Chương 7: Bạn mới.
Trường trung học Martin vốn được một người chủ đầu tư theo đạo Công Giáo thành lập từ khá lâu đời, trải qua rất nhiều năm cho đến hiện tại nội quy của trường vẫn còn rất nhiều điều khắt khe, giờ giấc sinh hoạt và học tập của học sinh phần nào đều mang hơi hướng kỉ luật của đạo. Mặc dù nề nếp luôn được đề cao chỉnh đốn, nhưng cũng không có nghĩa là không hề có ngoại lệ, điển hình nhất là nhóm học sinh cá biệt mà Hàn Dương vừa gặp qua ban nãy.
Các thành phần theo học tại trường Martin thường được chia làm ba dạng. Đầu tiên là những học sinh theo đạo Công Giáo, có học lực và hạnh kiểm vô cùng xuất sắc, nhận được học bổng toàn phần. Dạng thứ hai là những gia đình có điều kiện tốt, có ý định sẽ cho con em du học sau khi tốt nghiệp. Bởi vì ai cũng biết, trường quốc tế Martin là một hệ thống giáo dục tư nhân đắt đỏ đến mức khó tưởng, nhưng đổi lại chất lượng giảng dạy và những nề nếp quy định của trường là điều khiến cho phụ huynh vô cùng hài lòng. Cuối cùng có lẽ là dạng học sinh mà tất cả các trường xung quanh thành phố đều phải lắc đầu từ chối, phụ huynh "tống cổ" con của mình vào đây bằng chút hi vọng mỏng manh là chúng sẽ được "sinh ra thêm một lần nữa" với cái nhân cách khá hơn.
Tử Kỳ nghe qua những lời giới thiệu của anh hai mình về ngôi trường này, ban đầu cũng cảm thấy có chút thú vị, thật sự rất muốn trải nghiệm cái khuôn khổ đó. Trước đây khi còn ở Mỹ, môi trường học của hắn vô cùng tự do. Tuy nhiên, nếu nói là sống ở kí túc xá của trường thì hắn lại tỏ vẻ mình không thích cho lắm.
Lúc cả hai cùng vào khuôn viên nội trú của đám học sinh, anh hai cũng mở lời hỏi xem hắn có muốn đến ở cùng với mình hay không, bởi vì người bạn học năm ngoái chuyển trường nên hiện tại Hàn Dương cũng chỉ ở có một mình.
"Kí túc xá ấy ạ… em không thích lắm!"
"Sao vậy?"
Thú thật thì hắn đã chịu cái cảnh phải sống ở trường từ nhỏ đến lớn tính ra cũng nhiều năm rồi. Nếu không phải bản thân muốn được trải nghiệm cảm giác gần với gia đình một chút, có lẽ hắn cũng chẳng dễ dàng quyết định trở về Việt Nam sớm đến như vậy. Về đến tận đây rồi lại chui đầu vào trong kí túc xá thì khác gì chứ? Hắn đương nhiên sẽ không chọn lựa như vậy.
Bước sâu vào khuôn viên sinh hoạt chung của khu nội trú mà Hàn Dương ở, Tử Kỳ đã cảm thấy một bầu không khí ảm đạm quấn quanh lấy mình. Hắn nhìn qua một đám học sinh đứa nào đứa nấy cũng lù lù trông chán chết đi được, phải ở đây thì khác nào chôn vùi tuổi mười bảy cơ chứ?
Đến trường để học thôi cũng đủ áp lực lắm rồi, huống gì còn phải sống cả tuần ở trường. Mà xung quanh khuôn viên của kí túc xá nhìn nơi đâu cũng thấy cái mùi thánh thiện toả ra. Hắn ta thì cả người tội lỗi, chỉ sợ bản thân sẽ quậy banh cái kí túc kia đúng như "lời phán" của người nào đó. Nghĩ đi nghĩ lại dù sao quyết định của hắn vẫn là ở nhà, nghĩ về cái tên Lam Tuyên kia hắn tự cảm thấy có đôi chút thú vị đến mức ánh mắt cũng long lanh theo.
"Em thích ở nhà hơn…"
Nghe lời đó của hắn, anh hai nhíu mày một chút có vẻ cũng rất tò mò, ban đầu anh nghĩ hắn sẽ cảm thấy ở nhà thì không được thoải mái bằng một mình tự tung tự tác trong kí túc xá. Nếu ở nhà chẳng phải ngày nào đi đi về về hắn cũng phải nhận lấy sự dòm ngó quan sát của Lam Tuyên hay sao?
"Ở nhà… ra vào đều gặp Lam Tuyên em không thấy khó chịu à?"
Anh chủ động hỏi hắn câu đó cứ xem như là anh có thể hiểu được một chút về sự gò bó khi sống cùng thằng em trai suốt nhiều năm dài như vậy, nhưng hắn thì lại không giống như anh, lại tỏ vẻ kinh ngạc với suy nghĩ này của anh.
"Sao lại khó chịu chứ? Em thấy anh Tuyên thú vị mà… ở nhà chọc anh ấy cũng vui!"
"Nó khó tính như vậy, nhớ có lần sinh hoạt hội trại, có người ở cùng một ngày còn chịu không nổi mà em nói nó thú vị?"
"Khó tính thì sao chứ? Anh đúng là không biết rồi, mấy người khó tính như anh Tuyên gặp mấy người siêu dễ dãi như em mới là ác mộng! Em sợ gì chứ!"
"Ừ ha…"
Lúc đó chẳng hiểu vì sao Hàn Dương lại nhoẻn miệng cười vô cùng ác ý, trong lòng anh có lẽ đang âm thầm nghĩ: "Thôi rồi, cuối cùng Lam Tuyên cũng có cái ngày bị một người khác "để ý" làm phiền, chẳng những bản thân Tử Kỳ không hề khó chịu với nó ngược lại còn cảm thấy nó rất thú vị. Cái này mới là biến căng đây nè, nếu ai cũng cảm thấy sự khó tính của nó phiền phức thì làm gì có ai dám lao đầu vào mà ở gần nó, sao mình lại không nghĩ ra trên đời cuối cùng cũng có người thấy nó thú vị vậy nhỉ? Mình có nên cảm thấy vui mừng vì cuối cùng thì mình cũng thoát khỏi nó, còn nó thì lại vướng vào một cục phiền khác. Đúng là nghiệp quật mà…"
"Anh hai, anh cười chuyện gì mà nhìn mặt gian quá vậy?"
"Hả? Có đâu…"
Mặc dù trông biểu hiện của anh đúng là kì lạ, nhưng mà hắn thì cũng không hay truy cứu mấy chuyện bâng quơ, chỉ cảm thấy cái bụng hơi đói sau khi phải cùng anh ôm đống áp phích chào mừng đi dán khắp nơi trong kí túc xá.
Thường niên, giữa tháng Hai đến đầu tháng Ba sẽ thay đổi hoạt động của câu lạc bộ trong trường. Trường Martin thì khỏi phải nói đến độ đa dạng của các club do học sinh trong trường lập ra. Mỗi câu lạc bộ đều có áp phích chào mừng riêng, những tấm áp phích thế này đều phải đưa cho hội học sinh phụ trách dán trước thời điểm diễn ra khai mạc. Đáng lí ra thì ngày mai mới là ngày phân công dán vì hôm nay còn là ngày nghỉ, nhưng sẵn tiện có thằng em trai mới về thế này, Hàn Dương đương nhiên vừa muốn dắt nó đi tham quan cả trường vừa nhờ vả nó giúp một tay, thế là cũng xem như tiện cả đôi đường mà còn có thể giảm bớt chút căng thẳng cho đứa em trai khó tính ở nhà.
Tử Kỳ tính cách lại khá nhiệt tình, dù việc có nặng một chút cũng không thấy hắn than vãn gì cả, ngược lại trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn tràn đầy sức sống. Đi chung với hắn, mệt mỏi bao nhiêu nghe thấy vài ba câu chuyện khích lệ cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều. Hắn dường như chẳng bao giờ để giữa anh và mình có một khoảng trống không hề giao tiếp, ngừng câu này hắn sẽ hỏi ngay câu khác, thời gian chính vì vậy mà cũng trôi qua nhanh hơn.
"Anh hai có tham gia câu lạc bộ nào không?"
"Đương nhiên có, còn nhiều nữa là khác…"
"Vậy à? Ở Mỹ em cũng có tham gia câu lạc bộ IT của trường… em thích máy tính, game, đồ hoạ hoặc mấy chương trình ứng dụng tin học lắm…"
Nghe hắn kể về sở thích này, anh cũng lập tức nhớ đến một người có sở thích giống hắn, lại còn là bạn học cùng lớp với mình.
"Kiểu câu lạc bộ như vậy trường mình cũng có đó…"
Anh vừa nhắc vừa tìm trong đống áp phích dang dở mà Tử Kỳ ôm trên tay. Nhớ không lầm thì màu chủ đạo của nhóm này là màu đen, nên là giữa hàng trăm áp phích khác nhau anh cũng chẳng khó khăn gì mấy để mà tìm ra.
"A, cái này nè…"
"Câu lạc bộ Darknet?"
"Đúng rồi, trưởng nhóm là Dương Nhất Linh… bạn cùng lớp của anh đó!"
"Dương Nhất Linh…"
Cái tên này so với cái tên Lam Tuyên đầy ấn tượng đối với hắn thì chắc cũng không kém gì. Dù hắn chỉ vừa nghe qua cái tên thôi, giữa một đống hỗn tạp trong đầu vậy mà có thể hiện ra ngay một gương mặt quen đến mức rõ ràng.
"A! Em biết anh này nè!"
"Em biết?"
Kể ra cái duyên của mình với Dương Nhất Linh, hắn tỉnh bơ hoàn toàn chẳng biết người mình gặp qua chính là người thừa kế cả một khối bất động sản nhất nhì thành phố Đà Lạt.
"Hôm trước lúc ở sân bay em cứu được con mèo cưng của anh ấy đi lạc, sau đó anh ấy đưa em về nhà… anh ấy có nói là bạn cùng lớp của anh nhưng mà em về đến nhà thì bị vào đồn ngồi rồi, loay hoay cũng quên mất luôn!"
"Chuyện gặp gỡ gì mà nghe lâm li bi đát quá vậy?"
Là bạn học chung nhiều năm với nhau nên anh hoàn toàn biết rõ, Nhất Linh thật ra cũng khá kĩ tính, ít hay ra ngoài… mà nếu có đi đâu đó thì cũng có người lái xe. Gặp và giao lưu với người khác kể ra cũng hiếm, vậy mà xa lạ như Tử Kỳ, chỉ giúp một bé mèo của cậu ấy, cậu ấy còn nhiệt tình cho lên xe tiền tỉ đưa về.
Tính ra độ may mắn và hoà đồng của Tử Kỳ quả thật đã tỉ lệ thuận, còn đang nằm ở mức cực kì báo động cho vị trí của Lam Tuyên sau này trên bảng nam sinh thanh lịch. Dù sao thì Tử Kỳ vẻ ngoài cũng đâu hề kém gì ai, nhìn càng kĩ càng thấy thu hút, chiều cao ổn, học lực tốt lại còn từ Mỹ trở về, tính cách cũng dễ gần và thân thiện hơn rất nhiều so với Lam Tuyên.
"…"
Càng nghĩ anh càng cảm thấy cái bảng nam sinh – nữ sinh thanh lịch năm nay kiểu gì cũng có sự thay đổi lớn. Dù hiện tại bản thân có đang tiếp tục dán ảnh của em trai mình lên đó chăng nữa.
"Nam sinh thanh lịch sao?"
Hắn tò mò hỏi anh, sau đó nhìn qua một lượt trên tấm bảng lớn trước mặt, thấy cả hai anh em Dương – Tuyên đều có một vị trí vàng trên đó dù là ở hai khối học tập khác nhau.
"Cái này… là sao vậy anh?"
"À cái này là những gương mặt tiêu biểu của trường được các học sinh khác bình chọn đó em! Mỗi khối hai bạn, một nam một nữ… yêu cầu ngoại hình, học lực, hạnh kiểm và mức độ thân thiện nữa! Những học sinh ưu tú sẽ tham gia các cuộc họp với truyền thông về hoạt động của trường, được cử làm đại diện giao lưu với những trường khác…"
"Anh hai được một trăm phần trăm trái tim luôn nè…"
Hắn nhìn bảng điểm của anh, sau đó liền nhìn sang Lam Tuyên, cũng chẳng biết hắn đã thầm nghĩ điều gì, kết cục lại vừa cười khoái chí vừa chỉ chỉ ngón tay lên gương mặt đẹp xuất sắc của cậu anh nhỏ với một giọng điệu mỉa mai.
"Haha cái tên khó ưa chỉ có chín mươi chín phần trăm à… xem ra chín mươi chín người này miễn cưỡng dữ lắm mới bình chọn cho anh Tuyên rồi! Ít ra trường này còn có một người trung thực và ngay thẳng quá, ghét là không bình chọn như vậy mới chất chứ, thật muốn biết người đó là ai ghê, em tình nguyện trở thành bạn bè của nó mới được!"
"…"
Thấy hắn ra vẻ thích thú với việc Lam Tuyên mất đi một phiếu bầu như vậy, anh đứng đó mà chỉ cười trừ, thật lòng cũng chẳng muốn chen vào làm cho hắn phải mất hứng đi, cứ định tiếp tục dán xong mấy phần thông báo rồi thì thôi. Nhưng từ phía sau lưng lại có ai đó để tâm giải thích, thay cho những lời trong lòng anh còn chưa kịp nói với hắn.
"Thật ra vì không muốn tự bình chọn cho bản thân nên Lam Tuyên là người duy nhất đã bỏ phiếu trắng!"
"Hả?"
Lời giải thích gây kinh ngạc ấy đương nhiên không phải do Hàn Dương rồi, người từ phía một căn phòng ở gần đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước tới có vẻ giống như giáo viên. Bề ngoài chắc cũng tầm ba mươi tuổi rồi, nhưng hắn nhìn sơ qua thì thấy đối phương có một thể hình săn chắc, cao ráo bảnh bao, gương mặt cũng toát lên sự phúc hậu.
"Ai… ai vậy anh hai? Là giáo viên hả?"
Dự đoán của Tử Kỳ thật ra cũng không hề sai, bởi vì dù đối phương không phải giáo viên, nhưng xét riêng về tầm ảnh hưởng đối với học sinh, người kia chắc chắn có tác động rất lớn. Duy chỉ bằng một ánh mắt thôi, hắn vừa nhìn đã bị dáng vẻ nghiêm túc của người ta "doạ" cho nép vào sau lưng của anh mình. Hàn Dương thì có vẻ khá thân mật với người này, ánh mắt còn có chút mừng rỡ như đang đợi gặp đúng người cần gặp.
"Anh Nghiêm… anh tới lâu chưa vậy? Sẵn tiện đến nên em tranh thủ dán poster luôn… cũng quên mất không gọi cho anh!"
Đối diện với Hàn Dương, chẳng hiểu vì lí gì mà ánh mắt người kia lại có đôi chút dịu dàng khác hẳn.
"Đây chắc là Tử Kỳ? Đứa em mà em nói với anh cách đây mấy hôm?"
"Dạ đúng, hôm nay tranh thủ ngày nghỉ em đưa Tử Kỳ vào tham quan khuôn viên của trường. Em định dán xong poster thì đưa Tử Kỳ đến gặp quản sinh để xin phép, anh đợi em lâu chưa?"
"Đợi á?" – hắn vừa gật đầu chào qua người lạ kia, vừa thầm nghĩ trong lòng có chút gì đó sai sai ở giữa lời nói của anh hai mình: "Ủa nói vậy mục đích chính của ông anh mình là lên trường dán poster hay là để đưa mình đi tham quan? Hay rốt cuộc là hẹn riêng với cái ông kia vậy ta?"
Giọng của người đối diện trầm ấm đáp lại anh hắn, hắn vội liếc mắt nhìn, nhìn sơ qua nụ cười kì lạ, mấy suy nghĩ trong đầu cũng rất lộn xộn.
"Anh cũng vừa mới tới thôi, nghĩ là em phải tới trễ hơn một chút nên anh không gọi cho em!"
"À dạ… anh đã mở lời cần em giúp nên em đương nhiên phải tới sớm rồi!"
"Vậy…"
"À để em giới thiệu một chút cho Tử Kỳ…"
Giữa cuộc trò chuyện nghe qua chẳng hiểu gì, hắn cảm thấy bản thân bắt đầu có chút lạc lõng, nhưng anh hai cứ nhất quyết kéo hắn lại giới thiệu, không có cách nào từ chối được, vẻ mặt của Tử Kỳ trước người lạ kia thật sự quá ư "chịu trận", còn phải diễn cái vai một đứa em trai vô cùng ngoan ngoãn.
"Kỳ nè, đây là anh Minh Nghiêm… anh trai của anh Thành làm công an trên phường mình đó! Em tới chào đi, anh ấy là quản sinh trưởng, nhưng mà hiện cũng đang quản khu kí túc xá nam!"
"Dạ… quản sinh… quản sinh ở Việt Nam không được gọi là thầy hả? Sao hai người… lại xưng hô anh em vậy?"
"Em đó! Cũng biết cách thắc mắc ghê ha! Đúng ra ở đây quản sinh thì gọi là thầy luôn… nhưng mà anh Nghiêm hồi xưa ở xóm trong, gần nhà mình, tính ra lúc mẹ sinh anh với Lam Tuyên thì anh Nghiêm cũng tầm mười hai mười ba tuổi rồi, lớn lên một chút anh hay chạy xe đạp quanh xóm chơi với tụi nhóc, mấy lần té trước cửa nhà anh Nghiêm luôn! Mỗi lần té anh ấy đều thoa thuốc cho anh, có khi còn chở anh về nữa! Anh gọi là anh riết cũng quen rồi, vào trường mà không sửa được!"
"Thì ra là vậy…"
"Hoá ra cái người mặt nghiêm kia là quản sinh của kí túc xá nam… mình quyết định không vô nội trú đúng là… đúng là quyết định sáng suốt mà!" – Tử Kỳ vừa gật đầu với những lời giải thích của Hàn Dương, vừa mỉm cười nhìn về phía của Minh Nghiêm, hắn tự khen bản thân như vậy.
Chỉ sau một ánh mắt gần gũi mà Minh Nghiêm nhìn về anh hai hắn. Lúc đó thú thật thì trong đầu của hắn bắt đầu có một suy nghĩ vô cùng tò mò. Hắn đoán già đoán non sự thân thiết giữa hai người trước mắt, không biết mình có đánh hơi được chút thông tin gì hay không, nhưng trước tiên vẫn phải đóng vai thằng em ngoan ngoãn, hắn cúi đầu lễ phép, miệng cũng rất tươi cười trước người quen mới.
"Em chào thầy, em là Tử Kỳ…"
"Ừm! Tôi có chuyện cần em Dương giúp, không nghĩ là thằng bé lại dắt theo cả em nữa… thật phiền em quá!"
"À dạ, nếu thầy cảm thấy em phiền thì em cũng có thể cút đi chỗ khác mà…"
"…"
Thật ra thì ai cũng biết, ý trong lời mà Minh Nghiêm nói hoàn toàn không hề muốn "đuổi" Tử Kỳ sang một chỗ khác. Thế nhưng vì nhạy bén quá độ, lời Tử Kỳ đáp lại bỗng chốc tự nhiên khiến tai Minh Nghiêm đỏ lên, một người nghiêm túc đến như vậy cũng phải ấp úng tự bào chữa cho bản thân mình trước hắn.
"Ầy, em nghĩ đi đâu vậy, ý tôi là tôi hẹn nhờ vả em Dương mà em ấy còn dắt theo em làm phụ… tôi chỉ cảm thấy phiền em thôi!"
"À… vậy mà thầy nói làm em tưởng thầy muốn gặp riêng anh hai nhà em thôi chứ!"
"…"
Tử Kỳ là vậy đó, hắn thẳng thắn cũng chẳng nể nang gì ai, nếu không phải lúc đó Hàn Dương hoảng quá túm lấy tay hắn kéo đi. Hắn mà còn ở lại chắc chắn còn phát ngôn ra những câu bá đạo hơn nữa, khiến cho người nghe phải câm nín hoàn toàn mới thôi.
"Em ra đây với anh…"
"Ủa sao vậy anh?"
"Đi theo anh…"
Trước cửa phòng, anh kéo hắn đi sau cái lắc đầu ngại đến chết trân của Nghiêm, hắn còn tròn xoe cả hai mắt tỏ ra bản thân mình ngây ngô mà hỏi.
"Em làm gì sai hả?"
"Không có…"
"Chứ sao anh kéo em đi?"
"Ừm… em cầm chìa khoá phòng kí túc của anh, số phòng trên chìa khoá đó, lên cầu thang rẽ phải là tới! Vào đợi anh trước nha, anh qua giúp anh Nghiêm lên kế hoạch hoạt động của các câu lạc bộ… chút nữa sẽ mua đồ ăn đem qua phòng rồi ăn với em!"
"Có chắc là chỉ là làm kế hoạch gì đó thôi không?"
"Tử Kỳ…"
Thật là hết cách với cái bản tính nhiều chuyện còn hay nghĩ bậy của hắn, anh đập vào vai hắn một cái thật đau, làm như mình giận dỗi cau mày, giọng điệu cũng bày tỏ bản thân không hài lòng cho cái suy nghĩ thiếu đứng đắn thế kia.
"Em nghĩ cái gì vậy chứ?"
"Thì ai mà biết… tại người ta thấy nghi nghi chứ bộ!"
"Nghi cái gì mà nghi! Anh là anh của em đó! Lời anh nói mà em cũng nghi nữa hả?"
"Dạ, thì thôi… em không nghi nữa…"
Cầm lấy chìa khoá phòng, cũng là hắn quay đi rồi mất hút sau bức tường cầu thang, nhưng làm gì có ai đó dám chắc chắn là hắn đã đi thật chưa?
Anh thì vẫn tin vào hắn, yên tâm mà quay lại chỗ Minh Nghiêm đợi, chỉ có hắn trước giờ chuyên gia lừa gạt người khác dù có là anh trai đi nữa thì cũng thế thôi. Đến cả Lam Tuyên còn bị hắn chơi xỏ mấy lần, vậy thì việc giả vờ bỏ đi cho qua sau đó chọn âm thầm quay lại nghe ngóng, kể ra đối với hắn cũng đâu có gì là lạ. Hành lang thì vắng như vậy, tiếng người thì thầm nhỏ to kiểu gì lại không lọt hết vào tai của hắn?
"Em trai nuôi của em vui tính quá ha?"
"Tử Kỳ nó nói vậy chứ không có ý gì đâu anh!"
"Em lo gì chứ? Tử Kỳ thẳng thắn như vậy cũng là một đức tính tốt!"
"À há… Có khi nào ông Nghiêm này thích anh hai nhà mình không ta?" – hắn ló đầu ra khỏi bức tường nhìn lại chỗ cũ, suy nghĩ kia chớm lên trong đầu, thấy người đi trước mở cửa phòng quản sinh bước vào là anh, còn Minh Nghiêm vẫn đứng phía sau giống hệt như muốn quan sát đối phương một cách âm thầm.
"Anh vào với em chứ ha?"
"À… à ừ! Cùng vào thôi!"
Nhìn qua, hắn nheo mắt cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ vô cùng kì lạ, mặc dù có thân quen đó, nhưng sao khi hắn rời đi thì những câu nói giữa họ không còn được tự nhiên như ban nãy vậy?
"Danh sách kế hoạch hôm trước em làm còn một chút nữa là xong rồi, anh kiểm tra chưa?"
"Em đã đích thân làm giúp rồi, anh cũng cần phải kiểm tra lại nữa sao?"
"Dạ cũng phải kiểm tra lại chứ, em đâu dám chắc là đúng hết!"
"Em trước giờ vẫn luôn cẩn thận trau chuốt, anh nhờ em làm gì cũng đều cảm thấy vô cùng an tâm. Mấy việc trước đây anh có kiểm tra lại sau đó mới nhận ra một điều…"
"Là gì vậy anh?"
Người trong phòng quay nhìn đối phương bằng đôi mắt vô cùng ngây thơ, cũng chẳng nghĩ câu trả lời của Minh Nghiêm lại mang hàm ý trêu chọc thế này.
"Nhận ra mình không nên mất thời gian để kiểm tra lại làm gì!"
"Anh đừng nói vậy chứ! Em cũng không tài đến mức độ đó đâu!"
Tử Kỳ bây giờ tò mò rón rén tới gần cửa sổ, loại cửa phòng thông thường của trường đa số đều là cửa gỗ không kính, kể ra cũng thuận tiện cho kẻ đứng rình hóng chuyện như hắn, hắn lén lút nhìn qua khe cửa. Bên trong phòng quản sinh ngoài một chiếc bàn ở giữa xung quanh hầu như chỉ toàn là tủ đựng giấy tờ. Hàn Dương ngồi soạn ra một file A4, Minh Nghiêm thì cúi xuống lấy một chiếc li, rót vào đó trà a-ti-sô trong bình mang theo, hành động và ánh mắt vô cùng quan tâm, cũng nhẹ nhàng đẩy li trà đó sang chỗ của anh.
"Hôm trước em nói hơi ngọt nên hôm nay anh không bỏ thêm cỏ ngọt vào nữa!"
"Em cảm ơn!"
"Poster… không cần phải một mình dán hết như vậy đâu, ngày mai anh phát thông báo nhờ các em khối dưới hỗ trợ cũng được! Hôm nay xong chỗ giấy tờ này rồi có thể… cho anh mời em bữa trưa không?"
"Em…"
"Nè ông anh, ban nãy ông anh có hứa sẽ đem đồ ăn trưa về cho tôi đấy nhé!" – nội tâm hắn dường như chỉ muốn gào thét điều đó khi nghe thấy câu mời mọc bên trong. Mặc dù tình thế này quả thật rất khó xử lí, song tính cách của Hàn Dương trước giờ không để sự nể nang chi phối quyết định của mình, dù cho có phải thất lễ đi chăng nữa, anh cũng không phá vỡ nguyên tắc vốn có.
"Em xin lỗi… buổi trưa em phải ra ngoài mua đồ ăn cho Tử Kỳ rồi! Chắc hẹn anh hôm khác vậy ạ!"
"Ừm…"
Nhưng mà cái giọng điệu thất vọng đi kèm một nụ cười đầy miễn cưỡng khi đó, thật sự quá là đáng thương mà, hắn đứng bên ngoài vừa hả hê phì cười, vừa cảm thấy kĩ năng tán tỉnh của quản sinh Nghiêm vô cùng tệ hại.
"Lần sau của em với anh cũng nhiều quá đó!"
"Em xin lỗi…"
"Không sao, anh cũng tự biết câu trả lời của em là vậy rồi mà, chẳng qua bản thân cũng có một chút kiên trì với việc mời em đi ăn, anh nhờ vả em cũng nhiều, em lại không để cho anh cảm ơn bằng một bữa ăn, như vậy không phải để anh mang nợ em hay sao?"
"Anh đừng nói vậy chứ, anh Thành cũng giúp đỡ gia đình em nhiều mà, em giúp anh cũng là đang trả ơn đó, với lại… anh còn là quản sinh của em, em giúp anh cũng là giúp công việc của trường, đâu phải là giúp riêng cho anh gì đâu!"
Hàn Dương kể ra cũng rất khéo ăn khéo nói, lời từ chối như vậy làm sao người nghe không phục cho được. Chỉ có điều, nếu như đúng với suy nghĩ của Tử Kỳ thì cũng gần hết ba năm trung học mất rồi, không biết Minh Nghiêm đã có cảm tình với anh ấy từ khi nào nữa, nếu như chỉ là mới đây thì không nói làm gì, nhưng nếu theo đuổi một người lâu thật lâu mà ngay cả một bữa ăn nho nhỏ cùng nhau cũng chưa từng có cơ hội, đổi lại nếu là người khác chắc chắn đã không kiên nhẫn đến mức này rồi.
Thật ra hắn đoán không sai việc Minh Nghiêm đã có tình cảm đặc biệt với anh trai hắn, nhưng cũng lại không biết chuyện người ta bắt đầu theo đuổi Hàn Dương sau khi người cũ đi xa. Có những lúc Nghiêm cảm thấy mình và Dương dường như sẽ thành đôi thật, đến cuối cùng cậu ấy vẫn bảo bản thân chưa hề có câu trả lời.
Quanh đi quanh lại, hình như chỉ là lí do cho có vậy thôi, chẳng lẽ một con người hiện đại như Dương lại có thể không thích đối phương bởi vì độ tuổi không hề tương xứng. Chắc chắn còn có một lí do khác nữa, nhưng hắn tạm thời vẫn không thể nghĩ ra nổi.
"Em ngồi làm nhé, anh đem chỗ poster còn dư này ra ngoài dán…"
"Anh…"
"Sao vậy?"
"Em vẫn luôn xem anh là một người anh trai tốt… ngoài ra…"
"Anh hiểu mà…"
"…"
"Ngoài ra không còn có ngoại lệ nào khác! Đúng không?"
Người đứng đó hình như không muốn nghe câu trả lời thì phải, chỉ vội vàng chạm vai Hàn Dương một cái. Mặc dù ánh mắt vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu thì lại buồn buồn theo một cách khác.
"Anh nói không cần gấp mà… Anh sẽ đợi đến khi nào em cảm thấy chúng ta có thể! Sau khi em tốt nghiệp cũng được, lâu hơn cũng được…"
"…"
"Hoặc ít nhất là đến khi em có người yêu!"
"…"
"Anh biết ở môi trường này và vị trí này thì thật khó để cho em có một câu trả lời…"
"Anh! Anh hiểu lầm rồi…"
Lúc đó hắn đứng bên ngoài nhìn ngó, bất chợt cảm thấy từ trong ánh mắt và giọng điệu của anh hai thật sự có chút đồng cảm, không giống như hoàn toàn không hề rung động trước sự chân thành của anh Minh Nghiêm, nhưng để trả lời cho câu hỏi đầy nghiêm túc đó, Hàn Dương vẫn quyết tâm chọn cách từ chối.
"Em không từ chối bởi vì khoảng cách giữa quản sinh và học sinh trong trường đâu…"
Để chứng minh cho sự nghiêm túc của mình, Hàn Dương thậm chí còn đứng dậy, chỉ để mình có thể đàng hoàng đối diện với người ta thôi.
"Trước giờ thứ em phân vân đều không phải vì tuổi tác giữa hai chúng ta, hay việc anh là quản sinh của em. Chỉ là em cảm thấy… anh Anh Tú vẫn còn ở trong suy nghĩ của anh, hình như không thể nào thay thế bằng một người khác được!"
"Anh Tú là người yêu cũ của anh Minh Nghiêm sao?" – hắn tò mò nghĩ suy, cảm thấy chuyện ở đây sao cứ rối thành một chùm vậy chứ?
"Em không muốn làm Anh Tú thứ hai ở trong lòng anh, có thể em hơi ích kỉ một chút! Nhưng mà… em có cảm giác như vậy đó, rất khó chịu nếu người mình yêu hằng ngày vẫn đối xử với mình như với một người đã khuất!"
"Cách anh đối xử với em làm em có cảm giác đó sao?"
"Thì ra là vậy, nếu như đoán không lầm thì bởi vì anh hai mình có chút gì đó giống người yêu cũ của ông Nghiêm đó, nên là ổng mới theo đuổi anh hai mình đây mà. Anh hai thì không muốn bản thân trở thành cái bóng của một người khác…" – Tử Kỳ đột nhiên thở dài một hơi, hắn vẫn hạ thấp người nhìn qua khe cửa, tay tự gãi gãi đầu giữa những suy nghĩ rối ren.
"Em xin lỗi! Em không thích uống trà a-ti-sô, không phải vì nó quá ngọt, đó chỉ là một lí do thôi… nói đúng hơn là bởi vì Anh Tú từng rất thích trà của anh pha nên anh cũng muốn em giống anh ấy!"
"Không sao mà! Anh xin lỗi… vì đã khiến cho em cảm thấy khó xử!"
Mặc dù không phải chuyện của hắn, nhưng lòng hắn cũng cảm thấy có đôi chút khe khẽ nhói lên. Có thể suy nghĩ của Hàn Dương không sai, nhưng anh ấy lại không nhận ra việc mà Minh Nghiêm vừa nói trước đó, người đã không còn bỏ cỏ ngọt vào trong ấm trà a-ti-sô nữa. Vậy chẳng phải chuyện Minh Nghiêm làm, là làm cho vị trà của mình trở nên phù hợp với anh hay sao? Trong khi anh chỉ nói một tiếng cảm ơn, thậm chí vẫn còn chưa thử qua ngụm trà từ chiếc li nhỏ người kia rót ra…
Theo hắn thấy, Minh Nghiêm chẳng qua cũng chỉ vì không thể nào quên đi một mối tình đã cũ, cũng bởi vì chung tình nên mới bỏ lỡ một đối tượng khác tưởng chừng như rất phù hợp. Chỉ có điều, Hàn Dương là một người luôn đề cao quan điểm của bản thân, muốn thuyết phục được anh kể ra cũng đâu phải là điều dễ dàng.
Sự từ chối không hề cả nể của anh cũng vậy, tuy là có phũ phàng nhưng hắn thật sự thích cách xử lí này của anh. Ít ra thì anh bảo vệ được cái tôi của mình ở trong tình yêu, không để bản thân chỉ trở thành một kẻ thay thế, mặc dù có khi chỉ là thay thế trong suy nghĩ của riêng anh thôi. Nhưng suy nghĩ riêng thì đã sao? Đôi lúc mâu thuẫn lại kéo dài mãi mãi chỉ vì những suy nghĩ âm thầm đó chứ.
"Em làm đi… anh ra ngoài một chút sẽ quay lại sau!"
"Dạ!"
Anh Nghiêm rời khỏi đó, hai mắt thật sự có chút đỏ ửng lên. Không thể lén lút bên ngoài nữa, Tử Kỳ lúng túng tìm đường trốn, hai chân hắn thiếu điều muốn vắt lên vai. Cắm đầu cắm cổ để chạy lên chỗ cầu thang, hắn cũng chẳng để ý phía trước có ai đó đi ngược lại hay không. Kết quả là "đùng" một phát lại đụng trúng một người từ trên chạy xuống.
"Ui da!"
Khoảnh khắc bất ngờ đó, hắn chỉ thấy vai mình rất đau, sau đó trượt chân giữa một đống giấy tờ lộn xộn mà người bị hắn va phải đang ôm trên tay, giấy xáo trộn rơi rớt xuống từng bậc thang.
"Trời ơi… bản thảo…"
"Xin lỗi, xin lỗi…"
"Bản thảo năm trăm hai mươi trang của tao!"
"Xin lỗi mà…"
Bốp!
Trên đầu thì toàn là giấy đổ xuống, giữa mặt thì ăn trọn một cú đấm muốn xịt cả máu mũi ra. Trong khi đó, còn chưa kể việc hắn đã trượt chân té, toàn thân hiện tại ê ẩm không thể nào ngồi dậy nổi, hắn bắt đầu cảm thấy phong thuỷ ở đây hình như không hợp với mình thì phải.
"Mau nhặt lên hết cho tao!"
"Dạ dạ dạ để em nhặt…"
Cái người hung dữ này có vẻ bề ngoài giống như con trai, nhưng giọng nói thì lại không được trầm thấp nam tính cho lắm. Hắn cũng biết "mấy tay anh chị" kiểu này thường rất hung dữ, lỡ va phải còn làm rối tung bản thảo gì đó của người ta rồi thì phải chịu trận vậy thôi. Hắn sợ bản thân không ngoan ngoãn, ngày tháng sau này còn đi học ở trường kiểu gì cũng bị sờ gáy thêm một lần nữa. Cơ mà… mấy cái thứ hắn đang nhanh chóng nhặt lên hình như có chút gì đó lạ lắm.
[Anh hôn lên ngực trái của cậu, lặng lẽ nhìn vào ánh mắt ướt át đó, giọng trầm ấm hỏi cậu một câu mặc dù lòng anh cũng biết thừa giờ phút này rồi, cậu chắc chắn sẽ không từ chối nữa đâu.
"Cho anh xin được không?" – anh mỉm cười…]
"Cái này…"
Hắn đọc ra nội dung trong đầu, đoán không lầm thì đây là dạng tiểu thuyết tình trai kia mà.
"Cái này là truyện hả… chị?"
"Chị cái đầu mày chứ chị, còn không lo nhặt hết lên, đọc cái gì mà đọc… mày mắc đọc lắm hả?"
"Dạ em xin lỗi… em… em đang nhặt nè, tại nhiều quá chứ bộ!"
Ngoài miệng thì hắn làm như mình ngoan hiền gì lắm, thực chất trong lòng đang âm thầm khó chịu theo một cách khác: "Đọc ké chút làm gì ghê vậy? Bộ tiểu thuyết có nội dung phản cảm hay gì mà sợ người ta đọc? Tự nhiên ôm cái đống nợ này chạy xuống làm gì cho tui đụng trúng… hời ơi… đúng là nghiệp chướng mà!"
Đương nhiên là Tử Kỳ chỉ nghĩ trong đầu câu đó, câu hắn nói ra tiếp theo sau là nói với một thái độ khác hẳn.
"Em là học sinh mới chuyển tới trường mình, gặp được nhau kiểu này xem như cũng là có duyên… mà anh tên gì vậy?"
"Mày lo tập trung nhặt giùm tao cái đi…"
Một người tha thiết đề nghị, người còn lại vẫn không hề có chút khẩn trương gì.
"Mà cái này là tiểu thuyết con trai yêu con trai đúng không anh? Em cũng là hủ nè, hủ nam…"
Nghe đến đó, nhận thấy sự hiếm hoi của "hủ nam" trên đời này, người kia mới ngước lên nhìn hắn.
"Tao tên An, Nguyễn Nhật An… kêu tên được rồi! Ai mượn mày kêu anh, tao đâu phải đàn ông!"
"…"
"Má nó… đúng là cái thứ khó ăn khó ở mà, chắc bạn thân của thằng Lam Tuyên đây rồi!" – đương nhiên câu này cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu hắn ta mà thôi, nói ra miệng lại là một câu khác nữa.
"À dạ An, em xin lỗi… em tưởng An là transguy chứ? Người chuyển giới từ nữ sang nam thường muốn được gọi là anh!"
"Tao không phải người chuyển giới, tao là Gender Queer, không muốn xác định giới. Gọi tên được rồi!"
"Nhưng nếu em muốn gọi anh thì có được không… em thấy anh cục súc khó chịu như thằng anh của em ở nhà vậy đó, hahaha!"
"Thôi kệ đi, muốn gọi cái gì tuỳ mày! Mà mày nói mày là học sinh mới à? Tao cũng có xem trên thông báo của trường…"
Cái người này ban đầu kiểu cách nói chuyện có hơi khó ưa, nhưng nhìn qua cặp mắt tài tình của hắn thì chắc hẳn cũng không phải là một người xấu. Hắn cũng tỏ ra mình thân thiện thêm bạn thêm vui, vừa nhặt đống giấy lẫn lộn dưới đất lên, vừa hỏi thăm thêm vài ba câu.
"Em tên Tử Kỳ, lớp mười một mới chuyển trường tới… còn An?"
"Tao là giáo viên!"
"Hả? Giáo viên?"
"Mày ngạc nhiên gì dữ vậy?"
"À dạ…"
"Chưa thấy giáo viên nào xưng hô mày tao à?"
"Dạ không, không phải…"
Doạ được hắn một phát, thấy hắn xanh cả mặt gật gù muốn tin đến nơi nên cũng không đành lòng mà lừa gạt thêm nữa. An bật cười nhìn hắn, cuốn tập bản thảo trên tay lại thành một cuộn tròn tròn rồi vỗ nhẹ lên đầu của hắn một cái.
"Tao giỡn đó, tao học lớp 12D!"
"Làm em hết hồn… tưởng giáo viên mà đọc tiểu thuyết tình trai chứ!"
"Tao đâu có đọc, mấy cái này là tao viết đó!"
"An viết hả?"
Tử Kỳ lại thêm một lần nữa phải tròn đôi mắt, thật ra thì chuyện viết tiểu thuyết không quá kinh ngạc đến mức như vậy, cái mà hắn kinh ngạc ở đây là tập này dày lên đến tận năm trăm hai mươi tờ A4.
"Tao bên lớp chuyên Văn, tập bản thảo này là in ra để nộp chờ duyệt bản quyền! Tao đã rất vất vả sắp xếp cả ngày hôm nay không ngờ phút cuối đem về còn đụng phải mày! Bây giờ gom lại cũng lẫn lộn hết luôn rồi!"
"Em xin lỗi…"
"Ui trời, thằng em trai, trên đời này làm gì có chuyện xin lỗi cho qua…"
Người kia nhặt tờ cuối cùng dưới đất lên vẻ mặt lại vô cùng nham hiểm nhìn hắn, cũng tiện thể đem cả đống lộn xộn đó nhét vào tay hắn kèm theo một cái vỗ vai chắc nịch.
"Mang về sắp lại theo thứ tự từ một đến năm trăm hai mươi đi cưng! Ngày mai, tám giờ sáng ra tủ locker, tủ số chín mươi bỏ vô giùm!"
"…"
"Sao? Có làm được không?"
"Dạ được… được chứ, phải được thôi!"
"Mình nói không được thì có yên không?" – hắn lại âm thầm nghĩ như vậy.
"Ngoan lắm cưng!"
Người kia bình thản mỉm cười, còn xoa xoa đầu hắn vài cái rồi tiếp tục bước xuống đi hết cầu thang không một lời chào. Đứng lại đó với đống bản thảo trên tay, hắn bắt đầu đọc tiếp vài ba dòng nữa, sau đó cảm thấy cũng có chút hứng thú, lúc về nhà còn không quên tìm thử thông tin facebook của người viết truyện có bút danh "H Trong Sáng". Nhưng chỉ thấy duy nhất một trang cá nhân dùng để đăng tải các tập truyện ngắn, có cùng bút danh với dòng chữ hắn nhìn thấy trong phần giới thiệu của trang đầu tiên.
…
"H Trong Sáng à?"
Về nhà hắn còn đem chuyện này kể cho mẹ nghe. Quả nhiên, bà trùm hủ chúa cái gì cũng biết thì chỉ có mẹ mà thôi.
"Mẹ biết, mẹ có theo dõi truyện của bạn đó! Đêm qua mới giải pass để đọc chương mới nhất… con nhìn hai mắt mẹ nè, vừa thâm vừa sưng vì khóc cả đêm đó! Bộ này vừa kết xong con đọc thử đi, xúc động lắm luôn đó Tử Kỳ!"
Nói đến chuyện "tình trai" thì mẹ cứ như đi đúng chủ đề vậy đó, một câu của hắn mà bà đáp lại nguyên cả bài văn cũng còn chưa đủ. Nếu không phải hôm nay ba có ở nhà, hiện còn đang tiếp khách trong phòng làm việc, mấy vấn đề sở thích "tế nhị" thế này phải tém tém lại, mẹ với hắn hai người mà nói chắc phải nói đến tận nửa đêm vẫn còn chưa thoả hào hứng.
Cứ thấy mẹ với hắn hai người sôi nổi, ánh mắt của Lam Tuyên quay qua nhìn họ vô cùng khó chịu. Hắn cũng chẳng biết mình với anh có duyên ra sao, nhưng mỗi lần nhìn qua chỗ anh hắn đều thấy người đó cau có nhìn về phía mình, một hai lần Tử Kỳ cũng phớt lờ như là không nhìn thấy, tận đến lần thứ năm hắn mới khều khều vào tay của mẹ rồi hất mặt về phía của Lam Tuyên mà mách.
"Mẹ… sao anh Tuyên cái mặt lúc nào cũng giống như bị ai đó nắm đuôi vậy ta? Con không đụng không chạm gì tới, ổng ngồi bên kia cứ liếc liếc qua con hoài luôn kìa!"
"Con mặc kệ nó đi, tính tình nó khó chịu bẩm sinh vậy rồi! Mẹ cũng biết nhưng đang giả mù giả câm đây nè! Mình nói chuyện gì vui vui đi, à… hôm nay đến kí túc xá của anh hai xem thử, có thích khuôn viên ở đó hay không? Mẹ nghe anh con nói phòng cũng sạch, cây cối xanh mát lắm!"
"Dạ thích, hôm nay con tới đó có gặp một người nữa… mẹ biết ai tên là Minh Nghiêm không? Là quản sinh của trường Martin đó!"
Hắn tò mò hỏi mẹ câu đó, tên khó ưa đằng kia liền bê đĩa trái cây vừa gọt xong để xuống giữa bàn tạo thành một tiếng động lớn như kiểu dằn mặt, sau đó đợi hắn ngước nhìn, anh trừng mắt với hắn một cái, thái độ này có vẻ là đang bày tỏ bất bình trước sự nhiều chuyện của hắn phải không?
"Minh Nghiêm? À mẹ biết, hồi hai anh con còn nhỏ nhà mình ở gần nhà cậu ấy, tụi nhỏ cũng chơi thân với nhau lắm đó, vẫn giữ liên lạc sau khi nhà mình chuyển qua khu này! Ngày trước cậu ấy có yêu một cậu, nhưng mà nghe nói là gia đình ngăn cấm nên người kia nghĩ quẫn…"
"Thê thảm vậy luôn hả mẹ, con có nghe nói người đó tên là Anh Tú thì phải… hình như có điểm gì đó rất giống anh hai hay sao ấy…"
"Vậy sao? Chuyện này thì mẹ chưa nghe… mà sao vậy? Minh Nghiêm làm quản sinh ở trường Martin cũng lâu rồi, mẹ nghe anh con nói cũng lên chức trưởng rồi mà! Anh hai con học ở đó mấy năm nay Minh Nghiêm cũng giúp đỡ nó nhiều lắm! Nhưng mà sao con hỏi vậy? Bộ Minh Nghiêm đang tán cục cưng của mẹ à?"
Mấy chuyện ban sáng nhìn thấy quả thật không đủ cơ sở để mà mang ra khẳng định, hắn chỉ từ tốn bốc một miếng kiwi cắt sẵn bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa định bốc phét đôi lời.
"Con cũng không rõ nữa, nhưng mà theo con biết thì…"
"Cậu cũng biết nhiều quá ha?"
Vậy mà cái người khó ưa kia chen vào giữa miệng của hắn để hỏi một câu chắn ngang.
"Để dành sự hiểu biết của cậu cho việc khác có ích hơn đi! Đừng có nhiều chuyện soi mói chuyện riêng tư của người khác!"
"Tuyên à..."
Mẹ nghe những lời đó có vẻ không vui nhưng mà hắn ngược lại hoàn toàn. Thật ra từ nãy đến giờ mục đích xàm xí của hắn là tìm cách để cạy miệng của người ta đó. Không ngờ cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, trong lòng hắn đang vui còn không hết nữa.
"Con nói với em kiểu gì vậy Tuyên?"
"Thôi mà mẹ… anh Tuyên chắc là đang cảm thấy ganh tị đó, ai biểu con không quan tâm chuyện anh ấy lại đi quan tâm chuyện của người khác! Hihi…"
"Điên à?"
"Thôi mà, anh không muốn thì em không nhiều chuyện của người khác nữa, em chỉ quan tâm mấy chuyện của anh thôi có được không?"
"…"
Thật là hết nói nổi cái kiểu suy nghĩ trên trời dưới đất của hắn, anh biết mình có cãi cũng chẳng cãi lại con người vô cùng gian xảo đằng kia, nên đành dời ánh mắt khó chịu đi ra chỗ khác. Hắn từ trên sofa ngay bên cạnh mẹ vội vàng phóng xuống, một mạch theo sát sau lưng anh mà chạy ào lên cầu thang. Vừa đi phía sau vừa lí nhí hỏi mấy chuyện tào lao.
"Anh Tuyên, anh hai mình chưa có người yêu hả?"
"…"
"Vậy còn anh? Anh có để ý cô nào trong trường chưa?"
"…"
"Anh mà có để ý ai chắc cũng chẳng dám mở lời đâu nhỉ?"
"…"
"Thôi thì có em nè, khó quá em có thể giúp anh đó! Anh để ý ai cứ nói với em, để em còn biết đường giúp!"
Bước tới trước cửa phòng của anh, hắn còn đang định chui tọt vào kiếm chuyện quậy phá. Nhưng người kia quả thật cứng rắn hơn là hắn tưởng, vừa mở cửa bước vào bên trong đã lập tức đối diện với hắn. Gương mặt ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Cút về phòng của cậu đi!"
sariuri
sariuri
Mtam
Jewel
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Bikm DNing
Lâm Vũ
Ngọc Vui
Xukiki_1712
Thuan123
Dương Anh
Thuuyen
Hoang thanh mai
Lt0303
Mina
Hoa lương
Mina