Mấy lần không có hi vọng rồi, nhưng chưa một lần nào muốn từ bỏ cả.
“Khá lắm em trai, chị phải chờ coi… lúc thành bạn trai của chị rồi… nhìn mặt em có còn khó ưa như vậy nữa không?”
…
Rời khỏi căn nhà đó, thứ duy nhất khiến anh tiếc nuối chính là bản nhạc, nhưng có lẽ không cần thiết đến như vậy. Anh chỉ lặng lẽ bật màn hình điện thoại lên xem, định bụng sẽ tự tìm một phòng thu khác làm lại từ đầu.
Nhưng một đống thông báo của Tử Kỳ cứ liên tiếp nhảy lên sau khi điện thoại được kết nối mạng, thứ duy nhất khiến anh bận lòng lúc này… chính là hành động huỷ kết bạn từ A đến Z của hắn với anh.
“Cậu bị điên à?”
Vẫn cái thói quen đó, Lam Tuyên nhắn cho hắn bằng một thái độ cục súc như vậy, nhưng màn hình lại hiện lên một thông báo.
[“Xin lỗi, người này hiện không nhận tin nhắn từ người lạ!”]
“Lạ cái đầu mấy người chứ lạ!”
[“Xin lỗi, người này hiện không nhận tin nhắn từ người lạ!”]
Anh lại nhắn thêm một dòng nữa, nhưng từ phía bên kia Tử Kỳ càng thích thú hơn tiếp tục gửi lại y chang dòng cũ.
“Đồ ngốc, ổng không biết mình giả tin nhắn!”
Ring!
Thậm chí còn gọi cả vào số di động của hắn, chỉ vừa đợi đối phương nhấc máy, Lam Tuyên đã xổ nguyên một đống bức xúc trong lòng.
“Cậu bị điên hả? Bị thần kinh đúng không? Tôi tắt chuông không biết có thông báo thôi cũng xoá kết bạn, cậu là con nít hả? Đồ trẻ trâu, bị điên thì nhập viện giùm cái đi!”
“Ủa? Tui không thích kết bạn với anh nữa thì xoá thôi, mắc gì chửi? Anh tức hả? Tui xoá kết bạn làm anh tức lắm sao?”
“Mắc con khỉ gì tôi phải tức?”
“Ờ, vậy mắc con khỉ gì anh gọi chửi tui vậy? Tui chặn luôn số của anh bây giờ!”
“Cậu thích thì cứ làm đi! Cảm ơn trước nha!”
“Ờ!”
Chẳng biết bằng một phép màu vô hình nào lại khiến cho anh thẳng tay dập máy, sau đó anh liên tục gọi lại cho hắn, lần nào cũng bị dập máy ngang. Xem ra hắn thật sự đã chặn anh rồi.
“Đồ điên! Sao tôi lại đi thích cái đồ điên này vậy chứ? Tôi đúng là cũng điên lắm mà!”
Lam Tuyên lần đầu đứng giữa quảng trường một mình, nhưng lại cầm điện thoại quát lên lớn tiếng thế này, khiến cho mấy người khách du lịch xung quanh đồng loạt nhìn anh. Nếu không nhờ cái vẻ bề ngoài điển trai, anh cũng không chắc mình có bị người ta chửi điên, chửi khùng không nữa.
Tử Kỳ ở phòng riêng cũng tức tối đến mức thật sự không ngăn được bàn tay chặn luôn cả số của anh. Sau đó trong đầu hắn chợt nghĩ ra chuyện phá đám, nhanh nhẹn đứng lên dọn dẹp giường của mình, thậm chí hắn còn đem nước thơm của anh xịt đầy ra khắp chăn drap. Rồi dọn sẵn cho anh một chỗ dưới đất, tiếp theo lại nằm sẵn trên giường của anh.
Hơn một tiếng trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, Tử Kỳ an phận lướt facebook và giữ im lặng chờ đợi. Đợi đến khi cơn buồn ngủ sắp kéo tới, cái bụng trống trơn kia của hắn lại réo liên tục. Nhưng vừa nghe thấy tiếng mở cửa, miệng vẫn nhanh hơn não tuôn ra một lượt.
“Khang hả? Tui dọn giường của tui rồi á, bạn qua đó ngủ đỡ đi nha, bạn với ông Tuyên mà ngủ chung một giường, lỡ như tối hai người làm này làm kia thì tội cho người cô đơn này lắm. Thông cảm đi nha!”
“…”
Nói xong rồi mà vẫn không nghe đối phương đáp lại câu nào, hắn nâng cái mặt khó ưa đó nhìn ra cánh cửa, sững sờ thấy người đứng ở đó không phải Bảo Khang.
“…”
Lam Tuyên nhìn dáng vẻ của hắn lúc này kèm với câu nói ban nãy thật sự rất muốn cười lớn. Nhưng vẫn cố tình nghiêm túc đáp lại sự nhiệt tình của hắn.
“Đã chuẩn bị chu đáo như vậy cậu cũng nên xuống đất nằm đi, sao lại thượng cái thân dơ dáy của cậu lên giường của tôi?”
“Chắc tui tống chiếc dép vô miệng anh quá, anh nói ai dơ dáy? Chỉ có Bảo Khang của anh là sạch thôi chứ gì? Tôi nhường giường cho bồ anh rồi anh phải nhường chỗ lại cho tui đi chứ?”
“Ai mượn?”
Đối với thính giác của hắn ta lúc này, Lam Tuyên hiện tại giống như đang kiếm chuyện, cách đáp trả đáng ghét khó ưa vô cùng. Hắn nhổm dậy trên giường vốn dĩ là định phản đối thái độ đối phương, nhưng lúc đó một tiếng sôi bụng vô duyên lại cắt ngang hết mọi thứ, biểu cảm trên gương mặt của hắn cũng hoá thành sự e ngại, bẽn lẽn giấu đi. Lam Tuyên chỉ lạnh lùng tới gần vứt vào người hắn một cái túi to.
“Gì đây?”
Tử Kỳ gian manh nhìn qua, lại còn vờ vịt hờ hững mà hỏi, chẳng trách anh cộc cằn đáp lại không hề dịu dàng như cách bản thân đã nghĩ đến hắn.
“Ra ngoài ban công ăn đi, dính ra giường của tôi là tôi bắt cậu liếm cho sạch đó!”
“…”
Hoá ra anh cay cú như vậy nhưng vẫn mua tất cả những thứ hắn ta đã dặn. Mùi bánh tráng thơm phức ghé ngang cánh mũi, Tử Kỳ lại vô thức quên hết bực bội từ nãy đến giờ. Hắn vội cầm túi giấy của anh vứt cho mà nhảy xuống giường, lúc đó sự phấn khích của hắn tràn ra như nước trong li bị đổ thêm vào.
“Hehe, cảm ơn nha, cục cưng à, anh đúng là tốt nhất!”
Chụt!
“…”
Dường như lúc nào hắn phấn khích cũng đều thế này, tuỳ tiện ôm ghì lấy cánh tay của anh, cũng tuỳ tiện hôn lên gò má của anh. Chỉ có hắn không biết không hay, những điều này lại tuỳ tiện gieo vào trong trái tim Lam Tuyên hàng trăm thương nhớ.
“Cậu hay ôm hôn người khác như vậy sao?”
“Thì đó là cách người Mỹ bày tỏ sự thân mật mà!”
“…”
Anh lặng lẽ nhìn hắn, không muốn lời tiếp theo của mình khiến nụ cười trên môi hắn tắt đi. Nên chỉ ngậm ngùi ôm sự đơn phương đó cất vào trong lòng. Thà là hắn vô tâm không biết anh đang nghĩ gì, có lẽ sẽ tốt hơn để hắn sáng tỏ ở thời điểm này.
“Ủa, mà mẹ kêu Bảo Khang ngủ chung với anh đó. Mẹ một tiếng con rể hai tiếng con rể nghe mà đau đầu ghê!”
“…”
“Rồi sao anh không qua dắt bồ về ngủ đi?”
“Khang ngủ ở phòng anh hai!”
“Vậy hả?”
“Mẹ có chừa steak cho cậu đó, nhưng chưa có áp chảo, cậu có ăn không?”
“Muốn ăn, nhưng muốn anh áp chảo hơn à…”
“…”
Có lẽ hắn không biết, bằng cái điệu bộ xin xỏ này của hắn, đến cả cục nước đá như anh còn muốn tan ra, nói gì là người khác không thể chiều chuộng.
“Nha, áp chảo cho tui đi, tui quen ăn đồ ăn của anh nấu rồi, chiều chuộng người ta chút đi mà!”
“…”
Hắn ôm túi đồ ăn anh mua bất chấp đi theo, dù không biết sau đó anh có đồng ý hay không. Nhưng khi thấy Lam Tuyên chầm chậm xuống bếp, lòng hắn lại mừng rỡ như muốn nở hoa.
Món beefsteak Lam Tuyên áp chảo lúc nào cũng có hương vị vô cùng đặc biệt, bởi vậy dù ở Mỹ hắn đã ăn đến chán chê, nhưng khi về Việt Nam lại trung thành với mùi vị của anh. À nhầm, mùi vị của steak anh làm.
“Ngon không?”
“Số một luôn!”
Chờ đợi mười mấy phút với hắn không tệ chút nào, đổi được sự chăm sóc của anh coi như cũng bù đắp lại dăm ba hững hờ hồi chiều mẹ đã vô tình với hắn.
Miếng thịt ướp đậm vị, lại còn áp chảo với khoảng thời gian vừa đủ để làm chín, bên ngoài thì tái đều, bên trong còn nguyên sự mềm mại, cắt một miếng không đủ, hắn lại lập tức cắt thêm miếng thứ hai.
“…”
Lam Tuyên chỉ ngồi nhìn hắn ăn, hai mắt cũng sáng lên như được chiêm ngưỡng một điều vô cùng thần kì trước mắt. Tử Kỳ cắt ra một miếng lớn cho anh, hắn khéo léo để lá hương thảo dính kèm, đúng với cái sở thích độc lạ vô cùng mà mẹ và Khang đã nhắc trước đó.
“A!”
“Ăn đi…”
“A a a!”
“…”
Biết không tài nào cưỡng ép bản thân mình trước sự quyết tâm của hắn, anh cũng chiều lòng há miệng ra để đón lấy miếng thịt hắn đút cho.
“Anh Tuyên, sau này lỡ anh lấy vợ rồi anh có chiều chuộng em như này nữa không? Dù em muốn ăn gì anh cũng sẽ nấu cho em chứ hả?”
“Nói không chừng cậu còn lấy vợ trước tôi cho coi, lúc đó vợ của cậu sẽ chiều chuộng cậu!”
“…”
Nghe lời này của anh tự nhiên hắn lại hoá ra ba giây nghiêm túc suy nghĩ, anh chẳng biết hắn đã nghĩ gì, nhưng sau đó lại cúi mặt và thở dài một tiếng.
“Haiz, phải chi anh là con gái ha, anh mà là con gái thì em cũng muốn đổi lại được làm con rể của mẹ…”
“Vậy tôi là con trai thì sao?”
“Thì không làm vợ của em được chứ sao…”
“…”
Câu trả lời hiển nhiên của hắn anh vốn cũng đoán trước được, chỉ là anh tò mò không biết rốt cuộc hắn ngốc đến mức độ nào, đến cả khi anh hỏi thẳng ra như vậy, nhưng hắn lại chẳng chịu suy nghĩ sâu xa.
“Mà anh gay thật đó hả?”
“…”
“Tính ra nếu anh gay thì anh vẫn có thể làm vợ tui chứ bộ?”
“…”
“Haha, nhưng mà tui không gay, với lại mặc dù hơi vô duyên một chút nhưng cho phép tui nói thẳng nha! Anh hai đã gay rồi, anh mà còn gay nữa thì mẹ phải nói sao với ba đây?”
“…”
“Tính ra nếu anh cưới Bảo Khang thì chắc ba cũng chấp nhận, nhưng mà tui nói thật thêm chút nữa nha, tui thấy Bảo Khang không xứng với anh chút nào hết đó!”
“Sao lại không xứng chứ?”
Câu này là mẹ lướt qua và chen ngang vào giữa cuộc nói chuyện của hắn với anh, hắn không biết trước đó mẹ có nghe được thêm gì nữa không. Hiện tại trên gương mặt của mẹ là một nụ cười hiển nhiên như vậy, khiến Tử Kỳ ngậm ngùi lại nhớ đến lúc ban chiều. Thái độ thiên vị của mẹ cứ như cố tình để hắn thấy mẹ cưng chiều và ưng bụng cậu ấm kia dữ lắm.
Miếng steak nuốt giữa chừng rồi lại muốn nôn ra.
“Con thấy hai người như bot hết mà xứng cái gì?”
“Ai bảo bot với bot thì không yêu được?”
“…”
Bình thường mẹ lúc nào cũng là chân ái, nhưng hiện tại khi mẹ đứng về phía của Bảo Khang, hắn lại cảm thấy giận vô cùng.
“Mẹ này, con thấy không xứng thì nói không xứng thôi!”
“Vậy con cảm thấy ai mới xứng với anh của con?”
“…”
Câu hỏi kia của mẹ hơi khó, khiến cho hắn ngập ngừng uống hết li nước cũng không thể nghĩ kịp được.
“Con không biết, nhưng con thấy anh Tuyên ế luôn thì hợp!”
“Ủa trời? Sao kì vậy?”
“Con không biết, con chỉ thấy vậy thôi, con lên phòng đi tắm đây!”
Cứ thế hắn lại đứng phắt dậy, chiếc đĩa ăn dở kia cũng để nguyên đó cho người ta dọn. Điều này trước đây mẹ chưa từng phàn nàn, nhưng hiện tại lại nhắc nhở hắn.
“Con ăn xong rồi thì dọn rửa đi chứ, anh của con làm sao cứ chiều chuộng con hoài được? Sau này nó có vợ chẳng lẽ con cũng đi theo để được chiều hoài?”
“Con biết rồi!”
Tử Kỳ xách cái đĩa lên, nhưng sự hậu đậu kia của hắn khiến chiếc đĩa cầm trên tay trơn tuột rơi xuống vỡ tung toé ra khắp nơi. Lúc đó ngoài mẹ ra, Lam Tuyên cũng là người nhanh chóng đứng dậy giúp hắn dọn đống hậu quả.
“Chậc, mẹ thấy con như vậy còn lâu mới làm chồng người ta được, tính hậu đậu thế này đứa con gái nào lấy trúng phải con sau này y hệt như nuôi thêm đứa con nữa!”
“…”
Có lẽ hắn thì không biết đâu, nhưng Lam Tuyên nhìn theo ánh mắt của mẹ liền đoán ra được ngầm ý mà mẹ đang nói, đợi Tử Kỳ bỏ lên phòng rồi, anh mới chầm chậm tới gần chỗ bàn ăn ban nãy. Sự việc trước đó, rõ ràng là mẹ đã phát hiện ra, nhưng tính đến hôm nay vẫn chưa có dịp để anh thật sự thừa nhận.
“Con đó, có những chuyện không thể cứ giấu trong lòng như vậy mãi đâu. Tử Kỳ nó lại là đứa EQ thấp, con không nói thì cả đời nó cũng chỉ xem những việc con đang làm cho nó được xuất phát từ lòng tốt của con mà thôi!”
“Mẹ?”
Đôi mắt Tuyên khi đó sáng lên, anh cảm thấy hình như chỉ vì một câu của mẹ, mọi hi vọng nhỏ bé như ánh lửa diêm trong lòng cũng có thể bừng sáng thành một cây đuốc lớn.
“Vậy là mẹ không phản đối sao?”
“Hồi xưa ông bà con cũng phản đối mẹ với ba, nhưng rốt cuộc có thắng được đâu. Mẹ nào lại rảnh hơi đi vào trong vết xe đổ đó nữa. Với lại, dù thế nào thì Tử Kỳ cũng là con của mẹ, con yêu thương nó theo cách riêng của con mẹ cũng vui mà…”
“Mẹ… mẹ có thể chấp nhận được không? Chuyện… có hai đứa con trai đồng tính như vậy… mẹ vẫn… chấp nhận tụi con chứ?”
“Lam Tuyên nè…”
Đối diện với đứa con mà mình mang nặng đẻ đau, chưa kể đến khoảng thời gian dài đồng hành với nó trong những tổn thương tâm lí. Có lẽ những câu nói sau đây không chỉ xuất phát từ một chuyên gia, hay từ những kiến thức y học của một bác sĩ nghiên cứu sâu về sức khoẻ tâm thần.
“Con trai, xin con đừng yêu cầu mẹ phải chấp nhận chuyện con là người đồng tính. Bởi vì đối với mẹ, đứa con này biết yêu một người là chuyện nên vui, mẹ xem hạnh phúc của hai đứa như một món quà… cho phép mẹ được đón nhận những điều này thay vì chấp nhận, được không?”
Tận cùng cả cõi lòng của mẹ nói ra như vậy, là nói ra bằng sự yêu thương vô bờ đang dành cho con. Khiến cho ánh mắt kia bất chợt đỏ hoe, dù mẹ biết cái thằng nhóc này có bao giờ để người khác bắt gặp những cảm xúc lênh đênh vậy đâu chứ?
“Điều khiến mẹ phải suy nghĩ lâu như vậy cũng là vì con thôi đó, nếu thật sự càng bước sâu vào, lúc biết mình không thoát ra được cũng không được nó đáp lại số tình cảm to lớn kia, chắc chắn con sẽ tổn thương thêm một lần nữa đó! Mẹ thật sự lo lắng cho con nhiều hơn. Nên dù mẹ ủng hộ, mẹ vẫn mong sự ủng hộ này của mình sẽ khiến cho con hạnh phúc hơn là…”
“Mẹ à…”
Có lẽ cũng đã lâu lắm rồi, anh lại ngồi bên cạnh và ôm chặt mẹ thế này để rúc vào vòng tay đó, để tự do mà rơi nước mắt. Biết sự tổn thương mình nhận được khi thất bại trong quyết định không chỉ có mỗi mình mình gánh vác, nhưng cái ôm đầy xót xa kia của mẹ còn thấu cảm hơn.
“Không sao đâu, mẹ sẽ luôn đồng hành cùng với hai đứa, được đến đâu thì được. Chịu không?”
“Dạ!”
Lần này anh thật sự mỉm cười, một nụ cười trực tiếp mà mẹ đã ít khi nhận từ anh sau mấy năm nay.
“Thôi về ngủ đi, chuẩn bị đồ để đi thực nghiệm chưa đó? Xem thằng Kỳ nó có chuẩn bị gì chưa đó nha!”
“Dạ, vậy mẹ cũng ngủ sớm đi nha, con về phòng chuẩn bị đồ nữa! Mẹ ngủ ngon”
“Ừm! Con ngủ ngon!”
…
Tâm trạng đột nhiên nhẹ nhõm đi được phân nửa, đôi chân bước về phòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Trong lòng quyết định tiếp tục chuyện đầy thầm kín đó không hẳn đã xấu. Nhưng việc anh nán lại trước cửa phòng của Hàn Dương để nghe lén câu chuyện bên trong đó thì chưa chắc nhé.
“Vậy bình thường anh hai tự làm sẽ khoảng mấy phút?”
“Anh thấy lâu nhất là tầm năm sáu phút đó!”
“Còn Khang?”
“Khang thì chắc cũng tầm mười phút đó…”
“Ủa sao có mình em hơn hai mươi phút lận ta?”
“…”
Chỉ là loáng thoáng nghe vài câu, Lam Tuyên phút chốc đỏ bừng hết cả mặt. Anh bối rối quay đi bằng những suy nghĩ tò mò cùng với hoang mang: “Gì mà hơn hai mươi phút lận…”
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Ngọc Vui
Thùy trang
Thuuyen
Thuuyen
Lt0303
Hoa lương
Mina