Chương 8: Đùa giỡn.
Trước đây thật ra không ít người đã từng tiếp xúc và cảm thấy mình tò mò về Tuyên, nhưng số đông đó lại cảm thấy vách tường ngăn cách giữa họ và anh thật khó để mà vượt qua, rồi họ cũng chỉ xem anh như một người bạn bình thường thôi, những tò mò trong suy nghĩ họ bị sự lạnh lùng và nghiêm khắc của Lam Tuyên dần giới hạn lại, rồi không lâu sau đó cũng trở thành con số không.
Nhưng Tử Kỳ thì khác, sự xuất hiện của hắn giữa cuộc sống bình yên này của anh thật chẳng khác nào một trận sóng thần. Hắn càng im lặng, càng nở nụ cười hệt như đang có ý hoà giải với anh, thì y như rằng sau đó sẽ là những trận phá phách bất ngờ đến mức khiến anh gần như phát điên lên được.
Đó cũng là lí do vì sao sau tiếng đóng cửa và cái quay đi của anh, lại kèm theo cả một vùng trời lo âu đâu đó cứ ở bên trong suy nghĩ không tài nào vơi đi được. Anh cũng không rõ tại sao nữa, chỉ thật sự cảm thấy nụ cười của hắn không hề đơn giản chút nào. Sự tò mò của hắn về anh chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện trên trời dưới đất mà hắn làm ra. Hắn tò mò nhiều như thế, nên dù anh có đứng im mà mặc xác hắn đi chăng nữa, cũng sẽ tự biến bản thân trở thành đề tài để cho hắn tìm cách giải trí với một lí do vô cùng chính đáng.
"Anh làm sao vậy chứ? Em chỉ là đang quan tâm đến anh thôi mà!"
Dòng tin nhắn đó, hắn cố tình gửi vào zalo của anh còn kèm theo cả một cái biểu tượng hình mèo mếu máo. Anh đọc rồi, nhưng vẫn không hề có câu trả lời nào dây dưa với hắn, ở bên này chỉ có một người cố gắng duy trì cuộc sống của chính mình theo một trật tự vốn có, mỗi tối đều là như vậy, tỉ mỉ dọn đi lớp tàn trầm hương đã cháy, thay vào đó bằng một lớp mới rồi cẩn thận châm lửa thắp, muốn cho không khí trong căn phòng mình trở nên dễ chịu, xem như đó cũng là cách để hoá giải bực mình vì hắn.
Cả ngày dài của anh có lẽ chỉ thư giãn nhất là lúc được ngâm mình trong bồn tắm, được nghe bản nhạc mà bản thân đang tìm ý tưởng cho vài điệu nhảy. Trước đây, sau tám giờ tối sẽ không có bất kì một tin nhắn nào làm phiền đến anh, chiếc điện thoại đời mới nhất anh sở hữu chắc cũng chỉ dùng để nghe nhạc và xem video. Anh ít khi dùng mạng xã hội, đến cả mấy ứng dụng tin nhắn cũng chỉ để tham gia nhóm trong các hội đoàn là chính, hầu như chưa từng có khái niệm giao lưu kết bạn với một ai cả.
Đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ, vào một khoảng thời gian gần đây số điện thoại của mình vì một lí do gì đó mà bị rò rỉ thông tin, có rất nhiều nữ sinh chủ động nhắn tin cho anh, lúc đó hình như anh thậm chí còn chẳng thèm xem thử họ đã nhắn những gì, rồi một thời gian dài trôi qua sự kiên nhẫn của họ cũng bị chính thái độ thờ ơ đó của anh làm cho biến mất.
Giống như bây giờ, anh cũng đem điều đó áp dụng vào sự làm phiền của hắn, tin rằng sau một thời gian nữa, chắc chắn hắn sẽ sớm bay màu khỏi sự yên bình của anh mà thôi. Chỉ có một điều anh vốn không thể ngờ, là Tử Kỳ lại có khả năng khiến anh bận tâm đến vài tin nhắn của hắn. Anh chẳng những không xoá nó đi, thỉnh thoảng khi âm thanh thông báo vang lên, kiểu gì Lam Tuyên cũng sẽ liếc mắt tới nhìn xem cái tên khốn ấy lại bày trò gì.
Và Tử Kỳ cũng chẳng đơn giản như là anh nghĩ, khi hắn bị một thứ gì đó thu hút tò mò, hắn sẵn sàng dùng mọi âm mưu thủ đoạn của mình để có thể dụ anh bước vào bẫy. Suy cho cùng thì mục đích chính đáng nhất của hắn là làm anh tức điên lên, hắn không ngại trở thành trò cười nhảm nhí trong mắt của anh qua những dòng tin nhắn ấy.
Có một điều mà hắn cũng phải công nhận là anh giỏi làm lơ thật, anh "cứng" nhất trong số những người đã từng bị hắn trêu chọc. Kiểu người có thể bỏ ngoài tai tất cả những lời xảo trá của hắn, có thể xem những tin nhắn dở hơi hắn gửi qua như không tồn tại, người như anh đúng ra là lần đầu tiên hắn gặp. Vậy nên hắn chắc chắn sẽ càng hứng thú muốn trêu chọc anh nhiều hơn, khao khát muốn được anh quan tâm đến mức khiến hắn lăn lộn trên giường, nghĩ tới nghĩ lui… tìm mọi cách để có được sự hồi đáp từ người thú vị bên kia.
"Cái ông này, mình nhắn nhiều như vậy mà không thèm trả lời câu nào luôn..." – lúc này, hắn quả thật đang ôm một đống ấm ức cuộn mình vào trong tấm chăn mà nhìn chằm chằm vào phần tin nhắn đã gửi cho anh: "Đọc tin nhắn mà không trả lời, đúng là cái đồ chảnh chó khó ưa... Chắc tưởng bản thân là idol hạng A hay gì?"
Trên màn hình, Tử Kỳ gửi đi không biết bao nhiêu là tin nhắn, ở đó vừa có lời tâm sự, vừa có câu kể chuyện, vừa có nhiều hỏi han thắc mắc, còn có cả mấy chiếc biểu tượng xem qua cũng dễ thương lắm chứ bộ. Vậy mà anh vẫn không động lòng để tâm đáp lại dù chỉ một chữ.
"Tức quá đi!"
Chỉ vì không nhận được bất kì lời hồi đáp nào từ anh, hắn cảm thấy cục tức ở trong lòng mình mỗi lúc một to, nhưng vẫn xem như mình là người lịch sự tử tế, đến dòng tin gần như cuối cùng hắn gửi cho anh, cũng phải tỏ ra mình vô cùng thành tâm mà nhắn mới cho anh thấy là hắn "nghiêm túc" thế nào.
"Trước đây em chưa từng nhắn tin cho ai mà độc thoại nhiều như nhắn cho anh vậy đâu. Em thật lòng muốn quan tâm anh mà anh cứ im lặng hoài à... Nếu anh không muốn thì cũng nên trả lời là không muốn chứ? Ít gì thì cũng nên đáp lại em, một chữ cũng được... Ai lại xem tin nhắn người ta gửi đến cho mình mà không thèm trả lời một chút gì như vậy. Anh không thấy là anh quá đáng lắm sao? Mà thôi, dù sao em cũng không phải người nhỏ nhen... Em nghiêm túc muốn chúng ta trở nên thân thiết hơn mà anh không muốn thì..."
"..."
Hắn vốn định để một câu lấp lửng khiến cho người kia tò mò mà trả lời mình. Nhưng sau đó năm phút trôi qua màn hình kia vẫn không hề có hồi đáp nào từ đối phương. Thế là hắn chịu thua bấm bụng gửi tiếp thêm vài dòng nữa.
"Thì em đương nhiên là... vẫn tiếp tục khiến anh thay đổi suy nghĩ về em, em chắc chắn sau này anh và em sẽ thân thiết thôi. Chơi với em thú vị lắm đó, em là một người bạn vô cùng có ích, em hoà đồng tốt bụng quá trời... em tốt tính như vậy, ai mà không thấy em tốt tính thì chắc chắn người đó cũng không phải là con người nữa rồi!"
"..."
Lần này nữa mà người bên kia vẫn giữ kiên định không hề hồi đáp cho hắn lấy một lời nào, hắn ấm ức ngồi dậy rồi lại cùng với sự ấm ức vừa rồi thả người nằm xuống. Mấy lần soạn đi soạn lại tin nhắn sau đó đọc không thông hắn cũng xoá đi, cố dùng sự kiên nhẫn của mình để bắt đầu một nội dung mới mẻ. Hắn không biết, có một người bên kia căn phòng vẫn cứ chằm chằm nhìn vào chỗ dòng thông báo nho nhỏ bên dưới góc trái màn hình điện thoại.
[Tử Kỳ đang soạn tin nhắn...]
Dòng thông báo cứ hiện rồi mất hệt như mỗi lần chần chừ không thể gửi đi, mấy lần cứ soạn rồi xoá, xoá rồi lại soạn.
"Ài, cái ông này cũng thật là... không hồi âm lại thì làm sao mà mình ghẹo tiếp được đây? Đúng là muốn làm khó mình rồi, vỏ quýt này xem ra cũng dày dữ lắm chứ chẳng vừa gì đâu nha. Để xem..." – Tử Kỳ ở bên này lăn qua lăn lại trên giường, hắn ngẫm nghĩ trong đầu mọi cách có thể khiến cho đối phương phải trả lời mình. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, lần này quyết định chọn cái thứ gọi là đánh vào "tâm lí" người khác, hai ngón cái gõ gõ vào chỗ bàn phím, nội dung hắn gửi sang cho anh dài ngoằng như một bài tập làm văn.
"À quên nữa, có chuyện này định nói với anh mà giờ mới nhớ, em có quen với vài người bạn trong hội yêu thích moto, hình như anh cũng thích moto đúng không? Anh quan tâm dòng xe gì nhất? Nếu em đoán không nhầm là Yamaha à? Hay là thế này... khi nào hội bạn em biết có sự kiện gì liên quan đến moto em giới thiệu với anh được không?"
Anh đọc xong những gì hắn vừa gửi qua, nội tâm chỉ cảm thấy toàn là ngờ vực, biết mình rất dễ dàng trở thành trò đùa của hắn, nên mọi vấn đề anh nhận được từ hắn vẫn luôn là nhận ở một trạng thái đầy sự nghi ngờ. Trước kia có lẽ hắn chưa từng trải qua cảm giác chờ đợi một dòng tin nhắn từ người nào đó thế này, đến mức chỉ cần nhìn thấy màn hình nhỏ hiện ra dòng chữ in nghiêng.
[Meow đang soạn tin nhắn…]
Lòng của hắn lúc này vừa mừng rỡ vừa hồi hộp đến mức phấn khích, hai mắt tựa như sáng rực lên khi từ phía anh thật sự đã có phản hồi, Tử Kỳ ở trên giường vội vàng bật dậy chỉ để chờ đợi được tận mắt nhìn thấy câu trả lời của anh.
Vậy mà...
"Bye!"
"..."
Anh cũng thật tàn nhẫn chẳng có một chút nể nang gì cả, người ta thể hiện sự quan tâm đến mức tường tận tìm hiểu sở thích cá nhân của anh kia mà.
"Má nó… cái con trâu này, sao lì quá vậy, mình bày hết cách rồi mà cũng không chịu nói chuyện!"
Câu trả lời của anh đem lại cho hắn quá nhiều hoang mang kinh ngạc, mấy giây trước hắn còn tin chắc bản thân đã câu trọn được đối phương vào cái chiến lược tạo sự thân thiết này rồi đó chứ. Một từ "Bye" của anh ngắn gọn tống hắn từ trên bờ sự tự tin ban đầu xuống hố thất vọng, để cho hắn thật sự nhận ra thứ trên tay mình không phải là một quả quýt bình thường.
"Ài… chán quá đê!"
Tử Kỳ lại thở dài nằm lăn ra giường, bộ dạng vừa thất vọng vừa đầy tiếc nuối, hắn lẩm ba lẩm bẩm một mình lướt lướt trên trang cá nhân của cái người kia, cố gắng tìm ra chút ít gì đó sơ hở có thể dùng làm chủ đề cho một lần khác tìm cách nói chuyện với anh.
"Ừa, bye thì bye, chúc anh ngủ ngon, kaka!"
Lần này trong trò phá phách của mình, hắn gửi sang cho anh lời chúc ngủ ngon, nhưng lại kèm một đường liên kết màu xanh. Bề ngoài thông tin của đường liên kết giả mạo mà hắn gửi đi thực chất chỉ là một trang web chuyên về moto. Anh cũng vì bị thu hút bởi điều đó nên mới cố ý nhấn vào tìm hiểu.
Lam Tuyên hoàn toàn không hề biết đối với một đứa đam mê thủ thuật như hắn, thì việc tạo ra một đường liên kết giả mạo không hề khó khăn và mất thời gian chút nào. Phía bên này, vì không có nghi ngờ cũng chẳng hề có đề phòng, anh vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, chờ trang web mình vừa nhấn vào tải xong, nhưng mà sau vài giây chờ đợi lại chỉ có một màn hình đen hun hút hiện ra, trên màn hình đó là một chiếc hộp thông báo nho nhỏ.
"Xác nhận truy cập trang web?"
Lam Tuyên đem theo cả một đống tò mò nhấn vào vị trí đồng ý, ngay lập tức màn hình màu đen bị thay thế bởi một gương mặt trông vô cùng ma quái, đầu tóc thì be bét máu me, hốc mắt đen sâu thẳm liên tục chảy ra toàn máu là máu, miệng của hình dạng kinh dị đó răng thì chiếc này chiếc kia xiêu vẹo ố vàng, khoảnh khắc nó há hốc lộ ra hai chiếc nanh dài và nhọn là một chuỗi âm thanh gào thét kinh dị khiến anh giật mình, hai tay run đến mức lập cà lập cập.
Anh ở trong phòng tắm một mình lại còn đóng cửa, tiếng gào thét từ chiếc điện thoại kèm theo hình ảnh đầy quái dị đó không thể nào tắt đi được. Cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh mà chạm vào nút thoát ra, nhưng trên màn hình lại tiếp tục hiện thông báo một cách ngang ngược như muốn thách thức sự kiên nhẫn này của anh.
[Bạn có muốn tắt đi?]
[Bạn thật sự muốn tắt đi?]
Mặc dù anh vẫn liên tục chọn "Đồng ý" nhưng chẳng hiểu vì sao càng nhấn càng không thể nào dừng cái trò đùa kinh dị này được, tiếng gào thét của thứ đáng sợ trên màn hình kia mỗi lúc một lớn, nó gây ra khó chịu bao nhiêu đồng thời cũng khiến anh mất đi bình tĩnh ban đầu. Kì lạ ở chỗ, anh cũng thử nhấn giảm âm lượng nhưng lại không hề có tác dụng, nếu tắt màn hình đi thì thứ đáng sợ đó cũng chỉ tạm thời tắt được một chút, nhưng đến lúc anh bật màn hình và mở khoá chiếc điện thoại thì loại trò đùa đầy ác ý đó lại hiển nhiên hiện ra trước màn hình đầy thách thức như ban đầu.
"..."
Muốn được bình yên qua giấc ngủ đêm nay, anh chỉ còn một cách là tạm thời tắt màn hình mà thôi. Bản tính của Lam Tuyên vốn rất lì lợm, dù không có cách gì tắt đi trò đùa kia của Tử Kỳ, anh cũng giữ quyết tâm không để cho hắn có cơ hội lại đắc ý vì lừa được anh. Nếu lúc này đùng đùng tức giận qua phòng bên cạnh tìm hắn, chẳng khác nào thừa nhận với hắn là anh thật sự rất quan tâm đến cái hội moto gì đó mà hắn giới thiệu ban nãy, lại còn cho hắn biết là anh không thể tự mình tắt đi thứ đáng sợ kia?
Không, nhất quyết không đời nào anh để cho hắn thấy mình ngu ngốc như vậy.
Đêm đó, Lam Tuyên bật sáng đèn trong phòng cả đêm mặc dù bản thân đã ngủ từ sớm, mặc cho hắn nửa đêm còn lò mò sang phòng anh, nhìn qua dưới khe cửa thấy bên trong phòng còn sáng, lòng của hắn cũng hả hê lắm, hắn tưởng rằng trò đùa của mình khiến anh mất ngủ đêm nay, nhưng lại không hề biết hành vi đi đi lại lại khó hiểu giữa đêm của hắn đã bị chiếc camera trên cao quay trọn.
…
Sáng thứ Hai.
Ngày đầu tuần mà tên Tử Kỳ quậy phá kia phải đến trường thật sớm để hoàn thành các thủ tục nhập học, hồi còn ở Mỹ hắn cũng đã được nghe mẹ nói sơ qua các hoạt động của trường Martin. Bởi vì là trường tư nhân, thời điểm nhập học và kết thúc một năm học cũng khác hơn rất nhiều so với các trường công lập gần đó.
Bây giờ mới giữa tháng Hai, nhưng nếu là rơi vào khoảng giữa đầu tháng Sáu, trước đó một tuần học sinh trong trường chỉ vừa hoàn thành kì thi cuối năm. Năm học ở trường Martin thường sẽ bắt đầu trọn vẹn từ ngày một tháng Chín và kết thúc vào cuối tháng Sáu. Khoảng thời gian mấy tháng sau đó mặc dù mang tiếng là được nghỉ hè, thế nhưng hầu hết tất cả học sinh đều phải xuyên suốt đến trường, đối với học sinh có thành tích tốt thì việc đến trường vào thời gian này chủ yếu là để giao lưu hoạt động ngoại khoá, gặp gỡ các bạn ở câu lạc bộ, nói chung vui chơi vẫn là chính yếu khác với những học sinh có thành tích kém hoặc hạnh kiểm kém.
Nói cách khác, trong kì nghỉ hè thì những học sinh cá biệt càng phải tích cực "học lại" những kiến thức đã bỏ lỡ trong kì học chính, đó là cách duy nhất quyết định họ có được lên lớp mới hay không. Đặc biệt những học sinh có hạnh kiểm kém, thời gian nghỉ hè chủ yếu là để tham gia vào các hoạt động xã hội, có rất nhiều công việc được phân chia ra để họ lựa chọn tham gia, điển hình nhất là hoạt động thu gom rác, dọn dẹp xung quanh thành phố, nấu phát thức ăn từ thiện hoặc tham gia chăm sóc trẻ em khuyết tật, người già neo đơn.
Mỗi hoạt động hè ở đây đều có lợi ích rất riêng trong việc hình thành nhân cách học sinh. Đó cũng là lí do vì sao trường Martin nổi tiếng trong việc có thể khiến những học sinh vô cùng cá biệt thay đổi sau nhiều học kì theo học ở đây.
Còn riêng với Tử Kỳ, lẽ ra hắn phải về nước và nhập học từ hồi đầu năm lớp mười để có thể đồng loạt mà tham gia tuyển sinh, nhưng vì hắn nhập học dở dang thế này, nếu muốn được tiếp tục chương trình của lớp mười một mà không phải chịu cảnh học lại từ năm lớp mười, thì hiển nhiên hắn phải trải qua một đống bài thi năng lực.
Vốn dĩ, chương trình đào tạo học sinh cấp Ba ở Mỹ và ở Việt Nam hoàn toàn không hề giống nhau, may cho hắn là trường trung học Martin được dạy theo tiêu chuẩn Mỹ, nếu không có lẽ hắn cũng không dễ dàng có thể nhập học như vậy. Mà kể ra thì cũng lạ lắm, học sinh ở đây đa phần đều chọn Martin làm nơi bắt đầu cho việc du học sang Mỹ, làm gì có ai từ Mỹ lại chọn trở về học ở Việt Nam.
Hắn tự cảm thấy mình sẽ trở thành một đề tài vô cùng thu hút đám học sinh kia cho xem, chỉ cần nghĩ đến việc làm tốt các bài kiểm tra, ngày hôm sau xuất hiện trong trường kiểu gì cũng sẽ là một hotboy, hắn còn tưởng tượng ra ở xung quanh mình ai nấy cũng phải trầm trồ kinh ngạc, nữ sinh thì theo đuổi tấp nập để xin thông tin cá nhân, thầy cô thì ai nấy cũng yêu quý hắn, mà không biết hắn có được vào chung lớp với Lam Tuyên không? Anh nhà mà phải cạnh tranh lại với hắn thì ai sẽ thắng còn ai sẽ thua?
Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng hắn háo hức thật sự muốn ngay lập tức được nhập học luôn cho rồi.
"Hì... hì..."
"Tử Kỳ, con suy nghĩ cái gì mà cứ cười thầm hoài vậy? Nhìn mặt con gian lắm đó nha..."
Mẹ ngồi đối diện hắn, bàn ăn sáng hôm nay là do anh hai dậy sớm cùng mẹ chuẩn bị. Mấy món ăn trên bàn hoàn toàn không hề có sự trùng lặp với ngày hôm qua, sáng hôm nay hắn được một tô đầy nui và sườn, lại còn vừa nóng vừa thơm, trời lạnh buổi sáng ăn hết một tô thế này thì ấm bụng không gì bằng. Chỉ có điều, từ nãy đến giờ hắn cứ cười thầm một mình, món ngon trước mặt cũng chưa vơi đi chút nào, biểu hiện của hắn làm mẹ tò mò hỏi tới, anh hai cũng để ý muốn biết lí do.
"Sao vậy? Hôm qua vô trường bị trúng tiếng sét ái tình với cô nàng Hương Thảo rồi có đúng không?"
Bị anh hai trêu chọc như vậy, hắn mới chợt nhớ đến cô nàng hôm qua, miệng bắt đầu linh ta linh tinh mà nói.
"Trời, con nhỏ đó nhìn cũng được thôi, đâu có đến mức đánh trúng em! Không phải gu của em đâu!"
"Ghê vậy? Đâu... Tử Kỳ nói cho mẹ nghe xem gu của con là như thế nào? Để mẹ xem có quen biết cô nào không mẹ giới thiệu cho!"
Xem ra mẹ cũng rất nhiệt tình với chuyện "kiếm mối" cho hắn, nhưng mà hắn tự nhiên lại nhớ đến một chuyện khác, miệng cũng rất tự nhiên mà hỏi. Mặc dù hai vấn đề hoàn toàn không hề liên quan gì đến nhau cả.
"Ủa... Mà anh Tuyên đâu nhỉ? Sao nãy giờ con không thấy vậy?"
"Mẹ đang hỏi tìm mối cho con hẹn hò, con đột nhiên lại nghĩ đến Tuyên làm gì?"
Giọng điệu của mẹ xem ra có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó lại giống như ngộ được ra một chân lí mới.
"Hay là..."
"Sao vậy mẹ?"
Lúc đó bà bỏ chiếc muỗng đang múc nui trong tô của mình xuống một cái chén nho nhỏ bên cạnh, chỉ ngón tay về phía của hắn mà ánh mắt đầy hiềm nghi. Hành động đó của mẹ cũng làm cho Hàn Dương thấy tò mò ngó sang hóng chuyện.
"Hay là đối tượng của con có điểm nào đó giống thằng Tuyên hả?"
"Giống anh Tuyên?"
Tử Kỳ tròn mắt nhìn mẹ, sau đó hắn hài hước bật cười đến mức ngụm nui đang nhai trong miệng muốn phụt cả ra.
"Ý mẹ nói anh Tuyên nhìn nữ tính đó hả? Hahaha mẹ với con đúng là giống nhau quá mà! Con cũng thấy vậy đó, so với anh hai... anh Tuyên còn "lộ" hơn nữa! Con trai gì mà cả người thơm phức, tóc thì mềm mượt, da thì trắng, mặc cái áo cái quần phẳng phiu không chút bụi bặm, nhìn chải chuốt gần chết..."
"..."
Câu cười cợt của hắn tự nhiên hết sức chẳng thèm để ý gì đến xung quanh, hắn không hề biết từ ngoài cửa đối tượng đang được nhắc đến cũng đã vô cùng từ tốn bước vào bên trong, hình như anh cũng loáng thoáng nghe hết những câu cười đùa đó của hắn. Mẹ và anh hai nhìn thấy Tuyên thật lòng rất muốn ra hiệu cho Tử Kỳ tắt cái loa phát thanh của mình. Nhưng mà xem ra lại khó lắm, cái miệng hắn trong lúc huyên thuyên thậm chí còn nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng nữa mà.
"Con thật sự rất là tò mò luôn nha, không biết anh Tuyên có hẹn hò với cô nàng nào không nữa, nhưng mà con nghĩ phần trăm cao là không có rồi! Mẹ đoán xem, có khi nào anh Tuyên là gay kín không?"
"Tầm bậy tầm bạ!"
Cái giọng này...
Hắn nghe qua cảm thấy là lạ, giật mình một cái liền quay ngoắt mà nhìn ra phía cánh cửa ngoài kia, cùng với Tuyên đi vào còn có một người đàn ông trung niên cao ráo, hắn vội vội vàng vàng bịt cái miệng hư của mình lại ngay lập tức.
"Ba!"
Thật tình thì hắn cũng quên mất tiêu là ba đã về từ tối hôm trước. Nhưng mà ba bận rộn nhiều việc như vậy, vừa về đến lại phải đi ngay. Sau khi cùng anh hai đến trường, lúc về nhà hắn cũng không thèm hỏi thăm xem ba có ở nhà không, không thèm ra mắt chào hỏi gì cả, sớm hôm nay thì dùng bữa sáng cũng chẳng hề nhớ đến sự có mặt của ba. Nghĩ lại thì hắn tự cảm thấy mình tệ thật, nhưng mà cái suy nghĩ đó chỉ thoáng lên trong đầu một chút mà thôi, miệng của hắn ba hoa vài câu lại giống như đã quen thân từ trước đó mà.
"Ba, con chỉ nói đùa thôi à, con không có ý gì đâu! Mà ba với anh Tuyên mới đi đâu về vậy? Hôm nay con ngủ dậy sớm lắm mà không thấy hai người đâu hết!"
"Dậy sớm lắm à? Dậy mấy giờ mà sớm?"
Hắn cũng biết tính cách của ba nghiêm khắc vô cùng, kể ra Lam Tuyên là giống y đúc ông ấy nên mới khó chịu như vậy. Nhưng trước kia chưa từng tiếp xúc trực tiếp, hắn cũng không hề nghĩ là ông ấy khó đến mức chỉ một câu hỏi đơn giản thế kia cũng có thể làm cho hắn phải trả lời trong tư thế ngập ngừng.
"Dạ... hơn sáu giờ một chút!"
"Hơn sáu giờ mà sớm? Con có biết thằng Tuyên nó dậy từ lúc mấy giờ để chạy bộ không?"
"Dạ không, có ai nói với con đâu mà con biết!"
"Con?"
Dưới gầm bàn, hắn cũng cảm nhận được là chân của mình bị bàn chân của anh hai đè lên ra hiệu, nhưng có lẽ là đã ra hiệu chậm hơn cái miệng hư này của hắn, nên bây giờ trước bàn ăn ngon như vậy hai mắt ba khó chịu cau mày nhìn hắn làm bầu không khí thơm phức mùi nui bỗng trở nên thật ngột ngạt.
"Anh, hai ba con mới gặp nhau mà... Đừng có căng thẳng như vậy chứ! Anh ăn nui nha, để em đi lấy! Tuyên, con cũng ngồi xuống đi! Một tô không hành không ớt, không tiêu đúng không?"
Thấy mẹ ra sức tạo bầu không khí tự nhiên, hắn cũng vội vàng thu cái thái độ không có thể thống của mình lại. Trước giờ hắn không có sống cùng ba mẹ, cũng không biết thế nào gọi là trên dưới kính nể. Ở bên Mỹ... hắn cũng sống y hệt bây giờ, nghĩ gì nói đó, lòng thấy không hổ thẹn là được, nhưng lại không có ai cảm thấy khó chịu với hắn giống như thái độ vừa rồi của ba.
"Tử Kỳ, em ăn thêm rau không?"
"Dạ, để em tự lấy cũng được!"
Anh hai tinh ý đụng vai của Tử Kỳ một cái, biết hắn bị cái cau mày đó từ ba làm cho mất đi tự nhiên một chút, nhưng lại không muốn hắn cắm mặt vô tô nui kia như thế, phía bên cạnh anh hai cũng chủ động gắp thêm rau cho hắn, còn cho hắn một cục sườn to từ tô của mình.
"Ăn sáng xong anh đưa em đến trường nhận lịch làm bài kiểm tra nha, với lại... em có muốn mua thêm gì không? Sẵn tiện mình ghé siêu thị luôn!"
"Dạ... cũng được, mà siêu thị gần đây không anh?"
"Cũng gần, với lại em nói muốn đi chơi quanh Đà Lạt nữa đúng không? Để anh đưa em đi!"
"Dạ..."
Cũng may có anh hai tốt tính nhiệt tình giúp hắn lấy lại tinh thần, nhưng mà chút vui vẻ ngắn ngủi như thế lại xui xẻo bị giọng điệu nghiêm túc của ba làm cho cắt ngang.
"Ty năm nay đang lớp mười hai còn phải học và ôn nhiều thứ để nhận học bổng du học, thời gian còn ít như vậy nên cần phải cố gắng chú tâm vào đọc thêm sách! Chuyện đưa Tử Kỳ đi mua đồ là chuyện không cần thiết, con không cần phải đích thân đưa nó đi vậy đâu!"
"Cái gì mà không cần thiết kia chứ? Cái ông già này, nói chuyện nghe mà phát ghét." – hắn nghĩ thầm trong lòng như vậy, bề ngoài liền tỏ ra thái độ không vừa ý với những gì mình vừa được nghe. Bản tính của hắn nghĩ gì nói đó, được hay mất lòng người khác cũng không quan tâm. Mà dù sao thì chính ba mới là người làm mất lòng hắn trước đó, không phải hay sao?
"Ba..."
Lúc đó, nhìn thấy Tử Kỳ ngước lên gọi "ba" một tiếng định nói gì đó, hai mắt mẹ đã ngầm ra hiệu vì đoán là sẽ có chuyện không ổn, hắn nhìn mẹ... sau đó mười phần những gì bản thân thật sự muốn nói chỉ đem nói ra có một nửa mà thôi.
"Ba nói ba từ không – cần – thiết nghe có chút... không được hay lắm..."
Lời của hắn làm ông bật cười, ngay sau đó thái độ của ông dường như bộc lộ bản thân hoàn toàn không hề để tâm gì đến cảm nhận của hắn.
"Vậy à? Vậy con dạy ba cách nói nghe hay hơn được không Tử Kỳ?"
"..."
Sao vậy nhỉ? Hắn nhìn ba một lúc, rồi lại nhìn sang Lam Tuyên ở bên cạnh, mặc dù anh ấy chỉ chăm chú vào tô nui của bản thân, không hề bày tỏ mình để tâm gì đến việc ba đang rất khắt khe với hắn. Nhưng mà chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác giống như anh đang cười thầm hắn vậy đó, cười thầm một đứa ất ơ đang gọi ba của mình là "ba", thực chất suy nghĩ của những người trong cuộc thế nào còn chưa biết rõ.
"Con chỉ... cảm thấy vậy thôi, dù sao thì những điều ba nói ra là nói về chuyện của con mà, với lại... con cũng là người nghe những lời ba nói! Con chỉ có ý kiến một chút nhỏ thôi!"
"Tử Kỳ..."
Hàn Dương xem ra đang rất lo lắng cho hắn, anh khe khẽ gọi tên của hắn có ý muốn khuyên gì đó, lần đầu tiên ra mắt mà lại làm ba có cảm giác mất thiện cảm, thì ngày tháng sau này sống cùng với nhau cũng chỉ có hắn là thiệt thòi thôi.
"Thật ra Tử Kỳ cũng không phải không biết tính ba, trước khi con sang Mỹ cũng từng gặp qua ba rồi mà đúng không? Hồi nhỏ lần nào cô chú của con đưa về đây chơi con cũng đều rất quậy phá, sau này sang Mỹ rồi thì khác, sống ở Mỹ cũng sống theo một cách khác. Nhưng đã về Việt Nam rồi, đã chính thức sống chung một nhà với ba mẹ rồi... ba nghĩ con nên tập làm quen với nếp sống của cái gia đình này, chắc mẹ cũng nói với con rồi đúng không? Tuyên và Dương phải được dạy dỗ nghiêm khắc thế nào mới trưởng thành tốt như vậy!"
"Dạ! Con biết rồi!"
Tốt đâu chẳng thấy, hắn chỉ thấy cái tên Lam Tuyên đầy tự hào kia so với ba thật chẳng khác nào là hai giọt nước. Vẻ mặt một khuôn đúc ra, khó chịu đến mức xuất hiện ở đâu là bầu không khí ở đó cũng tối sầm lại.
"Chút nữa ăn sáng xong tự đến trường đi, con cũng rành tiếng Việt chứ không đến mức phải có người khác đi theo kề cạnh! Cần gì thì ghé vào siêu thị tự mua cũng được, nhớ là phải về nhà trước giờ cơm trưa!"
"Dạ!"
"Chiều tranh thủ đi với mẹ qua Uỷ Ban làm giấy tờ sáp nhập hộ khẩu, mua điện thoại mới, thay sim mới, đồ dùng cá nhân, những thứ liên quan cái gì thiếu thì nói mẹ cho tiền mua một thể, khẩn trương lên để còn kịp thời đi học. Bạn bè ở bên Mỹ cũng ít giao du lại đi! Ba nghe bà nội của con nói... ở bên đó con cũng toàn chơi với mấy đứa không ra gì!"
"Anh này, mới ngày đầu mà anh làm con nó sợ đó! Tử Kỳ vẫn còn nhỏ mà... nó còn đang tuổi đi học, ở đây vài tháng là nó sẽ quen dần thôi! Tử Kỳ mặc dù hơi tinh nghịch một chút nhưng học lực của nó cũng rất tốt, đâu có thua gì thằng Tuyên đâu! Anh đừng có khắt khe với con quá! Như vậy cũng không tốt!"
"Anh khắt khe quá sao?"
Ông ấy tự nhiên lại làm ra giọng điệu căng hơn, chiếc muỗng để xuống chén cũng thành tiếng động khiến hắn giật mình một phát.
"Càng tài càng giỏi thì càng nhiều tật đó, một thằng nhóc học sinh cấp Ba có thể phá cả hệ thống khoá cửa thông minh, em nghĩ thử xem... để nó thành thằng ăn trộm thật sự cũng không khó mà!"
"Anh, sao anh nói nặng lời vậy chứ? Mỗi chuyện mỗi khác, làm sao lại so sánh như vậy?"
Vừa cố giữ im lặng tập trung hết cỡ vào phần ăn riêng, Tử Kỳ vừa âm thầm suy nghĩ nhiều thứ về ba: "Thì ra là ông già khó chịu còn ghim cái chuyện hệ thống khoá cửa thông minh bị mình phá banh đây mà. Xem ra chắc chắn là thằng Tuyên mách lẻo mới ra, nói không chừng anh ta còn mách cả chuyện đã bị mình lừa nhấn vào cái đường link kia nữa kìa, làm sao mấy lần quậy phá của mình ở trong quá khứ lại có thể khiến ông ấy tỏ cái thái độ khắt khe đến vậy. Mình chỉ mới về ở được hai ba ngày thôi mà..."
Ở trong nhà, Lam Tuyên đương nhiên sẽ không bao giờ đứng về phía của hắn, anh hai dù có thương hắn đi chăng nữa cũng sẽ không dám cãi lại lời ba, suy cho cùng… người duy nhất dám bênh vực hắn chỉ có mẹ thôi.
"Tử Kỳ nó học về IT, mấy cái hệ thống khoá thông minh đó thì có là gì so với khả năng của nó đâu. Nó phá được, nó cũng sẽ sửa được thôi mà!"
"Ba đừng lo, chút nữa con sẽ sửa lại, mấy cái này... làm được thì phá được, làm còn dễ hơn phá đó chứ, dễ như trở bàn tay!"
Cái tên ngốc đó, hắn ở trước mặt ba vừa nói còn vừa đem cái động tác "trở bàn tay" kia ra minh hoạ. Hoàn toàn không hề để tâm xem mình có lỡ lời để bản thân càng bị ghét thêm không.
"Ừ dễ lắm, phá không đúng chỗ thì vô tù ngồi cũng dễ như trở bàn tay vậy đó! Với cái tính cách này của nó, anh thấy không sớm thì muộn nó cũng sẽ mang hoạ về cho cái nhà này thôi!"
"Anh à..."
"Ba thấy con phải theo học thằng Tuyên cái thói nề nếp, nghiêm khắc, kỉ luật. Còn để con ở đây tự chơi bời tự sinh sống, kiểu gì cũng sẽ kết bạn với những đứa không ra gì cho mà coi! Từ bây giờ, lấy thằng Tuyên làm gương mà sống cho giống, con mà quậy phá thì ba sẽ dạy con như con ruột, không có nể nang gì đâu!"
Chửi hắn thôi cũng đủ bực rồi, lại còn đem cái thằng âm trì địa ngục đó ra so sánh. Tử Kỳ khó chịu trong lòng, những lời không nói được đều chuyển thành dòng suy nghĩ ấm ức: "Xì, ông làm như con trai của ông là số một trên đời vậy, tâng bốc vừa thôi, đúng là con hát ba khen hay. Nghe mà đau hết cả đầu... để mình chống hai mắt lên xem ông ấy tự hào với thằng con quý tới đâu."
Hắn chạm vào màn hình điện thoại của mình gửi đến cho anh một tin nhắn mới. Biết thừa anh thấy có thông báo chắc chắn sẽ mở điện thoại lên xem, một khi màn hình khoá chiếc điện thoại kia bật lên, đường liên kết anh nhấn vào tối hôm qua sẽ được kích hoạt lần nữa. Nhưng điều quan trọng, là hắn đã tạo ra nội dung của liên kết đó, hắn cũng có khả năng thay đổi nội dung một cách thần không biết, quỷ không hay.
Nhưng trải qua sự cố cách đó vài tiếng, Lam Tuyên cũng rút ra được kinh nghiệm rồi, anh không để mình sập bẫy của hắn ta lần nữa, mặc cho tiếng thông báo tin nhắn cứ liên tục vang, anh nhất định ngồi lì ra đó chứ không chịu chạm vào chiếc điện thoại trên bàn. Biểu hiện kì lạ này khiến cho cả nhà ai nấy cũng đều cảm thấy hết sức tò mò.
"Sao vậy Tuyên, ai gửi tin nhắn cho con kìa?"
Mẹ hỏi anh, sau đó anh hai cũng tò mò tiếp lời.
"Tuyên nó có thường xuyên nhắn tin đâu nhỉ? Không lẽ… có bạn gái thật rồi hả ta?"
Nghe mấy lời tò mò nối tiếp nhau đó, ba lúc nào cũng đứng về phía của anh, một mực tâng bốc và bênh vực.
"Chắc lại mấy đứa thích làm phiền nó thôi, thằng Tuyên có nguyên tắc riêng mà, nó chưa tốt nghiệp thì chưa nghĩ đến chuyện hẹn hò yêu đương trai gái gì đâu! Phí thời gian!"
Những lời ba nói ra lại càng khiến cho hắn cảm thấy ngứa tai kinh khủng, hắn chẳng hiểu sao nhạt nhẽo nhàm chán như anh mà lại được tâng bốc tựa như thần tiên. Cái gì mà nguyên tắc riêng? Ế chẳng ai thèm ngó tới thì đúng hơn.
"Chậc, ai mà cứ nhắn tin làm phiền anh riết vậy? Đưa điện thoại cho em, em giải quyết cho!"
Hắn chồm tới muốn cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn của anh, bất ngờ thay vì anh lại vội vàng giật trước hắn một bước, ánh mắt đầy hung dữ hướng về phía hắn, thái độ không hề đồng tình với sự tự tiện kia.
"Đừng có đụng vào đồ của tôi!"
"Èo!"
Vẻ mặt đầy căng thẳng khó chịu của anh làm hắn xị cái môi ra, thu mình lại ngồi xuống dưới ghế một cách ngoan ngoãn.
"Làm gì mà ghê dữ vậy, không cho thì thôi! Bộ anh có bí mật gì hay sao mà sợ người ta biết chứ!"
"Bí mật?"
Giữa lúc này tại bàn ăn, lại vô cùng kì lạ mà xuất hiện một đoạn nói chuyện giữa anh và hắn, khiến cho cả nhà người nào người nấy cũng lấy làm lạ.
"Hai đứa có chuyện gì sao?"
Mà người tò mò nhất trong đó vẫn chính là mẹ.
"Sao vậy Tuyên? Ai nhắn cho con vậy?"
"Mẹ không biết đó thôi, anh Tuyên… ghê lắm à nha! Con nhìn thấy nhắn tin với cô nào á, con định hỏi… mà cứ cáu gắt với con hoài!"
Ở trước mặt anh sự thật rành rành, vậy mà hắn còn dám đem cái giọng điệu xảo trá bịa chuyện thế kia ra nói với mẹ. Anh nhếch môi bày tỏ sự khinh bỉ ra trên mặt, ngay sau đó giọng điệu đối với câu chuyện mà hắn bịa ra cũng đầy nghiêm túc chỉ trích.
"Cậu đừng có mà quen thói nói láo, cũng đừng có ngậm máu phun người! Sống cho tử tế đi!"
"Anh nói không đúng thì sao phải giấu điện thoại? Anh cứ đưa điện thoại cho mẹ xem đi! Sao phải giấu chứ!"
"Cậu nghĩ cậu có thể tiếp tục lừa tôi thêm một lần nữa hay sao?"
Mặc cho anh nhất quyết khẳng định là hắn bày trò lừa mình mở điện thoại ra, nhưng bởi vì chỉ có một mình anh hồi đêm qua thật sự biết rõ chuyện gì xảy ra với đường liên kết màu xanh mà mình đã từng nhấn vào. Những người khác nghe đi nghe lại vẫn không thể nào hiểu nổi hai đứa đang nói chuyện gì.
Hắn dựa vào điều đó, lại tiếp tục bịa thêm chuyện ở trước mặt của mẹ, anh chỉ tức ở chỗ những lời bịa đặt của hắn chẳng khác gì chuốc bùa mê cho mẹ, dù hoang đường đến mức khó tin nhưng mẹ vẫn gật gù một cách bất luận.
"Mẹ, anh Tuyên nhắn tin với cô nào bốc lửa lắm, con thấy gửi hình gửi clip cho nhau tùm lum… con nói thật đó!"
"Nè, Tử Kỳ… cậu vừa phải thôi nha!"
"Ơ cái anh này? Có bạn gái mà không dắt về nhà… cứ giấu gia đình hoài vậy? Cũng có phải là chuyện xấu hổ gì đâu! Yêu đương mà giấu chi cho mệt, anh giữ hình tượng trước mặt ba hả? Nè nè nha… lỡ người ta ôm cái bụng bầu tới kiếm có phải ba còn mất mặt hơn không? Hẹn hò thì cứ nói đi… ba ủng hộ anh mà!"
Vừa hay lúc đó, điện thoại của anh trên bàn lại nhận được một tin nhắn không phải của hắn gửi sang, vô tình mà hữu ý chứng minh với ba sự vô tội của chính mình. Tử Kỳ lanh miệng lên tiếng:
"Đó, đâu phải con chọc anh Tuyên đâu, hai tay con đang để trên bàn, đang ăn mà… con cũng đâu có tài nhắn tin bằng chân!"
"Đừng có mà xảo trá nữa…"
"Ai xảo trả, em chứng minh được là em không nhắn tin cho anh rồi đó, anh cũng chứng minh mình không có bạn gái đi, có nguyên tắc riêng đồ đó!"
Cũng vì muốn xác thực lời hắn nói có đúng hay không, ba ngồi ngay gần đó cũng tiếp lời vào, giọng điệu khác hẳn lúc tâng bốc ban đầu.
"Có bạn gái thì cũng có sao đâu, miễn làm sao dung hoà được với việc học, không sa đà không quá trớn là được. Ba đâu có cấm, con bé đó ở đâu? Sao chưa từng thấy con nói đến nó vậy?"
"Ba, ba tin lời của người ta sao? Con… con không có!"
"Không sao hết Tuyên, con có bạn gái ba cũng rất vui, hai đứa có học chung không? Con bé là người ở đâu? Nhà gần đây không? Hôm nào cứ đưa nó về nhà chơi!"
"Con không có bạn gái, cậu ấy…"
Anh rối rít chỉ tay về phía hắn ta, tức giận trước trò đùa đầy đáng ghét này của hắn, giận đến mức mặt anh đỏ lên mà cả bàn tay chỉ về phía hắn cũng hoá run run.
"Tử Kỳ cậu ấy lừa gạt mọi người đó, con không có bạn gái nào hết!"
Nhìn anh ở trước mặt mọi người bối rối giải thích vui mắt làm sao, hắn cảm thấy thật thú vị trước chút cảm xúc làm biến đổi đi gương mặt lạnh lùng đó của anh. Chiếc điện thoại mà anh cầm ở trên tay, ngón tay vô tình phản chủ mà chạm vào chỗ cảm ứng mở khoá, cũng trớ trêu làm sao khi anh không thèm bảo mật hai lớp. Âm mưu nhỏ của hắn chẳng khác gì nhờ vào anh nên mới thành công như vậy.
"Ah… anh ơi, anh nhìn em nè… ah… anh ơi…"
Lần này màn hình kích hoạt không phải là đoạn hình ảnh đi kèm với âm thanh đầy đáng sợ giống như tối qua. Mà lại là một đoạn clip ngắn vô cùng nhạy cảm.
"Ah… anh ơi, anh nhìn em nè… ah… anh ơi…"
Giây phút điện thoại anh phát ra những âm thanh khó nói đó, cả nhà dường như chết lặng đi, người cảm thấy bị sốc nhất thời không phải ai khác, lại chính là ba.
"Tuyên… con… con xem cái gì vậy?"
"Con…"
Vào lúc này, anh cũng loay hoay tìm mọi cách để tắt đoạn clip đó đi giống như đêm qua, nhưng vẫn chẳng khác hơn chút nào, càng cố gắng nhấn đồng ý để thoát ra càng không thể nào thoát ra được. Ba trợn tròn hai mắt nhìn anh, nhìn cả hình ảnh của cô nàng thoát y đang làm ra mấy hành động vô cùng tục tĩu. Sự yên lặng của cả nhà càng khiến cho âm thanh trong đoạn clip đó rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Chậc, anh Tuyên đúng là có tố chất ghê, loại tố chất này thì con làm sao mà so sánh được!"
Hắn tặc lưỡi đắc ý trước màn chơi khăm của mình, vẻ mặt và ánh mắt hả hê của hắn làm anh tức điên lên được, anh càng tức hơn nữa vì đây là lần thứ hai mà anh bị cái trò này của hắn khiến cho bản thân trở nên ngu ngốc như vậy.
"Đủ rồi đó! Tôi không đùa với cậu đâu nha!"
"Ủa, em đâu có đùa gì với anh đâu, anh đừng có nói là anh xem clip bậy bạ do em gửi tới à nha… em nhắn cả đống tin nhắn cho anh anh còn không thèm trả lời nữa kia mà!"
Tên xảo trá vừa nói vừa rất nhanh tay bật màn hình điện thoại của mình lên, tay của hắn nhanh đến mức cũng rất hoàn hảo xoá đi liên kết gửi về phía anh, màn hình vào lúc này chỉ vỏn vẹn hiện ra mấy dòng tin vô cùng chân thành của hắn đêm qua, kèm theo lại là một từ "bye" vô cùng lạnh nhạt của anh không chối cãi được.
"Mẹ xem nè, con mà nói xạo câu nào thì cả đời này làm chó làm mèo chứ không làm người được đâu!"
Mẹ nhìn qua mấy dòng tin hắn gửi cho anh, sau đó lại lắc đầu chỉ trích.
"Con tắt cái clip kia đi, con có hiềm khích với Tử Kỳ đúng không? Cái gì đúng thì đúng mà sai thì sai, đâu thể cứ đổ hết cho em con được! Trước kia con đâu có như vậy đâu Tuyên? Dạo này đúng là… càng ngày càng làm cho mẹ thất vọng quá đó!"
"Mẹ à…"
Không thể nào giải thích, cũng chẳng thể nào kêu oan. Người từ trước đến giờ trong mắt anh hai vẫn là điềm đạm và trầm tính nhất. Vậy mà cũng có ngày bị cậu nhóc tinh quái đó chọc phá đến mức không thể nào trầm tĩnh nữa.
Choang!
Anh siết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt đỏ au tựa như phát ra lửa, gân tay cuồn cuộn nổi lên, sau đó là một tiếng "choang" lớn phát ra giữa nhà.
"…"
Tử Kỳ đơ cả người nhìn chiếc điện thoại từ trên tay anh ném xuống tan tành.
"Lam Tuyên!"
Anh hai cũng giật mình đứng dậy, nhưng mà Lam Tuyên lúc đó đã nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, đùng đùng lao ra ngoài phóng lên chiếc xe moto đang đậu sẵn đó, cứ vậy nổ máy mà lao đi.
"…"
"Thấy mẹ rồi, mình đùa lố quá, người ta ấm ức phát khóc luôn rồi." – chuyện không ngờ tới được, hắn vội thu cái vẻ mặt đắc ý lại với một suy nghĩ lo lắng bất an.
"Ba, mẹ… anh hai… con, con xin phép ra ngoài một chút!"
"Tử Kỳ…"
Lúc thấy hắn thất thần đứng dậy, anh hai vội vàng cầm lấy cổ tay hắn có ý muốn khuyên ngăn điều gì đó. Nhưng mà Tử Kỳ có vẻ rất nghiêm túc, hắn lại quay sang anh mà đưa ra lời đề nghị.
"Cho em mượn xe của anh nha!"
Nói rồi, hắn cũng rất nhanh chóng chạy ra bên ngoài, tối hôm qua đã để ý chùm chìa khoá của anh để trên hốc tường nơi đặt mấy bình hoa nhỏ màu trắng. Hắn chạy theo sau cái người kia, nhưng lại không biết rõ là người đó đã chạy về hướng nào, Đà Lạt thì cứ đông đúc như vậy thôi, nếu đã lỡ chọc giận ai đó rồi để người ta bỏ đi, muốn tìm thấy chắc chắn cũng phải dựa vào duyên số.
Uyên Ruby
sariuri
sariuri
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
Lâm Vũ
Ngọc Vui
Xukiki_1712
PT Tnguyn
Thuan123
Dương Anh
Thuuyen
Lt0303
Mina
Hoa lương
Mina